Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 53

Ti Lưu Cẩn số sướng thật.Trông những người xung quanh đang nhìn chằm chằm,Tiêu Dật trong lòng nghĩ.

Ti Lưu Cẩn đang bị thủy đậu đau đớn mà nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Dật,cho dù không tức giận cũng thấy khổ sở rồi.

Một thanh niên dáng vẻ thật thà hiền lành đang vội vàng hướng về phía đám người Ti Tu Dạ chạy tới.

“Ngài đã tới, hình như hơi chậm một chút, có chuyện gì xảy ra khiến cho kéo dài thời gian sao?”.

Lúc Tiêu Dật đang nghĩ xem người này là ai vậy, chỉ nghe thấy phía sau Liêm Thu không nhịn được mà nói: “Ngươi có phiền hay không a, ta đến muộn thì có liên quan gì đến ngươi”.

Thấy ánh mắt Tiêu Dật qua qua lại lại trên người Liêm Thu và người thanh niên kia, Ti Tu Dạ vì nó mà giải thích: “Cái người kia hiện tại là chủ nhân tạm thời của Liêm gia Liêm Nham,là con nuôi của Liêm gia”.

Chủ nhân như vậy sao? Cứng đầu cứng cổ như thế,sẽ không bị người ta nuốt sống sao? Nhưng mà,có thể dẫn dắt Liêm gia đứng ở vị trí trung lập vững vàng  không bị sụp đổ,người này,nhất định hắn ta có chỗ hơn người, không thể khinh thường được.

“Làm sao cho đến tận bây giờ mà ông trời vẫn chưa bắt ngươi đi”.Liêm Thu nghe ngóng xung quanh một lát.

“Ông nội biết rõ hôm nay em sẽ đến, cố ý để ta cùng em gặp gỡ mọi người của tầng lớp trí thức có danh vọng, còn ông nội thì không tới”.Liêm Nham cung kính nói.

“Cái gì”.Liêm Thu trừng mắt trợn tròn: “Lão gia kia quá nham hiểm rồi, hừ, muốn đem ta công khai với công chúng, sau đó là chức vị gia chủ.Ta cũng không ngu dốt như vậy đâu.Tảng đá,về nói với lão ta, nếu đã đem ta đuổi ra khỏi cửa rồi, thì đừng có mong bổn cô nương nghĩ lại nữa”.

Liêm Nham khó xử mà nhìn về phía Ti Tu Dạ.

“Việc này, là chủ ý của ta”.

Ti Tu Dạ đột nhiên chen vào nói,khiến cho Liêm Thu kinh ngạc quên cả phản ứng.

Tiêu Dật cũng tò mò mà nhìn Ti Tu Dạ, nhìn trong hồ lô của hắn có chứa loại thuốc gì.

“Vì,vì,vì,vì sao?”.Liêm Thu run rẩy hỏi, không biết là do kích động hay là di tức giận nữa.

Ti Tu Dạ cúi đầu xuống nhìn về phía Tiêu Dật mỉm cười,cái kiểu phong tình yêu nghiệt kia,khiến cho những người ở nơi này chăm chú chú ý đến hắn, hô hấp ngừng lại,hôm nay đã bị kinh hãi quá nhiều rồi.

“Dật Nhi biết không?”.

Trái tim nhỏ bé đang liên tục nhảy nhót bình phục lại,đôi mắt chuyển động,chú ý đến ánh mắt của tảng đá Liêm Nham kia, lập tức bừng tỉnh, quay trờ lại phía Ti Tu Dạ mỉm cười nhẹ: “Đã hiểu”.

Nụ cười này,so với nụ cười vừa nãy của Ti Tu Dạ,càng thêm mê hoặc lòng người,không ít người vẫn còn ngơ ngác sững sờ đứng không nhúc nhích,quên cả chính mình vừa rồi làm chuyện gì,phục hồi lại tinh thần,trong lòng cũng âm thầm mà hiểu ra thế nào là nụ cười nghiêng thành,người của Ti gia,rốt cuộc là như thế nào lại sinh ra được cái dạng này chứ?.

Lôi kéo ý nghĩ đang rối loạn của Liêm Thu lại, Tiêu Dật ghé sát đến tai của nàng nhẹ nhàng nói: “Dì Liêm thật ngốc a,chuyện dễ như thế mà cũng không làm được”.

Thấy Liêm Thu muốn trở mặt trừng người,Tiêu Dật lại nói tiếp: “Trong Liêm gia ai lớn nhất? Tất nhiên là vị trí chủ nhân rồi.Dì lên làm chủ nhân của Liêm gia,về sau ai cũng phải nghe lời dì,dì nói đông là đông mà tây là tây,như vậy chẳng phải dì được tự do làm điều mình thích rồi sao? Dì xem cái chú làm chủ nhân tạm thời của Liêm gia cũng là một nhân tài,không phải sao? Đến lúc đó cứ tùy ý mà sai khiến,ở ngoài sáng dì là chủ nhân, ở trong tối chú này sẽ sắp xếp hết mọi chuyện, dì thoải mái quên,còn có thể tùy ý làm theo đuổi sự nghiệp thiết kế thời trang của mình, vì sao lại không làm chứ?”.

Liêm Thu vẻ mặt phức tạp mà nhìn tảng đá cách đó vài bước: “Hắn dựa vào cái gì mà giúp dì chứ?”.

“Bằng dì Liêm là chủ nhân của Liêm gia a,chủ nhân ra lệnh hẳn là không ai có thể làm trái chứ”.

Hơn nữa, dì còn có thêm một lợi thế, đó là chú ấy yêu dì.

Thấy Liêm Thu dần dần bị thuyết phục,ở ngoài còn giả bộ không tình nguyện mà theo sát người thanh niên đi rồi,Tiêu Dật nhìn Ti Tu Dạ, sau đó thì giả vờ như đang kêu người máy phục vụ cầm đồ qua đây.

Liêm Thu bán mình cho Ti Tu Dạ, trong bốn gia tộc lớn, chủ nhân Liêm gia là Liêm Thu,đây là một ý khác của ngươi sao.Nếu như đó là điều ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi.

….

“Cậu sao tới trễ vậy?”.

Mộc Tuyết Dương ngồi trên xe lăn trượt đến trước mặt Tiêu Dật, vừa hỏi vừa nghiêng đầu đánh giá người đàn ông có hơi thở mạnh mẽ bên cạnh Tiêu Dật.

“…Đầu sỏ gây họa không có ở đây, một lời khó nói hết”.

Tiêu Dật nhìn người bị Liêm Thu ôm lấy, để cho nàng đến thiết kế cho trang phục dạ hội tối nay đúng là một sai lầm.

Hai người phụ nữ kia rất thích thú,vừa thiết kế trang phục vừa chà đạp cậu bé đáng yêu, hai người đồng thời được thỏa mãn rồi,hăng hái muốn cùng đi,tự nhiên ngăn không được.

Thay đổi từng bộ từng bộ quần áo cho nó,rõ ràng của Ti Tu Dạ và nó giống nhau,nhưng mà cái tên đàn ông kia không sốt ruột một chút nào, thậm chí,Tiêu Dật còn có thể nhìn thấy trong mắt hắn còn có hứng thú cùng ý cười.

Ti Tu Dạ đương nhiên là không phản đối rồi, nhìn Tiêu Dật mặc những bộ quần áo khác nhau,phát hiện ra nó không giống với tính cách ôn hòa điềm đạm,hắn cầu còn không được ấy chứ.

Đang nhớ lại việc thay đồ khổ sở hồi nãy,Tiêu Dật cảm thấy chính mình bị kéo vào một thân thể ấm áp,vừa ngẩng đầu lên,liền thấy Ti Tu Dạ mặt mang theo nụ cười,khoác chặt tay lên vai Tiêu Dật: “Dật Nhi không để ta giới thiệu một chút sao?”.

Không đợi Tiêu Dật trả lời,nhìn thấy động tác của Ti Tu Dạ trong lòng Mộc Tuyết Dương nhớ ra cũng mỉm cười nói: “Chủ nhân của Ti gia ngưỡng mộ đã lâu,ta là Mộc Tuyết Dương, bạn của Tiêu Dật”.

Nghe thấy Mộc Tuyết Dương bỏ qua danh hiệu chủ nhân của Mộc gia mà chỉ nói là bạn Tiêu Dật,trong mắt của Ti Tu Dạ chợt lóe lên,giọng điệu tùy ý nói: “Đâu có, ta nhớ là thiên tài nhỏ tuổi của Mộc gia mới là tiếng tăm lừng lẫy chứ,Dật Nhi,sau này phải học hỏi thêm nhiều cùng bạn Mộc a ”.

“Dương, em sao lại chạy loạn nên như thế chứ,ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…”.Mộc Tuyết Thần lo lắng mà tìm tới.

“Em ở đây cùng Tiêu Dật nói chuyện một chút ni,cái gì mà chạy loạn, anh cũng đừng có lo nghĩ nhiều quá”. Mộc Tuyết Dương bất mãn với Mộc Tuyết Thần luôn xem hắn như một con búp bê pha lê.

“Ngài Ti”.Nhìn thấy Ti Tu Dạ ở một bên,Mộc Tuyết Thần liền chào hỏi.

“Ngài Mộc”.Ti Tu Dạ và Mộc Tuyết Thần cũng có vài lần gặp mặt, đối với người này cũng tương đối xem trọng.

Trong lúc nhóm người lớn còn đang hàn huyên nói chuyện,Mộc Tuyết Dương kéo Tiêu Dật sang bên cạnh.

“Linh,tôi thấy cái tên Ti Tu Dạ kia, là một nhân vật thực sự rất khó đối phó đấy”.

Đang chơi đùa cũng những lọn tóc màu xám nhạt của Mộc Tuyết Dương,Tiêu Dật thờ ơ đáp: “Tôi biết”.

“Tôi thật sự rất nghiêm túc đấy”.Rút tóc về, Mộc Tuyết Dương trừng Tiêu Dật một cái.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Mộc Tuyết Dương, Tiêu Dật trấn an nói: “Không sao đâu A Phong,tôi tự có chừng mực.Nói gì thì nói tôi cũng là con trai hắn, hắn có thể làm gì tôi chứ? Trái lại, cậu và Mộc Tuyết Thần, đang trên lập trường đối địch nhau, cho dù hai người không muốn tranh đoạt,thì những người phía sau hai người cũng không bỏ qua cho đâu”.

“Tôi cũng đã nói với cậu, tôi không có cần cái vị trí kia”.

Mộc Tuyết Dương phản bác lại Tiêu Dật,lại lo lắng mà dặn dò Tiêu Dật: “Cậu dù gì cũng phải lưu tâm thêm một chút, người như Ti Tu Dạ, sao lại đột nhiên đối tốt với cậu như vậy? Chuyện từ nay trở về sau rất khó có thể nói trước được.”.

….

“Dật Dật”.

Nhìn thấy Tiêu Dật xuất hiện ở trước cổng hội trường của buổi tiệc, Nam Cung Hạo Nhiên đã muốn chạy tới nhưng bị mẹ của nó giữ chặt lại không cho đi,mãi cho đến bây giờ Tương Vân Vân mang theo nó đến chỗ của Ti Tu Dạ xã giao mới có cơ hội.

Hướng Nam Cung Hạo Nhiên gật gật đầu,sự chú ý của Tiêu Dật chủ yếu là đặt trên người mẹ của nó Tương Vân Vân.

Tại sao người đàn bà này mỗi khi nhìn thấy Ti Tu Dạ trong mắt lại lóe lên tia hận thù? Nhớ lúc trước Nam Cung Hạo Nhiên đã lỡ miệng nói ra, cũng người đàn bà này, ở sau lưng nói xấu Ti Tu Dạ.Giữa bọn họ rốt cục là có nguyên nhân sâu xa gì sao?.

“Ta nói, sao ngài Ti lại đến bữa tiệc muộn như vậy,cũng không có cùng chủ nhân của bữa tiệc chào hỏi lấy một tiếng chứ?”.

Quả nhiên,Tương Vân Vân đi đến bên này,là có mục đích,cái giọng nói the thé kia, e là người khác nghe không có nổi.

Ti Tu Dạ mắt lạnh lùng mà lướt qua cô ta, màu tím trong mắt cũng đông lại thành băng.

“Mommy”.

Nam Cung Hạo Nhiên cảm thấy giọng nói của mẹ mình có gì đó không đúng lắm, liền đưa tay kéo váy cô ta.

Nhưng Tương Vân Vân cũng không để ý tới, ngạo mạn mà nâng cằm lên:“Thái độ của ngươi vậy là có ý gì? Ta tốt xấu gì cũng là dì của ngươi đấy”.

Tiêu Dật cảm thấy bắt đầu khó hiểu rồi, sao phu nhân Wendy cũng là dì của Ti Tu Dạ, người phụ nữ này cũng chạy đến nói là dì của hắn, quan hệ họ hàng thân thích của Ti Tu Dạ phức tạp đến thế sao?.

“Thế nào, Nam Cung gia xuống dốc rồi sao? Lại khiến cho Nam Cung phu nhân phải lưu lạc tới nông nỗi ‘thấy sang bắt quàng làm họ’ vậy? ”.

Tiêu Dật lúc này mới phát hiện, lúc Ti Tu Dạ lạnh lùng như băng cũng không có lợi hại như thời điểm này, Ti Tu Dạ mở miệng ra cũng là một vũ khí có thể giết người.

“Ngươi,cái đồ———”.

“Vân Vân”.Nam Cung Bác kịp thời gọi, cắt ngang lời nói của Tương Vân Vân.

“Thực xin lỗi,ngài Ti, vợ của ta có một chút không chừng mực,xin hãy thứ lỗi cho”.

Nam Cung Bác cùng Ti Tu Dạ nói vài câu bâng quơ, rồi kéo cánh tay Tương Vân Vân rời khỏi.

Nam Cung Hạo Nhiên luống cuống nhìn Tiêu Dật, sau đó nhìn cha mẹ mình, sau cùng cũng rời đi.

Thực ra Tiêu Dật cũng không mong Tương Vân Vân tiếp tục cuộc nói chuyện một chút nào.

Ngồi trên xe lúc về, có lẽ bởi vì sự xuất hiện của Tương Vân Vân,khiến cho khuôn mặt của Ti Tu Dạ luôn luôn lạnh,cũng không nói câu nào.Tiêu Dật cũng không ngu ngốc đến mức không nhìn ra đây là lúc không nên ngơ ngác đến hỏi chuyện Ti Tu Dạ, nên chỉ có một mình ngồi nghĩ vẩn vơ.
Bình Luận (0)
Comment