Vài ngày sau, Lâm Văn Thanh đưa cho Ti Tu Dạ một thiếp mời tinh xảo.
Đọc hết nội dung bên trong, Ti Tu Dạ khép tấm thiệp lại, hỏi Tiêu Dật đang đọc sách ở trên ghế salon: “Dật Nhi chưa từng rời khỏi Lưu Kim đúng không?”.
Tiêu Dật gật đầu.
Sau khi Tiêu Mẫn Nhi sinh Tiêu Dật ra, đã từng muốn dẫn Tiêu Dật về quê thăm cha mình – Tiêu Chinh.Từ sau khi cô có cuộc sống ổn định ở Lưu Kim,cũng có vài lần liên lạc về nhưng không có kết quả,tưởng là Tiêu Chinh vẫn còn giận, cho nên muốn dẫn cháu ngoại về để làm ông ấy vui vẻ.
Nhưng Tiêu Mẫn Nhi tìm hiểu về thủ tục giấy tờ để ra ngoài của Lưu Kim mới biết rằng không chỉ thủ tục tiến vào Lưu Kim cực kì nghiêm ngặt mà thủ thục ra cũng như vậy.Lo lắng thân phận giả của mình bị bại lộ, Tiêu Mẫn Nhi chỉ có thể cùng Tiêu Dật ở lại Lưu Kim.
“Vậy bây giờ cha sẽ dẫn con ra ngoài”.
Ti Tu Dạ đã nói như vậy.
………
Được rồi,tuy là mình đối với thế giời bên ngoài là rất hiếu kì, nhưng mình cũng không ngờ rằng hắn lại dẫn mình ra bên ngoài như thế này.
Nhìn cảnh vật ở bên ngoài từ trong khoang máy bay, Tiêu Dật không thể kìm được mà nghĩ.
Vũ trụ mênh mông đầy sao giống như là biển,ở đây bóng tối và ánh sáng cùng nhau tồn tại trong một không gian kì diệu.
Giống như tiến vào một không gian khác, Tiêu Dật nhìn thấy một khối cầu giống như những vì sao mà mình đã từng thấy thoáng qua, sau đó dần dần biến thành những đốm sáng nhỏ.
Lúc này, Ti Tu Dạ được tổng thống của M quốc mời đến hành tinh X viếng thăm.
M quốc, là một quốc gia mà mọi người đều biết là đang trong tình trạng chưa ổn định.Tại đây, chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi, các nhà khoa học tự do đã không ngừng bay lên đây mang theo đủ loại oán giận đối với trái đất.Ở hành tinh X, họ đã bắt đầu xây dựng lên quốc gia của riêng mình.
Ti gia, quả nhiên không hổ danh hiệu là gia tộc đứng đầu, sự nghiệp đã phát triển đến hành tinh X, hơn nữa đã rất nhanh chóng trở thành trụ cột của nền công nghiệp M quốc.Ti Tu Dạ là chủ nhân của Ti gia có qua lại với tổng thống M quốc Ái Đức Hoa cũng là chuyện đương nhiên.
“Xin hỏi ngài Ti, ngài có cần gì nữa không ạ?”.
Cô gái mặc đồ tiếp viên hàng không với hai gò má xinh xắn đỏ ứng, trong mắt tràn đầy sự say mê hỏi.
Ánh mắt hoàn toàn đặt vào màn hình nhỏ ở trước mặt, Ti Tu Dạ ngước lên nhìn Tiêu Dật đang hưng phấn dựa vào cửa sổ trông ra bên ngoài.
“Dật Nhi, con có khát nước không?”.
Không có ngoảnh đầu lại trả lời, Tiêu Dật lấy tay đưa về phía sau lắc lắc.
Thấy Tiêu Dật không có yêu cầu gì, Ti Tu Dạ cũng lại bắt đầu chú tâm vào màn hình nhỏ ở trước mặt để giải quyết hàng loạt tài liệu.
Cô tiếp viên hàng không không nhận được câu trả lời nào, trên mặt hiện ra nụ cười cứng ngắc.
“Chỗ này không có yêu cầu gì, cô cứ lui xuống trước đi, nếu có yêu cầu gì sẽ gọi cho cô”.
La Tĩnh đã rất lâu chưa xuất hiện đã giải vây cho cô.
Tuy hắn còn trẻ, lại là con trai của La Hành – Quản gia cao nhất của gia tộc Ti gia,nhưng giọng nói không có chút kiêu ngạo.Từ khi được cử đến học hỏi Lâm văn Thanh, vẫn luôn rất chăm chỉ, không hề oán thán, Lâm Văn Thanh đối với người học trò này cũng rất là hài lòng.
Bởi vì Lâm Văn Thanh muốn ở lại để quản lý công việc hàng ngày trong Ti gia, nên mới để cho La Tĩnh – mới học hỏi được trong thời gian ngắn – đi theo Ti Tu Dạ đến hành tinh X.
…..
Không lâu sau, Tiêu Dật nhìn thấy có một khối cầu rất tròn,trong suốt hiện ra, tỏa ra những luồng sáng êm dụi, rất khác so với trái đất.
Không hổ danh được người ta gọi là: “Đất nước trong quả cầu thủy tinh”.M quốc dùng kĩ thuật tiên tiến,phủ lên toàn bộ tinh cầu X một lớp thủy tinh trong suốt đặc biệt để ngăn cách nó với vũ trụ, nhìn từ xa, thì giống như quả cầu thủy tinh vẫn hay được bán trong những cửa hàng lưu niệm.
“Xem ra chúng ta đã đến nơi rồi”.
Ti Tu Dạ đứng lên đi đến bên cạnh Tiêu Dật, cúi người xuống nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Vậy là tốt rồi, con sợ ngồi thêm chút nữa,ngay cả cơ trưởng cũng phải yêu cầu chúng ta rời khỏi đây ”.
Mặc dù La Tĩnh đã nói rằng không cần bất cứ thứ gì, nhưng vẫn có một đội tiếp viên hàng không không quản ngại vất vả mà đi tới hỏi, nam có nữ có, tất cả đều giống nhau đó là khuôn mặt tươi cười phục vụ mang theo một chút thẹn thùng.
Chiếc máy bay vũ trụ mà đám người Tiêu Dật ngồi đi xuyên qua lớp bảo vệ,sau khi bay trong không trung một thời gian ngắn, thông qua giai đoạn kiểm tra liền bình an đáp xuống sân bay.
Từ trên máy bay đi xuống, Tiêu Dật kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh so với Lưu Kim không mấy khác biệt.Nếu như không phải chính mắt nó nhìn quanh cảnh của Lưu Kim khi cất cánh, sau đó bay vào vũ trụ, rồi lại đặt chân xuống mảnh đất này, nó sẽ tuyệt đối không nghĩ đây là M quốc ở một hành tinh xa lạ khác.
Vừa mới xuống máy bay đã thấy một người đàn ông tóc vàng trên ba mươi tuổi, xung quanh còn có một đám vệ sĩ vây quanh, đang bước nhanh đi tới.
“Ngài Ti, hoanh nghênh hoan nghênh”.Người đàn ông tóc vàng chính là tổng thống của M quốc – Ái Đức Hoa – nhiệt tình đưa tay ra.
Ti Tu Dạ cũng bắt tay theo phép lịch sự, sau đó nhanh chóng thu tay về, trưng ra khuôn mặt xã giao lạnh nhạt.
Ái Đức Hoa cũng không vì vẻ mặt lạnh nhạt của Ti Tu Dạ mà cảm thấy xấu hổ và không vừa lòng, thẳng thắn cười nói: “Ai nha, Ngài Ti vẫn như trước đây, đối xử với mọi người mà cứ như xa cách nghìn dặm vậy a”.
Nói xong liền nhìn sang Tiêu Dật đang ở bên cạnh Ti Tu Dạ: “Vị này chính là cậu út Ti Lưu Dật sao, thật là nhân trung long phượng(*) a”.
(*) Nhân trung long phượng: Rồng phượng ở trong người, ý chỉ những người nổi bật, xuất sắc.“Xin chào”.
Tiêu Dật không quen nghe kiểu nói chuyện của một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh chính gốc, chẳng những nói theo đúng chuẩn tiếng phổ thông mà còn thêm vào đó rất nhiều thành ngữ.
“Vậy thì để tôi dẫn đường đến tệ xá, xin mời đi theo tôi”.
Ái Đức Hoa hơi hơi khom người kiểu cung kính, rồi đi ở đằng trước.
……..
Đã là nhà của tổng thống M quốc, vậy thì không thể tầm thường rồi.
Bọn người Tiêu Dật vốn đã ngồi ở trên xe, sau khi xe chạy được có một lúc thì với lí do là đi thăm quan lại phải xuống xe đi bộ thêm một lúc nữa.
Mỗi khi đi qua những kì hoa dị thảo ở bên đường, những con suối chảy róc rách, những bức tượng điêu khắc đẹp được điêu khắc vô cùng sáng tạo, Ái Đức Hoa đều thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Cuối cùng thì đoàn người cũng đi đến được nơi ở của tổng thống, toàn bộ được xây dựng bằng bạch ngọc,được trang trí bằng những bức họa làm bằng ngọc lưu ly và những bông hoa đáng yêu, từ bên ngoài nhìn vào giống như một lâu đài trong truyện cổ tích.
Bên trong thì càng không cần phải nói.Trên tường treo những bức tranh sơn dầu khổ lớn, trên trần treo đèn làm bằng thạch anh cỡ lớn,sàn nhà được lát đá cẩm thạch bóng loáng, những bình hoa, tượng điêu khắc tao nhã sang trọng, thậm chí đối diện với cửa vào đại sảnh là một bồn phun nước cỡ trung, trên đó có một nàng mỹ nhân ngư màu vàng đang ngồi ngẩng cao đầu dương cao giọng hát.
“Cứ tự nhiên, không cần khách sáo”.
Ái Đức Hoa dẫn Ti Tu Dạ và Tiêu Dật đến một phòng, búng tay ‘tách’ một cái, ngay lập tức có một người máy đưa một ấm hồng trà vẫn còn bốc hơi nóng lên.
Tiêu Dật ngồi trên ghế sô pha mềm mại, nhìn bốn xung quanh, trong căn phòng này được trang trí bằng toàn những vật quí báu, trên sàn trải một tấm thảm thật dầy, trên tường treo những bức tranh các đời tổng thống của M quốc.
Nâng chén trà lên,Tiêu Dật vẫn chưa kịp uống một ngụm, chợt nghe thấy có một giọng nữ ngọt ngào từ xa truyền tới.
“Anh Ti, Anh Ti”.
Đẩy cửa vào là một cô gái xinh đẹp, mái tóc màu vàng uốn xoăn, đôi mắt màu xanh biếc, khuôn mặt dịu dàng, giống như một con búp bê trong tủ kính, Tiêu Dật nhìn thấy có một chút quen quen.
Cô gái ngây thơ vừa vào đến cửa liền chạy thẳng đến chỗ Ti Tu Dạ, không chút nào bị vẻ lạnh lùng của Ti Tu Dạ làm cho sợ hãi, muốn đưa tay ra kéo lấy tay hắn.
Trong mắt Tu Tu Dạ hiện lên vẻ không vui, vẻ mặt như không hề có chuyện gì né cánh tay của cô gái, Ái Đức Hoa lên tiếng.
“Mật Tuyết Nhi, ở trước mặt khách không được bất lịch sự như thế”.
Mặc dù là lời trách mắng, nhưng trong giọng nói là mang theo sự yêu thương và trêu đùa.
“Người ta muốn gặp anh Ti từ lâu rồi mà”.Cái cô gái tên là Mật Tuyết Nhi làm nũng nói.
Tiêu Dật hơi quay người lại, dùng ánh mắt như nói với Ti Tu Dạ: “Cha biết cô gái này sao?”.
Ti Tu Dạ cũng xoay người một cái, lưng quay về phía Mật Tuyết Nhi và Ái Đức Hoa, hướng về phía Tiêu Dật nháy mắt mấy cái như muốn nói: “Hoàn toàn không biết”.
Vừa lúc đó, nhiệm vụ chủ yếu mà La Tĩnh được Lâm Văn Thanh cương quyết bắt phải theo bên cạnh Ti Tu Dạ cuối cùng cũng được phát huy rồi.
“Thưa cậu Tu Dạ, vị này chính là mẹ đẻ của cô Lưu Du và cậu Lưu Giác, em gái của ngài Ái Đức Hoa – tổng thống M quốc –, cô Mật Tuyết Nhi”.
La Tĩnh đúng là đệ tử chân truyền của Lâm Văn Thanh, miệng như không nói, tiếng nhỏ nhưng Ti Tu Dạ lại nghe rất rõ ràng, vừa giúp ông chủ của mình giải đáp thắc mắc vừa không làm mất mặt những người ở đây.
Tiêu Dật thật sự là bị dọa nhảy dựng đứng lên, vị Mật Tuyết Nhi tiểu thư này, cho dù là bề ngoài hay cử chỉ đều là của một thiếu nữ mười tám tuổi.Cô ấy sao có thể là mẹ của hai đứa con rồi cơ chứ, như vậy sao lại không khiến người ta cảm thấy kinh hoàng.
Hình như có một chút cảm nhận được Tiêu Dật nhìn mình, Mật Tuyết Nhi nhìn qua phía nó.
“Cậu bé này, là con của anh Ti sao?”.
Cô ngọt ngào cười với Ti Tu Dạ, hai mắt mở to mà nhìn Tiêu Dật từ trên xuống dưới,sau đó hồn nhiên nói: “Dù sao cũng cảm thấy con của anh Ti cũng có đẹp một chút,không biết con của chúng ta lớn lên trông như thế nào ha?”.
Chuyện này phải nói đến sự biến đổi của Tiêu Dật.
Không biết có phải cùng nghĩa với câu: ‘Lúc nhỏ thì thông minh nhưng chưa chắc lúc lớn đã thông minh’ hay không.Tiêu Dật lớn dần lên theo tuổi tác, tuy rằng mặt mũi vẫn như vậy nhưng không biết có phải là do khung xương hay không mà khuôn mặt dễ thương xinh đẹp khi xưa dần dần trở lên bình thường.Hiện tại Tiêu Dật đang mười ba tuổi, trong mắt của người khác chỉ là một cậu bé thanh thú mà thôi.
Mà đám người Tiêu Mẫn Nhi thường xuyên gặp Tiêu Dật cũng không có phát hiện ra, hoặc là có thể nói phát hiện ra nhưng cũng làm lơ như không thấy, nữ đến tuổi mười tám sẽ biến đổi, còn nam đến tuổi mười chín sẽ biến đổi mà.Có lẽ gặp lần đầu, người ta chú ý đến vẻ bề ngoài của Tiêu Dật, nhưng mà sau này trở lên thân thiết là do con người bên trong của nó.