Đứng trước đại sảnh được xây theo kiểu cung điện, xung quanh trừ những âm thanh khóc “òa òa” ra thì tất cả so với năm trước Tiêu Dật đến tham dự tiệc trà của phu nhân Wendy không có khác biệt là mấy.
Ngắm nghía cái trang sức hình nụ hoa trên tay kia,chính là lúc nhận được nó đã có thể thấy rõ ràng là khác biệt với cái của Ti Lưu Cẩn, cái của mình là một nụ hoa có màu tím.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cứ ngỡ như mới hôm qua cùng Ti Lưu Du, Ti Lưu Giác đang ở góc phòng kia ăn uống, bây giờ hai chị em song sinh đã ở núi Diêm Minh rồi, Tiêu Dật quay đầu nhìn Ti Lưu Cẩn đang ở bên cạnh, thấy nó đang dùng mắt trừng trừng nhìn người đang đi về hướng này, chính là nó vẫn còn như một đứa trẻ.
“Dật, Dật Dật”.
Nam Cung Hạo Nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Dật, bối rối không biết làm cái gì , sợ hãi mà hô lên một tiếng.
“Cậu có bị làm sao không?”.
Ti Lưu Cẩn không để cho Tiêu Dật trả lời nói: “Chuyện cũng đã qua lâu rồi, Dật Dật sớm đã không có chuyện gì rồi”.
Thực ra cũng chỉ là một lời giải thích thôi, nhưng Nam Cung Hạo Nhiên nghe vào tai lại như là đang trách mình không đến hỏi thăm sớm hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ảm đạm thêm: “Xin lỗi, tớ đáng lẽ phải đến thăm cậu.Nhưng mà….”
“Không phải lỗi của cậu, tớ thật ra cũng quên mất rồi, còn muốn cảm ơn cậu, Nhiên Nhiên, nhờ có cậu trở về báo tin, chúng tớ mới được cứu”. Tiêu Dật nói.
“Tớ có giúp đỡ được gì đâu”.Nam Cung Hạo Nhiên ngượng ngùng nói.
Ti Lưu Cẩn đứng bên nhịn không được hỏi: “Cậu bị làm sao thế? thất vọng sao, Dật Dật khỏe mạnh bình thường làm cho cậu không vui đúng không?”.
Nam Cung Hạo Nhiên lắc đầu liên tục: “Không phải, không phải, chỉ là, tôi …”.
Nói đến đấy, hốc mắt liền đỏ lên.
“Chỉ là, tôi đã lâu không gặp mommy rồi”.
“Đã lâu không được gặp mommy của cậu thôi mà, có cái gì to tát đâu, vì có tí chuyện mà mặt buồn như đưa đám, cậu có phải là đàn ông không thế hả”.Ti Lưu Cẩn từ bé đã không sống chung với mẹ nên không hiểu được cảm giác sợ hãi khi mẹ rời đi.
Không muốn đánh giá những lời nói của Ti Lưu Cẩn, Tiêu Dật an ủi Nam Cung Hạo Nhiên nói: “Mommy của cậu có lẽ là có chuyện gấp cần giải quyết, cho nên mới không có thời gian về thăm cậu”.
“Nhưng mà, khi tớ hỏi daddy, mommy khi nào thì quay về, daddy cũng không nói gì, có phải mommy không cần tớ nữa rồi không?”.
“Mommy của cậu thương cậu như vậy, sao có thể bỏ cậu mà đi chứ? Không nên suy nghĩ lung tung”.
Tiêu Dật trong lòng thở dài, Nam Cung Bác đương nhiên là cái gì cũng nói không được, hắn có thể nói cái gì đây?.
Mấy ngày trước nó có hỏi Ti Tu Dạ đến cùng, hỏi hắn xử lý chuyện bắt cóc kia như thế nào, cuối cùng đạt được cũng chỉ là vẻ mặt tươi cười cùng một câu nói cha cái gì cũng chưa làm a.
Tiêu Dật đối với lời nói của Ti Tu Dạ rất tin tưởng không có một chút nghi ngờ, nhưng chưa làm cái gì so với làm rồi xem ra là có hiệu quả hơn.
Làm cho bà ấy suốt ngày lo lắng, tinh thần bất an, trong lòng mang theo nỗi sợ hãi cùng với không biết khi nào sẽ bị bắt, trốn chui trốn lủi, nghi thần nghi quỷ, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi.
“Xin hỏi, đây có phải là cậu Ti Lưu Dật không ạ?”.
Tiêu Dật đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có một người gọi tên nó.
Ngẩng đầu lên nhìn, thì chính là một người hầu nữ vẫn còn trẻ.
“Phải, là tôi”.
“Phu nhân mời cậu qua bên kia”.
“Phu nhân? Phu nhân Wendy?”.
“Dạ, đúng vậy”.
……
Đi theo người hầu nữ,dọc đường đi Tiêu Dật nghĩ đến phu nhân Wendy, bà cô của nó, tìm nó là vì cái gì a.
“Cậu Ti, tới rồi”.
“Nơi này…”.Tiêu Dật nhìn cánh đồng hoa trải dài ở trước mắt, phu nhân Wendy rất quý cánh đồng hoa này, không cho người ngoài tiến vào cánh đồng hoa.
Người hầu nữ cúi đầu lui ra ngoài, để lại Tiêu Dật một mình đứng ở đó.
Phong hoa tuyệt đại tươi đẹp dưới ánh mặt trời lay động, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.
“Đây là loại hoa mà mẹ ta thích nhất”.
Không biết từ khi nào, phu nhân Wendy đã đứng ở phía sau Tiêu Dật, nhìn những đóa hoa rực rỡ kia nói.
“Không biết bà cô tìm Dật Dật có chuyện gì không?”.
Đôi mắt xinh đẹp của phu nhân Wendy xem xem xét xét Tiêu Dật: “Bé con chính là thích thù dai. Lần trước cháu đem chỗ của ta làm cho hỏng bét, sau đó thì phủi mông chạy đi mất, ta cũng chưa có nhìn kĩ cháu, cho nên lần này mới gọi cháu đến đây, muốn tỉ mỉ nhìn kĩ cái người có thể làm cho Ti Tu Dạ nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay là người như thế nào”.
Vén váy lên, phu nhân Wendy ngồi xuống, nhẹ nhành vuốt ve những bông phong hoa tuyệt đại bên chân: “Ta thật ra nghe nói, nụ cười của Lưu Dật so với những đóa hoa bé bỏng này còn đẹp hơn vài phần, mẹ ta cực khổ nghiên cứu cả đời mới có thể tạo ra được, cuối cùng cùng đã tìm thấy người đẹp có thể cùng nó sánh đôi rồi”.
“Phong hoa tuyệt đại là do mẹ của bà nghiên cứu ra? Cụ ông nói đây là tâm huyết của cụ bà.Nhưng mà bà là dì của daddy…”.Tiêu Dật bị mối quan hệ phức tạp lằng nhằng này làm cho đầu óc rối tung rối mù lên, nhi hoặc không thể giải thích được.
“Chuyện này a”.Phu nhân Wendy nghiêng nghiêng đầu, đã gần bốn mươi tuổi rồi vẫn mang theo tính dí dóm của thiếu nữ: “Là chuyện bí mật mà người ngoài không biết được a”.
Ánh mắt của bà nhìn ra xa xăm, vẻ mặt dần dần trở lên bi thương: “Ta cùng chị chỉ kém nhau một tuổi, khi đó vẫn còn là những cô bé ba,bốn tuổi, mẹ mang theo chúng ta khi gả cho Ti Ngự Long.Một năm sau chúng ta lại có thêm một em trai trắng trẻo mập mạp nữa”.
“Quãng thời gian ấy, bây giờ nghĩ lại, đúng thật là rất đẹp”.Phu nhân Wendy giống như đang sống lại trong những hồi ức: “Chị cùng ta mang theo em trai đến vườn hoa chơi đùa, mẹ ta ở bên trong tiếp tục những nghiên cứu của bà”.
“Ta vẫn nghĩ rằng quãng thời gian đó cứ như vậy mà trôi đi đến khi bọn ta già, nhưng mà chuyện đời khó đoán.Ta không biết từ khi nào mà chị cùng với em trai có tình cảm với nhau,cuối cùng lại trở thành….Ngày đó,mẹ ôm ta khóc, nói chúng ta rốt cuộc cũng không nhìn thấy chị cùng em trai nữa rồi, lúc đó ta mới biết, Ti Ngự Long nổi giận đùng đùng đã đem chị cùng với em trai đuổi ra khỏi nhà”.
Phu nhân Wendy tự diễu mà cười cười: “Lúc đó, ta còn khờ dại nghĩ rằng, như vậy sẽ tốt hơn a, bọn họ có thể ở bên ngoài trải qua cuộc sống như những người bình thường, sau đó tiếp tục vui vẻ hạnh phúc. Sau đó, ta thoáng nghe thấy là bọn họ đã tìm được chỗ ở, bọn họ có công việc ổn định, bọn họ lại sinh ra một đứa bé nữa…Tuy rằng ta không thể đến xem nó, nhưng ta vẫn có thể vì hai người thân của mình hạnh phúc mà cảm thấy vui vẻ”.
Tiêu Dật im lặng không nói một lời nào, Ti Tu Dạ là kết quả của sự cấm kỵ, tin này khiến cho trong lòng nó chấn động, nó biết phu nhân Wendy kế tiếp sẽ đề cập tới chuyện Ti Tu Dạ hận Ti Ngự Long, hận Ti gia như thế nào.
“Nhưng mà thân thể của mẹ cứ mỗi năm lại càng yếu dần đi, cuối cùng vẫn là không thể chống đỡ được nữa,hai người bọn họ cũng biết được tin tức liền mang theo Tu Dạ tám tuổi, không quan tâm đến lệnh cấm của Ti Ngự Long, vội vàng quay trở về gặp mẹ lần cuối”.
“Mà cơn ác mộng cũng chính thức bắt đầu từ đây, vì để lo hậu sự cho mẹ, cả nhà của chị đã tạm thời ở lại Ti gia, nhưng những kẻ đê tiện cặn bã không biết xấu hổ trong gia tộc kia, cho rằng cả nhà của chị là vì tranh giành chức vị chủ nhân mà quay trở lại, bởi vì Tu Dạ có đôi mắt màu tím”.
Nói đến đây toàn thân phu nhân Wendy khẽ run lên, Tiêu Dật lặng lẽ nắm lấy tay bà.
“Bọn họ tập hợp lại một đám người, chạy ào vào chỗ ở của bọn chị ấy, nói rằng bọn họ là những kẻ dơ bẩn, không trong sạch, là sỉ nhục của Ti gia, khí thế hùng hổ. Ta sợ hãi chạy đi tìm Ti Ngự Long, muốn làm cho hắn quay về để cứu chị, em trai và Tu Dạ.Nhưng mặc kệ ta cầu xin thế nào, hắn cũng đóng cửa không ra, không một chút mảy may để ý đến ta. Chờ đến lúc ta quay trở về, chị và em trai đã bị bọn chúng đánh chết rồi, mà Tu Dạ, Tu Dạ đáng thương, người đầy thương tích, chỉ còn lại một hơi thở mong manh ”.
Tình cảnh kia như rõ mồn một trước mắt, phu nhân Wendy nước mắt tràn mi, nhìn thấy người thân của mình nằm trước mắt mình không hề động đậy, đó là những kí ức đau khổ biết bao.
Còn Ti Tu Dạ nữa chứ, trơ mắt nhìn cha mẹ bị người ta đánh chết, như vậy thì kí ức sẽ hằn sâu bao nhiêu a.
Cho nên, bọn họ mới căm thù Ti Ngự Long, căm thù Ti gia như vậy, nghĩ đến thời gian Ti Tu Dạ lên vị trí kia, trong Ti gia có loạn, chắc là năm mà những kẻ cặn bã kia bị thanh trừng rồi.
“Xem ra ta thật sự uống quá nhiều rồi, tự nhiện lại nói cùng một đứa trẻ như cháu những chuyện như vậy”.Phu nhân Wendy cầm khăn tay lau đi nước mắt, thở một hơi dài, thử bình tĩnh lại một chút.
“Tương Vân Vân có thân phận gì?”.
Phu nhân Wendy cúi đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh,đôi mắt màu tím sâu thẳm như hồ nước, lặng lẽ không một gợn sóng.
Ngẩng đầu lên hướng về phía mặt trời, bà khẽ cười thành tiếng: “Haizzz, ta thật sự đã quên, cháu chính là người mà nó nhìn trúng”.
“Tương Vân Vân là bà con xa của mẹ ta, cũng coi như là em gái họ của chúng ta, có một thời gian ngắn ở Ti gia, thường xuyên cùng chúng ta chơi đùa”.
“nhóc nhỏ vô tư
(tức là trai gái khi còn nhỏ chơi vô tư với nhau ấy) , thanh mai trúc mã, vừa thấy đã yêu?”.Tiêu Dật nói.
“Ta nghĩ giống như là, cô ta có lễ rất hận hai người ấy,cho dù về sau cô ta được gả cho Nam Cung Bác, cũng không quên được chuyện ấy,cùng Tu Dạ làm chủ Ti gia đối chọi gay gắt”.
Đây là nguyên nhân à, Tiêu Dật nghĩ, một người phụ nữ vì yêu mà mù quáng, thật là đáng thương.
“Từ ngày đó trở đi, tình cảm của Tu Dạ hoàn toàn biến mất, học tập, tranh đoạt, báo thù, nó từ ngày đó trở đi đều sống ở trong thế giới của chính mình. Cho nên ta mới ngạc nhiên, khi cháu xuất hiện khiến cho con mắt của nó đổi màu ”.
……….
“Dật Nhi, đang suy nghĩ gì thế?”.Ti Tu Dạ ôm Tiêu Dật đang ở trên gường hỏi, đứa nhỏ này, từ sau khi từ tiệc trà trở về vẫn một mực im lặng không nói năng gì.
“Cha thấy phu nhân Wendy tìm con qua bên đó, hai người đã cùng nhau nói chuyện gì?”.
“Không có nói gì”.Tiêu Dật xoay người một cái, đầu tựa vào ngực Ti Tu Dạ: “Vẫn còn so đo chuyện lần trước con hủy buổi tiệc trà của bà ấy”.
“A, phải không đó”.Ti Tu Dạ biết rõ trong lòng Tiêu Dật đang có chuyện,nhưng mà nếu nó đã không muốn nói, hắn cũng không truy cứu nguyên nhân.
“Daddy”.
“Có chuyện gì?”.
“Chúc ngủ ngon”.
“Chúc ngủ ngon”.
Nhắm mắt lại, nhích sát lại Ti Tu Dạ hơn,trong lòng Tiêu Dật tĩnh lặng nói, ít nhất, bây giờ. ngươi cũng không có một mình.