Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 109

Cuối cùng quyết định đi học của Tiêu Dật cũng không theo kế hoạch, dẫn Ti Lưu Duệ trở lại Ti gia, giao cho Tiêu Mẫn Nhi đang nổi cơn tam bành.

Cánh tay Ti Lưu Duệ bị kẹp chặt,cảm thấy nguy hiểm đang cận kề nên liều mạng giãy giụa, Tiêu Mẫn Nhi trong đầu vừa nghĩ đủ mọi loại trừng phạt vừa tạm biệt Lưu Dật.

Kết thúc một chuyện, Lâm Văn Thanh đi tới.

“Tiểu thiếu gia, vừa rồi ngài Diêu Quang có gọi điện tới tìm cậu”.

Gật đầu, Tiêu Dật đi về phía phòng sách, xem ra hôm nay không phải là ngày thích hợp để đi học.

“Có chuyện gì vậy?”.

Kết nối điện thoại với Diêu Quang, Tiêu Dật nhìn thấy trên màn hình là một khuôn mặt tươi cười.

“Tiểu Dật, nghe nói hôm nay em đến trường đi học đúng không? Chức mừng nha, đã là sinh viên rồi đới”.

“Anh Diêu Quang, anh gọi điện thoại không chỉ là chúc mừng em đi học thôi đấy chứ?”.

“Người ta chỉ là mừng thay em một chút thôi mà, bằng không, em thấy anh còn chuyện gì nữa?”.Diêu Quang nói.

“Anh đã biết hôm nay em đi học, vậy sao lại gọi điện lúc em không có nhà.Có chuyện gì thì anh nói hết ra đi”.

Tiêu Dật không để cho Diêu Quang dấu nhẹm đi như vậy.

“Tiêu Dật, em không hiểu đâu, nhưng mà, bọn anh đều là vì muốn tốt cho em thôi”.

“Thực sự là không có chuyện gì”.Diêu Quang rũ mắt xuống, “Chỉ muốn xem em dạo này như thế nào thôi. Kinh Hồng nói đúng, bọn anh không nên tới tìm em, bây gi����em là tiểu thiếu gia của Ti gia rồi, có liên hệ với bọn anh sẽ có ảnh hưởng không tốt”.

“Anh Diêu Quang, anh nói vậy là có ý gì?”.Tiêu Dật nheo mắt lại.

“Tiêu Dật, em không hiểu đâu, nhưng bọn anh cũng chỉ vì muốn tốt cho em”.

“Em hiểu, bây giờ bọn anh muốn cắt đứt không còn quan hệ với em đúng không, ghét em rồi đúng không”.Tiêu Dật bĩu môi, “Ngày mai em liền tuyên bố với tất cả mọi người: Ti Lưu Dật là Huyễn của ‘SÁT’”.

Diêu Quang cười khổ nói: “Tiểu Dật”.

“Em cũng biết là bọn anh không có ý này mà, em với thân phận Ti Lưu Dật cũng đã có nhiều nguy hiểm rồi, nếu như lại thêm Huyễn…….”.

“Em là người trong cuộc còn chưa nói năng gì thì các anh lo cái gì”.Tiêu Dật trừng mắt Diêu Quang: “Chẳng lẽ anh không tin năng lực của em sao?”.

Diêu Quang há miệng thở dốc, trong lòng nghĩ.

Tin, sao lại không tin cơ chứ.

Nhưng mà, Tiểu Dật,  chuyện năng lực của em mạnh với chuyện khả năng bảo vệ mình của em là hai chuyện khác nhau.Người đơn thuần lương thiện như em, lần trước bị thương không phải là bảo vệ người xung quanh sao? “À mà đúng rồi, bọn anh đã tìm thấy tên sát thủ bắn lén em rồi, nhưng mà kẻ đằng sau sai khiến vẫn chưa có manh mối gì”.Diêu Quang nói sang chuyện khác: “Quả nhiên đúng như những lời Tiểu Dật nói, kẻ đó suy nghĩ rất chu đáo, không để lại bất cứ dấu vết nào”.

Vẫn còn bất mãn, Tiêu Dật lạnh lùng nói: “Chuyện này mấy anh không cần nhúng tay vào”.

“Chuyện này không thể nói buông tay là buông tay được.Cái tên đứng phái sau chuyện này nếu đã dám làm bị thương người của ‘SÁT’, thì nhất định phải bắt hắn xuất hiện bằng được”.Trong mắt Diêu Quang xuất hiện hàn quang.

“Ngài Diêu, ngài sai rồi, thân phận của hắn chính là tiểu thiếu gia Ti Lưu Dật của Ti gia, có liên quan gì đến ‘SÁT’ đâu”.Tiêu Dật châm biếm nói.

“Được rồi, được rồi, anh xin đầu hàng”.Diêu Quang lắc đầu, con mắt hẹp dài cong lên.

“Em muốn làm cái gì cũng được, muốn làm Ti Lưu Dật hay là Huyễn thì vẫn đều là Tiểu Dật, tùy ý em.Coi như là anh thua là được chứ gì”.

“Thua?”.Tiêu Dật mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, “Anh và mấy người kia lại đánh cược sao?”.

“Ừ, đúng vậy” Diêu Quang cười tươi rói “Đánh cược xem Tiểu Dật có đồng ý ‘một phát chia đôi’ với bọn anh hay không”.

Thái dương Tiêu Dật có cái gì đo hơi hơi giật giật, trình độ dùng thành ngữ của anh Diêu Quang có lẽ cần phải bồi dưỡng thêm.

“Vậy anh đánh cược cái gì, có ai đánh cược giống anh không?”.

“Không có”.Diêu Quang chống cằm, “Toàn bộ bọn họ đều cho rằng em sẽ không đồng ý nha”.

“Vậy còn anh, tại sao anh nghĩ là em sẽ đồng ý?”.

Điểm này, thì đúng là Tiêu Dật không hiểu.Quen Diêu Quang trước nên quan hệ của hai người cũng thân hơn so vơi những người khác, nó không hiểu,nó nghĩ rằng Diêu Quang là người hiểu nó nhất, chí ít, cũng hiểu một phần chứ.

“Bọn họ tuy là nói như vậy, nhưng nếu như không từ miệng Tiểu Dật xác nhận thì trong lòng họ vẫn còn thấp thỏm lo âu, cho nên, anh quay lại đóng vai phản diện, cược với họ một trận”.

Mặt Diêu Quang bỗng chuyển buồn: “Đánh cược luôn có thắng có thua.Xem ra cái ví của anh khó mà giữ được rồi.A nhức đầu quá, người ta hôm qua vừa mới nhìn trúng một bộ hóa trang cực kì ưng ý mà”.

Thực ra, có lẽ có nhiều người nghi ngờ rằng: một người tính tình buông thả, thích đùa giỡn, hay tự quyết định như Diêu Quang sao có thể trở thành thủ lĩnh của ‘SÁT’ được.

Nhưng mà Tiêu Dật biết rõ, Diêu Quang là một người rất cẩn thận tỉ mỉ, rất dịu dàng, tuy rằng thường ngày có biểu hiện nhí nha nhí nhố, vô tâm vô phế, nhưng hắn luôn luôn chú ý đến tâm trạng của những người xung quanh.

Cái mà hắn gọi là đánh cược lúc này, chính là hắn muốn cho mọi người được yên lòng đây mà.

“Anh Diêu Quang”.Tiêu Dật nói: “Các anh không cần tra xét những mục tiêu bên ngoài Lưu Kim nữa, sự kiện ám sát làn trước, 90% là do một người nào đó trong tứ đại gia tộc sắp đặt ”.

Diêu Quang thu hồi lại vẻ mặt vui đùa, nói: “Tại sao em lại khẳng định chắc như vậy?”.

“Mâu thuẫn với daddy em đến mức bằng lòng thuê sát thủ đến giết gia chủ Ti gia, thì chỉ có những người có nguồn kinh phí khổng lồ mới có thể gánh được phí tổn, và phải có quyền lực cao mới có thể thâu tóm được quyền lực cao nhất trong tứ đại gia tộc sau khi hoàn thành kế hoạch”.

“Tứ đại gia tộc ư……”.Diêu Quang lẩm bẩm.

“Đi tìm một người đàn ông tên là Lưu Minh, địa chỉ của hắn ở….người này có thể cho các anh một số thông tin hữu ích”. Tiêu Dật nghiêm túc nhắc nhở Diêu Quang, “Các anh không cần động thủ, sau khi tra được thân phận của kẻ đó thì ngay lập tức dừng lại, chuyện kế tiếp, em muốn tự mình xử lý”.

“Nhưng ————-”.

“Anh Diêu Quang, em là người trực tiếp bị hại, chẳng lẽ em không thể tự báo thù cho mình sao?”.

Tiêu Dật cắt đứt lời thuyết phục của Diêu Quang.

………..

Một giáo viên trẻ tuổi dẫn theo một thiếu niên đi vào một giảng đường.

“Khụ khụ, các em, xin chú ý một lát, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, mời sinh viên mới tự giới thiệu mình với các bạn phía dưới”.

“Chào mọi người, mình tên là Ti Lưu Dật, sau này mong được chỉ giáo nhiều”.

Phía dưới không hề có phản ứng gì, không có tiếng vỗ tay, cũng không có tiếng thì thầm to nhỏ.

Tất cả sinh viên nam đều ngây ngốc ra nhìn Tiêu Dật quên cả nói chuyện, sinh viên nữ thì đồng loạt lấy gương ra soi trái soi phải, chải chuốt lại.

Giáo viên cũng hiểu được tâm tình của các học trò phía dưới, ngay cả mình khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dật ở phòng hiệu trưởng, cũng mất một lúc không kịp phản ứng, bay giờ trái tim nhỏ bé này vẫn còn đang đập thình thịch đây này.

“Trò Ti, em cứ ngồi ở phía bên kia đi”.

“Vâng”.

Giáo viên vừa mới bước chân ra khỏi cửa, lớp học sau lưng giống như ấm nước đang sôi trào ra.

“Oa, hôm nay chúng ta đụng phải vận may cực lớn hay sao? Tự dưng lại có người xinh đẹp như thế học ở lớp chúng ta”.

“Đúng đấy, vậy mà lúc khai giảng mình còn thất vọng nữa chứ, nhưng bây giờ xem ra, những thứ tốt nhất luôn chờ ở phía sau”

“Cậu cũng nghe thấy cậu ta nói gì, đúng không? Họ Ti đấy”.

“Đồ ngu, không phát hiện ra con mắt màu tím của cậu ta sao, cậu ta chính là con út của Ti gia đấy”.

“Ồ, vậy chẳng phải là em trai của Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác sao? Cả nhà bọn họ quả thực là có GEN rất tốt đấy”.

“Woa,lớn lên đẹp như vậy, gia thế lại còn tốt nữa chứ, đùng là người và thần cùng phẫn nộ a”.

Cả lớp chụm vào thành mấy nhóm ríu ra ríu rít, vừa lén nhìn đánh giá Tiêu Dật vừa thì thà thì thầm với nhau.

Giữa hoàn cảnh ồn ào, Tiêu Dật vẫn lạnh lạnh lùng lùng,giống như có một bức màn vô hình ngăn cách với những người xung quanh.

“Dật Dật!”.

Một giọng nói đè tất cả những lời bàn luận truyền tới tai Tiêu Dật.

Vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt mỉm cười của Nam Cung Hạo Nhiên đang đứng ở cửa.

“Là hội trưởng kìa ~”.

“Bọn họ quen nhau sao?”.

“Thoạt nhìn có vẻ thân nhau lắm”.

Thấy Nam Cung Hạo Nhiên, tiếng thảo luận trong lớp dừng được một giây, sau đó càng ngày càng sôi nổi.

“Mình thấy cậu hôm nay tới báo danh, chắc là môi trường xung quanh vẫn chưa quen lắm, cho nên mình tới tìm cậu, muốn dẫn cậu đi xem một vòng ”.Nam Cung Hạo Nhiên thấy Tiêu Dật đi tới nên nói rõ mục đích tới.

“Ừ”.

Hơi hơi gật đầu, Tiêu Dật cảm thấy nên đi khỏi lớp học một lát, để cho mấy người bên trong có không gian bàn tán.

“Mình đã đoán là Dật Dật rất được hoanh nghênh mà”.

Từ dãy phòng học đi ra, Nam Cung Hạo Nhiên cười, nhớ lại chuyện ngày xưa.

“Ngay từ trước kia, tất cả mọi người đều thích ở bên cạnh cậu”.

Tiêu Dật hơi hơi nhíu mày: “Có chút …ầm ĩ”.

“Ha ha”.Nam Cung Hạo Nhiên rất cao hứng, ở trước mặt Tiêu Dật biểu lộ cảm xúc thật của mình, thân thiết khoác lên vai nó: “Có thể nhìn thấy Dật Dật, có thể học chung đại học với Dật Dật, mình rất vui”.

Tiêu Dật yên lặng đi vè phía trước một đoạn rồi hỏi: “Mommy của cậu, cô ấy, cô ấy sao rồi”.

Sắc mặt Nam Cung Hạo Nhiên tối sầm lại, giọng có vẻ như trầm xuống: “Mommy mình, ba năm trước gặp tai nạn giao thông đã qua đời rồi”.

“Cậu…….”.Tiêu Dật không biết an ủi Nam Cung Hạo Nhiên như thế nào.

“Không sao đâu, chuyện cũng qua rồi mà”.Nam Cung Hạo Nhiên quay về phía Tiêu Dật, nhàn nhạt cười.

“Bên kia, là cái gì?”.Tiêu Dật nhìn thấy cách đó không xa đang có một đám náo nhiệt.

Nam Cung Hạo Nhiên cũng nhân tiện nhìn qua: “Cậu hôm nay đến đúng dịp các câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới.Đi xem chút đi”.
Bình Luận (0)
Comment