Dấu Chân Thời Gian

Chương 4


Đến bến cảng, Trịnh Thanh chuẩn bị lên tàu, không ngờ Vu Bân cũng lên cùng cô, “Sao anh cũng lên tàu vậy?”
“Muộn như này rồi, sao có thể để em một mình quay lại đảo, tôi đưa em lên đảo.”
“Con đường này tôi đã đi vô số lần rồi, rất an toàn, anh nhanh xuống đi, một lát nữa tàu chạy rồi.”
“Không sao, tôi đưa em về.”
“Đã tối như vậy rồi, sau khi lên đảo là không còn chuyến quay về Hạ Môn nữa.”
“Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, tôi ngủ trên đảo một đêm cũng không sao.” Vu Bân nói xong, thấy ánh mắt nghi hoặc của Trịnh Thanh nhìn chằm anh, không biết phải làm sao liền cười nhẹ, “Được thôi, tôi thừa nhận là tôi muốn ở cùng với em thêm một chút nữa.”
Trịnh Thanh không biết nói thế nào mới được, nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía biển.
Buổi tối trên biển sóng lớn, một đợt sóng đánh vào, tàu lắc rất mạnh, Vu Bân lớn lên trong lục địa đứng không vững, vội vàng một tay nắm lấy lan can, một tay nắm lấy cánh tay của Trịnh Thanh.

“Anh không sao chứ, hôm nay sóng biển đánh hơi mạnh.”
“Không sao, chẳng phải có em ở đây sao, em lớn lên trên biển, nhất định sẽ biết bơi, nếu như tàu lật em sẽ cứu anh đúng không.”
Trịnh Thanh bị anh đùa vui, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu anh.”
Cách Cổ Lãng Tự không còn xa nữa, tàu cũng bình ổn lại, bàn tay Vu Bân nắm lấy cánh tay của Trịnh Thanh dần dần buông xuống, chạm nhẹ vào bàn tay lạnh buốt vì gió biển của cô, dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt tay cô.

Bàn tay đột nhiên có một luồng ấm áp, men theo ánh đèn hoàng hôn trên boong tàu, Trịnh Thanh cúi đầu thấy hai người đang nắm tay nhau, tim bỗng đập nhanh, ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy ý cười của Vu Bân, “Anh sợ tôi không cứu anh vậy sao, còn phải nắm lấy tay tôi.” Trịnh Thanh chỉ có thể dùng câu nói bâng đùa để che lấp đi gương mặt luống cuống của mình.

Sau khi tàu cập cảng, Trịnh Thanh rút tay mình ra, ra vẻ thoải mái nói, “Đến cảng rồi, anh cũng không cần phải lo lắng nữa.

Hình như cano còn quay về lại thành phố, anh theo về đi, tạm biệt.”
Nhìn Trịnh Thanh chuẩn bị xuống tàu, Vu Bân gọi cô lại, “Trịnh Thanh, đợi lát.”
Trịnh Thanh quay người lại, Vu Bân đuổi theo, “Tôi đưa em về.”
Nhân viên bến phà thấy hai người lằng nhằng mãi bèn nhắc, “Hai người rốt cục có xuống hay không, chúng tôi còn có người lên tàu.”
“Xuống.” Hai người đồng thanh đáp.
Sau khi xuống tàu, hai người đi ngang nhau, tay của Vu Bân vẫn luôn lưỡng lự phía tay của Trịnh Thanh, chính lúc anh dũng cảm chuẩn bị nắm tay cô, Trịnh Thanh đột nhiên dừng bước ngoảnh lại nhìn mình, “Hôm nay anh ở qua đêm trên đảo thật?”
“Sao vậy, không được sao?” Vu Bân thu tay lại.
“Cuối tuần khách sạn trên đảo cũng gần như kín phòng, nhưng tôi biết một vài ông chủ homestay ở đây, có thể giúp anh hỏi còn phòng hay không.”
“Bây giờ em về nhà hay tới quán café?”

“Tôi tới quán trước rồi về sau.”
“Vậy tôi đưa em qua đó trước.”
Bởi vì cuối tuần, quán café cũng rất đông khách, vào tiệm Trịnh Thanh bận pha café đón khách, cũng không có sức để để ý tới Vu Bân, Vu Bân tự tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Sau khi Trịnh Thanh pha xong cốc café cuối cùng, mới nhớ đến Vu Bân, liếc một vòng quanh quán nhìn thấy anh đang ngồi ở một góc, đang cúi đầu xem điện thoại.
Trịnh Thanh bưng một cốc Blue Moutain ra, “Thật xin lỗi, bây giờ mới có thời gian đón tiếp anh.”
“Không sao, em bận việc của em đi.”
“Một lát nữa là quán café đóng cửa rồi, tôi giúp anh tìm chỗ ở tối nay.”
“Ừ, không vội.”
Tiễn người khách cuối cùng, Ôn Ninh nhìn qua về phía Vu Bân vẫn đang ngồi, cũng không biết anh có được tính là khách không.

Trịnh Thanh đi qua, “Tiểu Ninh, em tan làm thôi, còn lại để chị dọn dẹp.”
“Dạ, chị Thanh em đi trước đây.”

Trịnh Thanh quay người đi, nhìn Vu Bân vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại, đi qua ngồi xuống đối diện với anh, “Anh đang bận sao?”
Vu Bân ngẩng đầu nhìn Trịnh Thanh, để điện thoại sang một bên, “Không, tôi chỉ gửi một vài tin nhắn.”
“Tôi thu dọn chút ở quầy pha chế là có thể đi được, anh đợi thêm chút nữa nhé.” Trịnh Thanh nói rồi đi về phía cửa, đóng cửa chính lại, treo biển closed lên.
Trịnh Thanh đặt những chiếc cốc đã được rửa sạch lên giá gỗ, sau khi đặt xong chiếc cốc cuối cùng, vừa chuẩn bị quay người thì phát hiện Vu Bân đang đứng sau mình.

Cự ly rất gần, bốn mắt nhìn nhau, cảnh vật yên tĩnh thậm chí cô còn có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương, cô có chút mất tự nhiên vén những cọng tóc mai qua kẽ tai, “Cái đó… Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Trịnh Thanh xoay người, đang muốn đi ra nhưng lại bị Vu Bân không nén nổi cảm xúc ôm cô vào lòng.
“Anh biết như này sẽ rất đường đột, sẽ mạo phạm đến em, nhưng anh không thể kiềm chế bản thân nữa….Anh xin lỗi….”
Người trong lòng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt trong vắt ngây người, khiến người ta mê đắm, anh cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp ấy.
“Anh thích em…” Hơi thở nóng bỏng phảng phất qua gương mặt, mặt Trịnh Thanh bất giác đỏ ửng, tim đập nhanh như sắp bay ra khỏi lồng ng.ực, tay lại không tự nhiên đè lên trước ngực.

????ru????ệ????‎ ha????‎ luô????‎ có‎ tại‎ ⩶‎ ????????uM‎ ????????????Y????????﹒V????‎ ⩶
Môi của anh thăm dò nơi khoang miệng cô, dùng răng ép xuống làm một bộ dạng muốn cắn tiếp, "Thật sự muốn một miếng nuốt chửng em..."
Tâm trạng của Trịnh Thanh đã hoàn toàn bị sụp đổ, đôi môi đượm hồng mấp máy, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm tiết nào, chỉ còn lại hơi thở gấp.
Không biết bắt đầu như thế nào, từ khi nào đôi tay kháng cự của cô đã ôm lấy cổ anh, còn hai bên đùi vòng qua giữ chặt, cả người dường như cây leo cuốn lên người anh.

Đầu lưỡi và môi tham lam quấn vào nhau, cắn lại, một tay của anh linh hoạt tách từng hàng cúc trên chiếc áo sơ mi tơ tằm của cô ra rồi thâm nhập vào cơ thể, lòng bàn tay nắm lấy nơi đẫ.y đà nhất, đột nhiên nắm chặt, cảm giác người phụ nữ ở trên cơ thể mình đang dần cứng lại, hai chân bất giác cuốn chặt lấy lưng anh, càng kích thí.ch sự mãnh liệt ẩn náu nơi nào đó.
Hơi thở của hai người càng loạn nhịp, quần áo trên người càng ngày càng ít đi.
Tình d.ục dâng trào mãnh liệt giống như chiếc xe lửa đang chệch khỏi đường ray, bên trong hai người đã không kiềm chế được.

Vu Bân nâng nhẹ đặt cô xuống quầy pha chế làm bằng gỗ, Trịnh Thanh gần như đã trống trơn vừa tiếp xúc với mặt gỗ trơn bóng, truyền đến một cảm giác lạnh buốt, cô không khỏi rùng mình, đại não bị tình dụ.c xâm nhập cũng đã tỉnh hơn rất nhiều, đồng thời cũng ý thức được một vấn đề, đây là quán cafe.
"Không được...!Ở đây không được...." Mặt cô đỏ ửng đến mang tai đẩy anh ra, gương mặt trắng ngần ửng hồng lại được điểm thêm vết tích do t.ình dục giày vò.
Tay Vu Bân cũng đã dừng lại ở nơi ẩm ướt mẫn cảm nhất của cô, nghe ngóng, ngón tay ác ý nhẹ nhàng hơn, thân thể Trịnh Thanh mãnh liệt co lại, suýt chút nữa đã phát ra tiếng kêu.
Cô ôm lấy cổ anh, vầng trán ép vào lồng ng.ực anh, đưa tay nắm lấy bàn tay hư hỏng đang chuẩn bị tiếp tục của anh.

Ngược lại anh càng thuận thế nắm chặt lấy tay cô đặt ra đằng sau lưng, đôi môi nóng hổi lướt một đường, chiếm lấy từng tấc da mịn màng của cô, "Chẳng phải em đóng cửa rồi sao, đừng lo."
Vu Bân nhìn gương mặt lặng lẽ mỹ lệ đang ửng hồng của cô, con ngươi càng thêm phần đen tối, anh nín thở, hai tay ôm chặt lấy eo cô hung hăng tiến vào cơ thể cô.

Trịnh Thanh không kìm chế được, thở nhẹ, thân thể truyền đến một cơn đau dữ dội, trộn lẫn với cảm giác thỏa mãn, dào dạt, đầy ắp.
Cô nắm chặt lấy cánh tay anh, thích ứng với sự công kích và chiếm hữu mãnh liệt của anh, cảm nhận từng lần từng lần nóng nhiệt của anh xuyên thấu lấy cơ thể cô, bên trong cơ thể cô dâng lên từng đợt sóng cuộn trào..

Bình Luận (0)
Comment