Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy

Chương 64

“Ngày đến lớp không cần chuẩn bị gì đúng không?”

 

Lâm Kinh Chập lấy đồ dùng học tập từ kho, anh thu học phí không rẻ, nên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho học sinh. Sắp xếp xong, anh đưa cho Tạ Chi: “Không cần, đến lúc đó mang mấy thứ này là được. Đừng đến muộn.”

 

Tạ Chi gọi cháu ngoại lại, xoa đầu cậu bé, dặn: “Nhớ lời thầy Lâm nói chưa?”

 

Sợ thầy là bản năng của học sinh, dù Lâm Kinh Chập chỉ dạy lớp sở thích. Cậu bé ngoan ngoãn ngồi trên sofa, được chú gọi mới bước lên, cẩn thận nhận đồ dùng từ anh, rồi lễ phép gật đầu.

 

Tạ Chi cười với cháu: “Ra sân chơi đi, chú nói chuyện với thầy Lâm.”

 

Cậu bé vẫn luôn đứng ngồi không yên, chờ đúng câu này, để đồ lên sofa, chào anh rồi vui vẻ chạy ra sân.

 

“Ngày dời mộ đông người, không nói chuyện tử tế với cậu được.”

 

Lời khách sáo, Lâm Kinh Chập không đến mức không cho Tạ Chi chút mặt mũi, nhất là khi người ta còn là phụ huynh học sinh: “Hôm đó cảm ơn các cậu, đường xa thế, lại dậy sớm.”

 

“Sao khách sáo thế? Không giống cậu.” Trong ký ức của Tạ Chi, Lâm Kinh Chập thời đi học không dễ nhận sự giúp đỡ, khá lạnh lùng. Người như vậy, hoặc bị đời mài mòn góc cạnh, hoặc học được cách nói lời xã giao.

 

Lâm Kinh Chập cố nhớ lại mình từ nhỏ đến lớn thế nào, kết luận là không thay đổi. Nếu không, sao giờ vẫn ít bạn? Như bố mẹ anh nói, tính anh chẳng ai ưa, ít người chịu nổi.

 

“Không giống tôi? Không giống chỗ nào?”

 

Tạ Chi cong môi, nụ cười tinh nghịch: “Ví dụ, ngày trước cậu tuyệt đối không qua lại với người như Cừu Phi.”

 

Người như Cừu Phi?

 

Tạ Chi nói không sai, ngày trước anh chắc chắn không chơi thân với người như Cừu Phi. Hắn rắc rối, nhiều lúc bất ổn, ồn ào, bốc đồng, mặt dày, lại là dân mù chữ chính gốc. Loại người này như châu chấu, phá nát cuộc sống bình lặng của anh. Giờ Cừu Phi vẫn đầy tật xấu, nhưng thực tế, anh không chỉ qua lại, mà quan hệ còn không tầm thường.

 

Dù anh thân với ai không cần giải thích, nhưng giọng đùa cợt của Tạ Chi xen chút khinh thường Cừu Phi. Lâm Kinh Chập không như Cừu Phi, lòng không rộng, nghe ra ý ngoài lời, và thấy khó chịu.

 

“Cừu Phi rất thú vị.”

 

Tạ Chi không ngờ Lâm Kinh Chập đánh giá Cừu Phi thế này. “Thú vị” nghĩa quá rộng, không phải một điểm nào đó của Cừu Phi hấp dẫn anh, mà là mọi thứ về hắn, anh đều thấy thú vị.

 

Tạ Chi thừa nhận, y có ý nối lại tình xưa với Lâm Kinh Chập, nhất là khi biết anh còn độc thân qua lời lớp trưởng. Nên y chủ động nhắn tin, hẹn gặp, dù bị từ chối vẫn kiên trì.

 

Khi nhận ra trên xe không chỉ có mình, Tạ Chi thoáng lo lắng, sợ thông tin lớp trưởng không chính xác. Nhưng thấy Cừu Phi, cảm giác nguy cơ tan biến. Y chắc chắn Cừu Phi không phải kiểu Lâm Kinh Chập thích, như hắn tự giới thiệu, chỉ là hàng xóm.

 

Nhưng qua tiếp xúc, với tư cách là người đồng tính, Tạ Chi nhận ra không khí bất thường giữa Lâm Kinh Chập và Cừu Phi. Dù Cừu Phi đứng ở góc nào, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi hắn, nhất là lúc ăn…

 

Người như Cừu Phi, trông thô lỗ, tục tằng, cử chỉ như dân anh chị. Người cầu kỳ như Lâm Kinh Chập, có thể ở bên bất kỳ ai, nhưng chắc chắn không phải Cừu Phi.

 

Tạ Chi cười gượng, dò hỏi: “Hai người đang yêu nhau à?”

 

“Không có.” Lâm Kinh Chập nói thật. Cừu Phi chắn chắn uống nhầm thuốc rồi, trước kia theo đuổi anh ráo riết, giờ đổi tính, không hỏi nữa. Hắn không hỏi, anh biết trả lời sao?

 

Nghe anh đáp dứt khoát, Tạ Chi thở phào. Quả nhiên, y biết Lâm Kinh Chập không thích kiểu người như Cừu Phi.

 

Tạ Chi âm thầm nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ: dù thế nào đi nữa, mình có thể thua bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể thua người như Cừu Phi.

 

Đúng lúc ấy, Lâm Kinh Chập bất ngờ nói: “Nhưng sắp rồi.”

 

Hơi thở Tạ Chi khựng lại, suýt nghẹn ngay tại chỗ. Y nghe nhầm à? “Sắp rồi” là ý gì?

 

Nói đến đây, Lâm Kinh Chập chẳng có nghĩa vụ giải thích. Anh mặt vô cảm, dùng giọng đều đều như người máy để tiễn khách: “Trước ngày khai giảng, tôi sẽ thông báo trong nhóm. Bảo bố mẹ đứa bé để ý tin nhắn.”

 

Ý đuổi người rõ ràng, Tạ Chi không ngốc, hiểu ý anh. Y hít sâu, cố giữ thể diện, cầm đồ dùng của cháu ngoại, đứng dậy: “Vậy tôi đưa cháu về trước. Sau này nhờ cậu, thầy Lâm.”

 

Là y nghĩ nhiều. Lâm Kinh Chập không thay đổi, vẫn như xưa, từ chối người và việc không quan tâm rất dứt khoát.

 

Anh chẳng cho Tạ Chi thời gian nghĩ thêm, đứng lên làm động tác mời: “Tôi tiễn cậu.”

 

Hai người trước sau ra sân. Tạ Chi gọi cháu đang chơi bên luống hoa: “Lại chào thầy Lâm đi.”

 

Cháu chào xong, Tạ Chi dẫn cậu bé rời đi. Vừa ra cổng sắt, y giật mình. Cừu Phi tay đút túi quần, tựa tường đứng đó.

 

Tình địch ở ngay nhà Lâm Kinh Chập, Cừu Phi không ngồi yên nổi. Nếu không vì giữ mặt mũi, hắn muốn hỏi rõ trước mặt Tạ Chi. Nhưng nếu Tạ Chi ở đó, anh từ chối hắn, hắn thật sự hết cơ hội. Tạ Chi không ở, hắn còn có thể mặt dày hỏi tại sao.

 

Không ngồi được ở tiệm, hắn ra đứng dưới tường nhà Lâm Kinh Chập. Cậu bé Tạ Chi dẫn theo còn ở trong sân, nghĩa là Tạ Chi chưa đi. Hắn đợi mãi, cuối cùng nghe tiếng mở cửa. Ai ngờ câu đầu tiên của Lâm Kinh Chập là chất vấn: “Anh làm gì ở đây?”

 

Làm gì? Đợi thầy kể chuyện xưa với mối tình đầu chứ gì.

 

Anh nói thẳng thế rồi, Tạ Chi cũng không muốn làm bóng đèn, để cháu chào Cừu Phi rồi rời đi.

 

Đi rồi? Cừu Phi mù mịt, nhưng không hỏi thêm. Lâm Kinh Chập đã quay vào sân, cổng sắt không đóng. Hắn tự an ủi là anh để cửa cho mình, cũng bước vào.

 

Người ta có thể bất mãn với mọi thứ, nhưng không thể với tiền. Dù từ chối Tạ Chi, học phí vào túi rồi, không thể trả lại. Lâm Kinh Chập mệt mỏi ngồi xuống ghế mây, tay đặt bên bàn trà, rót chén trà. Chưa kịp uống, Cừu Phi như tượng đứng trước mặt. Sao không ngồi? Mông mọc đinh à?

 

Anh ngước lên, chưa mở miệng, đã thấy mặt hắn hậm hực: “Anh làm gì?”

 

Câu “Anh làm gì” cứng nhắc như kim đâm, phá tan sự tủi than trong hai ngày của Cừu Phi. Hắn kìm lửa giận, hỏi: “Tạ Chi là người yêu cũ của cậu, đúng không?”

 

Thời đại nào còn dùng từ “người yêu cũ”? Con cún quê Cừu Phi đúng là hết cứu. Hắn nghe đâu ra?

 

Lâm Kinh Chập cầm chén uống ngụm trà, nhẹ nhàng: “Đúng, thì sao?”

 

“Đúng, thì sao?” Lâm Kinh Chập thừa nhận sảng khoái thế, nếu Cừu Phi còn mặt dày làm chó, đúng là chẳng còn tí liêm sĩ nào. “Được, cậu đã thừa nhận, tôi chẳng có gì để nói. Trước đây coi như tôi ti tiện, bám riết cậu.”

 

Chén nước trong tay Lâm Kinh Chập “cạch” một tiếng đặt xuống bàn trà. Cừu Phi giở chứng gì? Thời nay ai chẳng có người yêu cũ? Lại là người yêu cũ chưa từng lên giường. Có người yêu cũ là có tội sao? Trước giờ không thấy chủ nghĩa đàn ông của hắn nặng thế. Đã sạch sẽ vậy, sống với búp bê hơi đi!

 

“Anh có ý gì?”

 

Cừu Phi chấp nhận được việc Lâm Kinh Chập nổi giận với mình, nhưng không chấp nhận anh vì mối tình đầu mà cáu với hắn: “Tôi có ý gì? Tôi còn muốn hỏi cậu có ý gì! Cậu không biết tôi thích cậu à? Cậu không có ý với tôi cũng chẳng sao. Tôi bưng trà rót nước, vì cậu mà lăng xăng trước sau, tôi cam tâm tình nguyện, không một lời oán than. Nhưng cậu vừa nhận ý tốt của tôi, vừa liếc mắt đưa tình với người yêu cũ, cậu coi tôi là gì? Tôi bám dai thật, nhưng cũng không ti tiện đến thế chứ?”

 

Cừu Phi tưởng Lâm Kinh Chập đã thay đổi cách nhìn về mình, còn mơ mộng, lâu ngày sẽ cưa được anh. Ai ngờ nửa đường nhảy ra mối tình đầu?

 

Cừu Phi càng nghĩ càng tủi: “Cậu muốn quay lại với y thì nói sớm đi, tôi tuyệt đối không dây dưa.”

 

Lâm Kinh Chập không thích ai, hắn mặt dày theo đuổi cũng chẳng sao. Nhưng anh có người thích, hắn còn lăng xăng trước mặt, chẳng phải thằng ngốc sao? Có ai bắt nạt người ta như Lâm Kinh Chập không!

 

Nhưng rồi sao? Dù bị anh đùa giỡn tình cảm, hắn làm được gì? Hắn tự nguyện thích anh, đâu phải cứ bỏ tình cảm ra là anh phải đáp lại. Chẳng có chuyện ép bò uống nước.

 

“Thôi.” Cừu Phi thấy chán, mình như thằng hề, còn mong anh cho công đạo sao? Đây là yêu, không phải đi chợ mua rau, tình cảm đâu thể đổi ngang giá: “Sau này cậu đi đường dương quan, tôi qua cầu Nại Hà!”

 

Hắn chắc chắn rất thảm hại, rất mất mặt. Gào xong, Cừu Phi muốn chạy khỏi đây. Chưa kịp quay người, cổ tay bị giữ chặt, lực mạnh kéo hắn lại. Hắn lùi hai bước, gót chân vấp ghế, mất thăng bằng, ngã ngồi lên đùi Lâm Kinh Chập.

 

Một bàn tay ấm áp ôm eo hắn. Hắn định vùng vẫy, bên tai vang giọng bất đắc dĩ của anh: “Anh muốn chết à? Còn cầu Nại Hà.”

 

Cừu Phi đúng là muốn chết. Nói bậy lúc nổi nóng, hắn chỉ muốn chui xuống đất. Hắn biết là cầu độc mộc, chỉ tại quá kích động, lỡ miệng.

 

Đã mất mặt thế, hắn mặc kệ: “Cậu quan tâm tôi đi cầu nào làm mẹ gì? Tôi muốn đi đâu thì đi, giờ tôi nhảy cầu Trường Giang cậu cũng không quản nổi.”

 

Lần đầu nghe Cừu Phi cãi lại, Lâm Kinh Chập vừa tức vừa buồn cười, nhưng kìm cười, tính sổ: “Anh giở chứng gì? Đâu phải anh mới biết tôi từng có người yêu. Anh đã để ý thì đừng trêu chọc tôi từ đầu? Giờ mới nhớ ra mà phát điên, anh ăn nhầm thuốc à?”

 

Cừu Phi để ý việc anh từng có người yêu sao? Lâm Kinh Chập đúng là biết đánh tráo khái niệm. Cừu Phi tức không chịu nổi, muốn đứng dậy tranh luận, nhưng đùi anh ngồi thật thích, làm hắn ngẩn ngơ, tay vô thức bám vai anh, miệng vẫn mạnh mồm: “Ai bảo tôi để ý cậu từng yêu? Tôi nói rõ ràng là cậu muốn quay lại với mối tình đầu!”

 

“Anh phát điên cái gì? Ai bảo tôi muốn quay lại với Tạ Chi?” Nói ra, anh nhớ vẻ mặt Cừu Phi khi nhìn Tạ Chi: “Không phải anh cứ cười dâm với y à?”

 

Cần gì ai nói? Hắn có mắt tự nhìn!

 

Mà Lâm Kinh Chập đúng là biết đổ oan. Cừu Phi chẳng nhớ mình cười Tạ Chi thế nào, nhưng chắc chắn không d*m đ*ng như anh nói: “Tôi cười dâm với y khi nào? Nhìn y là bạn cậu, không cười thì khóc, hay quát tháo à?”

 

Thật vô lý…

 

Cừu Phi không quát Tạ Chi, nhưng đang gào lên với Lâm Kinh Chập. Hiếm khi hắn thô lỗ trước anh, giọng to đến mức đầu óc ong ong. Trong lúc kích động, đầu óc hắn lại hoạt động, nghi ngờ nhìn anh: “Cậu ghen à?”

 

Câu hỏi khiến Lâm Kinh Chập bất ngờ.

 

Lâm Kinh Chập ngẩn ra, ho khan, buông eo hắn, định lấy cốc trên bàn: “Anh không phải đi à? Đi đi.”

 

Đi? Đi cái rắm!

 

Cừu Phi đến để hỏi rõ, giữ tay Lâm Kinh Chập không cho động: “Đi gì mà đi? Tôi đến để hỏi cậu. Cậu ghen đúng không? Rốt cuộc cậu ý gì?”

 

Lâm Kinh Chập không chịu nổi hắn, cố ngoảnh mặt tránh câu hỏi, nhưng Cừu Phi giữ mặt anh, không cho trốn: “Nói đi mà! Em có thích anh không? Em không quay lại với người yêu cũ, có thể yêu anh không?”

 

Lâm Kinh Chập im lặng, Cừu Phi sốt ruột: “Giờ anh được mấy điểm? Hôm nay anh làm loạn, em lại trừ tôi bảy mươi điểm à?”

 

Lâm Kinh Chập nhìn vào mắt hắn: “Anh nghĩ em rảnh lắm à?”

 

Cừu Phi không hiểu.

 

“Không thích anh, ai rảnh chơi trò trừ điểm nhàm chán này với anh?”

 

Câu này phức tạp, Cừu Phi chưa kịp hiểu, Lâm Kinh Chập đã giữ gáy hắn, hôn lên. Môi hắn mềm như trong ký ức của anh. Nụ hôn không dài, dừng ngắn, anh buông gáy hắn, hỏi nhỏ: “Anh hiểu chưa?”

 

Cừu Phi chưa hiểu, nhưng nụ hôn làm hắn sáng tỏ. Miệng hắn nhếch lên không kiểm soát: “Em thích anh đúng không?”

 

Chết tiệt, thích một tên ngốc, đúng là vết nhơ của đời Lâm Kinh Chập.

 

---

Capu có lời muốn nói: tới chương 64/69 mới đổi được xưng hô cho tỉnh củm. Hành trình theo đuổi thầy Lâm của anh Phi gian nan quá

Bình Luận (0)
Comment