Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 5

Mặc dù Phan Lôi cảm thấy thái độ của Cừu Phi hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy có lý. Bọn họ ra ngoài lăn lộn, điều quan trọng nhất chính là danh tiếng.

 

Người ở bên cạnh chỉ là một giáo viên dạy thư pháp, suốt ngày hoặc ngồi hoặc đứng, nhiều nhất là cầm bút - nghe thôi đã thấy là kiểu thư sinh yếu ớt, sao so được với mấy người bọn họ làm việc tay chân. Cừu Phi một mình đối phó hắn chắc chắn là dư sức, họ không cần phải lấy đông h**p ít.

 

Cừu Phi sợ bọn họ lại tiếp tục hỏi đông hỏi tây, bèn lấy cớ dậy sớm nên lên lầu ngủ bù, nhanh chóng rời khỏi tiệm. Lên đến nhà, mệt thì mệt thật, nhưng hắn lại không buồn ngủ. Dù sao vừa được ở cạnh người đẹp mấy tiếng liền, sao mà thấy mệt cho nổi.

 

Hắn nhất quyết lên lầu, ngoài việc sợ đám Phan Lôi tiếp tục truy hỏi, còn bởi không muốn ngày mai phải tiếp tục tập cầm bút. Hơn nữa, việc cầm bút lóng ngóng quá sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt Lâm Kinh Chập.

 

Vì hình tượng cao lớn Trong nhà không có nổi một người học thức đàng hoàng, Thịnh Quần cùng lắm cũng chỉ tính là nửa người. Lục lọi khắp nhà cũng chẳng thấy nổi một cây bút nào ra hồn, cuối cùng Cừu Phi vào bếp lấy đại một chiếc đũa.

 

Chỉ là tập tư thế cầm bút thôi, đâu phải viết thật. Đũa lại dài gần bằng bút lông, coi như tạm chấp nhận được.

 

Cừu Phi còn mở điện thoại tìm một bài “Hướng dẫn thư pháp bút lông cho người mới bắt đầu”. Bài học đầu tiên chính là dạy cách cầm bút.

 

Thật ra nội dung video cũng chẳng khác mấy so với Lâm Kinh Chập dạy, chỉ là có minh họa động tác, nhìn trực quan và dễ hình dung hơn. Cừu Phi xem vài lần là hiểu: ngón cái đặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, ngón áp út và ngón út tì vào một bên cán bút, lòng bàn tay phải chừa một khoảng trống.

 

Vì dùng đũa, nên tư thế cầm của Cừu Phi không có vấn đề gì, chỉ là không biết khi hạ bút sẽ thế nào. Hắn tiện thể xem luôn mấy bài học sau, đáng tiếc không phải do thầy Lâm đích thân dạy, càng xem càng thấy khô khan, chẳng mấy chốc sự chú ý của hắn đã chạy đi chỗ khác.

 

Hắn cứ muốn nhắn tin cho Lâm Kinh Chập. Rõ ràng chưa nghĩ ra nên nói gì, nhưng tay lại nhanh não:

 

- Thầy Lâm, đang bận à?

 

Khi nhận được tin nhắn WeChat của Cừu Phi, Lâm Kinh Chập vừa dọn dẹp xong bàn ghế sau giờ học. Có lẽ giờ đến cả các cụ ông cụ bà bắt chuyện cũng không dùng mấy câu mở lời khô khan như thế. Mà cũng đúng, đối phương đâu phải muốn bắt chuyện, người ta đến là để gây sự.

 

- Có việc?

 

Chỉ hai chữ ngắn ngủn, Cừu Phi cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Lâm Kinh Chập - kiểu cao cao tại thượng, xen chút xa cách, kiêu ngạo tới mức chẳng ai bì kịp. Hắn chẳng những không thấy ngại, còn cố tình ghé sát vào.

 

Cừu Phi vốn không thích gõ chữ. Gõ pinyin thì phương ngữ và tiếng phổ thông lẫn lộn khiến nhiều chữ hắn không gõ nổi, còn viết tay thì càng khổ, nhiều chữ hắn cũng chẳng biết viết. Hắn chỉ thích gửi tin nhắn thoại, vừa tiện lại vừa nghe được giọng và ngữ khí của đối phương.

 

Thế là hắn chẳng nói chẳng rằng, gửi thẳng cho Lâm Kinh Chập một tin nhắn thoại: “Thầy Lâm, anh xem tư thế cầm bút của tôi thế này đúng chưa?” Vừa gửi thoại, hắn vừa gửi kèm một tấm ảnh chụp tư thế cầm bút của mình.

 

Lâm Kinh Chập vốn không ghét tin nhắn thoại, vì nhiều học viên của anh là người lớn tuổi hoặc các bà mẹ bỉm, khi có vấn đề cần hỏi cũng thường gửi thoại. Chỉ học sinh trẻ tuổi mới hay gõ chữ.

 

Giọng Cừu Phi truyền qua điện thoại, không biết hắn có nhận ra không, nhưng diễn xuất thì vụng về, nói chuyện còn kèm theo ý cười.

 

Lâm Kinh Chập lại mở ảnh ra xem. Tư thế cầm bút thì không có vấn đề, nhưng khiến anh bất ngờ là Cừu Phi về nhà vẫn chịu luyện tập. Da hắn màu lúa mạch, bàn tay không mũm mĩm mà gầy chắc, xương khớp rõ ràng, do dùng sức quá mạnh nên gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hằn lên.

 

- Không vấn đề gì, nhưng đừng căng thẳng như thế. Cầm bút chặt quá thì không thể viết được đâu.

 

Cừu Phi không ngờ Lâm Kinh Chập lại trả lời ngay, tuy không phải thoại mà là chữ, nhưng vẫn khiến hắn mừng rỡ. Đã mở lời được thì hắn sợ im lặng, nên lập tức nhắn tiếp:

 

- Thầy Lâm, chiều nay cậu có kế hoạch gì không?

 

Vừa từ ngoài tỉnh trở về, Lâm Kinh Chập không có sắp xếp gì đặc biệt, dạy xong liền chỉ muốn nghỉ ngơi. Cảm giác rõ ràng biết đối phương không có ý tốt nhưng lại không đoán được hắn muốn làm gì khiến anh khó chịu, anh vẫn thích cảm giác quyền chủ động nằm trong tay mình hơn. Đúng lúc điện thoại báo tin có bưu kiện, anh gửi cho Cừu Phi một lời nhắn nhạt nhẽo:

 

- Chiều chuẩn bị đi lấy bưu kiện.

 

Không ngờ Cừu Phi lại bắt chuyện ngay:

 

- Nhiều không? Tôi giúp cậu đi lấy nhé.

 

Lâm Kinh Chập nhướng mày. Nơi này cách trạm nhận bưu kiện một đoạn đường, đồ của anh khá nhiều, phần lớn là dụng cụ học tập của học viên, giấy tuyên nhiều và nặng, ngoài ra còn có vài món đồ sinh hoạt cá nhân. Anh thích cảm giác mua một lần là đủ hết. Anh liếc nhìn loạt mã nhận hàng liên tiếp.

 

- Anh thật sự muốn đi lấy?

 

Cừu Phi trả lời rất nhanh:

 

- Thật chứ, tôi giúp cậu lấy.

 

Chỉ sợ không có cơ hội để lấy lòng. Ở quê, ai mà chẳng từng đi giúp việc ở nhà cô gái mình thích, nhất là vào mùa vụ thì ai cũng tranh nhau thể hiện. Giờ lên thành phố, không có cơ hội như thế, hiếm khi được làm gì cho Lâm Kinh Chập, hắn hận không thể mọc cánh bay đi ngay.

 

- Thôi khỏi, đồ hơi nhiều, tôi sợ anh làm hỏng.

 

Cừu Phi thấy vậy liền cuống lên, cơ hội khó có được mà. Hắn lập tức gửi tin nhắn thoại cho Lâm Kinh Chập: “Tôi sao có thể làm hỏng đồ của cậu chứ? Đồ nhiều thì tôi có xe, vừa hay chở hết một lần. Cậu tự đi lấy thì phiền lắm.”

 

Lâm Kinh Chập thậm chí còn nghe ra được tiếng Cừu Phi vỗ ngực bảo đảm. Thấy đối phương tích cực như vậy, lại không phải đồ quý giá, anh cũng lười động tay. Hơn nữa Cừu Phi như sợ anh từ chối, vội vàng gửi thêm tin nhắn thoại với giọng sốt sắng không cho anh cơ hội khước từ.

 

“Thầy Lâm, cậu gửi mã nhận hàng cho tôi, tôi đi lấy ngay.”

 

Tin vừa gửi đi, Cừu Phi đã bật dậy khỏi ghế. Không kịp xem kỹ, hắn chỉ chăm chăm muốn lấy bưu kiện cho Lâm Kinh Chập, vòng ra bãi đỗ xe, lái thẳng đến trạm nhận hàng.

 

Biết là Lâm Kinh Chập có nhiều bưu kiện, nhưng khi thấy cốp xe và ghế sau đều bị nhét chật kín, hắn vẫn không khỏi há hốc mồm.

 

“Đây, tất cả ở đây.”

 

Lần đầu làm việc cho Lâm Kinh Chập, Cừu Phi nhất định phải làm đâu ra đấy, không để xảy ra sai sót. Hắn lại đối chiếu thông tin trong tin nhắn của Lâm Kinh Chập, chắc chắn không thiếu món nào rồi mới quay xe về.

 

Lúc đi thì còn có thể tránh được ba người trong cửa hàng, nhưng khi quay về, xe phải chạy ngang qua cửa tiệm sửa xe. May mà mọi người đang bận, không ai để ý. Hắn thuận thế đỗ ngay trước cửa nhà Lâm Kinh Chập, tính nhanh chóng bốc hàng xong rồi rút.

 

Không ngờ Lâm Kinh Chập, người vốn vừa đẹp vừa hiền, đã đứng đợi ở cửa. Xe vừa dừng, anh liền định ra bốc đồ, nhưng Cừu Phi vội nhảy xuống ngăn lại:

 

“Để tôi, để tôi, toàn đồ nặng, tôi làm là được.”

 

Nhìn thân thể Lâm Kinh Chập thanh tú như vậy, Cừu Phi nào nỡ để anh làm mấy việc tay chân này. Hắn không có gì ngoài sức lực dồi dào.

 

Lâm Kinh Chập cũng không tranh với Cừu Phi, ngồi trở lại ghế dài trong sân uống trà. Thời tiết thế này, chạy ra chạy vào còn phải bốc nhiều đồ, chẳng mấy chốc Cừu Phi đã đổ mồ hôi. Nhưng mỗi lần đi ngang qua, hắn đều nở nụ cười ngốc nghếch với anh.

 

“Anh là ông chủ Cừu, mở tiệm sửa xe bên cạnh đúng không?”

 

Đúng là như mưa rơi giữa trời nắng, Lâm Kinh Chập chủ động bắt chuyện, Cừu Phi liền như được tiêm máu gà, hăng hái hẳn: “Đúng vậy, tôi sống ngay bên cạnh. Trước cậu đi du lịch nên chúng ta chưa gặp mặt. Sau này nếu cần giúp gì, cậu cứ gọi tôi là được.”

 

“Không làm phiền anh chứ?” Lao động miễn phí mà tự động tới tận cửa, không dùng thì phí.

 

Cừu Phi hào sảng đáp: “Phiền gì chứ?”

 

“Hay là ngồi xuống uống tách trà nghỉ một lát?” Lâm Kinh Chập lấy một chiếc chén khác, bưng ấm trà rót vào. Nước trà vàng nhạt vẫn còn bốc hơi nóng, khiến Cừu Phi thấy cổ họng khô khốc.

 

Chết tiệt, hắn vốn định đánh nhanh thắng nhanh, nhưng Lâm Kinh Chập đã chủ động mời, cho dù có mạo hiểm bị đám Phan Lôi phát hiện, chén trà này cũng phải uống.

 

Hắn sải bước đi về phía Lâm Kinh Chập, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hương hoa trên người anh, thứ hương thơm cám dỗ khiến người ta muốn tiến lại gần. Nhưng vừa nghĩ tới người mình toàn mồ hôi, hắn theo phản xạ dừng chân, kéo ghế ngồi giữ một khoảng cách với Lâm Kinh Chập.

 

Lâm Kinh Chập đẩy tách trà về phía hắn: “Các anh mới mở tiệm chưa được bao lâu nhỉ, mà làm ăn cũng khá đấy chứ.”

 

Ngoài tiếng nhạc chói tai, còn có đủ loại tiếng gầm rú của động cơ xe, tiếng máy nâng hạ, náo nhiệt vô cùng.

 

Cừu Phi vốn tính tình thẳng thắn, không nghe ra ẩn ý trong lời Lâm Kinh Chập, còn khiêm tốn đáp: “Hầy, cũng tạm thôi, một số là khách quen.”

 

“Ồ? Các anh chuyển từ chỗ khác tới à?”

 

Cừu Phi bưng tách trà nhỏ hớp một ngụm, nước trà nóng bỏng, uống vào chẳng thấy ngon, cảm giác còn kém xa mấy lon nước tăng lực: “Không phải, trước đây bọn tôi không có cửa tiệm, chỉ xách hộp đồ nghề ra lề đường sửa xe cho người ta, tích góp được chút khách.”

 

Nghe cũng khá truyền cảm hứng, Lâm Kinh Chập tiếp lời: “Kiếm được tiền rồi nên mua lại cửa tiệm?”

 

“Làm gì dễ thế, một cửa tiệm phải mấy chục vạn, cộng thêm sửa sang, thiết bị với linh kiện các kiểu, không ít hơn vài chục vạn đâu.” Cừu Phi thật thà, “Tôi trúng số độc đắc.”

 

Bảo sao, đúng kiểu nhà giàu mới nổi, chẳng có gu gì cả.

 

“Ờ thì…” Cừu Phi còn định nói tiếp thì bị tiếng động ngoài cửa cắt ngang.

 

Trước là giọng đàn ông thô lỗ: “Má! Sao xe của bọn tao lại ở đây?”

 

Tiếp theo là giọng nữ: “Không lẽ em nhìn nhầm?”

 

Ngay sau đó, ba người cùng đưa mắt dò xét vào trong sân, vừa nhìn thấy Cừu Phi thì cả ba đều đổi sắc mặt.

 

“Cừu Phi?”

 

“Anh Phi?”

 

“Hình như là bạn anh kìa.” Lâm Kinh Chập nhắc.

 

Cừu Phi vừa định uống thêm ngụm trà thì bị bỏng đến nhe răng trợn mắt. Hắn vội đặt tách xuống, vừa cúi đầu khom lưng xin lỗi Lâm Kinh Chập, vừa đi nhanh ra cửa, kéo cả ba người trốn ra sau bức tường, chắc chắn không bị Lâm Kinh Chập nhìn thấy mới yên tâm.

 

Nhìn đống hộp bưu kiện chi chít trên xe, Phan Lôi tiện tay lấy một cái, liếc thấy tên người nhận: Lâm Kinh Chập. Đệt.

 

“Anh đang làm cái mẹ gì? Ưm…”

 

Phan Lôi vốn là cái loa siêu to khổng lồ, Cừu Phi sợ Lâm Kinh Chập nghe thấy nên bịt miệng gã, kéo ra xa hơn: “Nhỏ tiếng thôi.”

 

Trương Tuyết Ninh cũng không nhịn nổi: “Anh Phi, anh chẳng phải đã lên lầu ngủ rồi sao?”

 

Cừu Phi ghé sát nhắc Phan Lôi: “Giờ tao buông ra, mày không được la lên.”

 

Phan Lôi tức điên: “Anh tự giải thích đi, xem còn gì để nói. Anh còn giúp hắn lấy bưu kiện, chẳng phải anh nói thấy hắn đáng ghét sao? Rõ ràng là đang lấy lòng hắn!”

 

“Suỵt! Suỵt!” Cừu Phi đặt ngón tay lên môi Phan Lôi, bịa ngay: “Tao là đang làm cậu ta thấy ghê tởm. Có một nhà hiền triết từng nói, nếu muốn trả thù ai, thì hãy gả con gái mình cho người đó.”

 

Tuy hắn không có nhiều chữ nghĩa, nhưng thỉnh thoảng cũng xem “Bách Gia Giảng Đàn”.

 

Phan Lôi nhìn Cừu Phi đầy khó hiểu. Cừu Phi lại giải thích: “Nghĩ xem, giờ tao đâu có con gái, chỉ có thể lấy bản thân mình ra. Tao tán tỉnh cậu ta, đàn ông theo đuổi cậu ta thì còn khiến cậu ta ghê hơn cả phụ nữ. Chẳng lẽ để Trương Tuyết Ninh làm à?”

 

Trương Tuyết Ninh lập tức ôm chặt ngực, như sợ bị lợi dụng.

 

Ánh mắt Phan Lôi từ nghi hoặc chuyển sang mơ hồ, rồi kinh ngạc, cuối cùng nhìn Cừu Phi với thêm vài phần khâm phục. Một con đường mà gã chưa từng nghĩ tới.

 

“Ờm… đúng là ghê tởm thật.”

 

Ghê thì ghê đó, nhưng mà hy sinh cũng không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment