Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 12

“Tốt lắm,chúng ta có lẽ bắt đầu vào học đi,về nội quy của lớp chúng ta sẽ nói vào giờ sau,mọi người đem màn hình plasma mở ra,hôm nay chúng ta giảng tới……”.Lưu Minh sợ bị cắt ngang,vẫn là trực tiếp dạy học là tốt hơn.

Tiêu Dật chưa từng dùng qua màn hình plasma.Đây là vật phẩm cần thiết để dạy học,bây giờ học sinh không cần mang theo cặp sách cùng văn phẩm,chỉ cần trước mắt mở cái bàn học là mọi thứ đều OK rồi.

Nhìn hài tử bên cạnh thành thục ấn cái phím trên bàn học,Tiêu Dật cũng bắt chước theo mà mở màn hình plasma ra.

Mở cái màn hình tự động hiện ta trước mắt Tiêu Dật,dựng lên ở phía trên cái bàn học,từ những hạt căn bản nhỏ xúi tập hợp thành màn hình hư vô,tựa như cùng với ánh sáng là một dạng.Nó thậm chí có thể nhìn xuyên qua màn hình thấy thầy giáo đang nói ở phía trước.

“Như vây,nói về đề tài này,các trò thử nhìn xem có thể làm hay không?”.Lưu Minh tiện tay một chút,trước màn hình của các học trò hiện ra chi chít chữ.

Tiêu Dật tò mò mà đánh giá màn hình trước mặt, làm? Làm như thế ni? Vừa rồi không có giấy cũng không có bút.

“Dật,ngươi không sao chứ?. Đừng ngại ta tới dạy ngươi”.Ti Lưu Cẩn phân tâm mà quan sát sựu hiếu kỳ của Tiêu Dật.Hắn lí giải làm mê mẩn,thu được kết quả mà dò xét quá nửa cơ thể.(đoạn này ý là bạn Cẩn lấy việc giải thích cho bạn Dật mà tha hồ ngắm nghía ấy,mới 6 tuổi mà ma mãnh thế =]]])

“Như vậy,sau đó lại thêm cái này …..”.Ti Lưu Cẩn vừa nói,một bên lấy tay vẽ vẽ viết viết  trên màn hình.

Rõ ràng là khoa tay múa chân lung tung trong không khí,trên màn ảnh lại hiện ra chuẩn xác những gì Ti Lưu Cẩn viết cùng với nét vẽ.

Nguyên lai là như thế a,Tiêu Dật bừng tỉnh ngộ.

“Ngạch,cái này,trò Ti,dạy người loại sự tình này phải là trách nhiệm của giáo viên,ngươi vẫn nên ngồi xuống đi”.

Lưu Minh mới từ bên kia hướng dẫn xong cho mấy học sinh,quay người lại liền thấy hơn phân nửa người Ti Lưu Cẩn đều dựa lên  người của Tiêu Dật rồi,trong lòng khó chụi,cùng với ta đoạt cơ hội gần gũi mỹ nhân!.

“Dật không cần ngươi dạy,ta có thể phụ trách,ngươi nên dạy những người khác đi”.Ti Lưu Cẩn trong đầu cơ bản là không tôn trọng giáo viên này.

“Trò Ti,Trò Tiêu Dật đến trường chính là muốn để ta dạy,ngươi bao nhiêu tuổi,nếu không nhầm,ngươi là học trò a ”.

“Chú(đại thúc),ta so với ngươi nhỏ tuổi hơn nhưng mà chỉ số IQ so với ngươi thì cao hơn”.

“Ta là người lớn không so đo với kẻ kém hiểu biết,trò Tiêu Dật,ngươi có chỗ nào không hiểu,cùng thầy giáo nói,thầy giáo dạy———”. Lưu Minh ngừng nói.Bởi vì trong lúc cùng Ti Lưu Cẩn tranh chấp,Tiêu Dật đã đã đem đáp án quá trình giải quyết vấn đề hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà viết ra rồi.

“Dật, ngươi thông minh lắm ”.Ti Lưu Cẩn nắm chặt thời điểm mà nịnh nọt.

“Thế vậy,đến lớp thì hoàn thành sao? ”.(ý em ấy là đi học chỉ có vậy là xong rồi sao) Tiêu Dật không để ý tới Ti Lưu Cẩn,mắt lành lạnh mà nhìn Lưu Minh.Còn tưởng đi học sẽ rất thú vị ni(chứ).

“Hả, a, các trò đã làm tốt chưa?.Không phải ngượng,hiện tại thầy sẽ theo các trò mà giảng giải một chút”.Lưu Minh trở lại bục giảng.

“Đinh linh linh————” Chuông tan học vang lên báo hiệu khóa biểu sáng kết thúc,vừa mới tiếp xúc với việc đi học,các tiểu hài tử cũng không nín được đứng lên reo hò.

Giáo viên vừa mới đi mấy giây,chợt nghe thấy từng đợt âm thanh kim loại từ xa truyền đến gần.

Tiêu Dật nghi ngờ mà ngẩng đầu hướng về phía cửa nhìn lại,một mảnh kim loại chói lọi sáng bóng quả thực làm hắn lấy làm kinh hãi.

Rất nhiều người máy gia đình,đủ kiểu dáng,đủ tính chất,mã lực tràn đầy mà tràn vào trong lớp học,trên tay đều là hộp đựng cơm,thẳng hướng tiểu chủ nhân của mình mà đi.

Trưa rồi a,phải ăn cơm rồi.Tiêu Dật tự hỏi,thế nhưng Tiêu Mẫn Nhi không có đề cập với hắn bữa trưa giải quyết như thế nào?.

“Dật,ngươi không ăn cơm sao,người máy nhà ngươi đâu?”Đứng bên cạnh Ti Lưu Cẩn là người máy màu bạch ngân,trước mắt đặt một cái hộp đựng cơm thật lớn,thế này vừa nhìn đã biết được nuông chiều từ bé,tiểu công tử nhà giàu.

“Ta đói bụng”.Tiêu Dật thành thật nói rõ.

Nhìn thấy Tiêu Dật có chút bộ dáng đáng yêu ngơ ngác,Ti Lưu Cẩn cái gì cũng đem quảng về phía sau đầu rồi. “Không bằng ngươi cùng ta ăn đi,của ta thực sự mang rất nhiều,hơn nữa lại ăn thật ngon a”.

“Được”.Tiêu Cật không hiểu phải nhún nhường người khác,theo bản năng mà nói đồng ý.

“Tới vườn hoa đi,nơi này quá ồn ào”.Ti Lưu Cẩn nhìn quanh bốn phía,đều là như hổ rình mồi nhìn trộm con mắt của Tiêu Dật.

……..

Tiêu Mẫn Nhi đang ở trong  phòng nhân viên của chính mình hưởng thụ nghỉ trưa thanh nhàn,Trương Ngọc Quyên gọi điện thoại tới.

“Mẹ,có việc gì thế?”.Tiêu Mẫn Nhi nằm dài trên ghế uể oải mà nhìn vào trong màn hình  của Trương Ngọc Quyên.

“Mẫn Nhi,ngươi đang ở chỗ nào ni?”.Trương Ngọc Quyên nghi hoặc mà nhìn bối cảnh phía sau Tiêu Mẫn nhi.

“Phòng nghỉ ngơi của nhân viên a,mẹ,ta cũng không phải làm biếng,hiện tại chính là thời gian nghỉ trưa ”.Tiêu Mẫn Nhi vội vàng chứng tỏ mình là một nhân viên cần cù,giỏi giang.

“Ngươi nhanh như vậy đã trở về rồi?.Dật Dật thế nào rồi?.Đã thích ứng với môi trường trường học chưa?”.

“Mẹ,ngươi hiện tai hỏi ta,ta cũng không biết a,chờ Dật Dật về nhà rồi nói sau”.Tiêu Mẫn Nhi nhún vai.

“Mẫn Nhi”.Trương Ngọc Quyên cuối cùng cũng phát hiện điểm bất thường là gì rồi. “Ngươi có hay không đưa cho Dật Dật bữa trưa?”.

“Cơm trưa, trưa cái gì———–hả”.Tiêu Mẫn Nhi nguyên là ngẩn ra,phía sau có tiếng thét chói tai,hoàn toàn đem chuyện đưa cơm trưa quên mất tiêu rồi.

“Ta nghĩ đên ngươi nói chuyện Dật Dật đi học toàn bộ do ngươi phụ trách.Chuyện cơm trưa cũng nằm trong số đó ni.Ngươi không nghĩ đến bữa trưa của Dật Dật,vậy hắn làm sao bây giờ?”.Trương Ngọc Quyên lo lắng mà nói.

“Ta,ta ngay lập tức tới trường học”.Tiêu Mẫn Nhi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

………

“Dật,ngươi nếm thử cái này,đây chính là máy nấu thức ăn nhà ta mới mua của Italy làm được,ăn rất ngon  ”.Ti Lưu Cẩn vội vàng không  ngừng gắp rau hướng bát của Tiêu Dật.

“Ừ,ăn ngon thật”.Tiêu Dật ngoan ngoãn ăn,gật đầu đồng ý.

Nghe như vậy,Ti Lưu Cẩn mở cờ trong bụng đem bát của Tiêu Dật gắp thành một đống cao như một núi nhỏ,bộ dáng ngoan ngoãn của Tiêu Dật giống như búp bê làm cho người ta yêu thích không thôi.

“Dật Dật,Dật Dật”.Cách đó không xa truyền đến âm thanh của nữ nhân.

“Dật Dật”.

Ti Lưu Cẩn chỉ thấy nữ nhân đầu tóc bù xù nhìn về phía bên này,sau đó điên cuồng chạy tới.Chìa tay tranh dành quyền lợi Dật đáng yêu của hắn,tức giận mà hô to: “Làm cái gì ni,ngươi cái đó nữ——————–”.

“Mẹ”.Giọng trẻ con thanh thúy của Tiêu Dật,làm cho Ti Lưu Cẩn vội vàng mà dựa sát vào xe.

“Dật Dật,Dật Dật,mẹ thực sự xin lỗi ngươi,quên không mang bữa trưa cho ngươi rồi,ngươi đói rồi đúng không”. Tiêu Mẫn Nhi ôm Tiêu Dật chà đạp một trận.

“Không đói bụng”.Tiêu Dật bình tĩnh thoát khỏi ma chảo của Tiêu Mẫn Nhi,tiếp tục cầm bát ăn cơm.

“Chào cô Tiêu”.Ti Lưu Cẩn thay vẻ mặt hồn nhiên hướng phía Tiêu Mẫn Nhi mỉm cưới: “Ta là Ti Lưu Cẩn,ngươi có thể gọi ta là Tiểu Cẩn,ta thấy Dật chưa ăn cơm cho nên mời hắn ăn cùng”.

“Tiểu Cẩn,ngươi thật sự là một đứa trẻ ngoan”.Tiêu Mẫn Nhi vui mừng mà nhìn con mình vừa mới đi học đã kết giao bạn bè rồi. “Dật Dật chưa từng ra ngoài như thế này,từ này về sau còn muốn ngươi chiếu cố hắn một chút a”.

Thần kinh lơ đãng của Tiêu Mẫn Nhi lúc này mở to hai mắt nhìn quần áo của tiểu hài tử,loại người máy kia,còn có đồ ăn phong phú,tinh xảo,Dật Dật quá thông minh tìm được một cái bát vàng rồi.

“Ừ,cô Tiêu,ngươi cứ yên tâm,ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn ”.Trong lòng Ti Lưu Cẩn đang tính toán nhỏ nhặt,hiện tại có lời nói của cô Tiêu,sau này Dật do ta bao bọc rồi,xem còn ai dám tranh với ta.

Tiêu Dật một bản lĩnh coi Tiêu Mẫn Nhi cùng Ti Lưu Cẩn ở ngoài thân thiết,nói chuyện với nhau bên trong là suy nghĩ cá nhân,hiện tại dùng cơm mới là quan trọng nhất.
Bình Luận (0)
Comment