Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 60

Cừu Phi không biết mình còn cơ hội không, nhưng ít nhất anh vẫn cần hắn. Hắn vui như mở cờ trong bụng, trả lời Lâm Kinh Chập, giọng cao vút: “Được! Tôi lái xe đưa cậu đi.”

 

Lâm Kinh Chập nhìn đôi mắt sáng rực của hắn, cố kìm trái tim đập loạn. Anh thầm may mắn, cũng tốt vì Cừu Phi ngốc, không thì để hắn nhìn ra tâm tư của anh, chẳng biết hắn đắc ý cỡ nào.

 

Từ huyện đến quê ông bà Lâm Kinh Chập khoảng hai tiếng lái xe. Sáu giờ sáng là giờ tốt để động thổ, nên họ phải xuất phát từ nửa đêm.

 

Chuông báo thức 2:30 sáng vang lên, Cừu Phi còn tích cực hơn làm việc của mình. Hắn không lề mề, thay đồ xong định ra ngoài ngay.

 

Phan Lôi nghe tiếng động, nhìn điện thoại: “Mới 2:30, anh dậy sớm thế làm gì?”

 

“Tao nói với mày rồi mà, hôm nay đi với thầy Lâm về quê dời mộ.”

 

Cừu Phi có nói, nhưng không bảo sớm thế. Thấy bộ dạng “rẻ tiền” quen thuộc của hắn, Phan Lôi chẳng lạ. Gã còn hơi nể phục hắn, Cừu Phi tận tâm thế này, đến Hằng Nga chắc cũng cưa đổ.

 

“Dời mộ cũng cần anh đi cùng, hai người chưa thành đôi à?”

 

Chưa nghe câu trả lời từ chính miệng anh, Cừu Phi không mạnh miệng được. Giờ hắn chỉ là tài xế của thầy Lâm, yêu đương thì còn chưa có dấu hiệu.

 

“Thôi.” Phan Lôi trùm chăn kín đầu. “Trời lạnh, mặc ấm vào. Đường núi chạy chậm thôi, ra ngoài khóa cửa cẩn thận, có gì thì gọi.”

 

“Rồi, mày ngủ đi.”

 

Hễ hẹn với Lâm Kinh Chập, dù là đi dời mộ, Cừu Phi cũng đến sớm. Gõ cửa nhà anh, chưa tới ba giờ.

 

Nghe tiếng gõ, Lâm Kinh Chập cầm bàn chải đánh răng ra mở cửa, miệng đầy bọt, nói không rõ: “Sớm thế?”

 

“Cậu cứ từ từ, không vội.” Cừu Phi chỉ xe đậu trước tiệm. “Xe tôi tối qua đậu sẵn ở cửa tiệm rồi. cậu xong là mình đi luôn, khỏi lỉnh kỉnh ra bãi đỗ.”

 

“Ờ…” Gió lạnh thổi vào mặt, người Lâm Kinh Chập lại nóng lên.

 

Cừu Phi không để ý anh khác thường, theo vào sân, tiếp tục lải nhải: “À, đạo sĩ bảo cậu mua tiền giấy với pháo chưa?”

 

Hắn nghĩ người như thầy Lâm chắc không rành mấy chuyện mê tín. Dù gọi là mê tín, nhưng không làm không được.

 

Lâm Kinh Chập đúng là không rành. Lúc nói chuyện với đạo sĩ, anh giao hết cho họ lo trọn gói, còn tiền giấy với pháo thì anh không rõ.

 

Trong mắt Cừu Phi,  Lâm Kinh Chập là thầy giáo, là người có văn hóa, kiến thức bao la, gì cũng biết, gì cũng giỏi, còn dạy hắn nhiều thứ. Nhưng thầy Lâm trước mặt vừa tỉnh ngủ, miệng ngậm bàn chải, mắt mơ màng nhìn hắn. Có lẽ còn ngái ngủ, hoặc dời mộ là điểm mù kiến thức của anh. Nhìn anh ngơ ngác, lúng túng, như không có Cừu Phi thì chẳng biết xoay sở thế nào. Nghĩ đến việc thầy Lâm cũng có điểm yếu, Cừu Phi trào dâng ý muốn bảo vệ.

 

“Đưa điện thoại đây, tôi nhắn ông ấy.” Cừu Phi lấy điện thoại từ tay anh, thuận tiện đẩy anh vào phòng tắm chính, “Cậu rửa mặt đi.”

 

Lâm Kinh Chập vốn mạnh mẽ, vậy mà nghe lời hắn, ngoan ngoãn vào rửa mặt. Cừu Phi chu đáo, lo cả những chi tiết nhỏ nhặt. Chủ nghĩa đàn ông của hắn lúc này làm anh thấy thật dễ chịu.

 

Rửa mặt xong, Lâm Kinh Chập lấy áo khoác mỏng trong tủ. Cừu Phi cũng vừa nói chuyện với đạo sĩ xong.

 

“Tôi nói rồi, mấy thứ đó họ lo hết, nhưng cậu phải hỏi rõ trước. Cậu biết đấy, dân làm ăn, cậu không hỏi họ coi như không có, lúc đó thấy cậu chẳng biết gì là họ hét giá.” Cừu Phi lải nhải, tiện miệng bảo: “Cậu đổi áo dày hơn đi, sáng lạnh lắm.”

 

Nói xong, Cừu Phi tự thấy mình nói nhiều. Thầy Lâm có thấy phiền không?

 

Ai ngờ Lâm Kinh Chập không phản đối, bình thản lấy áo dày hơn trong tủ: “Đi thôi, tôi xong rồi.”

 

Nghe lời thế sao?

 

Xe vừa nổ máy, kính chắn gió nhanh chóng phủ sương trắng. Cừu Phi bật chế độ tuần hoàn, không vội đi. Bên cạnh, Lâm Kinh Chập đang trả lời tin nhắn bạn học.

 

“Giờ đi luôn à?”

 

Lâm Kinh Chập lắc đầu: “Xe mình chở thêm hai người.”

 

Thật ra anh không muốn nhiều bạn học đến góp vui, nhưng những người đồng ý đến đều dậy sớm, giờ cũng lục tục ra khỏi nhà. Anh khá cảm động, chỉ là danh sách hai người thêm vào hơi… khó xử: một là lớp trưởng, hai là Tạ Chi.

 

Nhiều người giúp thế, Cừu Phi sợ anh chưa từng lo tiệc một mình, lại lắm mồm nhắc: “Cậu đặt tiệm ăn chưa?”

 

Anh dù không có kinh nghiệm, nhưng đã đặt chỗ trước.

 

Nghĩ đến Phan Lôi ở tiệm một mình, Lâm Kinh Chập hỏi: “Khi về, có cần gọi Phan Lôi đi ăn không?”

 

“Không cần, cùng lắm tôi gói ít đồ về cho nó.” Cừu Phi liếc đồng hồ trên bảng điều khiển, “Đi thôi, không đi sợ muộn. Giờ này tiệm bánh bao chưa mở. Trong hộp có sữa, cậu uống tạm nhé.”

 

Lâm Kinh Chập mở ngăn chứa đồ, ngoài sữa còn có mấy gói đồ ăn vặt, toàn thứ cho trẻ con. Không biết Cừu Phi chuẩn bị từ bao giờ, đúng là chết tiệt.

 

Điểm tập trung là khoảng đất trước tiệm dịch vụ tang lễ. Một số bạn học của anh ở gần, đến sớm hơn họ.

 

Xe vừa dừng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía này. Lâm Kinh Chập căng cứng người, tay nắm cửa xe nổi gân xanh.

 

Cừu Phi thấy anh căng thẳng. Lâm Kinh Chập vốn độc lai độc vãng, nhiều năm không gặp bạn học, tính cách kín đáo của anh khó thích nghi ngay.

 

Nhưng bạn học của anh lại vô cùng nhiệt tình. Nhận ra anh, họ kéo nhau đến bên ghế phụ. Không còn cách, anh hít sâu, cắn răng xuống xe giao tiếp.

 

“Lâm Kinh Chập, bao năm rồi, cậu chẳng thay đổi gì.”

 

“Người chưa cưới đúng là trẻ lâu thật.”

 

Đừng thấy anh nghiêm túc khi dạy học, trước sự chào hỏi nhiệt tình của bạn, anh cười gượng cũng không xong, mặt cứng đơ như ai nợ anh cả trăm triệu.

 

May mà đạo sĩ dẫn đệ tử ra, nói với anh có thể khởi hành. Cừu Phi bấm còi, thò đầu qua cửa sổ, giải vây cho anh: “Lên xe đi, có gì xong việc rồi nói.”

 

Qua gương chiếu hậu, Cừu Phi thấy hai người lên xe, chắc là “thêm hai người” mà lâm Kinh Chập nói. Một người chủ động chào hắn: “Chào, tôi là lớp trưởng cũ của Lâm Kinh Chập. Gọi anh thế nào?”

 

Lớp trưởng à? Cừu Phi cũng là lớp trưởng của lớp thầy Lâm, tự phong, lớp trưởng lớp thư pháp, dù chẳng ai công nhận.

 

“Lớp trưởng, chào. Tôi là Cừu Phi.”

 

Người còn lại gật đầu qua gương: “Tạ Chi.”

 

Trông nho nhã, khá đẹp trai. Tạ Chi, nếu không phải bạn học của Lâm Kinh Chập, trông cũng na ná phong cách anh. Nhìn lại đám bạn thân lớn lên cùng mình, Phan Lôi hồi nhỏ như khỉ, đâu giống người ta. Lớn lên mới ra dáng tí.

 

“Chào, chào.” Cừu Phi vốn thân thiện với người đẹp, huống chi là bạn học thầy Lâm, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ.

 

Chào cái gì? Lâm Kinh Chập nhíu mày. Sao Cừu Phi gặp ai cũng toe toét?

 

Nhưng hắn không nhận ra anh khó chịu, vừa lái xe vừa vểnh tai nghe họ nói chuyện. Hắn rất muốn biết quá khứ của thầy Lâm.

 

“Lâm Kinh Chập, bao năm rồi, hôm nay là lần đầu cậu với Tạ Chi gặp lại, đúng không?”

 

“Ừ.” Lâm Kinh Chập đáp ngắn gọn. Không chỉ Tạ Chi, anh chẳng liên lạc với bạn học nào trong lớp. Nhưng đến tai lớp trưởng, chuyện lại như bị thổi phồng thành “tình yêu dang dở, gương vỡ lại lành”.

 

Lớp trưởng nhắc chuyện hai người chuyển trường, Lâm Kinh Chập không muốn nhớ lại: “Đều qua rồi.”

 

Thấy anh không tiếp lời, lớp trưởng chuyển sang chuyện cho con học lớp thư pháp. Lâm Kinh Chập có chút hứng thú, nhẫn nại giới thiệu sơ qua về khóa học và học phí.

 

Miệng Cừu Phi đã không yên: “Thầy Lâm dạy mấy lớp rồi, sắp tới kỳ nghỉ đông chắc mở lớp mới. Đến lúc đó các cậu dẫn con tới nhé.”

 

Thấy Cừu Phi rành rẽ, lớp trưởng tiện miệng hỏi: “Cừu Phi là gì của Lâm Kinh Chập…”

 

“Hàng xóm.” Cừu Phi đáp.

 

Cứ tưởng là họ hàng hay bạn bè, hóa ra chỉ là hàng xóm.

 

Cừu Phi muốn nói quan hệ khác, bạn bè, hay bạn trai, nhưng sợ Lâm Kinh Chập bảo hắn cút xuống xe.

 

“Tôi chỉ tới giúp thôi.”

 

Nói xong, Cừu Phi chạm mắt Tạ Chi qua gương chiếu hậu. Tạ Chi nhìn hắn với ánh mắt dò xét, khóe miệng nở nụ cười thoáng qua.

 

Cừu Phi không biết Tạ Chi nhìn gì, cười gì. Đầu óc hắn giật một cái, cũng cười đáp lại.

 

Tạ Chi đẹp thì có đẹp, giống mà không giống Lâm Kinh Chập. Trương Tuyết Ninh từng nói, Lâm Kinh Chập là hoa cao ngạo trên đỉnh núi, còn Tạ Chi mềm mại, không lạnh lùng như thế.

 

Tạ Chi, vốn chưa lên tiếng, chủ động nói với Lâm Kinh Chập: “Nghe lớp trưởng bảo cậu chuyển trường rồi quay lại?”

 

“Ở chỗ bố mẹ không quen, nên tôi về.” Lâm Kinh Chập giải thích, ý muốn nói chuyện này không liên quan đến Tạ Chi.

 

Nhắc đến chuyển trường, Cừu Phi mơ hồ nhớ anh từng nhắc qua. Ngoài việc chuyển trường để ở với bố mẹ, hình như còn lý do khác. Đầu óc hắn, cái cần nhớ thì không nhớ, giờ nghĩ mãi không ra.

Bình Luận (0)
Comment