Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 67


Buổi tối như đã hẹn, Độc Cô Bác xuất hiện ở Lam Phách học viện.

Chuẩn xác tìm được phòng ký túc xá của Phong Lăng.

Vì trong học viện không có nơi thích hợp để hàn huyên, Độc Đấu La đành “cống hiến” Hồn tệ của mình, đến Túy Phong Lâu ở Thiên Đấu Thành, vừa khai trương cách đây không lâu để mời Phong Lăng một bữa.

“Tiểu Lăng, ngươi rời khỏi Rừng Tinh Đấu được bao lâu rồi?” Vừa rót rượu cho cả hai, Độc Cô Bác vừa hỏi.
“Hơn 1 năm rồi a.

Ta cũng không nghĩ là đã lâu như vậy.” Phong Lăng nói, nâng chén rượu mời Độc Cô Bác.
“Phong tiền bối từ đó đến nay vẫn chưa liên lạc với ngươi sao?” Độc Cô Bác nhấp một ngụm rượu, hỏi tiếp.
“Ta vẫn thường xuyên viết thư cho gia gia, nhưng không nhận được một hồi âm nào.

Cũng không biết đang vân du tứ hải ở đâu.

Có lẽ khi lên 60 cấp, lão sẽ đến tìm ta để đi săn cái thứ 6 Hồn Hoàn a.” Phong Lăng đáp.
“Nếu Phong tiền bối không trở về kịp, ta có thể giúp ngươi săn một cái.” Độc Cô Bác cười nói, sau đó ánh mắt như hoài niệm điều gì, “Cái mạng già này của ta cùng Nhạn Nhạn, nói đến cũng là do Phong tiền bối cùng Tiểu Lăng ngươi cứu giúp.

Nếu không, chúng ta đến bây giờ vẫn phải chịu đựng thống khổ do chính độc tố từ Võ Hồn của mình phản phệ a.”
“Bấy nhiêu đó thì tính gì là cứu giúp.

Lão Độc, đã là chốn thân hữu với nhau thì giúp đỡ lão cũng như Tiểu Nhạn là điều đương nhiên.

Lão Phong cũng không thích nghe những lời dông dài khách khí như vậy đâu a.” Phong Lăng cười nói.
Năm đó, có Tiểu Bạch một phần trợ giúp mà Phong Lăng và gia gia có thể tìm được cách chữa trị độc tố do chính Võ Hồn Bích Lân Xà Hoàng của Lão Độc phản phệ.

Do xuất phát từ Võ Hồn, Độc Cô Nhạn cũng không thoát khỏi độc tố ảnh hưởng.

Cho nên, Độc Cô Bác mới nói tính mạng của lão và cháu lão là do Phong Hàn và Phong Lăng cứu.
“Hảo.

Đã là chốn thân hữu, ta cũng không lắm lời nữa.

Nhưng chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, sau này ngươi không được khách khí với lão già này!” Độc Cô Bác cười lớn, nói với Phong Lăng.
“Chỉ sợ sau này ta chọc một thân họa, Lão Độc ngươi cũng gánh không nổi a.” Phong Lăng cười, nói giỡn với Độc Cô Bác.
“Hừ.

Gánh không nổi cũng đến gánh, ta còn cả cái mạng già này nha nhãi con.” Độc Cô Bác khịt mũi khinh thường nói.

Đây là lão muốn nói, cái mạng già của lão sẵn sàng hy sinh cho Phong Lăng.

Hứa hẹn của một Phong Hào Đấu La, đây là cỡ nào hi hữu cùng vô giá.
“Nhưng không ngờ Lão Độc ngươi là Phong Hào Đấu La, còn tiếng tăm lẫy lừng lấy Độc vì hào Độc Đấu La a.


Nghe lên còn rất oai phong.” Phong Lăng cười nói.
“Không ngờ đi.

Ta cũng rất mạnh a.” Độc Cô Bác một bộ đắc ý nói, “Dù chưa thể sánh bằng Phong tiền bối, nhưng ta cũng là một trong những người mạnh nhất đại lục này.” Nhưng đắc ý chưa được bao lâu, lão như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi, “Nhãi con, ngươi có biết Phong tiền bối là Phong Hào Đấu La chưa?”
Phong Lăng nhấp môi cười cười, trêu chọc Lão Độc, “Hiện tại đã biết a.”
“Ngươi… Tính..

cũng tại ta lắm miệng.” Độc Cô Bác vẻ mặt tiếc hận tự trách bản thân, sau đó lai tự an ủi mình, nói tiếp, “Nhưng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết thôi, hiện tại biết cũng không sai biệt lắm.”
“Hahaha, nhìn thái độ của mọi người khi nói về gia gia, ta cũng không sai biệt lắm có thể đoán được.

Lần trước khi gặp Long Công Mạnh Thục, ta cũng có thể đại khái đoán được.

Chỉ là chưa biết được Phong Hào của gia gia thôi.”
“Là tên đó sao? Hắn đã tìm kiếm Phong tiền bối thời gian rất lâu rồi a.

Đáng tiếc, tên vô dụng như hắn không xứng được biết hành tung của ngài.” Độc Cô Bác khinh thường hừ lạnh.

Có lẽ hai người này cũng từng có ân oán gì đó với nhau.
Độc Cô Bác nói tiếp, “Nếu đã nhiều lời như vậy rồi, ta cũng nói cho Tiểu Lăng ngươi luôn vậy.

Phong tiền bối lấy Vô Thượng vì hào, Vô Thượng Đấu La.

Sở dĩ gọi ngài là Vô Thượng, đơn giản là vì sức mạnh tuyệt thế vô song của ngài.

Năng lực kh ủng bố đến mức không còn giới hạn trong khả năng của nhân loại nữa.

Ngay cả việc ngài ấy nuôi dưỡng Tiểu Lăng ngươi trong nội khu của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng đã chứng minh được điều đó.”
Nuốt xuống một chén rượu, Độc Cô Bác nói tiếp, “Không một Phong Hào Đấu La nào dám làm điều đó cả, cả ta cũng vậy.

Bấy nhiêu cũng đã đủ để chứng tỏ sức mạnh của ngài ấy.”
“Hóa ra Lão Phong cũng rất mạnh a.” Phong Lăng không khỏi cảm thán.

“Từ nhỏ, khi giao đấu với gia gia, ta luôn cho rằng mình rất yếu a.

Là so với toàn bộ đại lục yếu cái loại này.

Luôn cho rằng ngoài kia còn rất nhiều Hồn Sư cường đại hơn gia gia, nếu mình không nỗ lực, chính là phế vật trong mắt bọn họ đâu.”
“Ha hả.

Ngươi mà là phế vật, toàn bộ Hồn Sư trên đại lục này là gì? Rác rưởi sao?” Độc Cô Bác lập tức phun tào Phong Lăng, “Nhưng không thể không nói, có như vậy thì Phong tiền bối mới có thể dạy ra được một quái vật như Tiểu Lăng ngươi.

Nếu ngươi biết về địa vị của ngài ấy từ nhỏ, chưa chắc gì đã có thành tựu như bây giờ.”
“Mà Tiểu Lăng ngươi hiện tại đã bao nhiêu cấp?” Độc Cô Bác nhấp một chén rượu, tò mò hỏi.
“59 cấp.” Phong Lăng đáp, cũng nói ra trở ngại của mình với Độc Cô Bác, “Nhưng mà Lão Độc, không hiểu vì sao ta vẫn cứ dậm chân ở cấp 59, đã gần một năm rồi a.”

“Có Hồn Sư dành cả đời cũng không thể từ 59 cấp lên được 60 cấp a, ngươi đây chỉ mới tạp gần một năm mà đã nóng vội.” Độc Cô Bác gương mặt ghét bỏ, không khỏi phun tào Phong Lăng.
Nhưng phun tào thì phun tào, lão cũng quan tâm mà nói tiếp, “Bình thường Hồn Sư phải mất vài năm mới từ Hồn Vương trở thành Hồn Đế, nhưng với ngươi thì tạp 1 năm đã là không bình thường.

Đưa tay lên đây, ta giúp ngươi xem xét.”
Phong Lăng một bộ ngoan ngoãn nâng tay lên, đặt lên bàn để Lão Độc bắt lấy.

“Kinh mạch thông thuận, Hồn Lực cũng không có vấn đề gì, không có dấu hiệu bị đảo loạn hay tắc nghẽn trong cơ thể.” Sau khi dùng Hồn Lực tra xét cơ thể Phong Lăng, Độc Cô Bác kết luận.
“Cơ thể gần đây có dấu hiệu gì bất thường hay không?” Lão hỏi.
“Luôn cảm thấy mệt mỏi cùng buồn ngủ.

Còn có, khi tu luyện Hồn Lực, ta có cảm giác như bọn chúng hư không tiêu thất giống nhau.

Lượng Hồn Lực đó không hề được ngưng tụ lại bên trong cơ thể.” Phong Lăng nhíu mày, cố gắng miêu tả tình trạng gần đây của mình.
“Từ khi nào thì bắt đầu như vậy?” Độc Cô Bác khó thấy mà nhíu lại hai mày, hỏi.
“Đã gần một năm, chính xác là từ khi ta lên được 59 cấp.” Phong Lăng đáp, sau đó nói tiếp, “Ban đầu ta cứ nghĩ là mình gặp phải bình cảnh trong tu luyện, bởi vì tốc độ thăng cấp của ta trước đó đã rất kì dị rồi.

Ta cho rằng đây là chút đánh đổi cho giai đoạn trước.

Nhưng sau khi cẩn thận quan sát, ta mới nhận ra toàn bộ Hồn Lực mà ta tu luyện trong thời gian này, đều biến mất, giống như bị thứ gì đó hấp thu đi vậy.

Đây chắc chắn không phải là bình cảnh.”
“Ta cũng chưa từng gặp trường hợp nào như thế này bao giờ, cũng chưa từng nghe nói qua.” Độc Cô Bác sắc mặt nghiêm trọng nói, “Nếu như ngươi nói là giống bị thứ gì đó hấp thu, đây có thể không phải việc đơn giản.”
“Hấp thu cả Hồn Lực lẫn sức khỏe của ngươi, ta không biết có độc vật nào có thể làm được việc này.

Một thứ đáng sợ như vậy, không thể nào đến bây giờ mới xuất hiện được.” Độc Cô Bác trầm giọng nói.
“Là độc sao?” Phong Lăng kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng không dám chắc.

Nhưng thứ có thể hấp thu Hồn Lực cùng năng lượng từ cơ thể sống như vậy, ta không biết cái gì ngoài độc có thể làm được.” Độc Cô Bác nói.
Có khả năng rất cao là độc.

Nhưng nếu là trúng độc, Tiểu Bạch chắc chắn có thể điều tra ra.

Chẳng lẽ có loại độc vật mà Tiểu Bạch không phát hiện được?
Đây là trường hợp rất khó xảy ra.

Nói về dược liệu, nếu nói có thứ Tiểu Bạch không biết, còn khó hơn việc giúp nó khôi phục về trạng thái vốn có.

Nhưng cũng chẳng có hướng nào khác có thể giải thích được tình trạng hiện tại của Phong Lăng.
“Tiểu Lăng, ngươi yên tâm.

Ta sẽ giúp người điều tra về tình trạng cơ thể của ngươi.

Nếu nó đã hấp thu Hồn Lực cùng năng lượng của oắt con ngươi, từ hôm nay về sau ngươi càng không thể lơ là việc tu luyện Hồn Lực.

Ít nhất để nó lấy đi lượng Hồn Lực đó, còn hơn là ăn mòn sức khỏe của ngươi từng ngày.” Độc Cô Bác lo lắng mà dặn dò Phong Lăng.
“Ân, ta đã biết.” Phong Lăng nhanh chóng gật đầu đáp.
“Dạo gần đây ngươi có gây thù chuốc oán với ai không? Đụng chạm đến lợi ích của thế lực nào đó? Hay là có tiếp xúc với nhân vật nguy hiểm nào hay không?” Độc Cô Bác đã bắt đầu điều tra, nghiêm túc hỏi vài vấn đề.
“Gây thù chuốc oán thì hẳn là không có.

Lão Độc ngươi cũng biết tính cách của ta mà, không thích phiền phức.” Phong Lăng cố nhớ lại, rồi nói tiếp, “Còn nếu là thế lực, ta chỉ có vài lần xuất hiện dưới danh nghĩa tay đấm của Túy Phong Lâu thôi, cũng chỉ là gặp vài tên Hồn Sư cấp thấp, chẳng có ai là nhân vật nguy hiểm cả.”
“Vậy còn tên Đường Tam của học viện Shrek thì sao? Ta nghe Nhạn Nhạn nói hắn có thể giải được Độc của Bích Lân Xà.

Này chứng tỏ hắn rất am hiểu về độc dược.” Độc Cô Bác dò hỏi, còn đệm thêm một câu, “Nếu hắn không phải là đồng học của ngươi, đêm nay ta đã dạy hắn một bài học.”
“Đường Tam hắn là chuyên gia độc dược không sai.

Nhưng hắn hạ độc với ta làm gì a.

Vả lại, hắn tam quan còn rất chính.

Đều là đồng đội với nhau, hắn sẽ không làm chuyện như vậy.” Phong Lăng lập tức phản bác, bảo vệ Đường Tam trước Độc Cô Bác.
“Vậy ngươi như thế nào trúng độc a!?” Độc Cô Bác không khỏi có chút nóng nảy.

Lão cũng xem như là nhìn Phong Lăng lớn lên, chính lão cũng là người truyền dạy “Độc học” cho cô cùng Độc Cô Nhạn, cả hai không chỉ cùng học mà còn cùng chơi.

Còn có ân cứu mạng hai ông cháu nhà lão của Phong Lăng cùng Phong Hàn.

Lão Độc đã xem Phong Lăng quan trọng không thua kém gì Độc Cô Nhạn, hiện tại Phong Lăng còn đang trong tình trạng trúng phải loại độc vật mà lão không biết đến.

Tính mạng của Phong Lăng đang nguy hiểm vô cùng, như vậy thì hỏi làm sao mà lão không gấp?
“Còn chưa xác định có phải thật sự là độc hay không mà.

Lão Độc ngươi yên tâm đi.

Ta biết rõ tình trạng cơ thể mình mà, ngoại trừ cảm thấy mệt mỏi cùng buồn ngủ, không có dấu hiệu bị suy yếu của bộ phận nào cả.

Có khi cũng không phải là độc a.” Phong Lăng không khỏi an ủi ngược lại Độc Cô Bác.

Nhưng cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, dù sao người trước mặt chính là quan tâm cô nên mới lo lắng như vậy.

Đường đường là một Phong Hào Đấu La, có khi nào lại thể hiện bộ dáng hoảng loạn như vậy trước mặt người khác.
“Chỉ hy vọng là vậy.” Độc Cô Bác không khỏi thở dài nói.

Độc Cô Bác như sực nhớ chuyện gì, nói tiếp, “Nhưng mà oắt con ngươi, mới rời nhà có hơn một năm, đã xây dựng thế lực riêng cho mình rồi a.

Ta nên khen ngươi tuổi trẻ tài cao, hay là cười nhạo ngươi nghé con không sợ cọp đây hả? Ngươi cho rằng tạo dựng thế lực đơn giản như vậy sao, không có cường đại Hồn Sư tọa trấn, ngươi phải đối mặt với bao nhiêu ruồi bọ ngươi biết không? Thậm chí có thể bị truy sát bởi các thế lực của đối thủ, một Hồn Vương như ngươi có thể an toàn sao!? ” Lão cơ hồ là trợn tròn hai mắt nói những câu cuối, thực sự là đang tức giận a.
Phong Lăng ngượng ngùng sờ mũi, cô đương nhiên biết hết a.

Dù sao cũng đã từng làm một lần, bây giờ chỉ là tái xây dựng cùng thay đổi một chút cho phù hợp với nơi đây, nhưng Lão Độc không biết cô sống hai đời...!
“Này không phải ta đang tìm cách giải quyết sao.

Chẳng qua Lão Phong biệt tăm mất dạng, ta chưa tìm được vị cường đại Hồn Sư nào để quải cái danh ở Túy Phong Lâu cả.


Lão Độc ngươi cũng biết đó, càng cường đại Hồn Sư thì càng khó để ra điều kiện cho họ, dù là không cần làm gì, chỉ đứng tên trên danh nghĩa thôi cũng đã rất khó rồi.”
Nhìn lão có vẻ quan tâm, Phong Lăng liền cố gắng kể khổ với Độc Cô Bác, “Ta vất vả hơn một năm như vậy, chỉ tìm được có 5 Hồn Sư đồng ý làm việc cho Túy Phong Lâu, bọn họ cấp bậc cao nhất cũng chỉ mới Hồn Vương a.

Nhưng mà sinh ý thì càng ngày càng tốt, đã mở rộng được đến Thiên Đấu Thành.

Thậm chí còn có khả năng mở sang Tinh La Đế quốc, nhưng ngặt nỗi, Túy Phong Lâu không có chỗ dựa.

Ta cũng đang đau đầu vấn đề này gần đây, dù cơ thể mệt mỏi cùng rất buồn ngủ, ta vẫn không thể ngủ ngon giấc được.

Lão Độc ngươi có thấy ta gầy hơn không… thần sắc cũng tiều tụy hơn hẳn.”
“Vậy thì ngươi không cần mở rộng nữa.” Độc Cô Bác hừ lạnh, nhưng hành vi liếc nhìn gương mặt Phong Lăng để xem có thật tiều tụy hay không đã bán đứng lão.
“Không mở rộng thì vẫn có những phiền phức khác quấn thân a.

Lão Độc ngươi không phải lúc nãy có nói phải gặp rất nhiều ruồi bọ sao? Ta vẫn sẽ luôn đau đầu thôi.” Phong Lăng một bộ mệt mỏi nói.
“Chỉ cần quải cái danh là có thể giải quyết?” Độc Cô Bác nhướng mày, hỏi thử.
Phong Lăng ánh mắt lóe sáng, lúc này cô rất muốn cười to a.

“Thật sự, chỉ cần quải cái danh.

Mọi chuyện còn lại ta đều đã có đối sách.

Không nhọc lòng vị Hồn Sư đó làm bất cứ việc gì.”
“Ngài có bằng hữu nào có thể giới thiệu cho ta sao ngài Độc Đấu La? Hay là ngài Độc Đấu La uy vũ tuyệt trần, lòng dạ rộng lớn, người mỹ thiện tâm đây động lòng trắc ẩn, hảo tâm giúp đỡ Túy Phong Lâu vững gót chân.

Để chúng ta được vinh hạnh đón nhận tên tuổi của ngài làm chỗ dựa cho tiểu lâu của chúng ta a?” Phong Lăng hài hước hỏi, kết hợp với bộ dáng xum xoe lấy lòng của cô, thành công chọc cười Độc Cô Bác.
“Hahaahaaa… Nhãi con ngươi vẫn dẻo miệng như vậy a.” Độc Cô Bác cười lớn.

“Nếu chỉ là quải cái danh thì ta có thể giúp.

Hiện tại ta còn có vài việc dính dáng với Thiên Đấu hoàng thất, không thể phân thời giờ ra giúp oắt con ngươi được.”
“Thật sao!? Thật là cảm tạ ngài a Độc Đấu La!” Phong Lăng vui vẻ nói, “Ngài chỉ cần quải cái danh thôi đã đủ để ta mang ơn đội nghĩa rồi a.”
“Hừ, có ngươi biết nói.” Dù ngữ khí cùng từ ngữ lạnh nhạt, nhưng biểu cảm suиɠ sướиɠ trên gương mặt đã nói lên được tâm tình hiện tại của Độc Cô Bác.

Không ngờ Phong Hào Đấu La như lão đến hiện tại vẫn còn bị một hài tử cầu vồng thí hống đến vui vẻ.

Này còn phụ thuộc rất nhiều vào đối tượng chụp mông ngựa lão là ai nữa.

Chứ như lão, đã nghe đến chán ngấy những lời tung hô sáo rỗng.
Một già một trẻ cứ thế trò chuyện, uống rượu đến khi mặt trời ló dạng ở phía đông.

Dù không tha, Độc Cô Bác vẫn phải mang Phong Lăng về tới Lam Phách Học viện.

Hài tử dù sao vẫn đang trong độ tuổi đi học.

Sau này lão còn nhiều thời gian để đối ẩm với Tiểu Lăng a.
************************************************
Hôm qua tg có hẹn lịch đăng truyện, nhưng không biết vì sao mà nó lại không hiện lên nữa.

Nên để bù đắp cho các bạn đọc dễ thương của tg thì hôm nay tg up 02 chương ha ????


Bình Luận (0)
Comment