Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 106

Chú thích một tí: hồi trước mình dịch từ ‘gia chủ’ này là chủ nhân …(Ti gia, Mộc gia……..), nhưng bây giờ mình để nguyên gốc hán việt cho đỡ lằng nhằng 

“Thái gia gia”.

Tiêu Dật đi theo La Hành đi tới gặp Ti Ngự Long đang ở trong cánh đồng hoa làm cỏ.

Khi trở lại Ti gia, La Tĩnh có nói riêng với nó là Ti Ngự Long muốn gặp nó.

Tiêu Dật biết rõ chuyện Ti Ngự Long và Ti Tu Dạ có khoảng cách không chỉ mới ngày một ngày hai, cho nên La Tĩnh không nói chuyện này ở trước mặt Ti Tu Dạ cũng có lí do của hắn.

Nhưng nó cảm thấy vẫn nên nói qua với Ti Tu Dạ một tiếng.

Nhưng mà cũng chỉ là báo cho biết một tiếng thôi, còn chuyện Ti Tu Dạ có đồng ý hay không là chuyện của hắn, Tiêu Dật rất nhớ những bông hoa tươi đẹp kia.

Có lẽ Ti Tu Dạ biết điều này, cho nên dù sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm nhưng cũng không xen vào quyết định của Tiêu Dật.

Vì thế, ngày thứ hai về Lưu Kim, Tiêu Dật đi tới gia tộc.

“Bản lĩnh của Tiểu Dật lớn thật, không một ai có thể tìm được cháu”.

Ti Ngự Long thản nhiên nói một câu, không ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật lấy một cái.

“Nhưng mà cũng đã năm năm rồi, ta đây vẫn không biết cháu vì lí do gì mà bỏ nhà đi”.

“Cảm thấy nhàm chán nên muốn ra ngoài đi đây đi đó một chút”.

Tiêu Dật đơn giản trả lời, chuyện của nó và Ti Tu Dạ không cần tuyên truyền cho mọi người xung quanh biết.

Ti Ngự Long lúc này mới ngẩng đầu lên, sau khi nhìn Tiêu Dật, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Tiểu Dật thay đổi rất nhiều, nếu không có đôi mắt kia, ta đã không nhận ra cháu rồi”.

Màu mắt là do tối qua Tiêu Dật làm cho trở về như cũ, nó cũng biết rất rõ rằng hiện tại mình đã thay đổi rất nhiều, nên con mắt màu tím chính là bằng chứng duy nhất chứng minh nó là Ti Lưu Dật.

“Năm năm không phải là thời gian ngắn”.

Tiêu Dật trả lời rất mập mờ, Ti Ngự Long cũng không để ý chuyện vì sao năm năm trước Tiêu Dật bỏ nhà ra đi, vì sao Tiêu Dật lại thay đổi nhiều đến vậy ông ấy cũng không để ý luôn, hiện tại nó đã quay trở về, chuyện sau này mới chính là mục đích mà ông tìm Tiêu Dật.

“Tiểu Dật đã nghĩ tới chuyện sau khi trở về sẽ làm gì chưa?”.

Ti Ngự Long và Tiêu Dật từ cánh đồng hoa đi ra,La Hành cũng sớm chuẩn bị tốt một cái bàn trong đình nghỉ mát cộng thêm một bình trà Long Tĩnh ấm.

“Hai đứa Tiểu Du và Tiểu Giác bây giờ đang học tại đại học Lưu Kim, vừa đi học vừa phụ giúp chuyện công ty, Tiểu Cẩn thì đang ở bên ngoài tích lũy thêm kinh nghiệm, vậy, còn cháu thì sao? Đã có dự định gì chưa?”.

Nhận lấy chén trà từ tay La Hành, Tiêu Dật cũng không nói gì, nếu như Ti Ngự Long đã tìm nó đến đây, nhất định là đã có chủ ý rồi, hơn nữa, hiện tại nó cũng không biết mình muốn làm gì.

“Ta thấy, nếu như không có việc gì quan trọng thì cháu hãy đến đại học Lưu Kim học đi. Đó là nói những đứa trẻ nhận sự huấn luyện của gia tộc để trở thành gia chủ tương lai, cháu có thể từ chỗ đó tìm được một số đồng minh và thuộc hạ”.

Lời nói của Ti Ngự Long khiến Tiêu Dật kinh ngạc.

“Gia chủ …tương lai ư? Không phải là những người có mắt tím đều được cạnh tranh công bằng hay sao?”.

Vậy còn phía bên Ti Hoàn thì sao? Tiêu Dật cảm thấy khó hiểu.

Ti Ngự Long thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Dật, liền đặt chén trà xuống: “Cháu chưa biết sao? Thằng nhỏ Ti Hoàn ấy, hai năm trước đã tuyên bố rằng sẽ không tranh đoạt chức gia chủ nữa, muốn phụ tá cháu, trở thành trợ thủ đắc lực của cháu”.

Được, được đấy, được lắm, Tiêu Dật hận đến nghiến răng kèn kẹt, Ti Hoàn, anh lại dám xuống tay trước, đúng là không có chút nghĩa khí gì cả!

Thấy vẻ mặt Tiêu Dật thay đổi thất thường, trong lòng Ti Ngự Long lại cảm thấy rất vui, thì ra cũng có lúc được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Dật a!

“Dù sao nó cũng đã tuyên bố như vậy rồi, cháu muốn hỏi rõ ngọn ngành thì hãy đến núi Diêm Minh tìm nó mà hỏi”.

……..

Núi Diêm Minh

“Thêm một trăm cái chống đẩy nữa”.

Ti Hoàn nghiêm khắc hô to với đám người mới tiến vào núi Diêm Minh.

Không lộ vẻ gì,không âm thanh tiếng động, tất cả mọi người đều nghiến rằng nghiến lợi hít xuống rồi đẩy lên.

Ánh mắt Ti Hoàn đảo qua mỗi người, luôn miệng hô to: “Thứ nhất hàng ba, tốc độ chậm, thứ tư hàng chín, động tác không chuẩn, mỗi người chống đẩy thêm mười cái”.

“Tốt lắm, nghỉ 10 phút”.

Ti Hoàn vừa ra lệnh một cái, tất cả đám lính mới nhũn người ra, nằm sõng soài ra mặt đất, ngay cả lời oán trách cũng không có sức mà nói, thở hồng hộc.

“Anh Hoàn, khí thế cũng không tệ nha”.

Một giọng nói êm tai từ phía cửa truyền tới, Ti Hoàn đột nhiên quay đầu lại, những người khác cũng tò mò nhìn ra cửa.

“Woa, mỹ nhân kìa”.

“Không phải tôi tập mệt mỏi quá mà sinh ra ảo giác đấy chứ?”.

Xung quanh phát ra một tràng tiếng kinh ngạc, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi tập luyện cực khổ như thế nào.

Giọng nói này, cách xưng hô này, lại còn đôi mắt này, tuy rằng bên ngoài trông rất khác, nhưng mà Ti Hoàn vẫn có thể chắc chắn khẳng định rằng người làm cho đám lính mới chảy cả nước miếng đang đứng ở cửa kia, chính là Ti Lưu Dật.

Đôi mắt tím đậm đảo qua những khuôn mặt đang si mê kia, Ti Hoàn hét lớn: “Nhìn bộ dạng của mấy ngươi, xem ra vừa nãy tập luyện vẫn còn ít quá, bây giờ tất cả đứng lên, chạy quanh sân huấn luyện năm vòng”.

Giữa một tràng tiếng than vãn, Ti Hoàn đi về phía Tiêu Dật.

“Ồ, đây không phải là thiếu gia Ti Lưu Dật tự do tự tại hay sao? Sao bỗng nhiên lại tới núi Diêm Minh thế này?”.

Ti Hoàn tựa vào cánh cửa, trào phúng nói.

“Anh Hoàn, em tới là để tìm anh”.

“Tìm tôi làm gì? Lúc trước đi dứt khoát như vậy, bây giờ quay lại đây làm gì, ở bên ngoài chắc chơi thỏa thích lắm ha”.

Tiêu Dật chớp đôi mắt tím, nhút nhát mà kéo kéo ống tay áo của Ti Hoàn.

“Anh Hoàn, lúc trước là em không đúng, không nói với anh một tiếng đã bỏ đi, bây giờ em đến xin anh tha lỗi, anh đừng giận nữa, có được không?”.

Thấy bộ dáng cự kỳ đáng yêu kia của Tiêu Dật, Ti Hoàn quay đầu đi chỗ khác, giận dữ hét: “Các ngươi muốn tạo phản hả! Lại dám dừng lại, tiếp tục chạy thêm năm vòng nữa!”.(mỹ nhân kế thành công:D)

Đám lính mới đáng thương kia nhìn Tiêu Dật đến mê mẩn đầu óc, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể khác chế ý nghĩ đang ngóc đầu dậy kia, để nghĩ cho thân thể mình, vẫn là tiếp tục chạy thôi.

“Tôi biết cậu là bị uất ức, nhưng mà cũng có thể để bọn ta yên tâm mà.Không nói tiếng nào đã bỏ đi, Ti gia loạn quay mòng mòng, đám Tiêu Du khổ sở biết bao nhiêu, cậu có từng nghĩ tới chưa?”.

“Cậu cũng khờ quá, khi đó vẫn là một đứa trẻ, có chuyện gì nói với mọi người cùng giải quyết không phải tốt hơn so với chuyện cậu lén bỏ đi hay sao?”.

“Em cũng đâu có nghĩ là vì chuyện của em mà các anh sẽ tổn thương đâu”.Tiêu Dật cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Thôi, bỏ đi”.Ti Hoàn thở dài, “Cậu trở lại là tốt rồi.Nghe ông Ngô nói, lúc cậu ở thành phố L(*) bị thương, bây giờ sao rồi”.

(*) cái chỗ này lại phải xin lỗi mọi người, nó là thành phố L, nhưng mà mấy chương trước trong bản gốc nó ghi chứ l mà mình lại nhìn ra chữ I  (_ _”), khi nào rảnh thì mình sẽ sửa lại mấy chương trước.

“Cũng đỡ nhiều rồi.Nói như vậy là anh Hoàn đã tha thứ cho em rồi phải không?”.

Ti Hoàn không có chú ý đến đôi mắt đang cúi xuống kia của Tiêu Dật đang hiện lên tia giảo hoạt.

“Cậu nghĩ rằng tôi là người hẹp hòi như vậy sao? Căn bản là tôi chưa từng trách cậu, chỉ là hơi tức giận khi cậu cứ lẳng lặng mà chuồn đi như thế thôi”.

“Vậy là tốt rồi”.Tiêu Dật ngẩng đầu, “Vậy thì anh Hoàn, chúng ta bàn qua vấn đề của anh một chút đi”.

“Vấn đề của tôi?”.Ti Hoàn khó hiểu nói.

“Đúng”.Tiêu Dật gật gật đầu: “Về lời tuyên bố bỏ cuộc của anh hai năm trước”.

Ti Hoàn cứng đờ người, chân đóng băng, sau đó lui lại một bước nhỏ.

“Chuyện đó hả, tôi tưởng trước kia đã bàn chuyện đó với cậu rồi mà”.

Quen Tiêu Dật một thời gian lâu như vậy, Ti Hoàn đương nhiên là hiểu nó không có ý muốn đảm nhiệm chức gia chủ.Nhưng mà để một người thích hợp như nó gạt sang một bên, còn mình thì làm gia chủ, chính trực như Ti Hoàn không làm được.

Vì thế hai người đã tranh luận rất nhiều cũng không đưa ra được ý kiến thống nhất, cuối cùng quyết định chờ đến khi hai người trưởng thành, xem xét tình hình rồi quyết định.

Nhưng hai năm trước, Ti Hoàn bị Bạch Linh bức ngồi vào vị trí gia chủ,bực tức quá mà dứt khoát tuyên bố không tranh giành cùng Ti Lưu Dật, tình nguyện làm thuộc hạ của nó, toàn tâm toàn sức giúp nó.

“Anh Hoàn lớn tuổi rồi nên trí nhớ cũng sa sút thì phải, trước kia chúng ta bàn bạc đâu có đưa ra quyết định như vậy”. Tiêu Dật híp mắt nói.

“Chuyện đó, cũng là do hoàn cảnh bức bách thôi mà. Dì Bạch luôn thúc giục tôi đến Ti gia đưa ra đề xuất muốn đảm nhận vị trí gia chủ, cậu lại không có mặt ở đây, tôi nhất thời suốt ruột quá, nên……… ”.

Ti Hoàn vừa giải thích vừa chảy mồ hôi ròng ròng, tuy rằng vẻ mặt hiện tại của Tiêu Dật bình ổn, nhưng đã cùng ở với nó ở núi Diêm Minh lâu như vậy, thủ đoạn của Tiêu Dật, hắn tuyệt đối không muốn thỉnh giáo.

“Nhưng mà, vì sao em lại cảm thấy anh Hoàn là vì em không từ mà biệt, nên lợi dụng lúc em vắng mặt mà ‘tiên hạ thủ vi cường’, chặt đứt đường lui của em, lấy đó để trừng phạt nhỉ?”.

Ti Hoàn nghe những lời của Tiêu Dật xong, mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng nói thầm, cậu ta sao cả ý nghĩ lúc đó của mình cũng biết rõ như vậy chứ?

Miễn cưỡng cười gượng, Ti Hoàn đã sớm không còn là một huấn luyện viên kỷ luật sắt của đám lính mới nữa rồi.

“Tiểu Dật, cậu sao lại nói như vậy chứ? Hơn nữa lúc cậu bỏ đi,tôi thực sự là rất tức giận chuyện cậu không nghĩ đến tâm tình của mọi người……”.

“Anh Hoàn, vừa nãy anh đã nói là tha thứ cho em rồi, giờ anh còn so đo gì nữa? Oán giận sao? Đã lớn như vậy rồi mà nói không giữ lời ”.Tiêu Dật cắt ngang lời của Ti Hoàn.

Ý định ban đầu là cả hai người cùng sai như nhau để tránh Tiêu Dật trả thù, nhưng bây giờ Ti Hoàn mới tỉnh ngộ, cái tên tiểu ác ma này, đã sớm nghĩ chu toàn hết mọi chuyện, đem đường lui của mình chặn hết.

“Ai nha,”. Bỗng nhiên giọng Tiêu Dật chuyển sang tông thoải mái: “Em cũng đâu có nói là trách anh Hoàn, anh ngàn vạn lần đừng có căng thẳng, em qua đây chủ yếu là muốn hỏi chút chuyện thôi mà”.

Ti Hoàn nghi ngờ nhìn Tiêu Dật, không biết là nó nói vậy là có ý gì, nhưng mà hắn cũng phải nắm chắc lấy cơ hội này.

“Ý của cậu là, giống như chuyện tôi tha thứ cho cậu, cậu cũng tha thứ cho tôi sao? Sẽ không lén chơi xấu tôi đấy chứ? ”.

Tiêu Dật gật đầu, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ.

Nhận được cậu trả lời của Tiêu Dật, Ti Hoàn thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Hoàn, lời tuyên bố kia của anh là gì vậy?”.

“À, nói là tôi sẽ không tranh đoạt vị trí gia chủ nữa,nguyện lòng làm thân phận thuộc hạ giúp cậu lên vị trí đó”.Ti Hoàn không chút đề phòng.

“Ha ha”.Tiêu Dật cong môi lên cười, “Vậy là tốt rồi, em còn có việc phải đi trước đậy. À đúng rồi, anh Hoàn có biết chú Liêm Nham chồng của dì Liêm Thu không? Anh có lẽ nên đi tìm chú ấy xin chỉ bảo một chuyến”.

Ti Hoàn bị nụ cười kia bắn trúng, chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì hành lang đã trống trơn, nhớ lại câu nói cuối cùng của Tiêu Dật, Ti Hoàn suy nghĩ kĩ lưỡng.

Sao lại muốn mình đi tìm Liêm Nham nhỉ? Mình nghe nói lúc dì Liêm không làm gia chủ Liêm gia thì mọi công việc trong Liêm gia đều do Liêm Nham quản lý, nhưng mà, hiện tại, mọi chuyện trong Liêm gia đều do chú ấy quản lý, muốn dì Liêm quản lý, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Ài, cơ mà chú Liêm Nham kia cũng thật là đáng thương, dù muốn hay không cũng phải quản lý nhiều công việc như vậy, may mà mình không———- Chờ một chút ——Hình như có cái gì không đúng ở đây, nghĩ lại một lần nữa xem nào…..

…..Tiểu Dật, anh sai rồi,em mau quay lại đây, anh sai rồi, đừng có đem hết mọi công việc đổ lên đầu anh, anh biết là anh sai rồi……….

Vừa quay đầu lại, Ti Hoàn đem hết nỗi bi thương hóa thành tức giận, hét to với đám hóa thành tượng thạch cao hết lượt kia: “CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ THẾ! NGẨN CÁI GÌ MÀ NGẨN! CHƯA THẤY AI CƯỜI HAY SAO? ĐỊNH LỰC KÉM NHƯ VẬY, GẬP BỤNG THÊM 300 CÁI CHO TA!”.

Đám lính mới đáng thương, ai bảo các ngươi lại trùng hợp như thế, đúng lúc Tiêu Dật tới lại phải đến chỗ Ti Hoàn huấn luyện chứ!Nén bi thương lại đi.

Với lại, lúc nãy được nhìn thấy nụ cười khuynh thành, coi như là đền bù đi.
Bình Luận (0)
Comment