Đấu La Đại Lục 2

Chương 120 - Hội Nghị Tại Hải Thần Các (1+2)

Dịch: HảiFull

Nơi cất giữ bảo vật thì tất nhiên sẽ thu hút trộm cướp "ghé thăm", từng có không biết bao nhiêu cao thủ trên đại lục lẻn vào đảo Hải Thần, cố gắng lén lút đột nhập vào Hải Thần Các nhưng chưa từng có ai vào mà lại còn có thể ra được.

Mỗi khi học viện Sử Lai Khắc có đại sự gì thì đều mở hội nghị ở trong Hải Thần Các này, đây cũng là dạng hội nghị cao cấp nhất ở học viện. Hội nghị này chỉ có viện trưởng, viện phó hai hệ và trưởng lão của Cung Phụng Đường là có tư cách tham gia. Những vấn đề quan trọng nhưng không thể thống nhất ý kiến được thì thường dùng cách biểu quyết để quyết định.

Mà bốn vị viện trưởng và phó viện trưởng của hai hệ ở trong hội nghị này, mỗi người cũng chỉ có duy nhất một phiếu mà thôi.

Lúc này bầu không khí trong phòng họp hội nghị tại Hải Thần Các im lặng một cách kỳ lạ. Chính giữa phòng đặt một cái bàn tròn dài hình bầu dục, xung quanh có mười người đang ngồi, nhưng ở vị trí chủ toạ đầu bàn lại đặt một cái ghế dựa, vị trí này nhìn vào là chỗ có ít ánh sáng nhất, chỉ mơ hồ thấy được dường như có ai đó đang ngồi ở đấy. So với mười người ngồi xung quanh thì người kia trông có vẻ hết sức đặc biệt.

Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa ngồi ở vị trí cuối cùng bên phải, còn Ngôn Thiểu Triết và một người phụ nữ khác cũng ngồi ở vị trí tương tự nhưng nằm bên trái. Người phụ nữ kia mang một vẻ đẹp hết sức mặn mà nhưng lại vô cùng lạnh lùng, cô nàng không thèm liếc nhìn Tiên Lâm Nhi lấy một cái.

Cả bốn người này so với những người còn lại ở trong phòng thì ăn mặc chỉnh tề nhất. Những ông lão, bà lão ngồi ở đằng trước đều hết sức kỳ lạ. Trong đó còn có cả vị Huyền lão mà Vương Ngôn từng dẫn đến xem Hoắc Vũ Hạo. Ông lão đó ngồi ngay ở vị trí đầu tiên kế bên chủ toạ, cũng chính là vị trí đầu tiên phía bên dãy của Ngôn Thiểu Triết.

Huyền lão lúc này vẫn một tay cầm đùi gà một tay ôm bình rượu, lão vừa ăn vừa uống trông vô cùng nhàn nhã chứ chẳng giống đang tham dự một hội nghị quan trọng chút nào cả.

“Mọi người đã đến đủ rồi thì chúng ta bắt đầu họp đi, Thiểu Triết, ngươi chủ trì.”

Một giọng nói vô cùng ôn hoà vang lên, giọng nói này đi vào tai khiến người ta có cảm giác như linh hồn mình được tẩy rửa, nhưng lại khó mà đoán được tuổi tác chính xác của người nói, chỉ biết rằng nó được phát ra từ người đang ngồi trên ghế dựa kia thôi.

“Dạ lão sư.” Ngôn Thiểu Triết lập tức đứng lên khom người hành lễ với người đang ngồi ở ghế chủ toạ.

Nếu có người ngoài ở đây nghe thấy tiếng gọi này của Ngôn Thiểu Triết thì chắc là phải giật mình chết khiếp quá. Bởi vì Ngôn Thiểu Triết đã thành danh khoảng sáu mươi năm rồi, tuổi thật của ông cũng đã hơn tám mươi. Vậy mà lão sư của ông vẫn còn khỏe mạnh thế này thì thật là khiến người khác hết hồn.

Khi giọng nói này vang lên, ngay cả Huyền lão đang chăm chú gặm đùi gà cũng bỏ hai thứ trên tay xuống, bàn tay đầy dầu mỡ thì không ngừng chùi vào quần áo, sau đó ngồi thẳng người lại. Những vị trưởng lão còn lại cũng không khác Huyền lão là mấy, ai cũng tự động sửa lại tư thế ngồi của mình.

Ngôn Thiểu Triết cúi chào mấy vị trưởng lão rồi phát biểu: “Kính thưa lão sư và các vị trưởng lão. Hôm nay, Thiểu Triết và Lâm Nhi cùng mời mọi người đến đây là muốn thương nghị một chuyện vô cùng trọng đại liên quan mật thiết đến tương lai mấy trăm năm tới của học viện chúng ta.”

Rầm!!!

Tiên Lâm Nhi vỗ mạnh một cái xuống bàn cắt ngang lời lão: “Ngôn Thiểu Triết, ngươi đừng có nói lệch sang chuyện khác, mau vào thẳng vấn đề đi.”

Lúc nàng vỗ bàn, mấy vị trưởng lão đều bị nàng dọa cho giật mình, ánh mắt của họ lại càng thêm phần quái lạ. Bà lão ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải ngay kế bên chủ toạ nhíu mày nói:

“Lâm Nhi!!! Đây là hội nghị ở Hải Thần Các. Con còn muốn làm ồn nữa thì đi ra ngoài đi.”

Sắc mặt Tiên Lâm Nhi khẽ biến, nàng hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lão bà kia có mái tóc trắng như tuyết, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều lắm, đôi mắt thì hết sức dịu dàng, bà quay sang nhìn Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:

“Thiểu Triết, ngươi cứ nói tiếp đi.”

“Dạ Lâm lão.”

Ngôn Thiểu Triết liếc nhìn Tiên Lâm Nhi với vẻ mặt đầy áy náy, nhưng ánh mắt hắn lại đầy sự kiên quyết. Bản thân hắn là viện trưởng hệ Vũ Hồn, hắn không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán của mình.

Tiên Lâm Nhi quay đầu đi chỗ khác không thèm liếc hắn lấy một cái.

Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói: “Các vị trưởng lão, chuyện là thế này...”

Sau đó hắn từ từ kể lại tất cả mọi chuyện mà không giấu diếm một cái gì hết, đầu tiên hắn nói về lần đánh cược của mình với Tiền Đa Đa, sau đó lại nói đến những biểu hiện xuất sắc của Hoắc Vũ Hạo.

“... sau kỳ nghỉ, nó trở về chẳng những có được Vũ Hồn thứ hai, mà Vũ Hồn ấy lại còn là Vũ Hồn Cực Hạn. Tuy rằng mấy Hồn Hoàn đầu tiên của nó không được tốt cho lắm, nhưng nó lại có Vũ Hồn thuộc tính cực hạn, nếu như chúng ta dốc toàn lực bồi dưỡng thì trong tương lai nó nhất định sẽ trở thành trụ cột của cả học viện, hơn thế nữa đứa bé này còn là cô nhi, rất có thể chúng ta sẽ giữ được nó ở lại học viện.”

“Đúng là ta đã đánh cược thua Tiền viện trưởng, nhưng theo cái nhìn cá nhân của ta thì chỉ có hệ Vũ Hồn mới có đủ tiêu chuẩn bồi dưỡng nó một cách tốt nhất, cũng chỉ có chúng ta mới có thể giúp nó phát huy được toàn bộ tiềm năng của mình.”

Những lời của Ngôn Thiểu Triết nghe qua thì có vẻ ngay thẳng nhưng ẩn ý lại ngầm tố cáo Tiền Đa Đa lừa mình cướp lấy Hoắc Vũ Hạo.

Nghe hắn nói xong, mấy vị trưởng lão ai cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, người bất ngờ nhất có lẽ chính là Huyền lão, lão nhíu mày suy tư, ánh mắt cũng không còn nhìn chằm chằm vào chiếc đùi gà trước mặt nữa.

Hội nghị ở Hải Thần Các thường chỉ được mở ra theo hai dạng. Dạng thứ nhất là có chuyện quan trọng và mời mọi người đến như thế này thì gọi là hội nghị lâm thời, dạng thứ hai là hội nghị tổ chức mỗi năm một lần được gọi là hội nghị định kỳ. Hội nghị định kỳ thì không cần phải bàn, còn hội nghị lâm thời thì mỗi một lần mở ra đều là do học viện Sử Lai Khắc phát sinh chuyện trọng đại. Trước đây, có mấy lần kết quả của hội nghị lâm thời thậm chí còn quyết định hướng phát triển của cả đại lục.

Thuộc tính cực hạn đúng là rất đáng để mở hội nghị lâm thời, thế nhưng các trưởng lão sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, biết là do hệ Vũ Hồn và hệ Hồn Đạo tranh giành đệ tử thì liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đây dù sao cũng chỉ là chuyện nội bộ, vậy thì mọi thứ sẽ tương đối dễ giải quyết.

Ngôn Thiểu Triết nói xong liền ngồi xuống, sau đó Tiền Đa Đa lập tức đứng bật dậy: “Các vị trưởng lão, câu chuyện Ngôn viện trưởng vừa nói có vài điểm không chính xác. Đúng là ta và lão ấy có đánh cược với nhau, nhưng khi đó bên hệ Hồn Đạo của chúng ta hoàn toàn chưa biết Hoắc Vũ Hạo còn có Vũ Hồn thứ hai. Khi đó chúng ta chỉ cảm thấy ưng ý với thiên phú chế tạo Hồn Đạo Khí của nó mà thôi.”

“Hoắc Vũ Hạo cũng đã bái Phàm Vũ lão sư làm sư phụ, sau đó nó chỉ mất có tám tháng, từ một người chưa từng tiếp xúc đến Hồn Đạo Khí mà trở thành Hồn Đạo Sư cấp hai, tốc độ thăng cấp này có thể nói là chúng ta chưa từng thấy qua trong lịch sử.

Đứa bé này siêng năng đến mức ngay cả Phàm Vũ cũng phải lên tiếng khen ngợi. Thiên tài như thế làm sao chúng ta có thể bỏ qua được đây? Lại nói lúc trước, khi nó dẫn nhóm giành được chức quán quân trong kỳ sát hạch tân sinh thì hệ Vũ Hồn đã làm gì? Ngay cả tư cách trở thành đệ tử hạch tâm mà nó cũng không được? Vậy mà Ngôn viện trưởng vừa phát hiện nó có Vũ Hồn thứ hai liền nhào đến tranh giành với chúng ta?

Ta đại diện hệ Hồn Đạo nói thẳng một câu, bất kể như thế nào, hệ chúng ta cũng sẽ không nhường bước. Hơn nữa hệ Hồn Đạo chúng ta đã quyết định dốc toàn lực bồi dưỡng nó, nhất định trong vòng ba mươi năm sẽ giúp nó trở thành Hồn Đạo Sư cấp chín đầu tiên trong lịch sử học viện Sử Lai Khắc.”

“Vì bồi dưỡng Hoắc Vũ Hạo, ta, Tiên viện trưởng và Phàm Vũ đã quyết định đặt kế hoạch bồi dưỡng Cực Hạn Đan Binh vào nó, còn Hoà Thái Đầu thì sẽ chuyển sang bồi dưỡng trở thành Hồn Đạo Sư phụ trợ Cực Hạn Đan Binh.”

“Các vị trưởng lão, ta có thể hiểu cho tâm trạng của Ngôn viện trưởng, Vũ Hồn Cực Hạn quả thật rất quan trọng với hệ Vũ Hồn, nhưng nó đối với hệ Hồn Đạo của chúng ta cũng không kém phần quan trọng. Hệ Vũ Hồn của học viện đã là thiên hạ đệ nhất, nhưng hệ Hồn Đạo thì không. Mọi chuyện chúng ta đang làm cũng vì muốn tạo nên một bước đột phá. Mà hệ Hồn Đạo thiếu nhất cái gì, chính là nhân tài a.

Các vị trưởng lão, xin các vị nhớ lại xem, đệ tử vào hệ Hồn Đạo lúc nào cũng là người thừa từ hệ Vũ Hồn mà thôi, như thế thì chúng ta lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với đế quốc Nhật Nguyệt cơ chứ? Hiện giờ, chúng ta không thiếu tiền cũng chẳng thiếu tài nguyên, cái thiếu duy nhất chỉ là nhân tài mà thôi. Ta tin chắc rằng chúng ta có thể bồi dưỡng nó thành một Hồn Đạo Sư cường đại. Cho nên, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhường nó cho bất kỳ một ai hết.”

Từng lời nói của Tiền Đa Đa như đinh đóng cột, không để lại một chút đường lui nào, so với lời của Ngôn Thiểu Triết còn cứng rắn hơn rất nhiều. Quả thật chuyện lần này, lý lẽ thuộc về hệ Hồn Đạo.

Tiên Lâm Nhi nói: “Ý của Tiền viện trưởng cũng chính là ý của ta, hệ Hồn Đạo chúng ta chấp nhận đánh cược tất cả vào đứa bé này, được ăn cả ngã về không. Nếu trên người của nó mà chúng ta còn không thể hoàn thành được kế hoạch Cực Hạn Đan Binh thì ta chấp nhận từ chức viện trưởng hệ Hồn Đạo này.”

Nàng vừa nói xong, cả Ngôn Thiểu Triết lẫn người phụ nữ bên cạnh đều kinh hoảng, quá ác liệt, một chiêu này của Tiên Lâm Nhi đúng là không thể đỡ được.

Đúng là tại học viện Sử Lai Khắc, hệ Vũ Hồn luôn luôn chiếm ưu thế rất lớn so với hệ Hồn Đạo, nhưng thực tế thì cả hai hệ lúc nào cũng đứng ngang hàng với nhau. Tuy các vị trưởng lão đa số đều xuất thân từ hệ Vũ Hồn nhưng mọi người cũng không thể tuỳ ý bác bỏ ý kiến của hai vị lãnh đạo hệ Hồn Đạo kia được, dù sao sự việc lần này là hệ Hồn Đạo hoàn toàn chiếm lý lẽ.

Nhất thời Ngôn Thiểu Triết cảm thấy vô cùng khó xử, càng tranh cãi thì chỉ sợ mâu thuẫn giữa hai hệ lại càng tăng thêm, đây là điều hắn hoàn toàn không muốn trông thấy.

Bản thân hắn là viện trưởng hệ Vũ Hồn, đương nhiên hắn sẽ vì sự phát triển của hệ mà cố gắng, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, hệ Hồn Đạo cũng là một bộ phận không thể thiếu của học viện Sử Lai Khắc, nội chiến thế này hắn không mong muốn một chút nào. Nếu không phải là Hoắc Vũ Hạo có Vũ Hồn Cực Hạn quá mức quan trọng, hắn cũng không muốn đứng ra tranh giành với hệ Hồn Đạo đâu...

Lúc này Huyền lão đột nhiên lên tiếng, lão ho khan một cái rồi nói: “Ý của các ngươi thế nào thì ta cũng đã nghe rõ cả rồi. Hoắc Vũ Hạo ta cũng đã từng gặp, lúc trước hệ Vũ Hồn không chọn nó cũng bởi vì cái Hồn Hoàn mười năm đầu tiên của nó mà thôi, bởi vì Vũ Hồn của nó là Vũ Hồn Linh Mâu, tương lai muốn phụ thêm Hồn Hoàn rất là khó khăn. Còn Vũ Hồn Bản Thể của nó ta cũng kiểm tra rồi, khả năng xuất hiện tình huống giác tỉnh lần thứ hai của nó rất thấp.”

“Mọi người hẳn là đã biết, Vũ Hồn Bản Thể càng ở vị trí quan trọng trên cơ thể thì cạnh mạnh mẽ. Nhưng kiểu gì thì nó cũng phải giác tỉnh lần thứ hai mới đáng được nhắc đến. Mà quan trọng hơn là Vũ Hồn Bản Thể ở vị trí càng quan trọng thì khả năng giác tỉnh lại càng thấp. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó chính là một trong những loại Vũ Hồn Bản Thể thuộc tính tinh thần cao cấp nhất. Cơ hội giác tỉnh lần thứ hai của nó quá mong manh. Cho dù là ở Bản Thể Tông thì ta cũng chưa từng nghe nói có trường hợp nào giác tỉnh được. Cho nên, ta dám khẳng định, Vũ Hồn thứ hai của nó hoàn toàn không hề liên quan gì đến chuyện giác tỉnh Vũ Hồn Bản Thể cả.”

“Ta suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi Vũ Hồn thứ hai của nó ở đâu mà ra. Ta thấy hay là chúng ta tìm hiểu chuyện này trước đi.”

Lâm lão ngồi đối diện Huyền lão nghe thấy thế liền mỉm cười: “Huyền lão, ngươi lại lạc đề rồi. Nguyên nhân thì mọi người đều có thể từ từ điều tra, nhưng đó là chuyện của sau này. Hiện giờ nội dung chính của cuộc họp lần này là chọn ra con đường phát triển tốt nhất cho nó.”

Huyền lão cười to nói: “Đương nhiên là để nó về với hệ Vũ Hồn của chúng ta rồi. Không cần biết Vũ Hồn Cực Hạn của nó từ đâu mà ra, tốt nhất nó nên ở hệ Vũ Hồn thì hơn. Chúng ta đã từng có kinh nghiệm bồi dưỡng Hồn Sư có Vũ Hồn Cực Hạn rồi, hơn nữa, bên ta cũng đang thiếu người đây.”

Lâm lão lắc đầu nói: “Tuyệt đối không được. Tiền Đa Đa có lý của nó, Hồn Đạo hệ từ trước đến giờ vẫn vô cùng thiếu hụt nhân tài. Đứa nhỏ kia đã trở thành đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo chúng ta rồi. Bây giờ bỗng dưng lại thay đổi như thế là không đúng quy định.”

Huyền lão bĩu môi nói: “Có cái gì không đúng quy định cơ chứ? Ta hỏi ngươi, hệ Hồn Đạo đến lớp mấy mới được nhận đệ tử? Phải là hơn năm ba, nhưng Hoắc Vũ Hạo năm mấy đây? Cái này là hệ Hồn Đạo làm sai trước.”

Ngôn Thiểu Triết nghe thấy thế thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, hắn thầm khen đúng là gừng càng già càng cay. Đừng thấy bình thường Huyền lão luôn say khướt, nhưng khi đụng chuyện thì lại vô cùng nghiêm túc a.

Một ông lão ngồi ở vị trí ngay sau Lâm lão lắc đầu nói: “Huyền lão, ngươi nói như vậy là không đúng. Đối với Hồn Đạo Sư, ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều. Chỉ trong vòng tám tháng thôi mà đã trở thành Hồn Đạo Sư cấp hai thì chỉ sợ ngay cả bên đế quốc Nhật Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện thiên tài như thế. Hơn nữa kế hoạch Cực Hạn Đan Binh lần trước hội họp ở đây chúng ta đều đã thông qua rồi mà. Hiện giờ Tiên Linh Nhi và Tiền Đa Đa đang chung sức hoàn thành nó, chúng ta phải ủng hộ hết mình chứ? Vũ Hồn Cực Hạn dù sao vẫn ở trong học viện chúng ta mà, cho học ở hệ Hồn Đạo thì cũng giống nhau cả thôi.”

Huyền lão hừ một tiếng nói: “Ai bảo giống nhau rồi hả? Giống ở chỗ nào ngươi mau chỉ ta xem? Cho vào hệ Hồn Đạo chỉ là lãng phí nhân tài mà thôi.”

Tiên Lâm Nhi tức điên lên không thèm nhịn nữa, bà đừng phắt dậy nói: “Huyền lão, cái gì mà lãng phí nhân tài hả? Hệ Vũ Hồn luôn miệng nói có kinh nghiệm đào tạo Hồn Sư có Vũ Hồn Cực Hạn à? Nhưng theo ta được biết, Vũ Hồn Cực Hạn của Hoắc Vũ Hạo là thuộc tính Băng mà? Các ngươi đã từng bồi dưỡng Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng hay sao? Hơn nữa, ngài làm trưởng lão rồi thì đừng có mà thiên vị hệ Vũ Hồn như thế. Ngài đã như thế thì hệ Hồn Đạo chúng ta tồn tại ở học viện còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?”

Huyền lão nghe thế cũng không chút tức giận, lão nói tiếp: “Cái con bé này, ta đúng là có chút nghiêng về hệ Vũ Hồn, bởi vì Vũ Hồn chính là căn bản của một Hồn Sư, cũng chính là cội nguồn của học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Mà hệ Hồn Đạo đối với học viện cũng vô cùng quan trọng. Ta cũng không hề muốn thiên vị hệ Vũ Hồn như thế, thôi thì như vậy đi, Thiểu Triết, ngươi chọn mười tên đệ tử hạch tâm bên hệ Vũ Hồn để Lâm Nhi chọn ra ba đứa, cứ thế mà trao đổi. Vậy đã được chưa?”

Hai mắt Ngôn Thiểu Triết lập tức sáng lên. Ý kiến này quá tuyệt vời, hệ Hồn Đạo không phải thiếu nhân tài sao? Thế thì ta lấy nhân tài đổi với các ngươi.

Nghĩ đến đây lão liền vội vàng đứng lên bày tỏ thái độ: “Cái này không thành vấn đề. Ta đồng ý dùng năm đệ tử hạch tâm đổi lấy Hoắc Vũ Hạo. Chúng ta đã rất có thành ý rồi. Mấy năm nay đúng là hệ Vũ Hồn không ủng hộ hệ Hồn Đạo nhiều lắm.

Tiên viện trưởng, Tiền viện trưởng, ta quyết định thế này. Từ giờ trở đi, ta cam đoan, sau năm thứ ba, hệ Vũ Hồn chúng ta sẽ không được tuyển chọn đệ tử trước nữa mà là hai hệ đồng thời cùng chọn, và chúng ta sẽ để cho học viên tự đưa ra quyết định của mình. Làm như thế thì không đến mười năm nữa, hệ Hồn Đạo sẽ phát triển với tốc độ chóng mặt.”

Nghe lão nói vậy, lửa giận trong lòng Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa cũng nguôi xuống vài phần. Không thể không thừa nhận Ngôn Thiểu Triết rất biết nắm bắt thời cơ, hơn nữa điều kiện này của hắn cũng sẽ mang đến rất nhiều ưu đãi cho tương lai của hệ Hồn Đạo. Đồng thời, cũng biểu hiện lão nhất quyết cần có Hoắc Vũ Hạo. Tiền Đa Đa keo kiệt là ở tiền bạc, còn cái mà Ngôn Thiểu Triết keo kiệt lại chính là nhân tài. Lần này khiến cho lão nhượng bộ đến mức này đã có thể nói là vô cùng có thành ý rồi.

Lâm lão ngồi ở vị trí đầu tiên bên kia nhìn sang Tiên Lâm Nhi hỏi: “Lâm Nhi, con thấy việc này thế nào?”

Tiên Lâm Nhi đang mải mê suy nghĩ chưa kịp trả lời thì Tiền Đa Đa đã từ từ đứng lên: “Ngôn viện trưởng, Thái viện trưởng, các vị trưởng lão. Ta đã nói ra quyết định của mình từ trước. Theo ý kiến cá nhân của ta, ta không muốn đổi. Ngựa tốt thì không cần nhiều. Đương nhiên nếu có nhiều nhân tài vào hệ của chúng ta đúng là sẽ mang đến nhiều kỳ ngộ hơn, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần một mình Hoắc Vũ Hạo là đã có thể giúp hệ Hồn Đạo một bước lên trời rồi. Tới lúc đó chúng ta còn phải lo lắng tới vấn đề thiếu nhân tài hay sao?

Dựa vào tình huống trước mắt, tốt nhất là hệ chúng ta nên tập trung vào một người thì tốt hơn. Ta rất cảm ơn thành ý của Ngôn viện trưởng, nhưng cá nhân ta vẫn mong có thể giữ lại Hoắc Vũ Hạo.”

Nghe lão nói xong, Tiên Lâm Nhi cũng chậm rãi đứng lên: “Ta hoàn toàn đồng ý với Tiền viện trưởng. Hệ Hồn Đạo chúng ta vẫn quyết định không đổi. Đệ tử hạch tâm của mình, chúng ta nhất định không nhường cho ai hết.”

Sắc mặt Ngôn Thiểu Triết lập tức trầm xuống, lão đã nhượng bộ đến thế rồi mà Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa vẫn không chịu đồng ý, lửa giận trong lòng lão đã bắt đầu bộc phát rồi.

“Ta, viện trưởng hệ Vũ Hồn cũng đưa ra quyết định cuối cùng của mình. Hồn Sư có Vũ Hồn Cực Hạn ngàn năm khó gặp, hệ Vũ Hồn chúng ta nhất quyết không buông tha. Hôm nay là tình thế bắt buộc nên mới mở cuộc họp này, nếu vẫn không thể thương lượng được thì chúng ta biểu quyết đi.”

Người phụ nữ từ nãy tới giờ vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh hắn cũng từ từ đứng dậy nói: “Ta hoàn toàn ủng hộ Ngôn viện trưởng. Vũ Hồn Cực Hạn nhất định phải ở lại hệ Vũ Hồn.”

Người này chính là phó viện trưởng của hệ Vũ Hồn, tên là Thái Mị Nhi. Bình thường bà đều dạy học ở nội viện.

Hai hệ Vũ Hồn và Hồn Đạo đều không chịu nhường bước, các vị trưởng lão đều cảm thấy khó xử. Bất luận quyết định cuối cùng là thế nào thì chắc chắn cũng sẽ làm một bên bất mãn. Từ đó rất có thể sẽ khiến cho hai hệ phát sinh xung đột. Mặc dù hệ Vũ Hồn luôn chiếm ưu thế nhưng hệ Hồn Đạo lại là một bộ phận không thể thiếu của học viện. Nếu cứ tiếp tục chèn ép thế này, chỉ sợ hệ Hồn Đạo càng lúc càng rơi vào tình huống bất lợi, thậm chí còn có thể xuất hiện chuyện nhân tài ra đi.

Bởi vậy, các trưởng lão đều đang cẩn thận suy nghĩ, không ai vội bày tỏ thái độ gì cả.

“Ngồi xuống hết đi.”

Giọng nói ôn hoà của người ngồi ở vị trí chủ toạ bất chợt vang lên, hai bên đang đối chọi gay gắt như vậy, thế mà vừa nghe thấy câu nói kia liền lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Lý lẽ của các ngươi ta đều nghe rõ cả rồi. Nhưng vẫn còn một khả năng mà các ngươi đều chưa tính tới. Ta hỏi các ngươi một câu, mục tiêu ban đầu khi học viện Sử Lai Khắc sáng lập là gì?”

Ngôn Thiểu Triết cung kính đáp: “Dạ là bồi dưỡng những Hồn Sư quái vật. Học viện Sử Lai Khắc chỉ bồi dưỡng quái vật, không dạy dỗ người thường.”

Giọng nói ôn hoà lại vang lên: “Không sai, chúng ta chỉ bồi dưỡng quái vật không dạy dỗ người thường. Đã như vậy tại sao chúng ta lại không dũng cảm một chút, bồi dưỡng thêm một quái vật khủng khiếp nữa đây? Đứa nhỏ Hoắc Vũ Hạo này chắc chắn đã gặp được may mắn gì đó. Nó chỉ là một cô nhi, cho nên sẽ không nghiêng về bất cứ quốc gia nào. Đồng thời, rất có thể nó sẽ lựa chọn ở lại học viện này. Tiền Đa Đa.”

Tiền Đa Đa vội vàng đứng dậy cung kính đáp: “Dạ Mục lão.”

“Ta hỏi ngươi, trong quá trình tám tháng nó học tập ở hệ Hồn Đạo có từng gián đoạn học tập ở hệ Vũ Hồn hay không?”

Tiền Đa Đa lập tức đáp: “Dạ chưa. Nó mỗi ngày đều theo Phàm Vũ học hai canh giờ. Cũng chính vì như vậy ta mới gọi nó là thiên tài a. Ròng rã tám tháng như thế mà nó vẫn trở thành Hồn Đạo Sư cấp hai được.”

“Tốt, ta lại hỏi tiếp các ngươi. Hoắc Vũ Hạo học bên hệ Hồn Đạo như thế, vậy quá trình nó học ở hệ Vũ Hồn thì sao? Tu vi thế nào?”

Ngôn Thiểu Triết nói: “Khi ta quan sát nó chiến đấu, Hồn Lực của nó khoảng chừng trên dưới cấp hai mươi lăm. Ta cũng đã xem lại hồ sơ, khi nó mới vào học viện, tu vi chỉ là cấp mười ba, một năm tăng lên mười hai cấp. Bất kể do may mắn hay thiên phú thì cũng quá đủ tiêu chuẩn của một thiên tài rồi. Cho dù sau cấp ba mươi, tốc độ tu luyện của nó có chậm lại thì cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.”

Giọng nói ôn hoà kia lại vang lên kèm theo một tiếng cười nhè nhẹ: “Các ngươi là người trong cuộc nên đều u mê. Nếu đứa bé này trong một năm học cả hai hệ mà thành tích vẫn cao đến thế thì tại sao các ngươi còn phải tranh giành nó làm gì nữa chứ? Cứ để cho nó theo cả hai hệ như cũ thế là xong.”

“A.”

Cả bốn người Ngôn Thiểu Triết, Thái Mị Nhi, Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa đều đồng loạt ngẩn người.

Bởi vì người đang ngồi trên ghế dựa kia mới thực sự là người đứng đầu học viện Sử Lai Khắc, hắn cũng chính là lão sư của Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi, ngoài ra còn là chủ nhân của Hải Thần Các nữa. Lời của vị kia rất có trọng lượng, cho dù hai đại trưởng lão là Huyền lão hay Lâm lão đều không dám làm trái quyết định của hắn.

Tiên Lâm Nhi nhịn không được hỏi: “Lão sư, bất luận là hệ Hồn Đạo hay hệ Vũ Hồn, càng về sau kiến thức phải học lại càng cao thâm, sẽ làm mất rất nhiều thời gian. Nếu cùng học cả hai bên thì e rằng sẽ làm chậm trễ chuyện học hành của nó. Học nhiều mà không hiểu hết thì cũng bằng không, như vậy lại càng lãng phí tài năng của nó?”

Mục lão mỉm cười đáp lại: “Làm sao con biết nó không thể thành công? Thật ra các con đều rơi vào sai lầm căn bản nhất. Đó chính là đặt hai hệ Vũ Hồn và Hồn Đạo vào thế đối lập. Ta hỏi các con một câu. Các con một bên thiếu Hồn Lực, một bên thiếu Vũ Hồn, mà điểm khác nhau của hai bên chỉ là phương pháp công thủ mà thôi, chứ có cái gì đâu? Đừng làm cho vấn đề trở nên phức tạp thêm nữa.”

“Lâm Nhi, nếu con thật sự muốn Hoắc Vũ Hạo trở thành một Hồn Đạo Sư đứng đầu thì Hồn Lực với nó là quan trọng nhất, nếu không làm sao nó có thể sử dụng và chế tạo Hồn Đạo Khí cường đại được? Mà những Hồn Sư có Vũ Hồn Cực Hạn thì tốc độ Hồn Lực tăng lên càng lúc càng chậm, bên con không có phương pháp giảng dạy thích hợp như bên hệ Vũ Hồn, thế thì tốc độ tu luyện của nó cũng sẽ giảm theo thôi.”

“Thiểu Triết, con cũng tương tự như thế. Hoắc Vũ Hạo có thiên phú về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí, mà Hồn Đạo Khí sẽ giúp nó bảo vệ tính mạng một cách tốt nhất. Muốn bồi dưỡng nó trở thành Hồn Sư cường đại không phải ngày một ngày hai là xong, lúc nào con cũng có thể ở bên cạnh bảo vệ nó được hay sao? Nếu khi gặp phải nguy hiểm, nó có khả năng tự bảo vệ bản thân mới là tốt nhất. Đã vậy tại sao không để cho nó làm Hồn Đạo Sư? Mà học viện chúng ta hiện nay cũng thiếu đúng một vị Hồn Đạo Sư cao cấp nhất.”

“Thế nên ta mới quyết định để cho nó cùng tu luyện cả hai hệ. Việc các con cần làm bây giờ là đừng ép nó phải lựa chọn, mà hãy dốc hết sức tạo cho nó một môi trường học tập tốt nhất, để nó có thể thoải mái tu luyện. Các con quên mất một điều vô cùng quan trọng, đó chính là đứa bé này cũng có suy nghĩ của riêng nó nữa. Nó chỉ mới mười hai tuổi mà thôi, các con tạo nhiều áp lực cho nó làm gì?”

“Thế nên từ giờ trở đi các con cứ để cho nó học tập như ngày trước. Hai hệ hãy cùng nhau bồi dưỡng nó. Hãy để tương lai quyết định mọi chuyện, nếu lần sát hạch nào nó cũng đạt được thành tích cao, thì thật sự chúng ta đã bồi dưỡng ra một quái vật khủng khiếp rồi. Đây cũng là tổng hợp lại từ quy trình đào tạo Cực Hạn Đan Binh.”

Nghe xong những lời này của các chủ, những trưởng lão còn lại đều gật đầu đồng ý, vẻ mặt mọi người cũng bình tĩnh trở lại.

Tiên Lâm Nhi nói: “Lão sư, nếu thành tích của Hoắc Vũ Hạo giảm xuống thì sao?”

Hải Thần Các các chủ mỉm cười nói: “Vậy thì lại càng đơn giản. Cứ để cho nó lựa chọn là xong. Nó thích hệ nào thì để nó theo hệ đó. Chúng ta chỉ là những người dẫn đường mà thôi. Còn chuyện này nữa, lão Huyền, đừng đi điều tra lai lịch Vũ Hồn thứ hai của nó làm gì. Tuy ta cũng rất tò mò nhưng ta có thể khẳng định với mọi người rằng đứa nhỏ này rất lương thiện, ý chí của nó cũng vô cùng kiên định. Cho nên, chúng ta không cần đi tìm hiểu bí mật kia làm gì.”

“Dạ các chủ.” Huyền lão gật đầu đáp ứng.

Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt hai người đều đã thả lỏng đi khá nhiều, hai bên giằng co vớ nhau từ nãy tới giờ cuối cùng cũng thu được một kết quả tạm hài lòng.

Hải Thần Các các chủ lại nói: “Nếu các ngươi không còn ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi. Thiểu Triết, Lâm Nhi, các con đừng xuất hiện nhiều trước mặt đứa bé đó nữa. Ở tuổi này cứ để cho nó chuyên tâm vào tu luyện đi, mọi chuyện bên ngoài càng ít quấy nhiễu càng tốt.”

“Dạ.”

Hội nghị quan trọng tại Hải Thần Các cứ như vậy mà kết thúc, vận mệnh của Hoắc Vũ Hạo cũng đã được an bài.

Không lâu sau đó Hoắc Vũ Hạo đã nhận được tin tức từ Phàm Vũ, học viện quyết định giữ nguyên hiện trạng, đồng thời hệ Vũ Hồn cũng cho hắn thân phận đệ tử hạch tâm, thế là hắn đã trở thành đệ tử đầu tiên trong lịch sử học viện làm đệ tử hạch tâm của cả hai hệ.

Còn những gì mà Ngôn Thiểu Triết đã hứa hẹn thì không thấy ai nhắc đến, Phàm Vũ chỉ dặn dò hắn cứ tu luyện bình thường, ban ngày học ở hệ Vũ Hồn, buổi tối lại sang hệ Hồn Đạo. Đồng thời chiều mai hắn cũng phải qua hệ Hồn Đạo tham gia thi sát hạch.

Kết quả này làm cho Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, không phải lựa chọn dĩ nhiên là tốt nhất.

Kỳ sát hạch học sinh năm hai của hệ Vũ Hồn vẫn chưa kết thúc, dù sao hai lớp cộng lại có đến cả trăm học viên, mà mỗi học viên đều thi sát hạch riêng lẻ.

Sáng hôm sau, Hoắc Vũ Hạo thức dậy rồi cùng Vương Đông tu luyện đến trưa, sau đó xuống nhà ăn ăn cơm, mãi đến khi chuông reo báo giờ học buổi chiều bắt đầu hắn mới đi đến khu vực thí nghiệm của hệ Hồn Đạo mà tiến hành sát hạch.

“Hoà sư huynh.” Hoắc Vũ Hạo chạy đến gọi to.

Hoà Thái Đầu cười to, túm lấy Hoắc Vũ Hạo xoay một vòng: “Vũ Hạo, huynh nghe nói đệ đã thành tâm điểm của học viện rồi a. Mấy vị viện trưởng còn vì đệ mà suýt chút đánh nhau nữa. Lợi hại, thật là lợi hại!”

Hoắc Vũ Hạo giật mình nói: “Sư huynh, ngay cả huynh cũng biết rồi sao?”

Hoà Thái Đầu ngây ngô trả lời: “Là sư phụ nói cho huynh biết. Sư phụ còn dặn huynh không được đi nói lung tung.”

Hoắc Vũ Hạo lúc này mới bình tĩnh lại, hắn cũng chẳng hề muốn chuyện này bị lộ ra ngoài, không thì hắn lại trở thành mục tiêu công kích của cả ngoại viện nữa. Hắn chỉ muốn được tu luyện một cách bình thường mà thôi.

“Đi, mau vào trong này. Lão sư bảo đệ đến thi sát hạch kìa. Đệ đã chuẩn bị xong chưa?” Hoà Thái Đầu ôm vai Hoắc Vũ Hạo đi vào trong.

Hoắc Vũ Hạo nói: “Sư huynh, sát hạch của hệ Hồn Đạo chúng ta thường như thế nào?”

Hoà Thái Đầu nói: “Đương nhiên cũng là chiến đấu thực tế giống hệ Vũ Hồn thôi, đó chính là cách đơn giản nhất để kiểm tra thực lực. Sư phụ đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, cụ thể sẽ sát hạch đệ cái gì thì huynh cũng không rõ nữa.”

Trong khu vực thí nghiệm, ở Đối Chiến khu đang có hai học viên chiến đấu với nhau.

Điểm khác biệt với sát hạch của hệ Vũ Hồn chính là sát hạch ở hệ Hồn Đạo chủ yếu dựa vào Hồn Đạo Khí. Cả người hai học viên kia đều loé ra một vòng hào quang màu vàng rực rỡ, trông cứ như là vòng bảo hộ của họ, đồng thời khi bọn họ công kích lẫn nhau, trên bầu trời còn trôi nổi một quang ảnh, dường như là đang quan sát bọn họ vậy.

Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo không còn là một đứa bé ngây thơ không hay biết gì về Hồn Đạo Khí nữa, hắn biết quang ảnh lơ lửng trên không trung kia cũng là một dạng Hồn Đạo Khí, nó có tên gọi là Di Động Hồn Đạo Thuẫn. Đây là một loại viễn trình Hồn Đạo Khí có tác dụng phòng ngự. Loại Hồn Đạo Khí cao cấp này phải cần Hồn Đạo Sư cấp bốn trở lên mới có thể thao tác được. Tác dụng của nó thì cũng rất đơn giản thôi, khi hai đệ tử chiến đấu phát sinh tình huống nguy hiểm nó sẽ lập tức phát động chắn ngang bảo vệ an toàn của các đệ tử.

Hai học viên kia thi đấu đã đến thời điểm quan trọng, từng tia ánh sáng trên không trung không ngừng đan xen vào nhau tạo thành một chùm ánh sáng vô cùng đẹp mắt.

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng phóng ra Tinh Thần Tham Trắc dò xét xung quanh, nhưng không đợi hắn nắm rõ tình hình, chiến đấu đã kết thúc.

“Ầm.”

Vòng bảo hộ của đệ tử phía bên trái nháy mắt nổ tung hoá thành hàng ngàn điểm sáng, ngay sau đó, Di Động Hồn Đạo Thuẫn lập tức bay đến chắn trước mặt hắn, chặn ngay một kích của đối thủ.

“Tử Phong thắng Mạc Khoa. Điểm tích lũy thêm một.” Lão sư giám trận đứng bên ngoài đọc to kết quả, sau đó cúi xuống ghi chép cái gì đó.

“Nhóm tiếp theo.”

“Chờ một chút.” Giọng nói trầm ấm của Phàm Vũ vang lên, sau đó hắn từ từ tiến vào.

“Vũ Hạo lại đây. Tiếp theo là lượt của con.”

Cái Di Động Hồn Đạo Thuẫn kia là do hắn khống chế, với tu vi của hắn mới có thể đảm bảo được Di Động Hồn Đạo Thuẫn di chuyển vào đúng vị trí, hơn nữa, hắn còn đang đồng thời khống chế đến bốn cái Di Động Hồn Đạo Thuẫn. Như thế mới có thể nắm chắc bảo vệ được an toàn của học viên.

“Dạ.” Hoắc Vũ Hạo vâng lời lập tức vội vàng bước vào.

Lúc này, các học viên còn đứng đợi đến lượt sát hạch trông thấy Hoắc Vũ Hạo thì đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, bình thường Hoắc Vũ Hạo đều đi theo Phàm Vũ học tập nên bọn họ cũng không biết hắn là ai. Nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài thì hắn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, rõ ràng không phải là đệ tử của hệ Hồn Đạo. Phàm Vũ lão sư làm sao lại cho hắn vào đây thế này?

Phàm Vũ nói: “Sát hạch của con rất đơn giản, chính là đối chiến. Trong quá trình đối chiến, mỗi người đều phải sử dụng Hồn Đạo Khí do chính mình làm ra. Ai đánh vỡ được phòng ngự của đối phương trước thì chiến thắng. Ta sẽ khống chế Di Động Hồn Đạo Thuẫn bảo vệ các con.”

Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư phụ, người không cần sử dụng Di Động Hồn Đạo Thuẫn để bảo hộ đệ tử đâu.”

Phàm Vũ mỉm cười nói: “Được, vậy thì theo ý con. Nếu không thể cản được thì Tinh Thần Tham Trắc sẽ lập tức báo với con thôi. Có gì bất trắc thì con cứ kêu cứu. Được rồi, mau vào đi.”

“Dạ.” Hoắc Vũ Hạo bước vào bên trong Đối Chiến khu, đồng thời lấy Hồn Đạo Khí của mình ra.

Lúc này những đệ tử bên ngoài mới phát hiện huy hiệu đang đeo trên ngực của Hoắc Vũ Hạo.

Không thể nào? Hắn là Hồn Đạo Sư cấp hai???

Bình Luận (0)
Comment