Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 41

Gần trưa, quán nhỏ đầu phố giao cơm tới. Phan Lôi nhìn món ăn nhạt nhẽo, cau mày: “Đậu Hà Lan xào tỏi, khoai mỡ xào, đậu hũ trứng thịt bằm, nấm bào ngư xào, canh sườn bắp. Nhạt thế, anh bị trĩ à?”

 

Miệng chó không mọc ngà voi. Gã tưởng ai cũng như gã, trẻ mà đã bị trĩ? Cừu Phi lười đáp, tự chia phần lớn mỗi món, sắp xếp lại đĩa cho đẹp, bảo Thịnh Quần: “Giúp anh lấy bình giữ nhiệt đựng ít canh.”

 

Nhìn kiểu này là mang đi cho người ta, mà người ta là ai thì rõ rồi. Phan Lôi chịu không nổi dáng vẻ nịnh nọt của Cừu Phi, cầm đũa khuấy tung món khoai mỡ chưa kịp chia.

 

Cừu Phi hoảng, quát: “Mày làm gì! Tao chưa đóng xong mà!”

 

“Em vô văn hóa!” Dù sao không để Lâm Kinh Chập thoải mái là được.

 

Hai người suýt đánh nhau. Cừu Phi ghét món khoai mỡ bị Phan Lôi làm bừa, sợ gã phá tiếp các món đã chia, vội đóng túi, ôm túi chạy sang nhà bên.

 

Cả sáng chưa nói chuyện với thầy Lâm, Cừu Phi không biết mở lời thế nào. Tới cổng, thấy Lâm Kinh Chập ngủ trong sân. Hắn nhớ lần đầu thấy anh, cũng cảnh này. Không nỡ đánh thức, hắn ngẩn ngơ nhìn qua khe cổng. Ai ngờ cổng không khóa, “két” một tiếng, hắn va vào cổng tự mở ra. Người trong sân nghe tiếng, từ từ mở mắt.

 

“Hì hì… Thầy Lâm…” Cừu Phi cười ngượng, vẫn có chừng mực, dù một chân bước vào sân, vẫn hỏi: “Cổng không khóa, tôi vào nha?”

 

Lâm Kinh Chập ngái ngủ, nhìn Cừu Phi một lúc, chống tay vịn ghế nằm ngồi thẳng.

 

Không bảo không được, tức là đồng ý. Cừu Phi mặt dày vào sân. Bên ghế nằm có xe lăn, hắn ngồi xuống, lấy cơm trong túi ra.

 

Để phá không khí ngượng ngùng, Cừu Phi nhận lỗi: “Sáng nay giọng tôi không tốt, tôi biết cậu lo cho tôi. Tôi sai rồi, nghe theo cậu, không cho Thịnh Quần mượn tiền, đừng giận mà.”

 

Lâm Kinh Chập muốn mạnh miệng, nhưng cũng không hẳn là giận…

 

Thật ra có chút giận, nhưng anh không rõ giận cái gì. Vì Cừu Phi không nghe mình? Họ chẳng là gì, hắn đâu cần nghe anh.

 

Nhưng Cừu Phi hạ mình xin lỗi, dù có giận hay không, Lâm Kinh Chập cũng xuôi. Mặt vẫn bình thản, liếc Cừu Phi: “Gì mà nghe tôi, không cho Thịnh Quần mượn?”

 

“Đúng đúng đúng.” Cừu Phi “nhận lỗi” thành khẩn, cứ thuận theo Lâm Kinh Chập, “Tôi thấy cậu nói đúng, không cho Thịnh Quần mượn.”

 

Lâm Kinh Chập vốn nghĩ sáng cãi nhau, trưa phải tự lo cơm. Ai ngờ Cừu Phi vẫn tới.

 

Cừu Phi nhân đà nịnh nọt, đưa bát đũa cho Lâm Kinh Chập: “Thử đi, ối… quên canh rồi.”

 

“Anh Phi đâu?” Thịnh Quần đựng xong canh sườn bắp ra, không thấy Cừu Phi trong tiệm.

 

Phan Lôi chọn đại phim ăn cơm, bực bội: “Sang nhà bên làm chó rồi, kệ ổng, ăn đi.”

 

Thịnh Quần nghĩ: “Anh ăn trước, em mang canh qua cho anh Phi.”

 

Hết người này tới người kia! Hăng hái nịnh Lâm Kinh Chập, nghe tới Lâm Kinh Chập là chạy nhanh hơn ai. Phan Lôi tức xì khói, chẳng đợi ai, một mình ăn sạch cơm.

 

Thịnh Quần vừa tới cổng nhà bên, nghe giọng Cừu Phi: “Sáng nay giọng tôi không tốt, tôi biết cậu lo cho tôi. Tôi sai rồi, nghe theo cậu, không cho Thịnh Quần mượn tiền, đừng giận mà.”

 

Cậu ta sững người, tay siết bình giữ nhiệt. Cừu Phi hứa cho mượn, sao đảo mắt lại đổi ý? Nghe Lâm Kinh Chập? Lâm Kinh Chập không cho mượn, liên quan gì tới anh ta? Cậu đâu đắc tội Lâm Kinh Chập, sao anh ta cản Cừu Phi cho mượn?

 

“Cậu ăn trước đi, tôi về lấy canh.”

 

Đang tức, nghe tiếng bước chân Cừu Phi, Thịnh Quần tỉnh táo, lùi vài bước. Khi Cừu Phi ra, cậu ta đã chỉnh lại vẻ mặt: “Anh Phi.”

 

“Ơ?” Cừu Phi giật mình, vừa nói về Thịnh Quần, giờ thấy cậu ta nên hơi sượng, không biết cậu nghe gì không: “Sao mày qua đây?”

 

Thịnh Quần bình thường, vẫn thật thà như mọi khi, đưa bình giữ nhiệt: “Anh bảo đựng canh, em làm xong không thấy anh, nên mang qua.”

 

Nhìn cậu ta ổn, Cừu Phi thở phào, chắc chưa nghe: “Cảm ơn, mày về ăn cơm đi.”

 

Cừu Phi vào sân, Thịnh Quần vẫn đứng yên. Hắn lại nói: “Thầy Lâm, canh đây, còn nóng.”

 

“Để đó đi.”

 

“Tôi vào lấy bát múc cho cậu.”

 

Thịnh Quần sững người. Cậu ta biết mình không thân với Cừu Phi bằng Phan Lôi hay Trương Tuyết Ninh, nhưng Lâm Kinh Chập thì sao? Anh ta quen Cừu Phi có vài tháng, sao chỉ một câu đã khiến Cừu Phi đổi ý?

 

Thịnh Quần thất thểu về tiệm. Dù miệng độc, Phan Lôi vẫn chừa cơm: “Về rồi? Ăn đi.”

 

Phan Lôi ăn xong, no buồn ngủ, chui vào phòng nghỉ trưa, để Thịnh Quần một mình ngoài tiệm.

 

Cơm trong bát, Thịnh Quần ăn chẳng thấy ngon. Cậu ta lấy điện thoại xem tin nhắn từ nhà.

 

“Mày nói với Cừu Phi, nó chắc chắn cho mượn.”

 

“Còn không biết à, hồi trước Cừu Phi cho Phan Lôi với Trương Tuyết Ninh nhiều tiền hơn mày.”

 

“Giờ mày với nó quan hệ thế nào? Trước kia đối xử khác, giờ không thể khác tiếp. Dù gì mày cũng đang làm việc cho nó.”

 

“Từ nhỏ tới lớn mày vô dụng, bảo mượn Cừu Phi mà cũng không mượn được. Sao mày vô tích sự thế?”

 

“Thật sự mượn không được, hàng trong tiệm mày mang đi bán. Khách trả tiền, bảo họ quét mã của mày. Tao không tin mày ở tiệm không kiếm được tiền. Mày ngu chết đi, nhìn Phan Lôi xem, đi theo Cừu Phi hưởng bao nhiêu lợi.”

 

Càng đọc, nắm tay Thịnh Quần càng siết chặt. Cậu ta biết, cùng làm ở đây, nhưng lương Phan Lôi cao hơn. Kỹ thuật của cậu giờ không thua Phan Lôi. Hồi Phan Lôi về quê, là cậu một mình lo tiệm.

 

Cậu ta muốn hỏi lại Cừu Phi. Có khi hắn chỉ nói dỗ Lâm Kinh Chập. Theo Cừu Phi lâu thế, tình nghĩa giữa họ vẫn phải có.

 

“Ngoài cháo bát bửu, cậu muốn ăn gì nữa không? Tôi mua về cho.”

 

Chân Lâm Kinh Chập chưa lành, đống cháo chất như núi không biết ăn tới khi nào. Anh từ chối: “Không, đống chéo anh mua đủ nhiều rồi.”

 

“Trời.” Cừu Phi cười bất lực. Sao chuyện viết sai chữ mãi không qua, “Hai chữ này giống nhau, viết sai chẳng bình thường à?”

 

Lâm Kinh Chập độc mồm: “Học sinh ở chỗ tôi, chỉ ông bà nghỉ hưu mới viết sai.”

 

Cừu Phi tỉnh bơ: “Thì tôi dở tiếng Anh.”

 

“Liên quan gì tới tiếng Anh?” Cừu Phi mở miệng là lộ mù chữ. Lâm Kinh Chập liếc, “Đó là phiên âm.”

 

Không chỉ phiên âm kém, nhiều chữ hắn cũng không viết được.

 

Cừu Phi mặt dày, ở riêng với Lâm Kinh Chập, anh có mắng thì cũng nghe thành tán tỉnh. Hắn thuận nước đẩy thuyền: “Vậy cậu dạy tôi đi. Cậu rảnh mấy ngày nay, tối tôi qua, caauj dạy.”

 

Tối đến thì học cái quái gì, vậy mà Cừu Phi cũng nói được.

 

Nhưng hắn thấy cách này hay, vừa học văn hóa, vừa gần Lâm Kinh Chập: “Cứ thế nhé, thầy Lâm dạy tôi.”

 

Cừu Phi ăn trưa xong với Lâm Kinh Chập trở về, Phan Lôi còn ngủ trưa, ngoài tiệm chỉ có Thịnh Quần. Cậu ta nhân cơ hội dò ý Cừu Phi.

 

“Anh Phi.”

 

Vừa trêu chọc Lâm Kinh Chập xong, Cừu Phi còn cười, thấy Thịnh Quần, hắn lúng túng, mắt né tránh.

 

“Anh Phi, trước anh bảo khi cần tiền cứ nói. Anh cho em mượn hai mươi vạn trước được không?”

 

Quả nhiên như Phan Lôi nói, “mượn trước” hai mươi vạn, ý là sau còn mượn nữa. Cừu Phi ngồi sofa, vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu Thịnh Quần ngồi xuống.

 

“Thịnh Quần, hai người chưa vội thế đâu. Trương Tuyết Ninh học xong cũng phải làm ở tiệm móng một thời gian, quen việc rồi mở tiệm mới tốt.”

 

Nghe Cừu Phi nói, Thịnh Quần lạnh nửa người, nhưng không bỏ cuộc: “Em biết, nhưng không mở tiệm, cưới cũng cần tiền, phải chuẩn bị trước. Em muốn chị Tuyết Ninh có chút thể diện.”

 

Cừu Phi mặt nặng nề, thở dài: “Nói thật, tiệm đang nhập hàng rồi, anh hiện không có tiền cho mày mượn. Mấy khoản nợ ngoài chưa thu về.”

 

“Anh… anh không muốn cho em mượn à?”

 

“Anh không phải không muốn. Hai người làm từng việc một, không cần gấp. Mày sợ khó nói với Trương Tuyết Ninh? Để anh nói với nó?”

 

“Không được!” Thịnh Quần phản ứng mạnh, mắt đỏ lên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh. Nếu Cừu Phi hỏi Trương Tuyết Ninh, chuyện mượn tiền lộ, cô sẽ giận, “Anh nói đúng, bọn em vội quá. Em sẽ bàn lại với chị Tuyết Ninh. Anh đừng nói, em sợ chị ấy nghĩ em không muốn cưới.”

 

Dù áy náy với Thịnh Quần, nghe cậu ta nhượng bộ, Cừu Phi nhẹ lòng. Lần đầu từ chối người thân, dù khó mở miệng, nhưng cũng không khó như tưởng tượng.

Bình Luận (0)
Comment