Đấu La Đại Lục 2

Chương 1139 - Ba Ba, Ôm Một Cái! (1)

Lấy thực lực Quất Tử bây giờ bất quá cấp bậc Hồn Thánh, bằng vào kiện áo giáp này, thậm chí có thể làm cho nàng trong thời gian ngắn có lực phòng ngự cùng lực hành động cấp bậc Phong Hào Đấu La.

Nhưng mà, trong tay Quất Tử ngồi nơi đó, lại cầm mấy món y phục nhỏ.

Đưa quần áo đến hai gò má, vuốt nhẹ, lệ châu óng ánh giọt lớn giọt lớn lăn xuống. Ánh mắt của nàng buồn bã mà bất lực.

Mặc dù nàng chính là nhất quốc chi hậu, nhưng giờ phút này, nàng lại rõ ràng cảm giác được, thế giới này căn bản không có người có thể giúp mình.

Vân Hãn, Vân Hãn, con còn khỏe không? Con có bị những người này tổn thương hay không.

Nhi tử, con trai của ta, con ở đâu a!

Vô luận một nữ nhân có bao nhiêu kiên cường, thời điểm liên quan đến con nàng, nàng cũng sẽ trở nên yếu ớt không gì sánh được.

Từ Thiên Nhiên không chịu thỏa hiệp, căn bản không có thương lượng, mặc dù Quất Tử ở đế quốc Nhật Nguyệt phương đã có địa vị cực cao, thế nhưng, nàng vẫn như cũ phản kháng không được Từ Thiên Nhiên thân là kẻ thống trị chân chính.

Từ Thiên Nhiên không chịu thỏa hiệp, không tìm trở về con của nàng, nàng biết, e rằng dù cho con của mình là thân sinh của Từ Thiên Nhiên, hắn cũng sẽ quyết định như thế, nhiều nhất chính là thêm một chút do dự mà thôi.

Từ Thiên Nhiên, Từ Thiên Nhiên! Tốt một cái quân vương ác độc, con trai của nếu như ta chết rồi, vậy thì, một ngày nào đó, ta sẽ cùng ngươi ngọc thạch câu phần!

Quất Tử cắn môi dưới, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, nước mắt đã thấm ướt tiểu y phục trong tay.

Chiến tranh liền sắp bắt đầu, nàng bây giờ đang chờ đại quân tập kết, nàng hận Từ Thiên Nhiên, càng hận hơn những người bắt đi con nàng. Nàng sắp điên cuồng, nàng muốn dùng chiến tranh đến nói cho những người bắt đi nhi tử của nàng, nàng muốn đem hết thảy hủy diệt.

Đúng vậy, một nữ nhân mất đi hài tử, tuyệt đối là sinh vật đáng sợ nhất trên đời.

"Vân Hãn, con ở đâu a? Con có biết mụ mụ nhớ con tới chừng nào? Vân Hãn, con trai của ta. Dù cho cơ hội chỉ một phần vạn, mụ mụ cũng nhất định sẽ cứu con trở về, coi như không làm đế hậu, không thể báo thù, mụ mụ cũng phải cứu con. Con chính là mạng của ta a!"

Nước mắt giàn giụa mà rơi, Quất Tử gần như không thể kiềm chế bản thân.

"Thật có thể từ bỏ báo thù sao?" Một thanh âm nhu hòa liền lúc này truyền vào trong tai Quất Tử.

Quất Tử bỗng nhiên chấn động, đột nhiên từ trên giường bật lên.

Đây là tẩm cung của nàng, đế hậu tẩm cung a! Bên ngoài có cường giả thủ hộ, trừ phi là Từ Thiên Nhiên đích thân đến, nếu không, căn bản không ai có thể không bị phát hiện liền tiến vào bên trong.

Nhưng mà, cái thanh âm này lại rõ ràng, hơn nữa, quen thuộc!

Hai mắt Quất Tử nguyên bản mông lung đẫm lệ lập tức trở nên sắc bén, cầm quần áo hài tử trong tay để ở một bên, nhấn bộ ngực mình một cái, mũ giáp màu hoa hồng lập tức từ hai bên giáp lót vai khép lại, đem nàng hoàn toàn ôm trọn trong đó.

"Chớ khẩn trương, là ta. Nàng để phía ngoài thủ vệ rời khỏi. Mở cửa, ta muốn gặp nàng." Thanh âm nhu hòa vang lên lần nữa, lần này, trở nên càng thêm quen thuộc.

Đồng tử của Quất Tử bỗng nhiên co vào. Nàng đã nghe ra người đến là ai, trong đôi mắt lập tức phóng ra hào quang không thể tưởng tượng nổi, hỗn hợp nước mắt, trong lúc nhất thời cả người ngây ra giống như một bức tượng..

Mất trọn vẹn mấy giây, Quất Tử mới phản ứng được, nàng một tay bịt miệng. Cố nén không để bản thân thét lên thành tiếng. Tay kia không ngừng vỗ nhẹ lồng ngực của mình, để tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.

Nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này, vì sao hắn sẽ xuất hiện trong hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt. Nhưng mà, sự xuất hiện của hắn lại làm cho tấm lòng tràn ngập bất lực, bi thương, ủy khuất, thống khổ của nàng lập tức như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ.

Lại một lát sau, nàng miễn cưỡng bình phục lại tâm tình của mình, đi đến chỗ cửa lớn, đem cánh cửa mở ra. Sau đó trầm giọng nói: "Các ngươi đều đi xuống đi, ta muốn yên lặng một chút, ta mà nghe được tiếng hít thở của người nào, giết không tha."

Bốn tên thị nữ ở gian ngoài nguyên bản liền câm như hến vội vàng lui ra ngoài, các nàng đều rất rõ ràng, mấy ngày nay hoàng hậu nương nương tâm tình không tốt. Ai cũng không dám lúc này làm tức giận nữ chiến thần.

Quất Tử đẩy cửa ra, đứng tại cửa ra vào, trên mặt vẫn như cũ tràn ngập bi ý cùng nước mắt, nàng cũng không biết hắn làm sao có thể tiến đến, nhưng nàng cũng không có khả năng đem nhân thủ âm thầm bảo hộ bên ngoài toàn bộ đều triệt tiêu, như thế cũng quá lộ rồi.

"Tốt, đóng cửa lại đi." Thanh âm quen thuộc vang lên lần nữa.

Quất Tử đóng cửa thật kỹ, một lần nữa đi trở về phòng ngủ của mình.

Hai thân ảnh như là sóng nước dập dờn, liền từ trong không khí hiện ra.

Là hắn, vậy mà thật là hắn.

Khi nàng thấy rõ ràng người đến về sau, nước mắt vừa mới thu lại lại lần nữa dâng trào, nhưng mà, nàng cuối cùng không nhào tới. Bởi vì, bên người hắn còn có thân ảnh quen thuộc, lại làm nàng tràn ngập đố kị.

"Vũ Hạo, thật chính là huynh, huynh thế nào đến đây rồi?"

"Mụ mụ?" Nương theo một tiếng gọi này, một đôi bàn tay trắng như ngó sen từ trong ngực Hoắc Vũ Hạo ló ra.

Thanh âm Quất Tử đột nhiên ngừng lại, nàng tràn ngập không dám tin nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo, lại nhìn trong lồng ngực hắn, ngay sau đó, nàng cơ hồ giống như như gió xông qua, một tay đem hài tử trong ngực Hoắc Vũ Hạo tiếp lấy, ôm vào trong ngực thật chặt. Đồng thời nghẹn ngào khóc rống.

Nhìn lấy mẹ con bọn hắn bộ dáng trùng phùng, khóe miệng Hoắc Vũ Hạo toát ra vẻ mỉm cười, mỉm cười mười phần thỏa mãn. Vô luận trước đó trả giá cái gì, như thế nào quyết đoán, trong nháy mắt, hắn cho rằng đều đáng giá.

Hắn tuổi thơ liền mất đi mẫu thân, hắn biết rõ một cái hài tử mất đi mẫu thân là một chuyện đau khổ biết bao. Mắt thấy tiểu Vân Hãn cùng Quất Tử trùng phùng, nhìn lấy mẹ con bọn hắn ôm nhau, trong lòng Hoắc Vũ Hạo tràn ngập thỏa mãn, hắn phảng phất nhìn thấy, bộ dáng bản thân tuổi nhỏ chính là được mụ mụ ôm như vậy.

Quất Tử ôm tiểu Vân Hãn, nước mắt không ngừng chảy. Hai ngày thời gian đối với nàng mà nói phảng phất qua lâu như hai thế kỷ. Nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, đem hài tử trả cho nàng vậy mà là hắn. Nhưng mà, trong nháy mắt này, trong mắt nàng cũng chỉ có bảo bối của mình, nhi tử bảo bối yêu nhất a!

Hoắc Vũ Hạo không sốt ruột chút nào, mang theo Đường Vũ Đồng liền yên tĩnh đứng đó.

Đường Vũ Đồng ghé sát một bên tai hắn, thấp giọng nói: "Ta ra gian ngoài đi, huynh cùng nàng nói chuyện một chút đi." Nói xong, nàng buông tay Hoắc Vũ Hạo, đi thẳng ra gian phòng bên ngoài.

Sau khi thức tỉnh ký ức, nàng cũng trưởng thành, thành thục. Nàng biết lúc nào nên buông tay nam nhân của mình, giống như chơi diều, vô luận bay bao xa, chỉ cần dây còn ở trong tay chính mình, có gì đáng sợ?

Quất Tử ôm tiểu Vân Hãn khóc trọn vẹn mười phút. Tiểu gia hỏa vậy mà rất ngoan, không ngừng lau nước mắt cho mụ mụ, đôi mắt to tròn mười phần không hiểu nhìn lấy mụ mụ.

Một câu của hắn, rốt cục để nước mắt Quất Tử ngừng lại.

"Ba ba, là ngươi khi dễ mụ mụ sao?"

Câu này vừa ra, Quất Tử ngây người, nước mắt lại bị ngạnh sinh ngừng lại.

Hoắc Vũ Hạo có chút lúng túng nói: "Ta cũng không biết hắn vì sao sẽ gọi ta như vậy, có lẽ là bởi vì ta cùng tiểu gia hỏa có duyên phận đi."

Quất Tử ngơ ngác nói: "Duyên phận, duyên phận, thật là có duyên phận a!"

Hoắc Vũ Hạo tằng hắng một cái, nói: "Ta đem hài tử đưa về cho nàng. Ta nghĩ, nàng đại khái cũng có thể đoán được là chuyện gì, ta phải nhanh rời đi. Bất quá nàng phải nghĩ biện pháp nói rõ quá trình hài tử trở về, đừng tạo thành phiền phức cho bản thân."

Vừa nói, hắn lập tức xoay người đi ra ngoài.

Mặc dù hắn biết bản thân không nên như vậy, nhưng nhìn lấy bộ dáng Quất Tử nghẹn ngào ôm hài tử khóc rống, hắn liền nhịn không được nhớ đến phụ thân của hài tử, vị hoàng đế Từ Thiên Nhiên kia.

Lúc trước hắn nhận biết Quất Tử, còn không biết Vương Đông là Vương Đông Nhi. Có thể nói, Quất Tử là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng hắn. Nhưng bởi vì nội tâm cừu hận của Quất Tử, cừu hận không bỏ xuống được, hai người cuối cùng mất đi khả năng tiến tới cùng nhau. Quất Tử lựa chọn Từ Thiên Nhiên, nhưng tựa như Hoắc Vũ Hạo, hắn trong lòng nàng cũng lưu lại ấn ký sâu sắc. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo, đồng dạng cũng có vết tích của Quất Tử.

"Chờ chút." Quất Tử gọi lại Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo dừng bước lại.

Quất Tử nhìn lấy hắn, bờ môi run run, "Vì cái gì?"

Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng. Nói: "Chiến tranh không nên để hài tử bị thương tổn. Ta mất đi mụ mụ, biết được thống khổ trong đó. Ta nguyên bản cũng không biết một trong các mục tiêu nhiệm vụ lần này vậy mà là con trai của nàng, nếu như biết. Ta ngay từ đầu liền sẽ ngăn cản. Hài tử ta đưa về, về sau nhất định phải xem trọng hắn."

Quất Tử khẽ cắn môi đỏ, ánh mắt phức tạp nhìn lấy hắn, "Huynh có yêu cầu gì?"

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười lắc đầu, nói: "Nếu như ta đối với nàng đưa ra yêu cầu gì, vậy ta cùng những người bắt đi nhi tử của nàng lại có khác gì nhau chứ?"

Ánh mắt Quất Tử có chút si ngốc, "Thế nhưng, huynh chẳng lẽ không nhìn thấy, bên ngoài Minh Đô tụ tập mấy chục vạn đại quân sao?"

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên trở nên sắc bén, "Có lẽ, chúng ta cả đời chỉ có thể làm địch nhân, nhưng mà, cho dù làm địch nhân, ta cũng chỉ sẽ là trên chiến trường cùng nàng đối diện. Mà sẽ không dùng hài tử đến uy hiếp nàng."

Quất Tử cúi đầu xuống, "Huynh đem hài tử trả lại, sẽ cho mang đến không ít phiền phức cho huynh a?"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: "Ta sẽ giải quyết, nàng không cần lo lắng."

Quất Tử hít sâu một cái, dũng cảm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Nếu như lúc trước ta đáp ứng đi cùng huynh, mà không phải lưu lại đi theo Từ Thiên Nhiên, huynh sẽ chọn ta mà không phải nàng sao?"

Nàng trong miệng Quất Tử, đương nhiên chính là Đường Vũ Đồng ở gian ngoài.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn bên ngoài, hắn không phải có ý ẩn giấu Đường Vũ Đồng, tự nhiên không có khả năng ngăn trở thanh âm của mình.

"Ta không biết. Khi đó ta còn không biết nàng là nữ hài tử. Có lẽ. . ." Hoắc Vũ Hạo vừa nói đến đây, Quất Tử đã ôm tiểu Vân Hãn đột nhiên lao đến, đầu nhập trong ngực hắn, một tay ôm hài tử, một tay ôm hắn thật chặt. Nước mắt lại lần nữa không khống chế được chảy ra.

Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng đưa nàng đẩy ra.

Bình Luận (0)
Comment