Dịch: HảiFull
“Ngươi thật sự muốn mua nó à?” Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Hoắc Vũ Hạo ghé vào tai Vương Đông nói nhỏ: “Nhanh lên, cửa hàng này không biết nhìn hàng. Thứ kia không phải Kình Giao ngàn năm mà là vạn năm cho nên nó mới đen xì như vậy, ngươi mua nhanh lên, chẳng may mà bị người khác phát hiện là mình không còn cơ hội nữa đâu.”
Vương Đông nghe hắn nói thế cũng giật mình, nhưng hắn và Hoắc Vũ Hạo vô cùng hiểu ý nhau, Hoắc Vũ Hạo đã nói thế thì hắn không hỏi thêm gì nữa mà lập tức đi về quầy phía tây tính tiền.
Đúng vậy, khối Kình Giao này chính xác là vạn năm như Hoắc Vũ Hạo đã nói, nhưng dĩ nhiên với hiểu biết của hắn làm sao có thể nhận ra, đáp án này chính là Băng Đế đã nói cho hắn.
Kình Giao vạn năm là thứ vô cùng hiếm thấy, cho nên cả Tụ Bảo Các cũng không có ai có thể nhận ra nó cả.
Biển cả là thiên đường của Hồn Thú, nghe nói số lượng Hồn Thú trong đó gấp mười lần Hồn Thú trên đất liền. Mà ở đó Hồn Thú cũng chia ra thành nhiều cấp bậc khác nhau, mà Hồn Thú loại cá kình này là một trong những bá chủ ở nơi đấy.
Con người đi vào biển cũng giống như cá nằm trên thớt, cho nên rất ít có người có gan đi sâu vào biển. Bởi vậy họ mới miễn cưỡng săn bắt tìm Kình Giao ngàn năm chứ những con có tu vi trên vạn năm đều sống ở những vùng biển sâu, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ nữa, như thế thì ai dại mà tự đi tìm phiền phức cơ chứ?
Đối với Hồn Sư bình thường, Kình Giao có thể giúp cải thiện cơ thể, sau đó bọn họ sẽ cố hết sức tìm Hồn Thú phù hợp với khả năng chịu đựng của mình. Nhưng đối với Hoắc Vũ Hạo thì Kình Giao chính là một bảo vật tuyệt vời. Hiện giờ vấn đề lớn nhất của hắn chính là thân thể quá yếu không thể chịu đựng được nguồn năng lượng từ Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm.
Thiên Mộng Băng Tằm mang đến cho hắn chỉ là một Hồn Hoàn bình thường có thể gia tăng số năm của Hồn Hoàn, còn Băng Đế thì lại khác. Nguồn năng lượng từ mấy chục vạn năm tu vi của Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều bị phong ấn lại trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, cho nên cơ thể hắn càng cứng cáp thì tu vi hắn sẽ càng tăng nhanh.
Băng Đế luôn mong Hoắc Vũ Hạo sớm ngày cường đại thì điều hiển nhiên là không thể bỏ qua Kình Giao vạn năm chân quý như vậy rồi.
Lát sau Vương Đông mới trở về, lúc này vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo mới có thể bình tĩnh lại được. Khối Kình Giao này không giống với khối Hồn Cốt ban nãy, nên Tụ Bảo Các sau khi nhận tiền liền giao hàng cho bọn họ luôn, Vương Đông nhận lấy rồi đặt vào tay Hoắc Vũ Hạo.
“Hi vọng chúng ta không nhìn nhầm.”
Vương Đông nhìn cái thứ đen tuyền trong tay Hoắc Vũ Hạo mà có chút không tin. Cái này chả có chút mùi hương nào, thật khó tin nó là từ Ma Kình vạn năm a.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói: “Đi thôi, thứ chúng ta cần đều lấy được rồi. Để tí nữa về ta tìm Chu lão sư nhờ một lão sư hệ hỏa giúp chúng ta nung chảy nó, thứ này không thể ăn sống a.”
Vương Đông lắc đầu liên tục: “Ngươi muốn ăn thì ăn một mình đi. Ta ghét cái thứ này, trước đây ta đã ăn rất nhiều rồi, lần nào cũng là bị ép. Sau khi dung hợp được Hồn Hoàn ngàn năm ta đã thề cả đời không bao giờ ăn cái thứ sền sệt này nữa.”
Hoắc Vũ Hạo chợt nói: “Khó trách Hồn Hoàn thứ hai của ngươi là Hồn Hoàn ngàn năm a. Nhà ngươi giàu thật.”
Hai người trên đường đi về thì gặp Bối Bối sư huynh, cả ba chào hỏi nói chuyện với nhau vài câu, Bối Bối bảo bọn họ về trước đi, mình còn chờ Từ Tam Thạch một chút. Mà Từ Tam Thạch lúc này vẫn còn đang bận trăm phương ngàn kế bám chặt lấy Giang Nam Nam.
……………
Học viện Sử Lai Khắc, đảo Hải Thần.
“Cái gì? Chính là tên nhóc Hoắc Vũ Hạo kia?” Mã Tiểu Đào vẻ mặt vô cùng kinh hoảng nhìn Ngôn Thiểu Triết.
Ngôn Thiểu Triết gật đầu nói: “Đúng, luồng hàn băng lúc trước vào cơ thể con rất có thể là từ người Hoắc Vũ Hạo, có lẽ khi đó nó chỉ vô thức làm ra mà thôi. Khi đó Vũ Hồn thứ hai của nó còn chưa thức tỉnh. Ta đoán là vì bị Vũ Hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của con bóp chặt nên nó mới theo bản năng tự bảo vệ mình thôi. Có khi cũng nhờ lần đó mà Vũ Hồn thứ hai của nó mới thức tỉnh được.”
Mã Tiểu Đào vô cùng hưng phấn nói: “Nếu vậy thì thật là tốt quá, tốt quá. Đệ tử bị luồng tà hỏa này tra tấn muốn chết rồi. Huyền Vũ Quy của Từ Tam Thạch dù sao cũng chỉ là Vũ Hồn thuộc tính thủy chứ không phải thuộc tính băng, càng ngày càng không còn hiệu quả nữa. Có Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính băng của Hoắc Vũ Hạo thì đệ tử có thể thoát khỏi tình cảnh này rồi. Như thế thì đệ tử vẫn có thể đại diện học viện đi tham dự trận thi đấu lớn nhất của tất cả các học viện cao cấp sắp cử hành rồi.”
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói: “Con vẫn chưa qua hai mươi tuổi, nếu có thể ổn định lại Vũ Hồn thì đúng là lần này có thể đại diện học viện dẫn đầu dự thi rồi.”
“Thật tốt quá. Rốt cuộc cũng có cách cứu vãn. Không được, đệ tử phải lập tức đi tìm Hoắc Vũ Hạo, để nó giúp đệ tử trấn áp tà hỏa.” Nói xong Mã Tiểu Đào lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Ngôn Thiểu Triết cười nói: “Cái con bé này, từ từ đi. Hoắc Vũ Hạo hôm nay hẳn là đến thành Sử Lai khắc tham dự Thưởng Bảo Hội rồi.”
“Dạ, đệ tử biết rồi...”
Lời còn chưa dứt mà bóng dáng Mã Tiểu Đào đã biến mất dưới màn đêm.
Ngôn Thiểu Triết bất đắc dĩ lắc đầu: “Con bé này tính tình vẫn không sao sửa được. Sau này ai mà dám cưới nó đây. Trong nội viện nhiều đệ tử như vậy mà không một ai dám theo đuổi nó. Trừ Nhạc Huyên thì con bé Tiểu Đào này có thiên phú tốt nhất. Hi vọng Vũ Hạo có thể dần dần hóa giải luồng tà hỏa trong cơ thể con bé, giúp nó trở thành Hỏa Phượng Hoàng thật sự giống vị tổ tiên của nó ngày xưa.”
……………..
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang đi trong thành Sử Lai Khắc, tâm trạng của cả hai lúc này vô cùng tốt, mặc dù không biết khối Hồn Cốt Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt có thể mang đến Hồn Kỹ gì cho Vương Đông, nhưng xem cái giá kia chắc chắn nó là một Hồn Cốt vô cùng mạnh mẽ rồi.
950 vạn kim hồn tệ a, khi Hoắc Vũ Hạo đi giao dịch cũng có chút không yên lòng, cuối cùng hắn không ngờ Tụ Bảo Các vẫn cho hắn nhận lấy. Lần này, không chỉ hắn mà Vương Đông cũng đã nợ học viện một phần tình nghĩa vô cùng lớn rồi.
Hoắc Vũ Hạo là người ân oán rõ ràng, những gì học viện đã dành cho hắn, hắn chưa bao giờ quên.
“Đêm nay về ngươi dùng khối Kình Giao kia trước đi, rồi mai ta nhận được Hồn Cốt thì ngươi hộ pháp cho ta. Có khối Hồn Cốt này rồi cho dù một chọi một ta cũng có thể thoải mái đánh một trận với Đái Hoa Bân.” Vương Đông vừa nói vừa huơ huơ nắm đấm của mình, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy cũng không nhịn được cười.
Thực lực của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đang dần dần lớn lên. Chờ Vương Đông có được khối Hồn Cốt này thì thực lực của cả nhóm lại tăng lên một lần nữa. Lúc đó có thể xem là một trong những nhóm mạnh nhất năm hai rồi.
Còn về phần Đái Hoa Bân, Hoắc Vũ Hạo đã có thể đối mặt mà không còn tức giận, những cừu hận đã bị hắn chôn chặt vào tận sâu đáy lòng, hơn nữa Đái Hoa Bân còn từng có hai lần thua mà quỳ xuống nhận sai với hắn, nhờ thế cảm xúc trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng đã vơi đi không ít.
“Vũ Hạo, có sát khí. Là nhằm vào đệ.” Đúng lúc này, giọng nói đầy sự cảnh giác của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo tuy còn bé nhưng đã trải qua không ít trận đấu rồi, sau khi nghe Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở, hắn chẳng những không cuống quýt mà còn cố gắng giữ bình tĩnh.
Tốc độ di chuyển của hắn vẫn không hề giảm xuống, nụ cười trên khóe môi vẫn còn nguyên đấy, tuy nhiên Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đã bắt đầu hoạt động.
Lúc đầu Vương Đông có chút sửng sờ nhưng cả hai hợp tác đã lâu nên hắn lập tức có phản ứng, quay đầu sang nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo rất nhanh đã dãn ra đến khoảng cách lớn nhất, quả nhiên, hắn cảm nhận được xa xa có một luồng sát khí không ngừng truyền đến, có điều khoảng cách dò xét của Tinh Thần Tham Trắc còn bị hạn chế nên hắn chưa thể biết được chính xác nó phát ra từ đâu.
Hoắc Vũ Hạo chủ động nắm chặt tay Vương Đông, Hạo Đông lực của cả hai nháy mắt di chuyển trong cơ thể hai người.
Vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo cũng không có gì thay đổi, hắn nhỏ giọng nói: “Phía trước có người phục kích chúng ta, nơi này cách học viện xa hơn so với thành Sử Lai Khắc, giờ ta đếm ba tiếng thì chúng ta lập tức quay đầu chạy về thành Sử Lai Khắc, phải chạy hết tốc độ, hiểu chưa?”
Vương Đông nhỏ giọng nói: “Là ai?”
Hoắc Vũ Hạo trả lời: “Không biết, nhưng có sát khí. Chúng ta về thành Sử Lai Khắc trước rồi tính sau. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Càng tiến về phía trước sát khí càng nồng đậm, Hoắc Vũ Hạo cẩn thận kéo Tinh Thần Tham Trắc về hướng phát ra sát khí, khoảng cách dò xét nhất thời kéo dãn ra, đến khi nó kéo dãn đến hai trăm thước thì xuất hiện sáu bóng người đang ẩn núp phía xa, dựa theo luồng Hồn Lực phát ra từ người bọn họ thì cả hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tuyệt đối không phải là đối thủ.
“Một.”
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói, bước đi cũng không chậm lại, lúc này bọn họ tuyệt đối không thể để kẻ địch phát hiện ra mục đích của mình.
“Hai.”
“Ba! Chạy...”
Hoắc Vũ Hạo gầm nhẹ một tiếng rồi đột nhiên ôm cổ Vương Đông quay đầu bỏ chạy. Đồng thời lấy ra một khối kim loại đeo lên lưng, một luồng ánh sáng màu trắng xuất hiện, cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông nhất thời tăng tốc bay về phía thành Sử Lai Khắc nhanh như tên bắn.
Sáu người đang ẩn núp ở phía xa dĩ nhiên không ngờ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đột nhiên chuyển hướng như thế, thấy cả hai quay đầu bỏ chạy, sáu người này đều vô cùng sững sờ. Cũng chính trong lúc này, sau khi Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo ôm hai chân của Vương Đông, cả hai nhờ Hồn Đạo Thôi Tiến Khí trợ giúp, nháy mắt đã lao về trước mấy chục thước.