Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 6


Nặc Đinh Thành, Nặc Đinh Học Viện
Một già một trẻ đứng trước một gian nhà nhỏ vẫn còn sáng đèn, Lão Phong trước tiên giơ tay gõ cửa.

“Cốc...!cốc…”
Một lát sau, cánh cửa mở ra.

Một trung niên nam nhân dáng người cao gầy, nhìn chỉ có vẻ mới 40 tuổi, nhưng một đầu tóc ngắn xám trắng.

Hắn còn măng mũ len cùng một cái trường khăn quàng cổ, trên người có một loại độc đáo khí chất, trong mắt mang theo lười nhác cùng suy sút.

“Xin hỏi, nhị vị là…?” Đại Sư dò hỏi.
Lúc này, Lão Phong mới gỡ mũ trùm đầu xuống.
“Ngài… Vô Thượng ....” Đại Sư kinh ngạc thất thố thốt lên.

Nhưng chưa kịp nói cả câu đã bị một lực lượng làm cho cứng đờ, miệng cũng đơ ra đấy, không cử động được.
“Ta là Phong Hàn, hôm nay tới đây bái phỏng là vì cháu ta có việc muốn thỉnh giáo Đại Sư.” Lão Phong tươi cười giới thiệu, nháy mắt với Đại Sư, tự nhiên như người vừa phóng ra uy áp không phải là ông vậy.
Nhưng Đại Sư cũng là người thông minh, nghe Lão Phong nói như vậy thì lập tức liếc mắt nhìn về bóng dáng thấp bé bên cạnh, cũng minh bạch dụng ý của ngài Vô Thượng Đấu La.
“Ngọc Tiểu Cương gặp qua Phong tiền bối.

Văn phòng chật hẹp, mong tiền bối và tiểu hữu đây không chê.” Đại sư tươi cười chào đón, tránh sang một bên làm động tác thỉnh.
“Cũng vất vả gia gia tâm a.

Có lẽ Vô Thượng Đấu La chưa muốn cháu của mình biết địa vị của ngài ấy.” Đại Sư không khỏi nói thầm.
Vào phòng, Phong Lăng nhanh chóng quét quanh bốn phía, rộng lớn không gian, mộc chất sàn nhà.


Bốn vách tường đứng mấy mét cao giá sách, bãi đầy thư tịch.

Dựa chỗ cửa sổ, là một trương bàn hình chữ nhật, trên bàn chất đầy giấy cùng bút mực, hỗn độn thập phần.
Trừ cái này ra còn có hai cửa phòng, kia hẳn là làm nghiên cứu cùng nghỉ ngơi khu.
Đại Sư đánh vỡ không khí trầm mặc, “Tiểu bằng hữu, ta có thể xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Phong Lăng gặp qua Đại Sư.

Ngài có thể gọi ta là Tiểu Lăng.” Phong Lăng ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn thập phần đáng yêu hiểu chuyện.
“Tiểu Lăng có việc gì muốn thỉnh giáo ta sao?” Đại Sư cũng là nhân tinh, biết được Vô Thượng Đấu La hôm nay tới là vì cháu của mình, nên ông cũng không dám xum xoe Phong Hàn mà chậm trễ bạn nhỏ Phong Lăng.
Phong Lăng lập tức gọi ra Võ Hồn, một cây quạt đen tuyền nhanh chóng xuất hiện ở bàn tay trái.

“Đại Sư, đây là Võ Hồn của ta.

Ta đã tìm hiểu các đặc điểm của nó, rất cứng rắn, có thể chịu được thiết kiếm chém vào.

Cũng rất sắc bén, khi mở quạt ra, phần viền quạt có thể chém được thụ.”
“Ta đã thử điều khiển gió, phạm vi hiện tại có thể điều khiển là bán kính 5m trong vòng.

Có thể ngưng phong thành lưỡi dao, mũi tên, lốc xoáy để tấn công từ xa, lực sát thương của mũi tên gió lớn nhất, một mũi có thể xuyên qua một thân cây lớn, nhưng thời gian ngưng tụ lâu.

Ta cũng thử điều khiển không khí để di chuyển hòn đá, nhưng chỉ nâng lên được 3 giây là cùng.”
Đại Sư từ lúc Phong Lăng lấy ra Võ Hồn đã bị kinh diễm, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một đống thông tin mà Phong Lăng nói ra làm cho ngốc.
“Tiểu Lăng ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Đại Sư gian nan mở miệng.
“Ta vừa qua sinh nhật 6 tuổi cách đây 7 ngày.” Phong Lăng thành thật trả lời.
“Gia gia của ngươi dạy ngươi cách sử dụng Võ Hồn?” Đại Sư khó tin mà dò hỏi.
“Không phải.


Gia gia chỉ nói với ta thử tất cả các cách có thể sử dụng Võ Hồn của mình, nên ta tự mò mẫm thôi.” Phong Lăng đúng sự thật nói.
“Ngươi vẫn chưa có Hồn Hoàn?”
“Vâng.” Phong Lăng ngoan ngoãn đáp.
Lúc này Đại Sư hoàn toàn ngốc.

Lão Phong đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy thì âm thầm tự đắc, “Thấy sao.

Cháu gái thiên tài siêu cấp đáng yêu của Phong Hàn ta đó!” Sau đó nhịn không được cười lớn, tiếng cười sang sảng của ông lúc này cũng kéo Đại Sư trở về.
“Phong tiền bối, quả không hổ là cháu của ngài a.

Tài năng kinh diễm cỡ này!” Đại Sư cảm thán, cũng tiêu hóa xong sự thật này.
“Ta chưa từng thấy ai có thể nghiên cứu ra nhiều cách tấn công đối với Võ Hồn là quạt như vậy, rất sáng tạo.

Vậy ngươi định hướng cho bản thân sẽ trở thành Hồn Sư Hệ Khống chế?” Đại Sư hỏi.
“Đối với hướng phát triển của Võ Hồn thì sẽ là Hệ Khống chế, còn với bản thân ta không muốn chỉ phát triển thành Hồn Sư của một hệ duy nhất.

Mục đích của ta là trở thành một Hồn Sư toàn diện, một người có thể địch một đội ngũ.” Phong Lăng nghiêm túc nêu ra suy nghĩ của mình.
Ngay cả Lão Phong cũng ngạc nhiên với lời nói của Phong Lăng.

“Ta không có quyền can thiệp vào con đường của ngươi, nhưng là một lão sư ta không thể không nhắc nhở, việc tu luyện của một Hồn Sư một hệ đã rất khó khăn rồi.

Dù cho ngươi có là thiên tài kinh thế tuyệt diễm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm quá nhiều việc vào cùng một lúc được.

Rồi cuối cùng chẳng có một cái nào là xuất sắc cả.

Làm một việc một ngàn lần chắc chắn tốt hơn làm một ngàn việc.

Điều này ngươi có hiểu được?” Đại Sư khuyên nhủ.
“Đại Sư, ta hiểu ý của ngài.

Nhưng mục đích của ta không phải để đi lê n đỉnh cao của giới Hồn Sư, mục đích của ta là có thể tồn tại trên đại lục này và bảo vệ những người mà ta yêu quý.

Chúng ta có thế sống cùng nhau, nhưng sẽ chỉ chết một mình.

Gia gia có thể bảo vệ ta, nhưng gia gia không thể dành cả đời để ở bên ta được.

Đồng đội cũng như vậy, không phải thời thời khắc khắc có thể bên cạnh nhau.”
“Có những lúc, ta phải một mình để tồn tại, và ta cần thiết có năng lực để bảo vệ bản thân.

Ta không tu luyện để trở thành một thành phần của một tổ đội, mà tu luyện để một tổ đội cũng không hạ được ta.” Giọng nói trong trẻo, đạm mạc rói ra từng chữ, nhưng mỗi chữ lại đánh sâu vào lòng của những người còn lại trong phòng.
“Ta biết có những lúc không phải mình muốn là có thể né tránh, mình không tìm rắc rối thì rắc rối cũng sẽ tìm đến với mình.

Ta tu luyện để chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó, sẵn sàng đối mặt chứ không phải bị động mặc cho người xâu xé.” Nữ hài kiên định nói ra, giọng điệu nhàn nhạt, không quá hào hùng dõng dạc, nhưng lại làm cho bất cứ ai nhìn và nghe thấy phải chấn động, tin phục không nghi ngờ.

Một nụ cười ấm áp nở trên môi Lão Phong, ông không thể hài lòng hơn với đứa cháu này được nữa.

Cháu ông còn nhỏ tuổi mà đã có được bậc giác ngộ này, ông không cần phải lo lắng về nhân phẩm và tương lai của Tiểu Lăng Lăng nữa a.

Nhưng trưởng thành sớm quá cũng không tốt, ông phải tìm cách giải tỏa bớt mới được.
Đại Sư thật sự bị chấn động bởi những gì mà Phong Lăng nói, ông nhìn thẳng vào mắt của Phong Lăng, mong muốn tìm kiếm một tia dao động từ đó.

Nhưng rất tiếc, ánh mắt nữ hài tử trong trẻo, sáng lấp lánh và kiên định vô cùng.


Đây là ánh mắt của một người nhìn thấu bản chất nhân tâm và thế giới này.

Không theo đuổi quyền lực hư danh, cũng không chịu khuất phục bởi quy tắc của xã hội, kiên định sống theo cách của mình.

Đại Sư biết Phong Lăng sẽ làm được, không biết vì sao mà tin tưởng không nghi ngờ.

Đây là ánh mắt và khí thế của một người sẽ đứng trên tất cả bọn họ!
“Cảm ơn Tiểu Lăng, bấy lâu nay ta đã quá tin tưởng vào lý luận và đóng mình vào khuôn khổ của những giáo điều.

Nay ngươi đã cho ta biết, những lý luận đó cũng có thể sai.” Đại Sư chân thành bày tỏ.
“Phong tiền bối, ngài có phiền không nếu ta muốn trao đổi kiến thức của mình với Tiểu Lăng trong tương lai? Tiểu Lăng rất thông minh sáng dạ, ta hy vọng kiến thức của mình có thể giúp Tiểu Lăng được một phần trên con đường của mình.” Đại Sư quay sang xin ý kiến từ Lão Phong.
“Haha, lão không phiền a.

Cảm ơn Đại Sư chiếu cố Phong Lăng.” Lão Phong đồng ý ngay lập tức.

Đây là Đại Sư a, lượng tri thức của hắn đã không có ai trên đại lục này có thể sánh bằng, có hắn dạy Tiểu Lăng Lăng thì ông không thể đồng ý hơn.
“Phong tiền bối ngài không cần nói vậy.

Ta đây là trao đổi kiến thức với Tiểu Lăng, cũng không phải là làm lão sư, sao mà có thể chiếu cố được.

Là Phong tiền bối cùng Tiểu Lăng chiếu cố ta mới đúng, buổi gặp mặt hôm nay đã giúp ta thấy được ánh sáng trong cuộc đời mờ mịt của mình.

Là ta thiếu các ngài một ân tình.” Đại Sư thật lòng bày tỏ.
Lúc này thì hai ông cháu ngạc nhiên, không ngờ Đại Sư lại khiêm tốn đến như vậy, có thể chấp nhận làm bằng hữu với Phong Lăng.
Sau đó, cả ba quyết định hai ngày cuối tuần buổi tối sẽ là buổi “trao đổi” tri thức của Đại Sư và Phong Lăng.

Gọi là trao đổi do Đại Sư muốn gọi như vậy thôi, chứ thực tế là Đại Sư một phía truyền thụ tri thức cho Phong Lăng, Phong Lăng chỉ thỉnh thoảng đưa ra ý kiến của mình thôi; cũng được xem như là nửa cái đệ tử của Đại Sư rồi.
Chuỗi ngày rèn luyện và tích lũy tri thức để trở thành Hồn Sư của Lăng Phong chính thức bắt đầu!


Bình Luận (0)
Comment