“Barron, ngươi là bức tường của bọn họ!” Barron ánh mắt kiên định mà lại bình tĩnh, không có bất cứ sự xúc động nào: “Ta đã làm được, ta rất tự hào, chưa từng có bất cứ chuyện gì khiến ta cảm thấy tự tin như thế! Mặc dù là nằm ở trên giường bệnh mấy ngày nay, chỉ cần vừa nhớ tới chiến đấu buổi tối hôm đó, ta lúc nào cũng có thể nhiệt huyết sôi trào! Ta không hối hận!”
“Cho nên học trưởng, ta không muốn làm phế vật nữa.” Barron chém đinh chặt sắt nói: “Ta muốn làm một chiến sĩ, vô luận là chết, hay là sống!”
Vương Trọng gật gật đầu, hắn cảm giác được sự biến hóa của Barron ở sau trận chiến đó, hoàn toàn khác với bộ dáng rụt rè lúc vừa mới vào học viện, gã có lẽ vẫn là Barron hàm hậu thành thật kia, nhưng ở trong ánh mắt gã, Vương Trọng đã không nhìn thấy tự ti cùng yếu đuối nữa.
Tựa như đã trải qua một hồi rửa tội, đem hắn từ bên trong tới bên ngoài cải tạo một lần!
Là họa hay là phúc, Vương Trọng đột nhiên cảm thấy, cái này chưa chắc không phải một chuyện tốt.
“Chúc ngươi may mắn!”
Vương Trọng nhẹ nhàng nói, hắn nhắm mắt lại, Mệnh Vận Luân Bàn trong hồn hải nháy mắt khởi động!
Thế giới nháy mắt có một loại cảm giác ngưng trệ, hai đạo hào quang một đen một trắng từ trên người Vương Trọng lóng lánh lên, tràn ngập toàn bộ phòng bệnh, như đem cả gian phòng bệnh phân thành hai nửa, bên trái trắng, bên phải đen!
Mà con ngươi Barron đã phóng to, tất cả chung quanh đều an tĩnh lại, mà cùng lúc đó, kim đồng hồ hai màu đen trắng đại biểu cho vận mệnh bắt đầu xoay tròn ở trong phòng, luân phiên, vô số tin tức điên cuồng ùa vào trong đầu Vương Trọng!
a. Hồn hải khôi phục. b. Sinh mệnh khô kiệt
Đây là quy tắc, không quá ngoài ý muốn, cái giá khẳng định rất lớn, chỉ là đối với Barron mà nói, tử vong không đáng sợ, trên mặt hắn vẫn mang theo một nụ cười tự tin.
Vương Trọng có thể cảm giác được giữa loại đen trắng luân phiên này đại biểu cho rất nhiều quy tắc và lực lượng kỳ dị, phong phú, thậm chí hắn cảm thấy mặc dù chỉ có thể nắm giữ một chút xíu tin tức nơi này, cũng có thể có sự nhảy vọt không thể tưởng tượng.
Màu trắng đại biểu cho phán định may mắn, hồn hải Barron sống lại! Màu đen thì đại biểu cho thất bại, cái giá của thất bại là vô tận hắc ám, chết!
Giống như quỹ tích lịch sử, Mệnh Vận Luân Bàn, lực lượng cá nhân ở trước mặt nó tỏ ra nhỏ bé cỡ nào, muốn lay động kim đồng hồ, thay đổi bàn xoay kia chuyển động càng khó như lên trời!
Rốt cuộc là trí tuệ thế nào, lực lượng thế nào mới có thể chế tạo ra vật phẩm nghịch thiên như vậy? Cái này khẳng định không phải vật phẩm của nhân loại, đây là tồn tại duy độ cao sao?
Khi nhìn thấy Barron, tư tưởng Vương Trọng trở nên rõ ràng hẳn lên, đây chỉ là một vật phẩm, vô luận đến từ nơi nào, không thể bị nó mê hoặc, nó chỉ là công cụ!
Người ta cường đại bắt nguồn từ định tính, không thể bị lực lượng bề ngoài mê hoặc, mà là khống chế.
Nụ cười và sự thản nhiên của Barron cảm nhiễm Vương Trọng thật sâu, dần dần Vương Trọng cũng trở nên thản nhiên mà tràn ngập tự tin.
Màu đen trắng trong phòng xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lóng lánh. Vương Trọng đã nhắm mắt, dụng tâm đi cảm thụ, có lẽ hắn cũng không thể can thiệp kết quả, nhưng làm người sử dụng Mệnh Vận Luân Bàn, phương diện này nhất định có cơ hội, có thể quấy nhiễu, thậm chí khống chế.
Thẳng đến ‘Đinh’ một tiếng vang nhỏ!
Thế giới vô tận đen trắng biến hóa trong mắt rốt cuộc biến mất, Vương Trọng mở mắt ra, trước mắt là kết cục quang minh, không có hắc ám.
Tất cả trong phòng bệnh không có bất cứ sự thay đổi nào so với mấy giây trước, gió nhẹ thổi bức màn, ở bên cửa sổ nhẹ nhàng múa lên.
Barron duy trì tư thế vừa rồi nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, dù là Vương Trọng có chuẩn bị tâm lý, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, bước nhanh tiến lên vươn tay ra.
Hít thở ấm áp bình tĩnh mà ngân nga, nhịp tim mạnh mẽ ‘Phành phành’ ‘Phành phành’ va chạm, mà hồn hải vốn đã sụp đổ, lúc này đã ngưng tụ một thể, tản ra sinh cơ bừng bừng!
Vương Trọng thở hắt ra thật dài, nghe Barron dần dần vang lên tiếng ngáy nặng nề, lúc này toàn thân Vương Trọng đã ướt đẫm, quan hệ đến mình có thể thực không sao cả, nhưng thời điểm người khác, hắn cũng khẩn trương vạn phần, nhịn không được cười lên: “Huynh đệ, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại sẽ là khởi đầu mới!”
Lúc trở lại ký túc xá, Vương Trọng đã có loại cảm giác sắp tê liệt ngã xuống.
Không chỉ vì trên OP bị thương chiến một trận, chủ yếu là vừa rồi sử dụng Mệnh Vận Luân Bàn tiêu hao đối với hắn rất lớn, tựa như khí lực thân thể đều bị rút sạch, toàn thân mềm nhũn, chỗ nào cũng khó, không thể nói rõ được cảm giác.
Năng lượng Mệnh Vận Luân Bàn đã cạn, nhưng tuyệt đối có giá trị, chẳng qua trên người Vương Trọng có chút cảm giác kỳ quái, giống như có người nào đó đang quan sát hắn.
Không sai, chính là rình coi, tựa như vừa rồi ở trong OP chiến đấu, bị La Trấn dùng Sinh Mệnh Động Sát tập trung loại cảm giác đó.
Simba không có mặt, Vương Trọng nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, dứt khoát không nghĩ. Mệnh Vận Luân Bàn đối với mình mà nói quá thần bí, thứ không hiểu biết nhiều lắm, nói không chừng đây chỉ là loại hiện tượng bình thường.
Thân thể mệt cái gì, vì cứu Barron, những điều này đều đáng giá, mình cũng phải ngủ một giấc thật ngon!
Bạn học Vương Trọng cắm đầu ngủ luôn, nhưng không bao lâu, trước mắt một mảng bóng tối, tựa như lại về tới thế giới hắc ám trước kia, ngay sau đó thân thể lơ mơ một trận, như là có cái gì đang lôi kéo hắn.
Cái quỷ gì vậy???
Vương Trọng kỳ quái mở mắt, sau đó nhất thời bị dọa nhảy dựng.
Cái giường nhỏ đã ngủ hai năm không thấy nữa, trần nhà ký túc xá cũng không thấy nữa, thay thế vào đó, vậy mà lại là một hòn đảo siêu nhỏ không đủ ba bốn trăm thước vuông, mà ở xung quanh hòn đảo nhỏ này nổi lơ lửng vẫn thạch to lớn đếm không hết, không nhúc nhích, cũng không có nửa điểm tiếng vang, toàn bộ không gian đều tỏ ra không khí trầm lặng.
Đây không phải mảnh vỡ không gian mình lần trước từng tiến vào sao?
“Vương Trọng!” Simba cũng không biết từ đâu xông ra, hưng phấn lộn nhào ở trước mặt hắn: “Trời ạ, ngươi làm như thế nào? Chúng ta sao lại về tới địa phương này rồi? Cửa vào mảnh vỡ không gian này không phải đã phát nổ sụp xuống rồi sao? Không có khả năng vào một lần nữa nha!”
Có thể lại nhìn thấy Simba, Vương Trọng cũng vừa mừng vừa sợ: “Ta nào biết, vốn đang ngủ ngon, hu, ta không phải đang nằm mơ chứ?”
Simba ‘Vù’ một tiếng chạy tới, dùng sức véo mũi Vương Trọng: “Có đau không? Có đau không? Nghe nói véo đau sẽ bị đau tỉnh lại, Simba vĩ đại giúp ngươi một tay!”
Lực tay của hắn quá nhỏ, Vương Trọng bị véo dở khóc dở cười, nhưng trong lòng hắn rõ, đây không phải nằm mơ.