Ba gã đàn ông chen chúc trong một phòng ngủ: có kẻ đang lướt video ngắn, có kẻ chơi game, còn một người thì ôm khư khư cái điện thoại, chờ đại mỹ nhân chấp nhận lời mời kết bạn.
Cừu Phi cứ lặp đi lặp lại động tác ra vào WeChat. Hắn vô thức lướt một đoạn video, rồi lập tức mở WeChat, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Lâm Kinh Chập. Tiếc là mười mấy lần như thế vẫn chẳng thấy thông báo được chấp nhận kết bạn.
"Kiếp trước ta chịu đủ tủi nhục. Ta vốn là người thừa kế tập đoàn chuẩn bị niêm yết ở thành phố A, nhưng trong một buổi tụ họp gia tộc, bị kẻ xấu hãm hại. May mắn ông trời thương xót, cho ta cơ hội sống lại. Đời này, ta sẽ bắt tất cả những kẻ từng hại ta phải trả giá đắt. Lần này, ta nhất định giành lại mọi thứ vốn thuộc về mình..."
Bên tai trái, tiếng đọc truyện trùng sinh từ điện thoại của Thịnh Quần vang lên ầm ỹ, Cừu Phi nghe mà bực phát điên, trở mình vô ích. Bên tai phải lại là tiếng Phan Lôi vừa chơi game vừa "hỏi thăm" cả nhà đồng đội.
"Đm, mày chơi được không vậy? Cày nãy giờ mà toàn lên đồ tạp nham. Mày như thế mà cũng sĩ gái à? Mày gánh được mới lạ!"
"Bé ơi, đừng chơi với thằng phế vật này nữa, chơi với anh nè, cpdd." (cpdd: couple didi)
Phan Lôi ồn như cái chợ, vừa gào mắng vừa lăn lộn trên giường như cái bánh tráng đang tráng dở. Cừu Phi chịu hết nổi, giơ chân đạp mạnh lên ván giường tầng trên.
"Làm gì đó?" Phan Lôi vừa xong một trận game, bỏ điện thoại xuống, nửa người thò qua lan can nhìn xuống.
Cừu Phi nghẹn lời. Không lẽ nói thật là vì Lâm Kinh Chập chưa chấp nhận kết bạn nên thấy gã ồn quá? Nói thế, gã nhảy xuống xiên chết hắn mất.
"Mày vừa nói cái gì?" Cừu Phi không chơi game mấy, bèn hỏi bừa, "Cpdd là gì?"
Phan Lôi đáp: "Em đang giành người yêu của thằng khác trong game đó, hỏi em gái kia có muốn 'đánh đôi' không."
Thần kinh thật.
Cừu Phi lười đôi co, quay người lại. Truyện trùng sinh nghe hơi ngố một chút nhưng còn đỡ hơn nghe Phan Lôi gào rú. Đúng lúc đó, màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên. Hắn vội chụp lấy – Lâm Kinh Chập đã chấp nhận lời mời kết bạn!
Khó khăn lắm mới kết bạn được, Cừu Phi lập tức chủ động nhắn:
- Thầy Lâm, chiều nay tôi có đến tìm cậu, tôi là Cừu Phi, cậu còn nhớ tôi không?
Lâm Kinh Chập nhìn tin nhắn. Sao lại không nhớ cho được? Ảnh đại diện WeChat là chính Cừu Phi, tên hiển thị cũng là tên thật. Thời buổi này, hiếm có người trẻ nào lên mạng mà thật thà vậy.
Nhìn qua, Cừu Phi không giống loại sẽ bỏ tiền đi học thư pháp. Chẳng lẽ đăng ký cho con? Nhưng hắn còn trẻ, con chắc mới biết đi, đâu cần học sớm vậy.
- Tôi khuyên là nên cho trẻ từ năm tuổi trở lên mới bắt đầu học thư pháp. Học sớm quá không có lợi gì đâu.
Bây giờ phụ huynh cạnh tranh ghê gớm, sợ con thua ngay từ vạch xuất phát, mới sinh ra đã muốn con vừa văn vừa võ. Nhưng trừ khi là thần đồng, chứ trẻ quá thì khả năng hiểu chưa đủ, mà Lâm Kinh Chập cũng chẳng kiên nhẫn hay hứng thú dạy thần đồng.
Bên kia trả lời rất nhanh:
- Không phải không phải, tôi muốn tự học. Ban ngày cậu có nói mấy hôm nữa mới khai giảng, giờ tôi đăng ký được không?
Tự học?
Lâm Kinh Chập hơi nhướng mày, bất ngờ thật. Anh lại phóng to ảnh đại diện của Cừu Phi. Học viên lớp thư pháp người lớn của anh đa số là cán bộ nghỉ hưu hoặc mấy bà nội trợ rảnh rỗi.
Những người trẻ như Cừu Phi thì gần như không có. Nhiều đàn ông không thèm coi trọng thư pháp, cho rằng viết chữ thôi, học làm gì. Số coi trọng thì lại nghĩ anh không đủ trình để dạy họ, mà loại này thường là đàn ông trung niên.
Nhưng đã muốn học thì anh cũng không có lý do từ chối. Lâm Kinh Chập không vòng vo:
- Học phí và lịch học đều ghi rõ trong tờ quảng cáo. Nếu muốn đăng ký thì chuyển khoản luôn là được.
Học phí của Lâm Kinh Chập không hề rẻ, thậm chí còn cao hơn mặt bằng chung. Nhưng nếu Cừu Phi đã biết giá mà vẫn sẵn sàng học, tất nhiên anh chẳng việc gì phải từ chối.
Bên kia cũng sảng khoái, chẳng nói hai lời, chuyển khoản thẳng luôn.
- Vậy sáng thứ Hai, tám giờ đến học đúng giờ nhé. Không cần mang gì cả, đừng có đến muộn.
"Yeahhh!" Cừu Phi bật người dậy như cá chép hóa rồng, ngồi phắt dậy trên giường, hưng phấn tung liền mấy cú đấm vào khoảng không trước mặt.
Động tĩnh đột ngột của hắn khiến hai người kia cũng im bặt. Phan Lôi chống tay lên thành giường, nét mặt phức tạp nhìn hắn: "Anh làm trò gì vậy? Giường sắp bị anh lắc gãy rồi đấy. Có em nào chịu làm bạn gái anh à? Kích động dữ vậy?"
Con gái thì không có, nhưng đàn ông đẹp trai thì lại có một... Ể? Hẹn hò? Cừu Phi vốn chẳng nghĩ theo hướng đó, cũng chưa từng để ý chuyện hắn là đàn ông, Lâm Kinh Chập cũng là đàn ông. Nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt của Lâm Kinh Chập, trong lòng hắn lại lâng lâng khoái chí.
"Anh cười cái gì? ph*t t*nh hả?" Phan Lôi bị cái nụ cười tươi rói của Cừu Phi làm cho phát ngấy.
Cừu Phi chẳng bận tâm mấy lời khó nghe của gã: "Ê, Lôi, câu tiếng Anh mày vừa nói là gì nhỉ?"
"Câu nào cơ?"
"Câu rủ người ta hẹn hò ấy."
"CPDD."
CPDD, nghe kiểu tiếng Anh là thấy sang rồi, sau này hắn cũng sẽ nói vậy.
Thịnh Quần đang nghe truyện trùng sinh, trong lòng muốn nói mà thôi, cái này chẳng phải tiếng Anh đâu.
Từ lúc đăng ký đến lúc khai giảng thực ra chỉ mấy ngày, nhưng Cừu Phi lại thấy dài lê thê. Chủ yếu vì hắn chưa từng thấy Lâm Kinh Chập ra ngoài. Thỉnh thoảng chỉ thấy người giao hàng hoặc ship đồ ăn đến, hắn cũng không dám mò qua, vì trong tiệm còn ba đôi mắt nhìn chằm chằm.
Cách duy nhất để hắn biết tin tức về Lâm Kinh Chập là qua WeChat. Mỗi ngày, hắn mở ảnh đại diện của Lâm Kinh Chập không biết bao nhiêu lần, nhưng tiếc là anh chỉ coi hắn như học viên. Nội dung trò chuyện của hai người vẫn dừng ở hôm mới kết bạn.
Hắn như một kẻ rình trộm, lén xem từng chút một trên trang cá nhân của Lâm Kinh Chập. Tiếc là anh chẳng mấy khi đăng gì mới. Bài mới nhất chỉ là thông báo giờ học, lùi thêm nữa là mấy tấm ảnh phong cảnh do anh chụp.
Cừu Phi nhớ lời chị Triệu, Lâm Kinh Chập từng ở Vân Nam một thời gian. Có lẽ đây là ảnh chụp lúc đi du lịch. Nhưng trong ảnh chỉ toàn phong cảnh, chẳng thấy bóng người.
Điều này chẳng phải gián tiếp chứng minh Lâm Kinh Chập đi du lịch một mình sao? Một người đi chơi, lại đi mấy tháng liền, chắc chắn là chưa có người yêu.
Cừu Phi tự thấy mình phân tích quá đỉnh. Chỉ hai bài đăng mà hắn mò ra được bao nhiêu thông tin. Hắn vẫn muốn tìm hiểu về Lâm Kinh Chập nhiều hơn, tiếc là trang cá nhân của anh chỉ cho xem bài trong ba tháng. Càng bí ẩn, càng khó nắm bắt, Cừu Phi lại càng tò mò. Hắn chỉ ước hôm nay đã đến ngày đi học.
Sáng thứ Hai, Cừu Phi dậy thật sớm. Nghĩ lại hồi đi học mà hắn siêng thế này, thì không nói vào được Thanh Hoa hay Bắc Đại, chí ít cũng đậu được cái cao đẳng.
Hắn tắm rửa sạch sẽ, thay chiếc sơ mi trắng vốn không tiện mặc khi làm việc, vuốt mái tóc húi cua dựng đứng lên. Nhờ keo giữ nếp, tóc hắn chia thành từng chỏm hình tam giác, lộ rõ cái trán bóng loáng.
Đứng trước gương ngắm nghía một hồi, hắn đưa mười ngón tay luồn vào tóc, không tiếc lời khen: "Quá đẹp trai!"
Bảy giờ rưỡi, hắn chuẩn bị ra khỏi nhà. Hắn muốn là người đến đầu tiên, để tạo ấn tượng tốt với Lâm Kinh Chập. Với lại, nếu không đi sớm, lát nữa Thịnh Quần và Trương Tuyết Ninh thức dậy, thấy hắn ăn mặc bảnh bao thế này sẽ khó mà giải thích.
Nhưng hắn vẫn đánh giá cao bản thân quá và đánh giá thấp mấy ông bà hưu trí rảnh rỗi. Cừu Phi vừa lén lút ra ngoài, bước sang sân nhà bên cạnh, còn chưa kịp ngắm hoa lá trong sân thì đã nghe tiếng trò chuyện vọng ra.
"Thầy Lâm, thầy không biết tụi tôi chờ thầy đến mức nào đâu."
"Ai chả vậy. Hè trôi quá nửa rồi, tôi không chỉ đăng ký cho mình, mà còn đăng ký cho cả con trai tôi nữa."
Đệt, họ đến sớm thế cơ à?
Cừu Phi khoanh tay, thò đầu vào hóng. Trong phòng khách chật kín người. Lâm Kinh Chập cao ráo, nổi bật giữa đám đông. Cừu Phi vừa nhìn là thấy ngay lập tức, chiều cao miễn bàn, gương mặt miễn chê, giữa đám đông lúc nào anh cũng nổi bật nhất.
Lâm Kinh Chập cũng vừa hay nhìn ra phía cửa, thấy Cừu Phi với kiểu ăn mặc lố bịch ấy thì thoáng sững lại, sau đó khoé miệng khẽ giật, cố nhịn mới không bật cười trước mặt mọi người.
"Các vị đến sớm quá, tôi còn chưa ăn sáng nữa." Anh bình thản ứng phó với mấy ông bà lão.
Mọi người đều nói không sao, thầy Lâm cứ lo việc của mình trước.
"Vậy mọi người ngồi đợi chút, tôi ra ngoài mua ít đồ ăn." Trước khi ra cửa, Lâm Kinh Chập còn cố ý liếc Cừu Phi hai lần, tóc chải dựng như nhím biển.
Cừu Phi vốn mong đến sớm để có thể nói chuyện riêng với Lâm Kinh Chập, nào ngờ đối phương chẳng cho cơ hội. Nhìn theo bóng anh rời đi, Cừu Phi vò đầu bứt tai, không biết nên làm gì, bèn sờ mũi đưa mắt đảo quanh phòng khách.
Có lẽ vì độ tuổi học viên trải rộng, nên lớp thư pháp của Lâm Kinh Chập không dùng bàn ghế nhỏ như cho trẻ con, mà bàn chân cao vừa phải, người lớn ngồi cũng không thấy gò bó.
Có một bà mẹ bỉm sữa chủ động chia dụng cụ học cho mọi người. Với mức học phí cao như vậy, từ sách vở đến giấy bút đều do thầy Lâm chuẩn bị. Đến lượt Cừu Phi nhận, bà mẹ kia tiện miệng bắt chuyện: "Cậu mới tới lần đầu nhỉ, hiếm khi có người trẻ tuổi thế này."
"Đây chẳng phải là ông chủ tiệm sửa xe bên cạnh sao? Luyện chữ hay lắm, còn giúp rèn luyện tâm tính. Người trẻ biết học như cậu giờ ít lắm đấy."
Cừu Phi xoay cây bút lông trong tay thật nhanh, được khen mà có chút ngượng ngùng, còn "tâm tính" là gì thì hắn cũng chẳng rõ.
"Anh Phi đâu? Sáng dậy không thấy."
Lâm Kinh Chập khi đi ngang tiệm sửa xe bên cạnh, vừa lúc thấy hai nam một nữ bước ra từ cầu thang chung cư, một người lấy chìa khoá định mở cửa tiệm.
Bên cạnh? Trong đầu anh thoáng hiện lên kiểu tóc nhím biển của Cừu Phi, khoé môi cong lên chút ít.
Người mở cửa còn ngái ngủ, hất cằm về phía sân bên cạnh: "Cừu Phi bảo nuốt không trôi cục tức này, đăng ký lớp thư pháp của bên kia để chọc tức cái thằng đó."
Cô gái lập tức vỗ tay phấn khích: "Em biết ngay mà, anh Phi không phải kiểu chịu nhục đâu. Phải cho bên kia một bài học. Không phải hắn định báo cảnh sát sao? Xem lần này hắn còn dám không."
Bước chân Lâm Kinh Chập khựng lại một thoáng, khoé môi cũng sụp xuống. Trên gương mặt tinh xảo không lộ rõ cảm xúc, rất nhanh anh đã sải bước nhanh hơn về phía ngã tư.
"Ể?" Trương Tuyết Ninh quay đầu lại, thấy một bóng lưng cao lớn, tiếc là không kịp nhìn rõ mặt, nhưng trực giác mách bảo cô đó là một soái ca.
Phan Lôi ngơ ngác nhìn cô: "Gì vậy?"
"Em vừa thấy một soái ca đi ngang."
Phan Lôi khinh khỉnh: "Xàm, em có mắt không thế? Trên con phố này ai đẹp trai bằng anh?"