Cừu Phi dừng lại, chỉ xe mình, nhân lúc Phan Lôi vắng mặt, nói xấu: “Phan Lôi thi bằng lái đậu sát nút, kỹ thuật kém, đỗ xe lệch thế này. Để tôi đỗ lại.”
Lâm Kinh Chập đâu ngốc. Nhà bên mở tiệm sửa xe, Phan Lôi với Cừu Phi đều rành xe, sao có chuyện đỗ xe không xong? Rõ là lấy xe trút giận. Cãi nhau à?
Tiếng động cơ gầm vang bãi đỗ yên tĩnh. Lâm Kinh Chập nắm tay vịn xe lăn, thả lỏng, tựa lưng, nghiêng đầu nhìn Cừu Phi đỗ xe.
Xe lùi ra khỏi ô. Qua cửa kính ghế lái, Lâm Kinh Chập thấy Cừu Phi một tay giữ vô lăng, cằm hơi hếch, lộ đường quai hàm sắc nét. Hắn liếc gương chiếu hậu, tay phải động, góc này Lâm Kinh Chập không thấy hắn đổi số, nhưng tưởng tượng được: dứt khoát, không động tác thừa. Cừu Phi đỗ xe ngay ngắn một phát.
Bình thường ngốc nghếch, nhưng khi làm việc sở trường, Cừu Phi toát lên vẻ đáng tin lạ lùng. Chẳng trách hắn dám kéo cả đám người mở tiệm sửa xe. Trong lĩnh vực mạnh, hắn có cơ sở để tự tin.
Tắt máy, Cừu Phi nhẹ nhàng xuống xe, không để ý ánh mắt Lâm Kinh Chập, lấy điện thoại bật đèn, vòng ra sau xe.
Mở cửa sau, túi nhựa lộ ra rơi xuống. Cừu Phi định ném thùng rác, nhặt lên thấy nặng, mở ra xem, bên trong có đồ.
“Cái gì đây?”
Hắn khoét lỗ túi, lấy ra một hộp pháo tép và một hộp pháo bông. Chắc mua “Đại Địa Hồng” được tặng kèm.
Ngồi chờ trong bãi đỗ giờ này chỉ tổ cho muỗi. Không biết Cừu Phi làm gì sau xe, Lâm Kinh Chập đợi mãi, sốt ruột: “Cừu Phi? Anh làm gì đấy?”
Cừu Phi giơ tay, chạy tới, cầm hộp pháo tép và pháo bông lắc lư: “Thầy Lâm, nhìn này!”
Như chú cún tìm được đồ chơi, nhất định khoe chủ. Mắt Cừu Phi sáng lấp lánh, Lâm Kinh Chập không nỡ nhìn thẳng.
Ánh sáng bãi đỗ mờ, Lâm Kinh Chập nheo mắt chẳng đọc được chữ trên hộp: “Cái gì?”
Cừu Phi dùng hành động giải thích. Hắn lấy một viên pháo tép, ném mạnh xuống đất, “pặc” một tiếng, kèm mùi thuốc súng nhẹ.
“Pháo tép!”
Vừa trải qua vụ nổ Đại Địa Hồng, Lâm Kinh Chập giờ sợ đồ có thuốc súng, bản năng né ra sau, cả người như viết “tránh xa tôi ra”.
Nhưng chú cún cứ muốn chia sẻ, sợ Lâm Kinh Chập không thấy rõ, đưa hộp tới trước mặt: “Chắc Phan Lôi mua pháo được tặng. Mùa này pháo khó bán.”
“Biết rồi, biết rồi, để xa ra.” Thấy ám hiệu không xong, Lâm Kinh Chập đẩy tay Cừu Phi, từ chối thẳng.
Cừu Phi còn nhắc đúng chuyện không nên: “Cậu sợ à? Đừng sợ, pháo tép này yếu, hồi nhỏ tôi nhét cả hộp trong túi quần, ngồi quên, nổ hết, chỉ làm thủng túi, mông đen tí thôi.”
Sao có người kể chuyện xấu hổ mà tỉnh bơ thế?
Lâm Kinh Chập bật cười: “Thế cũng để xa ra.”
Pháo tép có thể yếu vì thuốc súng ít, nhưng Cừu Phi thì không kiểm soát nổi. Ai biết hắn lại gây trò gì?
“Chậc!” Thấy Lâm Kinh Chập sợ pháo tép, Cừu Phi “thấu hiểu” đổi sang pháo bông, bật lửa châm, tia lửa bùng lên, đưa tới trước mặt: “Cái này không sợ chứ? Cầm đi.”
Pháo bông cháy, tia lửa bạc rơi, chạm da hơi rát. Lâm Kinh Chập vẫn không cầm.
“Cái này cũng sợ?” Cừu Phi ngỡ ngàng.
Không phải thế. Cừu Phi có hiểu không, anh không sợ pháo tép hay pháo bông, mà sợ hắn – nhân tố bất ổn.
Cừu Phi tất nhiên không hiểu, còn trêu: “Trẻ con nhà tôi mấy tuổi còn không sợ.”
Lâm Kinh Chập hít sâu, giật lấy pháo bông. Nếu không nhận, không biết Cừu Phi sẽ tưởng tượng gì nữa.
“Tôi định cho cậu xem cái lớn, kiểu ‘xì~ bùm’.” Cừu Phi vừa nói vừa diễn cảnh pháo hoa bay lên nổ, “Nổ sáng cả trời. Ai ngờ giờ chỉ chơi được cái này.”
Lâm Kinh Chập xoay que pháo bông, ánh sáng loang loang để lại dấu trên võng mạc, từng vòng liên tiếp. Lâu rồi anh không chơi pháo bông, đẹp thật.
“Thế này chẳng tốt sao, lớn quá, tôi sợ lại vào đồn.”
“Đừng nhắc chuyện đó được không?” Thấy que pháo bông trong tay Lâm Kinh Chập sắp tàn, Cừu Phi lấy que mới châm tiếp, cầu xin, “Đừng nói ai nhé.”
Bãi đỗ lộ thiên này dành cho dân khu nhà cũ, phí rẻ nên bảo trì kém, đèn đường nhiều chỗ mờ, thành nơi lý tưởng chơi pháo bông.
Lâm Kinh Chập cười khẩy, đầy ý xấu: "Không nói chuyện gì? Anh bị pháo tép nổ mông hồi nhỏ, hay hôm nay vào đồn?”
Sao lại thế? Chỉ biết bới móc chuyện xấu hổ của hắn?
“Đừng nói cả hai, tôi chưa kể ai đâu.” May mà Cừu Phi không để bụng.
Dưới ánh bạc pháo bông, nụ cười Lâm Kinh Chập rõ nét hơn, tia lửa lấp lánh trong mắt. Cừu Phi ngứa ngáy trong lòng.
“Thầy Lâm.”
“Hửm?” Giọng âm trầm, lười biếng từ cổ họng Lâm Kinh Chập, mang chút thân mật hiếm có.
Cừu Phi chẳng biết nói gì, chỉ muốn gọi anh. Nghe anh đáp tự nhiên, hắn sướng run người, tự thấy mình hèn mọn, không muốn Lâm Kinh Chập phát hiện, ngại chết. Hắn làm việc khác phân tâm, lấy pháo tép ném xuống đất, tiếng “pặc pặc” vang khắp bãi đỗ.
Sợ Cừu Phi quá phấn khích, Lâm Kinh Chập nhắc: “Đừng ném trúng xe người ta.”
Cũng đúng, đây không phải chỗ chơi pháo tép. Cừu Phi đẩy Lâm Kinh Chập ra khỏi cổng bãi đỗ. Hai người đi rồi dừng, pháo bông tàn, hắn dừng châm que mới, nói vài câu, lại hào hứng ném pháo tép.
May mà phố này không có đèn cảm ứng âm thanh, với kiểu ném của Cừu Phi, đèn bật tắt liên tục không ngừng.
Quãng đường mười phút, hai người đi mất nửa tiếng. Hết pháo tép và pháo bông, Cừu Phi mới đẩy Lâm Kinh Chập về nhà một mạch.
Thời tiết này, tối phải tắm. Về nhà, Cừu Phi tìm quần áo sạch cho Lâm Kinh Chập, mở nước nóng phòng tắm. Xong xuôi, hắn đẩy anh vào.
“Thầy Lâm, cậu tắm đi. Có gì gọi tôi.”
Nhà mình, Lâm Kinh Chập rành, nhiều việc tự làm được, chưa cần Cừu Phi giúp hết. Đêm muộn, cả đám mệt sau một tối lăn lộn, hắn cũng phải về nghỉ.
“Anh về đi, tôi tự lo được.”
Cừu Phi không đáp, hỏi ngược: “Cậu đói không?”
Không nói thì thôi, Cừu Phi nhắc, Lâm Kinh Chập thấy đói cồn cào. Tiếc là dạo này không đi siêu thị, đồ ăn trong nhà hết sạch.
“Thôi, cậu tắm trước đi.”
Cừu Phi không đợi anh trả lời, quay ra khỏi phòng tắm.
Phòng tắm khách gần cửa lớn. Qua tiếng nước, Lâm Kinh Chập lờ mờ nghe Cừu Phi đi ra. Về rồi?
Đi gấp thế, giả bộ hỏi anh đói làm gì? Làm màu tổng tài bá đạo à!
Lâm Kinh Chập bực bội nghĩ, tắm xong nhảy một chân ra tìm xe lăn. Nghe tiếng động ngoài sân, sợ Cừu Phi quên khóa cổng sắt, anh nhảy ra xem. Cổng không khóa, Cừu Phi chưa đi, đang tưới hoa trong chậu, cạnh chân là chổi và hót rác, đầy rác bên trong.
“Xong rồi?” Cừu Phi tưới xong, đặt bình nước sang bên, thấy Lâm Kinh Chập đứng một chân ở cửa, vào đẩy xe lăn tới.
Được Cừu Phi đỡ ngồi xuống, Lâm Kinh Chập ngơ ngác: “Sao anh chưa về?”
“Đợi cậu tắm xong đã. Lỡ cậu gọi thì sao? Tôi tiện tưới hoa, quét sân luôn.”
Đôi mắt đẹp của Lâm Kinh Chập chớp nhanh, ngơ ngác mà vô tội. Anh tưởng Cừu Phi chỉ nói đùa, không nghĩ hắn thật sự ở lại làm việc.
Cừu Phi không biết anh nghĩ gì, lấy hộp bánh quy từ túi: “Tủ lạnh cậu chẳng có gì ăn. Tôi ra phố mua, tiệm tạp hóa chỉ còn bánh quy, cậu lót dạ đi. Muốn ăn gì thì nói, mai tôi gọi đồ ăn ngoài mang qua.”
Lâm Kinh Chập cảm giác có bàn tay vô hình kéo tim mình xuống. Anh im lặng nhận bánh, ngón tay xoa bao bì, nhựa kêu sột soạt.
“Vậy tôi về trước, cậu ngủ sớm đi.” Trước khi đi, Cừu Phi lấy túi nhựa gói rác trong hót rác mang theo, kiểm tra cổng sắt khóa kỹ, dặn qua hàng rào, “Vào nhà đi, nhớ khóa cửa chống trộm.”
Với gay, theo đuổi vài ngày là để lên giường. Nhưng Cừu Phi theo đuổi đơn thuần, không phải không hiểu, mà chẳng nghĩ tới chuyện đó.
Không ổn rồi.
Cừu Phi vừa vào nhà, thấy Phan Lôi tắm xong, ngồi sofa ăn cháo bát bửu, xem tivi. Gã rảnh tay, giơ ngón giữa khinh bỉ.
Cừu Phi không để tâm, nhìn cháo bát bửu: “Còn không?” Nếu có, hắn mang một lon cho Lâm Kinh Chập.
“Hết! Lon cuối!” Phan Lôi sợ Cừu Phi lao tới cướp, l**m muỗng, khuấy cháo mạnh.
Cừu Phi tối mặt. Ai mới là kẻ chẳng ra gì? Hắn lười để ý, đi thẳng vào phòng. Trước khi tắm, hắn nhắn Lâm Kinh Chập: “Thầy Lâm, cậu bất tiện mấy ngày nay, mai tôi mua cho cậu thùng chéo bát bửu nhé.”
Nhận tin nhắn lúc vào phòng ngủ, Lâm Kinh Chập cầm điện thoại, gần như tuyệt vọng nhắm mắt. Hắn đánh tay “cháo” thành “chéo”.
“Anh ăn ‘chéo’ của anh đi.”
Mù chữ, anh đúng là bị ma nhập, còn cảm thấy hắn lái xe trông ngầu.
---
Capu có lời muốn nói: Cháo bát bửu.