Ti Ngự Long ngồi ở đình nghỉ mát, chăm chú nhìn những bông hoa đang đón gió, cứ thế im lặng một lúc lâu.
“Lão gia, nhị tiểu thư đến”.La Hành vội vã chạy đến.
Ti Ngự Long có chút giật mình: “Đưa nó tới đây”.
Trong giọng nói, mơ hồ chứa một chút kích động.
Một phụ nữ phong thái yểu điệu xinh đẹp đi tới, nhìn bộ dáng kia, chính là phu nhân Wendy đã lâu chưa xuất hiện.
Cô đi vào đình nghỉ mát, cũng không có ngó đến Ti Ngự Long, cũng giống như hắn, im lặng nhìn những bông hoa trước mặt.
“Ta tưởng rằng con sẽ không quay lại nữa chứ ”.
Một lúc sau, giọng nói trầm già nua của Ti Ngự Long vang lên, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Tao nhã ngồi xuống, phu nhân Wendy nhàn nhạt nói: “Tôi cũng cho là như thế”.
“Vậy, hôm nay con tới đây là vì cái gì?”.
“Tôi đến là muốn hỏi ông một câu”. Phu nhân Wendy rũ mắt xuống, giọng nói vừa ôn nhu vừa kịch liệt: “Hại chết chị và em ấy, ông có từng hối hận không?”.
Mở to mắt, sắc mặt Ti Ngự Long đột ngột thay đổi, trong chốc lát như già thêm chục tuổi, giọng khàn khàn: “Tiểu Nhu——–”.
“Ngài Ti, ngài quên mất rồi sao, tôi hiện tại gọi là phu nhân Wendy”.Phu nhân Wendy hơi hơi cười.
“Wendy, ta biết rõ con hận ta”.Ti Ngự Long mang theo áy náy và đau khổ: “Cho nên con coi ta là hung thủ giết người, ta cũng không trách con.Những năm gần đây, ta không lúc nào là không hối hận về quyết định trước đây, ta chỉ có thể ở cạnh cánh đồng hoa này, mới có thể có được một chút bình yên”.
“Nếu như,”.Phu nhân Wendy không bị những lời nói thống khổ của Ti Ngự Long làm cho cảm động, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của ông lão: “Ông thật sự hối hận, vì sao lại muốn lặp lại lần nữa với Tu Dạ và Tiểu Dật?”.
“Sao con lại biết—————”.
“Tôi có cách của tôi, từ sau chuyện năm đó, tôi liền hiểu được một đạo lý, chỉ cần có quyền lực mới có thể sinh tồn được”.
Nhìn người phụ nữ kiêu ngạo kiên cường trước mặt, Ti Ngự Long không còn tìm thấy chút nào bóng dáng cô gái nhỏ vẫn hay thích khóc lóc ầm ĩ làm nũng, Tiểu Nhu, sống ở nơi ông không nhìn thấy, đã hoàn toàn lột xác trưởng thành rồi.
Mặc dù thế, Ti Ngự Long vẫn cau mày, cố chấp nói: “Bọn họ là cha con”.
“Tôi không quan tâm”.Phu nhân Wendy lạnh lùng nói: “Bọn họ là người thân của tôi, tôi chỉ muốn bọn họ vui vẻ, có cuộc sống hạnh phúc là được rồi. Những chuyện khác, tôi mặc kệ”.
Thấy Ti Ngự Long trầm mặc không nói, phu nhân Wendy không khỏi cười nói : “Đúng rồi, tôi có lẽ đã quên, ngài Ti đâu có biết cái gì là người thân, phải không? Trong mắt của ngài, thể diện và sự nghiệp của Ti gia, mới là quan trọng nhất chứ”
Ti Ngự Long muốn phản bác, nhưng mà, vào lúc ấy, đích thực là ông đã suy xét rất nhiều, bao gồm cả những lời phu nhân Wendy nói.
“Tôi đến chỉ là muốn nói một câu. Ông đã đuổi bọn chúng ra khỏi Ti gia rồi thì mời ông hãy đoạn tuyệt sạch sẽ mọi quan hệ hai đứa nó với Ti gia một chút, cũng không cần đi tìm bọn nó.Tôi không muốn vì những chuyện này mà ảnh hướng đến Tu Dạ và Tiểu Dật. Bọn nó không phải là thành viên của Ti gia nữa thì đừng để bọn nó gánh chịu oán hận của Ti gia. Để cho bọn nó từ nay về sau có cuộc sống như những người bình thường”.
“Người bình thường? Bọn nó sao có thể như người bình thường được chứ? ”.Giọng nói của Ti Ngự Long cao lên: “Trước tiên không nói đến khả năng của bọn nó, chỉ cần xét đến tướng mạo, sống như người thường sớm muộn cũng gặp phiền phức, đến lúc đó con muốn bọn nó phải làm sao? Lúc Tu Dạ làm gia chủ, thủ đoạn của nó con cũng biết rồi, một khi bọn nó cắt đứt quan hệ với Ti gia, những người có thù với nó nhất định sẽ đi báo thù, một người hai người thì không sao, nhưng nếu liên hợp lại, chỉ với Tu Dạ và Tiểu Dật, nhất định sẽ có lúc lộ ra sơ hở”.
Phu nhân Wendy im lặng nhìn Ti Ngự Long đang kích động nói, biết Ti Ngự Long phát hiện ra điều gì đó nên mới ngừng nói lại.
“Nếu đã quan tâm bọn nó như vậy, thì gọi bọn nó về đi”.Phu nhân Wendy quay đầu nhìn ra cánh đồng hoa: “Tôi thấy, Ti gia của ông hiện tại cũng như một mớ bòng bong, cũng chỉ có Tu Dạ mới quản lý được”.
“Ta, ta đâu có quan tâm bọn nó”.Ti Ngự Long rầu rĩ nói.
“Đúng, đợi sau khi bọn nó xảy ra chuyện giống như của chị và em trai, ông dùng nốt mấy năm còn lại mà hối hận đi”.Bỗng nhiên giọng nói phu nhân Wendy mềm mỏng: “Ông luôn tâm tâm niệm niệm muốn tất cả mọi thứ đều vì Ti gia, nhưng ông tự hỏi lòng mình xem, chẳng nhẽ đuổi Tu Dạ và Tiểu Dật đi là tốt cho Ti gia hay sao? Chẳng nhẽ dựa vào năng lực hào kiệt của hai người ông đã đuổi đi, bọn họ sẽ để Ti gia bị ảnh hưởng mà sụp đổ sao?”.
“………”
Phu nhân Wendy nói xong những lời kia liền đứng lên đi khỏi.
…..
Hai ngày này Ti Tu Dạ cực kì bực mình, bởi vì giữa hắn và Tiêu Dật bỗng nhiên xuất hiện một cái siêu cấp bóng đèn (*).
(*) Bóng đèn: chỉ những người cản trở, ^^ giữa chốn công cộng đèn sáng trưng trưng thì còn làm ăn được gì ^^, không tìm được từ nào bên mình thay thế nên cứ để nguyên vậy Ti Lưu Duệ xấu tính nhất định không chịu trở về, Tiêu Dật đành phải giữ nó lại.
Phòng của Hoa gia cũng không nhiều, nên Ti Lưu Duệ và hai người Tiêu Dật phải chen chúc nhau trên gác.
Vì thế, những buổi tối tốt đẹp của Ti Tu Dạ không còn nữa.Mỗi lần thấy Ti Lưu Duệ chen vào lòng Tiêu Dật, Ti Tu Dạ hận không thể đem nó xách lên ném ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn lại cái thân hình của mình (chắc đoạn này anh Dạ chê Duệ Duệ quá béo:D), Dật Nhi như vậy thì làm sao có thể ôm được a.
Có một chuyện có thể giảm bớt bực tức của Ti Tu Dạ đó là, mỗi khi trời sáng, Tiêu Dật sẽ luôn luôn ngủ trong lòng hắn còn Ti Lưu Duệ thì chổng vó lên trời, lăn xuống dưới đất.
Tiêu Dật nói, chắc là do có thói quen như thế, Ti Lưu Duệ ngủ dưới đất, có thể là do ngủ xấu tính, cũng có thể là buổi tối Ti Tu Dạ cố ý hoặc vô tình đá nó xuống dưới, ai mà biết được.
Ti Lưu Duệ cũng không vừa mắt với Ti Tu Dạ. Đáng nhẽ một mỹ nhân cực phẩm là thứ mà nó thích nhất, đáng tiếc, mỹ nhân này quá hung ác, quá lạnh lùng và quá đáng hận.
Mỗi buổi sáng, Ti Lưu Duệ đều chua xót xoa xoa chiếc mông đau, oan ức tố cáo với Tiêu Dật nhưng lại không quá được xem trọng.
“A, bánh gato ~ bánh gato bơ thơm ngon ~”.
Đang lúc Ti Lưu Duệ nghĩ cách làm sao có thể ứng phó được với mỹ nhân xấu xa kia, trước mặt nó bỗng nhiên xuất hiện một chiếc bánh gato mà nó hằng mong ước, mừng rỡ như điên.
“Muốn ăn không?”.
“Có có”.Ti Lưu Duệ gật đầu lia lịa.
Muốn ăn quá, muốn ăn quá, chờ chút, giọng nói này———————
“Ngươi muốn cho ta?”.Ti Lưu Duệ nghi ngờ, cắn đầu ngón tay, lạnh lùng nhìn Ti Tu Dạ.
Không muốn nói nhiều lời với Ti Lưu Duệ, lấy bánh gato đặt lên bàn, như chứng minh cho lời nói của mình.
“Mỹ nhân, người thật là người tốt”.Ti Lưu Duệ reo hò, liền muốn bổ nhào về phía chiếc bánh.
“Từ từ,”.Ti Tu Dạ xách áo Ti Lưu Duệ: “Ăn, cũng được, nhưng không được phép quấy rầy ta và ca ca của ngươi”.
“Ừ, ta biết rồi, ta ăn bánh, không quấy rầy các ngươi”.Ti Lưu Duệ nhìn chằm chằm vào món trước mặt, không tập trung.
Bương tay ra, kệ đứa nhóc ăn như hổ đói, Ti Tu Dạ vì bản thân nên nhớ rõ lúc Hoa Dạng kể chuyện lần đầu tiên gặp tên tiểu quỷ này, nó đang thỏa mãn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh gato trong tủ bánh mà nước miếng chảy ròng ròng. Bây giờ thì hắn và Dật Nhi có không gian riêng rồi.
Đang lúc Tiêu Dật nhẹ nhàng cầm chậu hoa lên xoay qua xoay lại, thì bị Ti Tu Dạ ba chân bốn cẳng lôi vào phòng.
“Cha làm gì vậy? Ta còn phải nhổ cỏ cho hoa nữa ”.Tiêu Dật giống như chú thỏ bé nhỏ mắc bẫy người thợ săn, vẫn chưa biết gì.
“Có Hoa Dạng rồi, để cô bé bận rộn một chút cũng không sao”.
Ti Tu Dạ nghiêng đầu liếm liếm lên chiếc cổ trắng nõn của Tiêu Dật, làm cho Tiêu Dật không khỏi thở gấp một tiếng.
Cảm thấy bàn tay của Ti Tu Dạ di chuyển, Tiêu Dật cuối cùng cũng phát hiện ra ý đồ của hắn, đỏ mặt đẩy hắn ra: “Đừng, Duệ Duệ ——– Ưmmm….”.
Nói được nửa câu, lại vì nửa người dưới bị Ti Tu Dạ vỗ về chơi đùa khiến cho toàn bộ cơ thể của Tiêu Dật đều xụi lơ.
“Không sao”. Ti Tu Dạ xấu xa cười: “Nó sẽ không quấy rầy chúng ta, nào, tiếp tục”.
Nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ nho nhỏ cùng với tiếng cơ thể quấn lấy nhau khiến người ta đỏ mặt.
“Ca ca!”.
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Ti Lưu Duệ nhảy vọt vào.
“A!”.
Tiêu Dật kinh hoảng mà kêu lên một tiếng, Ti Tu Dạ nhanh chóng lấy chăn đắp lên cả hai, nhất là Tiêu Dật, che kín mít.
“Ngươi vào đây làm gì?”Bị người cắt ngang, tâm tình đương nhiên là cực kì không tốt, Ti Tu Dạ trừng mắt Ti Lưu Duệ: “Không phải đáp ứng không quấy rầy bọn ta rồi sao?”.
“Ta nói, ta ăn bánh gato sẽ không quấy rầy hai người, bây giờ ta ăn bánh xong rồi, ta muốn ca ca”.Ti Lưu Duệ đắc ý cười.
Nếu không phải bây giờ không tiện, Ti Tu Dạ nhất định sẽ đá tên tiểu quỷ này ra ngoài.
“Duệ Duệ, em ra ngoài đi, chốc nữa anh sẽ ra ngoài”.
Con mắt tròn của Ti Lưu Duệ đảo đi đảo lại nhìn hai người trên giường, đột nhiên cười gian tà: “Ca ca vừa rồi đang làm gì vậy? Có phải giống như anh Thần và anh Dương, làm chuyện rất thoải mái phải không?”.
“Em, em——”. Khuôn mặt của Tiêu Dật đỏ lên, thằng bé mới có vài tuổi, sao lại ….biết cả chuyện tình cảm của A Phong.
“Em không thể nhìn được sao? Có một lần em từ khe cửa nhìn trộm được nha, anh Thần và anh Dương cũng như ca ca bây giờ, ở trên giường ôm nhau, làn da của hai anh ấy đều rất đẹp nha, hơn nữa tiếng kêu của anh Dương nghe rất là…”.
“TI LƯU DUỆ! RA NGOÀI”.
Ngay cả Hoa Dạng ở lầu dưới cửa hàng bán hoa cũng nghe được tiếng hét của Tiêu Dật.
…..
Tiêu Dật rất tức giận, có người đang rất xui xẻo.
Ti Tu Dạ ở sát cạnh Tiêu Dật, có khi bưng trà có khi lại đưa đồ gì đó tới, dịu dàng dỗ Tiêu Dật đạng xụ mặt.
Bên kia Ti Lưu Duệ bị cấm không được ăn đồ ăn vặt cũng nịnh hót cầm quạt phe phẩy cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật giận Ti Tu Dạ vì làm chuyện này mà ngay cửa cũng không khóa, vì hạnh phúc sau này, Ti Tu Dạ chỉ biết cúi đầu nhận sai.
Tiêu Dật giận Ti Lưu Duệ vì tuổi còn nhỏ mà không học điều hay, đã mất đi món ăn vặt vô cùng yêu thích như sinh mệnh, Ti Lưu Duệ không muốn mất đi cả mỹ nhân ca ca, cho nên cũng ngoan ngoãn chịu phạt.
Từ trên xe, Ti Ngự Long thấy được cảnh này.
Trong mắt ông, Ti Tu Dạ, Tiểu Dật và Ti Lưu Duệ giống như một gia đình vậy, hòa thuận sống bên nhau.
Trong ấn tượng của ông, chưa từng thấy Ti Tu Dạ như vậy. Đứa nhỏ này cuối cùng cũng có chút nhân khí rồi.Nếu cứ để bọn nó bên nhau, chờ đến lúc bọn nó có con, chắc cũng là cảnh tượng như thế này.
Ti Ngự Long cảm khái nghĩ, trong lòng cũng không cảm thấy có gì là chán ghét.
Tiêu Dật giận nhanh, hết giận cũng nhanh, nhưng mà vì giáo huấn cho hai người kia một trận nhớ đời nên vẫn giữ nguyên vẻ mặt, bày biện mấy lẵng hoa ngoài cửa tiệm xong, nó liền đi vào trong cửa hàng.
Ti Tu Dạ và Ti Lưu Duệ thấy thế liền vội vàng đuổi theo.
Ti Ngự Long ở bên ngoài cảm thán một lúc cũng bước vào ‘Hoa Dạng Tiểu Trúc’.
Trong cửa hàng không thấy bóng dáng đám người Tiêu Dật, chỉ thấy một cô gái thanh tú nhiệt tình tiến lên đón tiếp.
“Xin chào, xin hỏi, tôi giúp gì được cho ngài ?”.
Ti Ngự Long đơn giản là nhìn bốn xung quanh một chút, nói: “Ta tới tìm Ti Tu Dạ và Ti Lưu Dật”.
“Hả?”.Hoa Dạng không hiểu gì nhìn ông lão trước mặt: “Chuyện đó, lão tiên sinh, chỗ của chúng tôi không có người nào như ngài nói”.
“Chính là hai người bày biện mấy lẵng hoa lúc nãy”.
“À, ngài nó là Tiêu Dật và Tiêu Tu Dạ sao?”.
“Tiêu? Cư nhiên ngay cả họ ta cho cũng sửa lại!”.
Ti Ngự Long tức giận nói, căn bản là quyên mất chuyện hắn muốn Ti Tu Dạ cùng Tiêu Dật cắt đứt quan hệ với Ti gia.
“Tiêu Dật, bên ngoài có một ông lão muốn tìm cậu”.Hoa Dạng chạy lên lầu nói với Tiêu Dật.
“Cụ –, ngài Ti ”.Tiêu Dật và Ti Tu Dạ bước xuống cầu thang liền nhìn thấy, có chút kinh ngạc.
“Ti có gì không tốt? Sao lại muốn đổi họ! ”. Ti Ngự Long vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa nãy.
Ti Tu Dạ hừ lạnh một tiếng: “Họ không đúng”.
“Ngài Ti, chúng tôi đã rời khỏi Ti gia như lời ngài nói, không mang theo bất cứ đồ đạc gì, ngay cả họ cũng sửa, ngài còn bất mãn gì nữa sao?”.Tiêu Dật lễ phép hỏi.
Ti Ngự Long lúc này mới nhớ tới, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm trang nói: “Ta cực kì vừa lòng. Nhưng mà khi đó ta vì kiểm tra tình cảm của hai đứa, bây giờ hai đứa thông qua rồi, theo ta trở về”.
Đối mặt với chuyển biến bất ngờ của Ti Ngự Long, Tiêu Dật khó hiểu nói: “Ngài Ti, ngài đang nói gì vậy?”.
“Cái gì mà ngài Ti, kêu là cụ nội”.Ti Ngự Long trừng mắt.
“Ông nói đi là đi, về là về, đùa giỡn vui nhỉ?”. Ti Tu Dạ lạnh lùng nói: “Là Ti gia không chống đỡ nổi nữa nên mới tìm chúng tôi về chứ gì”.
Nhìn Ti Tu Dạ vẫn nhìn mình như kẻ thù như cũ, Ti Ngự Long thở dài, thành khẩn nói: “Ta già rồi, đời này, chuyện hối hận cũng nhiều, không muốn can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa.Ti gia, ta giao lại cho hai đứa cái quản”.
Ti Ngự Long thấy Tiêu Dật muốn nói gì đó liền cản lại: “Ta đã nghĩ kĩ rồi, có lẽ sau này sẽ không sống trong Ti gia nữa”.
“Cụ nội, cụ muốn đi đâu?”.
Vui mừng nhìn Tiêu Dật, Ti Ngự Long cảm thấy người nhẹ nhõm: “Không biết, có thể là ngao du khắp thế giới, có thể là tìm một thị trấn nhỏ yên bình nào đó sống”.