“Xin hỏi,ngươi là tiểu thư Tiêu Mẫn Nhi phải không?”.
Mẫn Nhi đang trong quầy sửa soạn lại đồ đạc,chợt truyền đến một giọng nam dễ nghe.Gương mắt lên nhìn là một nam tử thanh tú khoảng chừng hai mươi tuổi.
“Đúng, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”.
“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”.Nam tử lễ phép hỏi.
“Được”.Tiêu Mẫn Nhi hoàn toàn quên mất bản thân mình vẫn còn đang trong giờ làm việc,cùng với nam tử tới một góc quán cà phê ngồi xuống.
“Thứ cho tôi mạo muội,tiểu thư kết hôn chưa?”.
“Chưa”.Tiêu Mẫn Nhi giọng điệu bình thường,nhưng trong nội tâm tràn đầy sóng gió: thật là ưng ý ta rồi,không uổng công ta cực khổ làm việc trong này,cuối cùng đã để ta gặp bạch mã hoàng tử rồi, “Nhưng ta đã có một hài tử”.
“Có một hài tử a, tiểu thư trước kia làm nghề gì?”.Nam tử vẫn lịch sự như trước.
Quả nhiên là có mị lực quá lớn,hắn thích ta rồi,ngay cả việc ta có con ghẻ(*) cũng không để ý.(Dật ngỡ ngàng: con ghẻ? …chỉ ta sao?…bộ dáng của ta giống cái bình (**)lắm sao?).
(*) còn có nghĩa là con với chồng trước (_ _”).(**) hình như là đồng âm với (*)Tiêu Mẫn Nhi trong lòng đã nhạc khai liễu hoa,nói chuyện cũng không dùng tới não rồi “Mễ trùng”.
Lông mày nam tử không chú ý đến thái độ mà run run,mang theo nụ cười: “Tiêu tiểu thư một mình mang theo một hài tử,thực không vất vả sao?”.
Ngươi xem, ngươi xem hắn bắt đầu thương yêu ta rồi,thật hạnh phúc nga: “Cũng tàm tạm rồi,có mẹ ta hỗ trợ,Dật Dật cũng rất ngoan”.
“Cha của hài tử kia…..”.ghen quá rồi đấy,có phải hay không vẫn cho rằng ta yêu nam nhân kia đấy chứ? “Ta không biết hắn ta,ta là tại ngân hàng t*ng trùng mua t*ng trùng”.
Nam tử mắt sáng lên“Là ngân hàng nào?”.
Trông ngươi vui vẻ chưa kìa,người ta cũng biết ngươi yêu ta rồi,không cần phải biểu hiện rõ rệt như thế,làm người ta xấu hổ muốn chết (Mộng nôn ra như điên: không xong rồi…bố Tiêu ơi…ngẫu nhiên hiểu được tâm tình ngươi tại sao lại thiêu hủy toàn bộ sách của nàng ta rồi.).
“Mẹ”.Âm thanh của Tiêu Dật cắt ngang cuồng khúc tưởng tượng ái tình của Mẫn Nhi. “Ngươi tại sao lại ở đây?”Hết giờ học tới quán cùng mẹ về nhà,Tiêu Dật không nghĩ tới lại chứng kiến tình cảnh này.
Mẫn Nhi đang muốn trả lời nàng nguyên lai là nhân viên ở đây thì nam tử kia lại lên tiếng trước.
“Ta tới tìm Tiêu tiểu thư hỏi thăm tình hình một chút”.
“Ti Tu Khải,đừng đem phương pháp hư hỏng của ngươi đánh vào lòng mẹ ta”.Tiếng trẻ con vẫn mang theo hương thơm mát của sữa bò nói một cách nghiêm túc,thật sự là quá đáng yêu.
Dật Dật mẹ biết bình thường mình không có rõ ràng thương ngươi,nhưng mà vị chú này chính thực là chân mệnh thiên tử của (tiếng mèo (_ _”))mẹ ngươi,là daddy của ngươi sau này,các ngươi phải cần phải hảo hảo sống chung với nhau a.Mẫn Nhi đứng ở một bên cảm động mà nghĩ.
“Ngay cả tên của ta cũng biết rõ ràng rồi,bảo bối rất lợi hại nha”.Ti Tu Khải híp mắt cười.
“Tốt lắm,điều ta muốn hiểu cũng đã hiểu rồi,Tiêu tiểu thư,Tiêu thiếu gia về sau có thể lại tới quấy rầy.”.
Ti Tu Khải ý vị thâm tường mà nói,xong trong chớp mắt rời đi.
Tình trạng bộ dáng của Tiêu Mẫn Nhi chính là không còn ở đây nữa rồi,sao lại xa lạ như vậy,lại còn Tiêu thiếu gia nữa chứ,sắp thành người một nhà cả rồi,con ta còn không phải là con ngươi ư?.
Tiếng đáy lòng của Tiêu Mẫn Nhi nếu như để cho Ti Tu Khải nghe được,phỏng chừng cả người phát run lên ấy chứ,hài tử này,đột nhiên xuất hiện làm cho mọi chuyện không tiến triển được a~.
…..
“Như vậy,hẳn có khả năng xác định Tiêu Dật đích thực là hài tử của Ti gia”.Ti Tu Khải ngọn gàng ngăn náp mà báo cáo.
Nam nhân phía sau bàn học không nói một lời nào.
Ti Tu Khải không nhịn được hỏi: “Anh,không muốn đem Tiêu Dật mang về sao?”.
Nam nhân kia vẫn như cũ chuyên tâm với văn kiện trong tay.
“Nó thật sự có con mắt màu tím,nếu người trong gia tộc biết,sự tình sẽ huyên náo không thể vãn hồi.Hãy để ta làm kẻ xấu một lần nữa,đem Tiêu Dật mang về đây. Tiểu hài tử hoạt bát như vậy,lỡ mất không khỏi đáng tiếc a ”.
“Ngày mai”.nam nhân nói ngắn gọn làm cho Ti Tu Khải thở phảo nhẹ nhõm.
“Ha ha,ngày mai,ngày mai là có thể đem cháu trai khả ái của ta trở lại rồi”.