Dịch: HảiFull – 16/11/2019
Một Hồn Hoàn lóe ra ánh sáng chói mắt từ dưới chân hắn bay lên, quầng sáng này hết sức kỳ lạ, tuy nó có màu đỏ như máu nhưng lại tỏa ra khí chất cao quý, lạnh băng đầy uy nghiêm, phía ngoài của nó còn có bốn đường kim vân như ẩn như hiện. Màu đỏ và ánh kim đan xen lẫn nhau trên nền tuyết trắng càng thêm rực rỡ.
Nháy mắt sau khi Hồn Hoàn xuất hiện, cậu thiếu niên kia cũng có chút biến hóa, một luồng khí chất đầy vẻ hoang dã từ người cậu ta không ngừng tuôn trào. Cơ thể hắn không xuất hiện biến hóa gì rõ ràng, nhưng hình xăm thật lớn trên lưng lại phát ra ánh sáng lóa mắt, trên hình xăm nổi bật nhất là một cái đuôi màu xanh biếc thật dài, còn không phải hình dạng của Băng Bích Đế Hoàng Hạt hay sao?
Cái hình xăm này lớn đến mức gần như phủ kín hết lưng hắn, sáu cái chân dài áp sát vào xương sườn của hắn, đôi càng thật lớn phía trước thì xõa xuống hai vai, cái đuôi dài nằm dọc theo xương sống, sau đó hướng xuống dần rồi dừng lại ở mông bên phải.
Ngoài hình xăm đó ra thì sự thay đổi lớn nhất của thiếu niên kia chính là đôi tay, hai bàn tay của hắn như được bao bọc bởi một tầng kim cương tròn. Mỗi viên kim cương đều có hình lục giác, ngoại trừ kích thước nhỏ chừng hạt đậu thì còn hết sức mềm dẻo. Tất cả hợp lại khiến bàn tay của hắn sáng bóng, cộng thêm hình xăm dưới lưng càng thêm rực rỡ. Tất nhiên nếu hắn mặc quần áo vào thì trừ hay tay bên ngoài, tất cả đều bị che giấu.
“Ta thành công rồi.”
Cậu thiếu niên kia thì thào lẩm bẩm, trên khóe mắt của hắn không kìm được mà nước mắt tuôn rơi. Vì giờ phút này hắn đã chịu đựng biết bao sự tra tấn thể xác lẫn tinh thần. Có trả giá mới cảm thấy quý trọng. Ngay từ lúc cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể hắn suýt chút nữa không kềm chế được cảm xúc của mình.
Đúng, người thiếu niên này chính là Hoắc Vũ Hạo, hắn rốt cục cũng hoàn thành quá trình dung hợp với Băng Bích Đế Hoàng Hạt - cường giả đứng thứ hai trong tam đại Thiên Vương
Còn cái Hồn Hoàn đỏ như máu có bốn đường vân màu vàng kim chính là Hồn Hoàn đầu tiên của Vũ Hồn thứ hai của hắn, một Hồn Hoàn bốn mươi vạn năm a.
Đúng vậy, là bốn mươi vạn năm chứ không phải ba mươi chín vạn năm. Vì trong quá trình Thiên Mộng Băng Tằm dùng lực lượng căn nguyên của mình giúp đỡ Băng Đế hoàn thành quá trình dung hợp cũng đã tiện tay giúp nàng vượt qua bình cảnh bốn mươi vạn năm luôn rồi. Nhờ thế lúc này Hồn Hoàn mới có đến bốn đường vân màu vàng kim tượng trưng cho bốn mươi vạn năm chưa, đừng nghĩ từ ba mươi chín vạn chín trăm năm lên bốn mươi vạn năm chỉ cách biệt có một trăm năm mà lầm, một sự chênh lệch nhỏ nhưng ý nghĩa cực kỳ lớn lao, bởi vì ba đường vân và bốn đường vân sẽ đem đến nguồn năng lượng khác nhau hoàn toàn.
“Cuối cùng cũng thành công, quả không uổng công ta lao tâm khổ tứ.” Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên đầy vẻ mệt mỏi nhưng cũng có chút gì đó như vừa trút được một gánh nặng.
“Thiên Mộng ca.” Hoắc Vũ Hạo gọi to một tiếng, nước mắt lại ào ào tuôn rơi.
“Cám ơn ca.”
Hắn đương nhiên hiểu rõ, từ giờ mình không còn là một tên đệ tử thiên phú bình thường ở học viện Sử Lai Khắc ngày trước nữa, hắn cũng không cần phải lo lắng đủ đường mới miễn cưỡng ngang bằng những học viên khác. Tất cả mọi thứ đều là Thiên Mộng Băng Tằm mang đến cho hắn. Làm sao hắn không cảm kích cho được?
Thiên Mộng Băng Tằm cười to nói: “Thành công là tốt rồi, bước đầu tiên xong rồi. Nhờ Băng Đế giúp cơ thể đệ thoát thai hoán cốt, thế nên tố chất của đệ đã tăng lên ít nhất năm lần, có lẽ đã có thể chịu được Hồn Hoàn khoản ba ngàn năm tuổi.
Đây cũng là lý do ca muốn đệ và Băng Đế dung hợp trước, sau đó mới thu Hồn Hoàn thứ hai. Hiện giờ Băng Đế đã trở thành Vũ Hồn thứ hai của đệ và cũng là Hồn Hoàn trí tuệ thứ nhất của Vũ Hồn đó luôn. Hiện giờ tu vi của đệ còn quá thấp nên chưa thể nhận được quá nhiều năng lượng của nàng. Nhưng nếu tu vi của đệ không ngừng tăng lên, Băng Đế còn có thể đem đến cho đệ rất nhiều bất ngờ nữa.”
“Lúc trước, ca đã đem đến cho đệ bốn Hồn Kỹ và một Vũ Hồn. Băng đế tuy rằng tu vi không bằng ca nhưng nàng lại có xuất thân cao quý, thế nên dựa theo năng lực và truyền thừa đặc biệt của nàng, lần này nàng cũng đem đến cho đệ bốn Hồn Kỹ và một Hồn Cốt đã dung hợp hoàn mỹ vào cơ thể đệ rồi.
Sở dĩ là bốn Hồn Kỹ bởi vì bản thân nàng là Hồn Hoàn trên mười vạn năm sẽ được hai Hồn Kỹ, hai Hồn Kỹ còn lại chính là từ khối Hồn Cốt kia. Tuy sau khi dung hợp xong, Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt đã biến mất nhưng tuyệt đối đáng giá. Nếu không có nó, từng cơn đau đớn đệ phải chịu kia ít nhất sẽ tăng lên 20%, hơn nữa, sau khi dung hợp cũng chưa chắc được hoàn mỹ như thế này.”
Còn tăng lên 20% cảm giác đau đớn a, chỉ mới nghe thôi Hoắc Vũ Hạo đã không kềm được mà rùng mình một cái, hắn ngàn vạn lần không muốn nhớ lại cái cảm giác sống không bằng chết kia. Nhất là một canh giờ cuối cùng kia, chỉ cần nghĩ thôi hắn đã cảm thấy cả người hết sức ngứa ngáy rồi.
“Bốn Hồn Kỹ, lại thêm đến bốn Hồn Kỹ?” Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế liền mừng rỡ, hỏi dồn dập:
“Thiên Mộng ca, Băng Đế mang đến cho đệ bốn Hồn Kỹ gì thế? Mà tỷ ấy đâu rồi? Thần trí có sao không?”
Dù sao một Hồn Hoàn trí tuệ so với một Hồn Hoàn bình thường vẫn mạnh hơn rất nhiều, huống chi là Băng Đế, một cường giả tại cực bắc này, với địa vị của nàng nhất định sẽ biết rất nhiều chuyện, sau này chắc chắn sẽ có thể giúp đỡ hắn rất nhiều. Mà Vũ Hồn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo cũng mang thuộc tính băng a. Băng Đế vì hắn mà trả giá rất lớn rồi, nếu không thể giữ lại lực lượng tinh thần căn nguyên thì rất đáng tiếc a.
“Băng Đế không sao, chẳng qua sau quá trình dung hợp mặc dù có ta thủ hộ vẫn rất mệt mỏi, nàng ấy đã ngủ say rồi. Vì khi dung hợp không sử dụng được đến năng lực hay Hồn Lực hay gì gì hết, chỉ có thể sử dụng mỗi năng lượng tinh thần căn nguyên để dung hợp mà thôi. Ca có thuộc tính tinh thần nên quá trình này dễ dàng hơn nhiều, còn nàng ấy không phải thế tất nhiên sẽ có chút phiền toái, may mắn có thể vượt qua được. Không lâu nữa nàng ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Vừa nhắc đến Băng Đế, rõ ràng Thiên Mộng Băng Tằm lộ vẻ vui mừng khấp khởi.
“Thế bốn cái Hồn Kỹ kia thì sao?” Hoắc Vũ Hạo hỏi tiếp.
Thiên Mộng Băng Tằm cười cười nói: “Ta không biết. Ta không phải Băng Đế mà, đệ cứ từ từ tìm hiểu đi. Thôi chủ nhân của ta ơi, chúng ta đi tìm Hồn Hoàn thứ hai cho đệ nào.”
Tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo đang cực kỳ vui sướng nên hắn cũng quên bẵng đi mất hiện giờ mình vẫn là một Hồn Sư có một Hồn Hoàn, Hồn Lực còn bị hạn chế ở cấp hai mươi. Mặc dù hắn đúng là vừa có thêm một cái Hồn Hoàn, nhưng đấy là cho Vũ Hồn thứ hai, còn Hồn Hoàn thứ hai đúng là chưa có a. Cho nên, hắn muốn tăng cấp nhất định phải có thêm một Hồn Hoàn nữa mới được.
“Thiên Mộng ca, đệ nên thêm Hồn Hoàn vào Vũ Hồn Linh Mâu hay Vũ Hồn Băng Đế?” Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Vì hiện giờ hai Vũ Hồn của hắn đều chỉ có một Hồn Hoàn, nên bắt đầu gặp rắc rối phải chọn tu luyện Vũ Hồn nào trước. Bởi vì những Hồn Sư có Song Sinh Vũ Hồn đa số đều chọn tăng Hồn Hoàn vào một Vũ Hồn nhất định, sau đó đợi tu vi đạt một cấp độ nhất định mới tiếp tục tăng Hồn Hoàn vào Vũ Hồn thứ hai. Như thế, Vũ Hồn thứ hai của hắn sẽ có được những Hồn Hoàn với phẩm chất cực cao. Tới lúc đó ưu thế của những Hồn Sư có Song Sinh Vũ Hồn mới thật sự hiện rõ, năng lực của hắn những Hồn Sư cùng cấp bậc không thể so sánh được a.
Bình thường thì trước khi có được bảy Hồn Hoàn, những Hồn Sư có Song Sinh Vũ Hồn sẽ không thêm Hồn Hoàn vào Vũ Hồn thứ hai của mình.
Tiêu Tiêu cũng sẽ như thế, nhưng mà cô bé bất đắc dĩ phải phụ thêm Hồn Hoàn cho Vũ Hồn thứ hai của mình để bản thân có thêm một kỹ năng, sau này vào học viện Sử Lai Khắc mới có chút vốn liếng riêng.
Mà mỗi Hồn Hoàn không chỉ giúp Hồn Sư có thêm một Hồn Kỹ mà còn có tác dụng rèn luyện toàn diện thân thể Hồn Sư nữa, đấy cũng là lý do chủ yếu mà Tiêu Tiêu quyết định phụ thêm Hồn Hoàn vào Vũ Hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu của mình. Tuy nhiên, chắc chắn trước khi đạt được bảy Hồn Hoàn, cô bé nhất định sẽ không cho Vũ Hồn thứ hai của mình có thêm bất cứ Hồn Hoàn nào nữa.
Nếu Hoắc Vũ Hạo tiếp tục lựa chọn tu luyện với Vũ Hồn Linh Mâu vậy thì trong tương lai, hắn sẽ chủ yếu đi theo hướng tu luyện của Hồn Sư hệ Khống Chế. Còn nếu tăng thêm Hồn Hoàn cho Vũ Hồn Băng Đế, vậy thì con đường của hắn sẽ đi theo hướng của hệ Cường Công. Và chắc chắn với Hồn Hoàn bốn mươi vạn năm màu đỏ rực kia, nếu hắn đi theo con đường của hệ Cường Công, hắn nhất định sẽ một bước lên trời, trở thành thiên tài đệ nhất học viện Sử Lai Khắc. Có điều hắn phải làm sao giải thích sự xuất hiện của cái Hồn Hoàn này đây?
Thiên Mộng Băng Tằm nói: “Vũ Hạo, ta biết trong lòng đệ đang nghĩ gì. Vũ Hồn Băng Đế quả thật cường đại, nhưng theo kinh nghiệm của ta, muốn sống càng lâu thì càng hạn chế tiết lộ khả năng của mình. Bây giờ cho dù đệ chọn tu luyện theo hệ Cường Công cũng phải phụ thêm một Hồn Hoàn nữa cho Vũ Hồn Linh Mâu, bởi vì Hồn Hoàn màu đỏ kia quá nổi bật. Chúng ta phải tìm cách giấu nó đi, nếu không đệ nhất định sẽ trở thành đối tượng bị người khác nghiên cứu đấy.”
Hoắc Vũ Hạo nghe xong lập tức gật đầu nói: “Thiên Mộng ca, đệ quyết định rồi, chúng ta cứ tiếp tục phụ thêm Hồn Hoàn cho Vũ Hồn Linh Mâu đi, đợi đến khi tu vi của đệ cao hơn nữa mới tiếp tục phụ thêm Hồn Hoàn cho Vũ Hồn Băng Đế. Sau này đệ sẽ cố gắng hạn chế sử dụng Vũ Hồn Băng Đế, như thế người khác sẽ không biết được sự tồn tại của nó.”
Thiên Mộng Băng Tằm cười xấu xa nói: “Tại sao lại phải giấu? Tại sao không khiến người khác giật mình hoảng sợ chứ? Học viện Sử Lai Khắc kia của đệ không đơn giản đâu a! Muốn tiếp tục ở lại đó phải có sức lực đứng vững và thể hiện ra được năng lực của mình. Ca có cách giúp đệ sử dụng Vũ Hồn Băng Đế mà người khác không phát hiện ra được sự huyền bí của nó.”