Đối với cá nhân hắn mà nói, mục tiêu của hắn là có thể trở thành một thành viên Thần Giới, thế nhưng, đại lục thì sao? Đấu La Đại Lục làm sao? Thật chẳng lẽ bị đế quốc Nhật Nguyệt thống nhất, thay tên gọi Nhật Nguyệt Đại Lục sao?
Không, tuyệt đối không được! Đấu La Đại Lục chính là Đấu La Đại Lục, bản thân là một phần tử của Đấu La Đại Lục. Vô luận trả giá ra sao, đều tuyệt không thể nhìn thấy một màn kia xuất hiện.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo hít sâu một cái, tinh thần một lần nữa tập trung lại, tinh thần lực hóa thành vô số xúc tu, liền sát mặt đất hướng bốn phương tám hướng kéo dài ra.
Hắn nằm ở đây, đương nhiên sẽ không phải đang nghỉ ngơi, hắn đang chờ, chờ đợi chủ lực của đế quốc Nhật Nguyệt xuất hiện như kỳ vọng.
Thành Thiên Hải đã là thành thị ven biển trọng yếu nhất phương nam đế quốc Nhật Nguyệt. Hơn nữa, ở đây cách Minh Đô cũng cực kì xa xôi. Một khi đế quốc Nhật Nguyệt chủ lực chân chính xuất hiện, vậy thì, kế hoạch tiếp theo của bản thân liền có thể tiếp tục. Chỉ cần kế hoạch lần này thành công, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một chút hi vọng cho tương lai của Đấu La Đại Lục.
Hoắc Vũ Hạo bây giờ sự tình kỳ vọng nhất cũng tựa như lúc trước Bản Thể Đấu La không tiếc lấy thân tuẫn đạo, xử lý Từ Thiên Nhiên!
Từ Thiên Nhiên một đời kiêu hùng, Hoắc Vũ Hạo đối với hắn có một chút tâm lý sợ hãi. Hắn cũng không biết vì cái gì sẽ xuất hiện tâm tình như vậy. Nhưng hắn lại rất rõ ràng, chỉ cần Từ Thiên Nhiên chết rồi, đế quốc Nhật Nguyệt tất nhiên sẽ xuất hiện nội loạn. Tới lúc đó, tam quốc Đấu La Đại Lục chí ít có thể chậm khẩu khí.
Về phần Quất Tử, mặc dù thống soái cường đại, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng Hoắc Vũ Hạo liền từ đầu đến cuối không cách nào coi nàng thành địch nhân.
Cái khuyết điểm này bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng rất rõ ràng, hắn cũng biết, bản thân sở dĩ không có cách nào trở thành thống soái tam quân giống Quất Tử, cũng bởi vì lòng bản thân còn là quá mềm yếu.
"Ừm?" Ngay trong lúc vừa phóng thích ra tinh thần lực vừa suy tư, tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên xuất hiện cảm thụ kỳ dị.
Loại cảm thụ này hết sức đặc thù, hắn kinh ngạc phát hiện, trong phạm vi Tinh Thần Tham Trắc của bản thân, có hàng ngàn hàng vạn dao động tinh thần nhỏ bé đang run rẩy.
Bọn chúng hoảng hốt, đang sợ, thậm chí muốn tránh né, nhưng lại căn bản tránh né không được.
Mỗi một tia dao động tinh thần đều mười phần nhỏ yếu, dù cho Hoắc Vũ Hạo hơi sinh ra một chút ác ý, liền có thể đem chúng nó phá hủy. Thế nhưng, Hoắc Vũ Hạo lần đầu tiên cảm giác được có nhiều tinh thần va chạm như thế. Cũng là lần đầu tiên sau khi tinh thần lực của hắn hoàn toàn tiến vào cảnh giới nhập vi cảm thụ được.
Tiếp xúc tinh thần nhỏ bé cũng không phải đến từ địch nhân hoặc là cường giả, mà là tới từ các loại thực vật sinh trưởng ở trên mặt đất a!
Từ thực vật nhỏ như một gốc Lam Ngân Thảo, lớn đến đại thụ cao tới mấy chục mét. Mỗi một gốc thực vật đều có một phần tinh thần lực thuộc về mình, tinh thần lực của bọn nó có mạnh có yếu, phần lớn chính là nhỏ yếu. Bọn chúng rõ ràng bởi vì cảm nhận được tinh thần lực cường đại của Hoắc Vũ Hạo, cho nên mới sẽ hoảng hốt, sẽ biết sợ.
Loại cảm giác này quả thật quá kỳ dị, Hoắc Vũ Hạo còn là lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai thực vật cũng có tinh thần lực, hơn nữa ngay cả thực vật nhỏ yếu như Lam Ngân Thảo cũng không ngoại lệ.
Loại cảm thụ này quả thật quá mỹ diệu, Hoắc Vũ Hạo vô thức phóng ra thiện ý của mình, đồng thời cũng để cho tinh thần lực của mình trở nên càng thêm nhu hòa, hướng càng xa phóng thích.
Thiện ý được đến phản hồi, mà lại là phản hồi lập tức xuất hiện, nguyên bản tiếp xúc tinh thần e ngại cùng hoảng hốt lập tức liền đình chỉ run rẩy. Đồng thời truyền lại cho Hoắc Vũ Hạo ý niệm hưng phấn cùng vui vẻ.
Suy nghĩ của bọn nó thật là đơn giản, nhưng ở thời điểm này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo lại tràn ngập cảm giác vui vẻ cùng hạnh phúc.
Một tia tiếp xúc tinh thần không tính cái gì, nhưng khi ngàn ngàn vạn vạn tiếp xúc tinh thần đều hướng ngươi truyền lại cảm xúc vui vẻ của bọn chúng, ngươi lại có thể nào không sung sướng sao? Hoắc Vũ Hạo chính là như thế, cho nên, hắn bây giờ rất vui vẻ. Hơn nữa, những tiếp xúc tinh thần kỳ dị kia dường như còn đang cùng hắn tiến hành dung hợp tinh thần lực, để Tinh Thần Tham Trắc của hắn có thể rõ ràng cảm nhận được từng chi tiết biến hóa của thực vật.
Loại cảm giác này hết sức kỳ lạ, giống như Hoắc Vũ Hạo ở thời điểm này trở thành lãnh tụ của tất cả thực vật trong phạm vi mười dặm, con dân của hắn đang đem cảm thụ của mình hướng hắn báo cáo. Mà thực vật tiếp xúc tinh thần tăng phúc, tiêu hao tinh thần lực của bản thân Hoắc Vũ Hạo khi xuất ra Tinh Thần Tham Trắc thế mà giảm bớt, hơn nữa, tiếp xúc tinh thần cảm ứng được hắn, cho hắn thiện ý phản hồi càng nhiều, tiêu hao của bản thân hắn cũng càng ít đi.
Quá kỳ diệu, nguyên lai tinh thần lực lại còn có thể sử dụng như thế. Hoắc Vũ Hạo bây giờ rốt cuộc minh bạch trước đó trong biển cả, vì sao nhiều hải hồn thú có thể liên hợp lại cùng nhau, nhất là vũ hồn tổ hợp kỹ của nhân ngư nhất tộc. Bọn chúng có thể hoàn thành tổ hợp kỹ, rất có thể không phải bởi vì lực lượng huyết mạch của bản thân cực kì tương tự, mà là bởi vì tinh thần lực của bọn hắn lẫn nhau tương dung lợi hại.
Trong mơ hồ, Hoắc Vũ Hạo phảng phất bắt lấy một chút ảo diệu của thế giới tinh thần.
Hắn đã không còn giữ lại, tận khả năng đem Tinh Thần Tham Trắc của bản thân phóng ra ngoài, thiện niệm trong lòng càng đang không ngừng tăng cường. Cảm thụ được các thực vật mang tới phản hồi của hắn, hắn cũng đồng dạng hướng các thực vật thổ lộ hết yêu thích của bản thân đối bọn chúng.
Trong bất tri bất giác, Tinh Thần Tham Trắc của hắn đã phóng ra ngoài ra cực xa, dần dần, hắn đạt tới cực hạn. Nhưng mà, lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Đúng vậy, hắn kinh ngạc đến ngây người. Bởi vì hắn rung động phát hiện, phạm vi bao phủ tinh thần lực của bản thân, vậy mà vượt qua đường kính năm vạn mét.
Dưới trạng thái bình thường, hắn bây giờ năng lực dò xét cực hạn là hai vạn mét a! Đã là một cái con số cực kỳ kinh người, mà bây giờ, con số này lại biến thành năm vạn mét.
Mặc dù nhất định phải lấy thân thể của hắn làm trung tâm đến tính toán đường kính, không thể đơn độc hướng về một phương tiến hành thăm dò. Nhưng cũng đã sáng tạo kỳ tích. Hoắc Vũ Hạo tin tưởng, cho dù tồn tại cấp bậc Cực Hạn Đấu La, tinh thần lực cũng không thể kéo dài trăm dặm a!
Đường kính năm vạn mét, mang ý nghĩa đường kính năm mươi cây số, cũng mang ý nghĩa, chu vi một trăm dặm. Là một cái phạm vi rộng lớn cỡ nào.
Trong cảm giác tinh thần của Hoắc Vũ Hạo, không chỉ thành Thiên Hải trong cảm thụ của hắn, thậm chí còn có mấy tòa thành thị cũng đều trong phạm vi cảm giác của hắn.
Hơn nữa, lần này Tinh Thần Tham Trắc bao trùm còn có chỗ khác biệt, cũng không phải mọi phương hướng thăm dò lập thể, đạt tới năm vạn mét về sau, tất cả thị giác của Hoắc Vũ Hạo đều tới từ những thực vật cùng hắn tương hợp. Thông qua cảm thụ cùng thị giác của thực vật đến nhận biết thế giới. Thế nhưng, đã đủ a! Loại Tinh Thần Tham Trắc này cố nhiên không có cảm thụ toàn diện như thăm dò hình lập thể, nhưng mà, thông qua dao động tinh thần của thực vật tiến hành thăm dò, lại càng muốn bí mật hơn nhiều.
Thử hỏi, có hồn đạo khí tham trắc tinh thần nào sẽ nhằm vào tinh thần lực của một gốc thực vật tiến hành thăm dò chứ? Tinh thần lực thực vật quá yếu, hoàn toàn không trong giới hạn đáng kể.
Hoắc Vũ Hạo trong lúc vô ý, vậy mà phát hiện một cái năng lực kỳ diệu như vậy. Để hắn có thể nào không thích? Hơn nữa, từ trong thực vật, hắn còn có thể được đến một chút tin tức đơn giản, tin tức mặc dù không nhiều, nhưng lại rất trực tiếp, cũng rất dễ lý giải.
Tâm tư của thực vật rất đơn giản, ngươi đối với ta thiện ý, ta liền đối với ngươi thiện ý. Huống chi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo cường đại như vậy.
Trong phạm vi Tinh Thần Tham Trắc của hắn cũng có chút hồn thú hệ thực vật, chỉ bất quá, tuyệt đại đa số hồn thú hệ thực vật đều mười phần nhỏ yếu, bọn chúng đối với Hoắc Vũ Hạo thần phục càng thêm triệt để, bởi vì bọn chúng càng có thể cảm nhận được tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo cường đại.
Đột nhiên, trong đầu Hoắc Vũ Hạo sinh ra một cái ý niệm, thông qua Tinh Thần Tham Trắc của bản thân, hắn phát ra hỏi thăm, ý niệm tinh thần của hắn lập tức thông qua Tinh Thần Tham Trắc truyền lại cho tất cả các thực vật trong phạm vi tinh thần lực của hắn bao trùm.
Để Hoắc Vũ Hạo vạn lần không nghĩ tới chính là, ngay vài phút sau, một cái ý niệm tinh thần rõ ràng phản hồi ra trong đầu hắn, cũng làm cho hắn phấn khởi trực tiếp từ trong bụi cỏ nhảy dựng lên.
Hắn hướng các thực vật hỏi ra vấn đề rất đơn giản, các ngươi có từng thấy qua Lam Ngân Hoàng? Vương giả của Lam Ngân Thảo?
Chỉ có thực vật hiểu rõ thực vật nhất, trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ ôm khả năng một phần vạn tiến hành hỏi thăm, thế nhưng, chỉ vài phút sau, hắn được đến lại là câu trả lời khẳng định a! Đúng vậy, trả lời khẳng định!
Thân thể Đường Nhã vẫn như cũ ở vào trạng thái hư nhược, mặc dù Càn Khôn Tạo Hóa Đan khiến nàng không còn tiếp tục suy yếu đến tử vong, thế nhưng, một thân năng lực của nàng đã hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả đi đường đều cần vịn đồ vật. Đường Nhã như vậy, như thế nào để Hoắc Vũ Hạo nguyện ý nhìn thấy a!
Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, tam đại đế quốc cực khổ tìm không được Lam Ngân Hoàng, thế mà ở đế quốc Nhật Nguyệt tìm được manh mối. Quả thật vui mừng ngoài ý muốn a!
Hơi điều chỉnh hô hấp của mình một cái, Hoắc Vũ Hạo tận khả năng để cho tâm tình của mình ổn định một chút. Sau đó hướng tồn tại truyền lại tin tức xác nhận cho mình, phóng ra một cái dao động tinh thần thiện ý. Đồng thời đem Tinh Thần Tham Trắc của bản thân hướng nó tập trung, tìm kiếm nó.
Hoắc Vũ Hạo rất tỉnh táo, càng ở thời điểm này càng phải cẩn thận, từ trước đó hắn cảm thụ đến các xúc giác tinh thần mẫn cảm của thực vật, hắn biết được, một khi tinh thần dao động của hắn xuất hiện tâm tình quá mức vội vàng, rất có thể liền sẽ thoát ly loại trạng thái trước mắt, còn muốn tiến hành liên hệ, chỉ sợ sẽ khó càng thêm khó.
Sóng tinh thần nhu hòa tràn ngập thiện ý, lặng yên không một tiếng động hướng tồn tại truyền đến tin tức xuất ra.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo tìm đến dao động tinh thần rõ ràng muốn so với thực vật càng cường thịnh hơn một chút. Khi hắn tỏa định tinh thần lực của nó, vậy mà kinh ngạc phát hiện là một gốc hoa Mạn Đà La.
Đã không chỉ là hoa, mà là hồn thú, tu vi ước chừng tương đương với hồn thú mười năm, linh trí mới vừa vặn mở ra, có một tia. Như là hài tử vừa ra đời không lâu, chỉ có một chút bản năng mông lung.