Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 26

Cổng sắt vừa mở, Cừu Phi liền kéo Lâm Kinh Chập vào nhà. Chuyện mất mặt thế này, nói ngoài sân hắn sợ người ta nghe được. Vào trong mới an toàn.

 

Lâm Kinh Chập chỉnh lại quần áo bị Cừu Phi kéo xộc xệch, hơi bực: "Thôi, muốn nói thì nói nhanh, đừng kéo kéo giật giật."

 

Cừu Phi nắm chặt tay, mặt như táo bón, khiến Lâm Kinh Chập nhìn cũng khó chịu theo.

 

"Anh xong chưa? Không muốn nói thì thôi, đừng làm như tôi ép anh. Không nói thì ra ngoài, đừng tốn thời gian của tôi."

 

Lâm Kinh Chập kiêu ngạo quá, chưa nói được hai câu đã đòi đi. Chuyện nhục nhã thế, cũng phải cho hắn thời gian chuẩn bị chứ.

 

Cừu Phi ngoảnh lại nhìn cổng sắt. Không phải giờ học, chẳng ai đi ngang. Hắn nhìn qua cửa sổ lớn ở phòng khách, khoảng trống trước cửa vắng tanh, không bóng người. Xác định không ai nghe được chuyện xấu hổ, hắn mới ấp úng mở miệng: "Tôi... đi bệnh viện..."

 

Hắn nói mà môi chẳng muốn mở, Lâm Kinh Chập đứng gần thế còn không nghe rõ: "Cái gì?"

 

Thật muốn chết mà, còn bắt nói lần hai, chẳng phải rắc muối lên vết thương sao?

 

"Tôi đi bệnh viện!"

 

Lần này Cừu Phi gằn từng chữ, như dốc hết sức lực.

 

Nghe là đi bệnh viện, thái độ Lâm Kinh Chập dịu đi chút. Anh nhìn Cừu Phi. Đi bệnh viện thì đi, sao lén lút tránh anh? Lại bịa lý do lừa anh à?

 

Cừu Phi đoán được Lâm Kinh Chập nghĩ gì, quay mặt đi, lí nhí: "Tôi... cái đó... có vấn đề..."

 

Mặt Lâm Kinh Chập từ nghi hoặc chuyển sang ngơ ngác. Thấy ánh mắt né tránh của Cừu Phi, cộng với hành vi gần đây, anh bỗng hiểu ra. Ánh mắt anh chuyển từ mặt Cừu Phi xuống dưới háng. Cừu Phi bản năng che "chỗ đó", đúng là lạy ông tôi ở bụi này.

 

Lâm Kinh Chập ánh mắt trêu chọc, cười khẩy: "Anh xuất sớm?"

 

Cừu Phi sững người, mặt tỉnh bơ: "Không phải."

 

Trả lời dứt khoát, chắc không nói dối. Không xuất sớm, nhưng chắc liên quan đến "phần dưới". Lâm Kinh Chập đoán bạo: "Anh bất lực?"

 

"Tôi không có!" Sao Lâm Kinh Chập nói thẳng thế? Tai Cừu Phi ù đi, phản bác ngay: "Tôi chỉ... mấy hôm nay... tự nhiên thế thôi..."

 

Chuyện liệt dương, càng giải thích càng như che giấu. Lâm Kinh Chập hiểu vì sao Cừu Phi lảng tránh, lén lút gần đây. Anh vừa buồn cười, vừa thấy mình quan tâm Cừu Phi quá.

 

"Thôi, đừng giải thích, tôi hiểu mà."

 

Lâm Kinh Chập càng nói hiểu, Cừu Phi càng phản ứng mạnh. Hiểu cái khỉ gì mà hiểu? Chẳng hiểu gì hết, đừng có mà c  hiểu bậy! Trước đây hắn đâu thế, toàn vì cái... cốc th* d*m! Đúng rồi! Vì cốc th* d*m. Lâm Kinh Chập còn cười trên nỗi đau của hắn, anh có biết hắn vì dùng cùng loại cốc với anh mới ra nông nỗi này không!

 

Cừu Phi chịu sao nổi Lâm Kinh Chập chế giễu, chẳng màng thể diện: "Cậu còn cười, cậu có biết tôi ra thế này là vì cái cốc th* d*m của cậu không?"

 

Nụ cười Lâm Kinh Chập khựng lại. Chuyện riêng tư bị Cừu Phi lôi ra nói toẹt, anh cũng mất mặt. Nhưng chỉ xấu hổ một giây. Hôm đó Cừu Phi tỏ ra ngây thơ, hóa ra hắn biết. Nếu đã biết, Lâm Kinh Chập chẳng ngại nữa. Người lớn có nhu cầu sinh lý, bình thường thôi.

 

"Liên quan gì tôi?"

 

Đúng là không liên quan Lâm Kinh Chập, nhưng nếu không thấy anh có, Cừu Phi đâu thèm mua. Đúng là trên đầu chữ "sắc" có con dao.

 

Cừu Phi múa tay múa chân kể lại mấy ngày qua: "Hôm đó ở nhà cậu, tôi thấy cái đó, nghĩ mãi không biết là gì. Mở app mua sắm, nó hiện đúng loại đó. Tôi mới biết là... cốc th* d*m, nên... mua cái giống cậu..."

 

Lâm Kinh Chập càng nghe càng buồn cười. Người khác thấy dao nhà anh sắc, mua giống vậy về tự chém bị thương, anh phải chịu trách nhiệm liên đới à? Với lại, dù dùng cùng loại cốc, sao đến mức liệt dương? Cái đó đâu có gây tê, dùng xong mà "em trai" hôn mê luôn được?

 

"Thế nên? Anh bị cốc th* d*m kẹp à?"

 

Sao Lâm Kinh Chập vô tư thế, nói khó nghe, đâm thẳng vào chỗ đau của đàn ông.

 

"Không..." Cừu Phi r*n r*, mở miệng khó khăn: "Tôi chỉ... dùng nhiều lần quá..."

 

"Dùng nhiều là bao lần?"

 

Cừu Phi như nặn kem đánh răng, Lâm Kinh Chập hỏi một câu, hắn trả lời một câu, chậm rì: "Có lẽ... năm sáu lần... sáu bảy lần gì đó..."

 

Tối đó lần đầu dùng đạo cụ, hắn phấn khích quá, đếm gì nổi bao lần.

 

Lâm Kinh Chập nhìn Cừu Phi như nhìn thằng ngốc: "Anh là trai tân chưa từng 'tự xử' à? Năm sáu bảy lần, không sợ kiệt sức mà chết à?"

 

Báo ứng đến rồi, bất lực là còn may giữ được mạng.

 

"Thầy Lâm, cậu đừng châm chọc tôi nữa!" Cừu Phi chỉ muốn chui xuống đất: "Còn chẳng tại cậu, tôi cứ nghĩ đến cậu, phấn khích quá quên hết."

 

Lâm Kinh Chập khựng lại. Lời này đổi người khác nói sẽ thấy khó chịu, bỉ ổi. Nhưng Cừu Phi nói đàng hoàng, lý lẽ hùng hồn, rõ là vô lý mà cứ đổ cho anh, như một gã lưu manh thẳng thắn mặt dày.

 

"Chẳng phải anh đi bệnh viện sao? Đi đi."

 

Cừu Phi ngồi phịch xuống sofa, vẻ mặt bất cần: "Không đi nữa."

 

Trước khi đi bệnh viện, Cừu Phi đã chuẩn bị tâm lý cả buổi. Giờ bị Lâm Kinh Chập Kinh cười nhạo, hắn càng chẳng còn can đảm.

 

"Anh không đi thì cũng đừng ở đây mà ăn vạ."

 

Cừu Phi mặt dày chưa đủ: "Thì tôi đi đâu được? Nhà đông người, tôi phiền lắm rồi, làm gì cũng chẳng có hứng. Họ chắc chắn hỏi tới tấp. Thầy Lâm, tôi ra nông nỗi này vì cậu, cậu không thể bỏ mặc tôi được!"

 

Lâm Kinh Chập thấy như bị thứ bẩn thỉu bám lấy: "Đừng nói như tôi bắt anh dùng cốc th* d*m."

 

Cừu Phi bị cú sốc "bất lực" làm điếc tai, chẳng nghe gì nữa. Dù sao hắn không đi. Hắn ôm cái gối bên cạnh, đã nói toẹt tình trạng với Lâm Kinh Chập, giờ phải biết anh nghĩ gì.

 

"Thầy Lâm, cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"

 

"Dù anh có liệt dương hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, vì tôi không làm 0." Lâm Kinh Chập bĩu môi, cảm thấy gã nhà giàu mới nổi mù chữ này nghĩ nhiều quá. Anh khoanh tay, nhìn xuống Cừu Phi từ trên cao: "Với lại, tôi chưa đồng ý yêu anh, nên chẳng có chuyện ghét hay không."

 

Lại từ lạ gì nữa, "0" là gì? Không hiểu, mà Cừu Phi cũng chẳng để tâm. Điều quan trọng là Lâm Kinh Chập không ghét hắn vì tạm thời bất lực. Thế là hắn nhẹ lòng chút.

 

"Cậu không chê tôi là được rồi."

 

Lâm Kinh Chập suýt bị Cừu Phi chọc cười. Gã nhà giàu mới nổi mù chữ này, có biết bắt trọng tâm lời anh nói không? Hay chỉ nghe cái hắn muốn nghe?

 

Chuyện bất lực không chữa ngay được, Cừu Phi phải giải quyết cái bụng đói trước. "Tôi thấy cậu mua bánh bao, tôi chưa ăn sáng."

 

Lâm Kinh Chập chỉ mua phần một người, hai gã đàn ông ăn sao đủ. Cừu Phi mặt dày ăn sạch bánh bao đông lạnh nhà Lâm Kinh Chập. Hắn không chịu đi, Lâm Kinh Chập cũng không đuổi thẳng. Anh về phòng ngủ soạn giáo án, để Cừu Phi một mình xem tivi ở phòng khách.

 

Cừu Phi chẳng tâm trạng xem tivi, ở một mình cứ nghĩ lung tung. Hắn muốn xem Lâm Kinh Chập làm gì, bất giác đi đến cửa phòng ngủ chính.

 

Cửa khép hờ, không đóng chặt. Cừu Phi giả vờ gõ cửa, chẳng đợi Lâm Kinh Chập trả lời, tự đẩy cửa vào: "Thầy Lâm, cậu làm gì thế?"

 

Lâm Kinh Chập ngồi trước máy tính. Ngoài dạy trực tiếp, anh còn có khóa học video trên một trang web, thi thoảng làm video ngắn để tăng thu nhập.

 

Lâm Kinh Chập đang chỉnh video, nghe tiếng Cừu Phi, tưởng hắn chán muốn về, không ngẩng đầu: "Ra thì khóa cổng sắt giúp tôi."

 

"Tôi không về." Cừu Phi vốn chỉ đứng ở cửa, thấy Lâm Kinh Chập không đuổi, hắn mạnh dạn bước vào, ngồi xuống ghế đối diện bàn máy tính: "Cậu bắt tôi nói, tôi nói hết rồi, cậu nghĩ cách giúp tôi đi."

 

Không phải anh bắt Cừu Phi nói, là hắn cứ đòi nói cho anh nghe. Làm ơn phân biệt rõ ràng dùm.

 

"Tôi không phải bác sĩ, nghĩ cách gì? Chính anh không chịu đi bệnh viện."

 

Cừu Phi tủi thân. Chuyện riêng tư, liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, không muốn làm ầm lên, chẳng phải hợp lý sao?

 

"Thì anh xem ít phim đi, biết đâu xem xong có phản ứng." Lâm Kinh Chập thờ ơ nói: "Với lại, chuyện này liên quan đến tâm lý anh. Có thể anh lạm dụng quá, giờ thần kinh căng thẳng. Không nghĩ đến nó nữa, biết đâu sáng nào đó dậy, tự nhiên lại ổn."

 

Cừu Phi có "bộ lọc" với Lâm Kinh Chập, lúc nào cũng "thầy Lâm, thầy Lâm", nghĩ anh biết nhiều, chữa bách bệnh, rất tin lời anh.

 

"Phim gì?"

 

Lâm Kinh Chập vốn chỉ nói cho có, thấy Cừu Phi hỏi nghiêm túc, anh ngừng việc, nghiêng đầu nhìn hắn. Gã nhà giàu mới nổi mù chữ này, lúc nào cũng nói "cưa" anh. Hắn đâu phải gay, xem phim gay xong, miệng còn cứng nổi không?

 

"Phim gay."

 

Cuối cùng, Cừu Phi cầm máy tính bảng của Lâm Kinh Chập rời khỏi nhà anh. Lâm Kinh Chập bảo hắn về xem từ từ, tự chữa từ từ. Trước khi đi, hắn không chỉ lấy được máy tính bảng, mà còn được gỡ khỏi danh sách đen. Cuối cùng hắn có thể nhắn tin cho Lâm Kinh Chập buổi tối.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cừu Phi: Giờ biết tôi bất lực rồi, em vừa lòng chưa!

 

Capu có lời muốn nói: Anh Phi sắp được khai sáng một chân trời mới =))))

Bình Luận (0)
Comment