Dịch: HảiFull
Nghe thấy tiếng kêu của Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo mới tỉnh táo lại. Mặc dù bên người Mã Tiểu Đào truyền đến một cảm giác vô cùng mềm mại nhưng rốt cuộc hắn cũng biết mình nên làm gì rồi.
Hồn Lực trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng phóng xuất ra Vũ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt của mình. Nhất thời, một luồng khí lạnh từ người hắn tỏa ra, sau đó tiến sang cơ thể Mã Tiểu Đào khiến nàng kêu lên một tiếng vô cùng thoải mái, hai chân cũng mềm nhũn theo.
Phốc phốc...
Lẽ ra Mã Tiểu Đào ôm Hoắc Vũ Hạo bay về phía hồ Hải Thần là muốn đưa hắn vào bên trong nội viện, nhưng không ngờ luồng khí lạnh kia vừa xuất hiện, cơ thể nàng được tưới mát một chút, tinh thần vô cùng thoải mái và thả lỏng, thế nên, cả hai lại rơi tõm xuống hồ.
Dòng nước mát lạnh ập đến giúp tinh thần của Mã Tiểu Đào thanh tỉnh lại vài phần. Hôm nay nàng thật sự không thể nào chịu đựng nổi nữa. Vốn gần đây cơ thể nàng đã có nhiều dấu hiệu tà hỏa muốn phát tác, đêm qua lại còn toàn lực ra tay, sau đó nàng trở về tu luyện cả đêm mà không thấy khá hơn chút nào, nên nàng không thể không chạy đến Giáo Học Lâu tìm Hoắc Vũ Hạo.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo phóng xuất ra Vũ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, tinh thần hắn cũng nhẹ đi một chút. Thế nhưng cả hai lúc này đã chìm xuống hồ, hắn vội quơ tay ôm chằm lấy Mã Tiểu Đào rồi cùng trồi lên mặt nước, sau đó hắn lập tức sử dụng Hồn Kỹ thứ nhất của Vũ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Băng Hoàng Hộ Thể.
Từng khối băng tinh hình lục giác lần lượt xuất hiện bao phủ lấy cả người Hoắc Vũ Hạo, sau khi luồng khí băng giá của Vũ Hồn cực hạn phát ra thì nó càng lúc càng tăng lên và lan rộng ra, dòng nước trong hồ vừa tiếp xúc với nó thì lập tức bị đóng băng với tốc độ kinh người. Chỉ trong giây lát, cả hai bọn họ đã bị đông cứng giữa hồ.
Đối với người bình thường nếu rơi vào trường hợp này có lẽ sẽ vô cùng khó chịu và ngạt thở, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì khác, bản thân hắn có vũ hồn Cực Hạn thuộc tính băng nên khi ở trong băng lại càng thoải mái hơn ở trong nước. Hắn kéo theo Mã Tiểu Đào bơi về phía trước, rất nhanh sau đó cả hai đã thoát được lên mặt băng.
Hoắc Vũ Hạo cũng không tiếp tục tiến về phía trước nữa, Hồn Lực của hắn có hạn, lúc này mọi thứ đã hóa thành băng, môi trường này quá thích hợp với hắn nên điều đầu tiên hắn nghĩ tới là nên giúp đỡ Mã Tiểu Đào trước.
Vũ Hồn Cực Hạn đúng là Vũ Hồn Cực Hạn, Mã Tiểu Đào chỉ ôm Hoắc Vũ Hạo một chút đã cảm thấy từng luồng khí lạnh không ngừng truyền vào cơ thể mình, tà hỏa nhanh chóng bị áp chế trở lại.
Có cơ hội tốt như thế thì dĩ nhiên nàng sẽ không bỏ qua, vì sợ khiến Hoắc Vũ Hạo bị thương nên nàng từ từ phóng thích ngọn lửa trong cơ thể mình ra, sau đó dùng nó cấu xé Băng Hoàng Hộ Thể của Hoắc Vũ Hạo.
Cứ như thế, tà hỏa trong cơ thể nàng được cái lạnh bao phủ áp chế từng bước từng bước. Mà Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh thì không tốt như vậy, cơ thể hắn cứ luân phiên nóng lạnh không ngừng.
Tuy hắn có Vũ Hồn thuộc tình băng cực hạn nhưng tu vi hắn kém Mã Tiểu Đào rất xa, ban đầu Hoắc Vũ Hạo cũng chưa cảm thấy có gì khó chịu nhưng một lúc sau hắn phát hiện lượng Hồn Lực tiêu hao trong cơ thể mình thì cảm thấy có chút chịu không thấu.
Luồng khí nóng không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, lúc này hắn chỉ còn cách cắn răng chịu khổ, hắn không biết Mã Tiểu Đào cần bao lâu mới có thể áp chế hoàn toàn được, nên chỉ có thể cố gắng duy trì và chờ đợi mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo không ngừng lên tiếng gọi Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế trong Tinh Thần Hải, nhưng không hiểu tại sao hai vị Hồn Hoàn trí tuệ của chúng ta lại hoàn toàn im lặng không lên tiếng trả lời, cứ giống như là cùng nhau đi ngủ rồi vậy.
Cũng ngay lúc này Hồn Cốt thân thể dưới vạt áo của Hoắc Vũ Hạo chậm rãi phát sáng. Nó là một bộ phận của cơ thể hắn, đồng thời cũng là thứ quan trọng nhất Băng Bích Đế Hoàng Hạt giao cho, khi cơ thể hắn đang không ngừng bị nung nóng thì nó lập tức phản ứng, phát ra từng luồng khí lạnh.
Vì không còn Hồn Lực hỗ trợ nên luồng hàn khí đó chỉ có thể bảo vệ lấy cơ thể của Hoắc Vũ Hạo chứ không thể phóng ra ngoài. Miễn là nguồn năng lượng của Tà Hỏa Phượng Hoàng tiếp xúc với cơ thể hắn thì sẽ lập tức bị luồng khí lạnh này bức ra ngoài, tuy vậy nó chỉ có thể ở yên phòng thủ mà không thể phản công.
Thật ra Mã Tiểu Đào đã sớm ổn định được tà hỏa trong người rồi. Từ nãy tới giờ nàng luôn chú ý trạng thái cơ thể của Hoắc Vũ Hạo, mỗi khi nàng cảm thấy Hoắc Vũ Hạo không thể chịu đựng được nữa, nàng định ra tay giúp đỡ thì đột nhiên thấy từ người nó xuất hiện một luồng năng lượng kỳ lạ, nháy mắt khiến cơ thể nó một lần nữa lạnh như băng.
Mã Tiểu Đào thấy chuyện vừa xảy ra, trong lòng vô cùng vui sướng, nàng bị tà hỏa tra tấn quá lâu rồi. Nếu không với thiên phú của nàng hiện giờ làm sao chỉ mới đạt được bấy nhiêu tu vi. Vất vả lắm nàng mới có được cơ hội tốt thế này, nàng lập tức vui như nhặt được vàng, dĩ nhiên nàng không thể nào dễ dàng buông tha được. Bởi vậy nàng vẫn tiếp tục phóng thích Hồn Lực mang theo Tà Hỏa Phượng Hoàng của mình ra.
Mã Tiểu Đào thì thoải mái rồi, chỉ khổ Hoắc Vũ Hạo đau đớn không thôi, bên trong hắn thì đâu đâu cũng lạnh ngắt, còn bên ngoài thì từng luồng nhiệt nóng rực không ngừng ùa đến, nóng ngoài lạnh trong khiến hắn nhớ đến quá trình khổ sở khi dung hợp với Hồn Cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt a.
Cũng may hắn từng trải qua quá trình tương tự rồi nên dù rất đau đớn nhưng tinh thần hắn vẫn miễn cưỡng có thể chịu đựng được.
Bên trong Tinh Thần Hải của hắn, hai vị hồn hoàn trí tuệ đang trò chuyện với nhau, còn tại sao ban nãy hắn gọi mà không ai lên tiếng trả lời thì cũng vì bọn họ cố ý mà thôi.
“Cơ hội tốt thế này không phải cứ muốn gặp là gặp được, thật là may mắn, cực kỳ may mắn a, hơn nữa còn khối Kình Giao vạn năm kia nữa, sau khi nó sử dụng xong ta đoán mức độ chịu đựng năng lượng hồn hoàn của nó có thể tăng thêm khoảng một ngàn năm a.” Thiên Mộng Băng Tằm hưng phấn nói.
Băng Đế lạnh lùng nói: “Cũng khoảng chừng ấy, thế nhưng tu vi của nó vẫn còn thấp quá. Mà làm sao tối hôm qua ngươi lại không cho ta tiếp quản cơ thể hắn?”
Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói: “Tiếp quản? Chỉ sợ ngươi vừa tiếp quản cơ thể nó thì nó đã bị ngươi giết chết luôn rồi. Đúng là nếu ngươi tiếp quản cơ thể nó thì thực lực và tiềm năng của Hoắc Vũ Hạo sẽ bộc phát ra mức độ cao nhất, nhưng đó là khi nó đã có được một thực lực kha khá rồi. Giờ ngươi mà giải phóng nguồn năng lượng đã phong ấn kia thì thằng bé sẽ lăn đùng ra chết luôn.”
Băng Đế nghe xong liền im lặng.
Thiên Mộng Băng Tằm nói tiếp: “Với tính cách của nàng, nàng còn chịu bỏ chạy hay sao, nàng tất nhiên sẽ lập tức quay lại liều mạng với bọn người kia. Nàng nghĩ với Hồn Lực mới đạt cấp hai mươi của Hoắc Vũ Hạo có thể sống sót được không? Hơn nữa khi đó đã có nhiều cường giả của học viện Sử Lai Khắc đến rồi. Căn bản chúng ta không cần phải làm bừa. Cách Vũ Hạo ứng phó sự việc không phải cũng rất tốt đó sao?”
“Hừ.” Băng Đế hừ lạnh một tiếng.
Thiên Mộng Băng Tằm cũng không muốn nói tiếp về vấn đề này nữa bèn chuyển đề tài: “Đáng tiếc, phải chi cô bé có kia Vũ Hồn thuộc tính hỏa cực hạn thì tốt biết bao, nếu nó và Hoắc Vũ Hạo song tu thì không cần đến mười năm... hắc hắc...”
Băng Đế nhìn hắn khinh thường nói: “Nếu nàng có thuộc tính cực hạn lại càng nguy hiểm hơn. Ngươi không biết à? Hai cực hạn, nếu không xử lý cẩn thận mà cho nó va chạm với nhau thì tình huống sẽ như thế nào? Hoắc Vũ Hạo giúp con bé kia áp chế tà hỏa cũng tốt. Nếu bọn chúng có thể thực sự dung hợp thì thực lực của Hoắc Vũ Hạo nhất định tăng lên một cách rõ rệt, tà hỏa của cô bé kia cũng được hóa giải triệt để. Thế nhưng Vũ Hạo còn chưa kịp dậy thì, còn quá nhỏ...”
Thiên Mộng Băng Tằm cười to nói: “Ta đã dậy thì lâu rồi nè, ta không nhỏ a! Ngươi xem, không phải chúng ta cũng đã thực sự dung hợp rồi sao? Chỉ còn thiếu cái kia nữa thôi.”
“Cút!”
………………
Băng lạnh, lửa nóng, Hoắc Vũ Hạo bị hai thứ này luân phiên tra tấn cơ thể, dần dần hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, không phải vì đau đớn giảm đi mà vì thần trí hắn bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng. Vốn dĩ với mức độ tinh thần hiện giờ của Hoắc Vũ Hạo, những đau đớn kia vẫn chưa đủ để tạo nên uy hiếp cho hắn, nhưng quan trọng nhất là đừng khiến cơ thể hỏng mất là được.
Mà thực tế thì ngọn lửa từ Tà Hỏa Phượng Hoàng tuy rằng rất bá đạo nhưng làm sao so được với Vũ Hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt cơ chứ? Bởi vậy, ngoại trừ đau đớn ra cũng chỉ là cảm giác khó chịu trong nóng ngoài lạnh kia thôi, vấn đề cũng không lớn lắm.
“A...”
Mã Tiểu Đào thở dài một hơi, đôi mắt khẽ nhếch lên, từ ngày tu luyện Vũ Hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng, chưa bao giờ nàng cảm thấy thoải mái như thế này. Khi mới bắt đầu tu luyện nàng đã phải chịu rất nhiều sự tra tấn rồi. Không ít lần nàng muốn buông tay, hoặc theo ý của Ngôn Thiểu Triết đã nói, dùng một cách khác để làm dịu nó xuống.
Nàng có thể chịu dựng suốt nhiều năm như thế này, có thể nói tinh thần của nàng so với Hoắc Vũ Hạo chỉ hơn chứ không kém.
Hôm nay ôm Hoắc Vũ Hạo ở trong hồ Hải Thần lâu như vậy, Hồn Lực của nàng đã thông qua cơ thể Hoắc Vũ Hạo mà tinh lọc lại một lần, toàn bộ tà hỏa đã bị áp chế sâu vào tận cùng huyết mạch, ít nhất trong một thời gian dài sau này sẽ không ảnh hưởng gì tới nàng nữa. Điều này cũng có ý nghĩa là từ nay nàng có thể thoải mái chiến đấu và sử dụng tất cả thực lực của mình.
Đối với các Hồn Sư khác thì đây chỉ là chuyện rất bình thường mà thôi, nhưng với Mã Tiểu Đào thì đó có thể nói là một thứ rất xa xỉ.
Từ nãy giờ ngọn lửa không ngừng thiêu đốt xung quanh khiến mặt băng sớm đã tan thành nước như ban nãy rồi. Lúc này Mã Tiểu Đào chợt kêu lên một tiếng, nàng phát hiện Hoắc Vũ Hạo trong lòng mình dường như đã hôn mê.
Nàng vội vàng xem thử hắn còn thở hay không, may mà không sao... Nàng thầm mắng chính mình, chỉ vì sự thoải mái của bản thân mà quên mất Hoắc Vũ Hạo không thể chịu đựng nổi. Tất cả cũng vì nàng bị tà hỏa tra tấn một thời gian dài nên vừa bắt được cơ hội làm sao dễ dàng buông tha cho được.
Mã Tiểu Đào bơi rất giỏi, đôi chân dài đong đưa trong nước rất nhanh đã kéo Hoắc Vũ Hạo vào bờ. Sau khi lên bờ nàng cũng không dám dùng Hồn Lực giúp Hoắc Vũ Hạo khôi phục, vì hai người một băng một hỏa, thuộc tính hoàn toàn khác nhau. Liều lĩnh cứu chữa chỉ sợ còn tai hại hơn.
Mã Tiểu Đào ngẩng đầu lên nhìn thì mới phát hiện trời đã chạng vạng tối, mặt trời đã chuẩn bị hạ xuống trời tây. Ráng chiều đỏ rực xinh đẹp vô cùng khiến tâm tình Mã Tiểu Đào cũng tốt lên một chút.
Nhưng khi quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo thì nàng lại cảm thấy xấu hổ và có lỗi với vị học đệ này.
“Ta đã quá lỗ mãng rồi.” Mã Tiểu Đào vỗ vỗ trán mình.
Hoắc Vũ Hạo không giống Từ Tam Thạch, thứ nhất tu vi của hắn yếu hơn Từ Tam Thạch rất nhiều, thứ hai những khi Từ Tam Thạch giúp nàng áp chế tà hỏa thì đều dùng phương pháp tu luyện một cách chậm rãi. Cách này tuy tra tấn Từ Tam Thạch đau đến chết đi sống lại nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Lần này nàng vì nóng vội mà đi đường tắt, kết quả làm cho Hoắc Vũ Hạo phải chịu ảnh hưởng lớn. Mã Tiểu Đào cảm thấy vô cùng có lỗi, thế nên nàng quyết tâm tìm cách giúp đỡ bồi thường cho vị học đệ này.
Một lúc sau Hoắc Vũ Hạo cũng dần dần thanh tỉnh.
Lúc này hắn cảm thấy toàn thân rã rời, cảm giác mệt mỏi này còn ghê gớm hơn cả cảm giác bị tập kích vào đêm hôm trước.
Hoắc Vũ Hạo nhíu nhíu mày rồi vô thức mở hai mắt. Cảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là đôi chân dài ẩn dưới lớp quần đã bị thấm ướt làm lộ rõ ra, phía dưới là hai mông to tròn xinh đẹp và một thân thể mềm mại.
“Ừm..ừm.”
Hoắc Vũ Hạo ho khan, hắn cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn, hơn nữa ngoài đau đớn lại còn có cảm giác tê ngứa.
“Đệ tỉnh rồi à.” Mã Tiểu Đào xoay người lại, vừa trông thấy nàng thì Hoắc Vũ Hạo lại xịt máu mũi suýt nữa ngất đi.
Thân thể hắn sau một thời gian chịu đựng sự rèn luyện của hai lực lượng băng và hỏa thì vẫn chưa hồi phục hoàn toàn lúc này lại gặp phải "cảnh đẹp" nên lập tức có phản ứng.
Bởi vì bị nước hồ thấm ướt nên hai vạt áo của Mã Tiểu Đào đã dán sát vào ngực, nàng lại không mặc nội y nên khi Mã Tiểu Đào vừa quay người lại thì hai nọn núi xinh đẹp đã đập thẳng vào mắt Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này hắn lại được Mã Tiểu Đào ôm lấy, tiếp xúc vô cùng thân mật a!
Mã Tiểu Đào lại hồn nhiên không biết mình đang làm gì, nàng chỉ nghĩ Hoắc Vũ Hạo bị thương nên vội vàng ôm chặt hắn rồi nâng người đưa đầu hắn áp chặt vào ngực mình, cũng vì thế máu mũi Hoắc Vũ Hạo lại chảy càng nhiều…
Lúc này Mã Tiểu Đào đã bắt đầu lúng túng. Nàng ta là đệ tử của Ngôn Thiểu Triết nên rất rõ tầm quan trọng của Hoắc Vũ Hạo đối với học viện, mà lần này Hoắc Vũ Hạo vì giúp nàng áp chế tà hỏa mới bị thương. Tuy Mã Tiểu Đào luôn thể hiện tính tình nóng nảy nhưng nội tâm của nàng lại rất đơn thuần và thiện lương.
“Vũ Hạo! Hoắc Vũ Hạo! Ngươi làm sao thế? Mau tỉnh lại.. ngươi đừng có mà làm ta sợ, ngươi mà chết là ta cũng phải chết theo đó.” Mã Tiểu Đào vội vàng lay người hắn.
Hoắc Vũ Hạo nói một cách yếu ớt: “Học tỷ à, làm ơn nhẹ nhàng một chút đi.”
Được hai khối thịt mềm mại thơm ngát đè chặt thì cảm giác thoải mái nhưng khí huyết của hắn cũng vì việc này mà bị kích động khiến hắn lại càng đau đớn.
Mã Tiểu Đào nới lỏng tay ra rồi ân cần hỏi han: “Thế này đã được chưa?”
“Ừm.” Hoắc Vũ Hạo hừ nhẹ rồi nói tiếp:
“Học tỷ à, đệ không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe.”
“Thật vậy sao? Nếu ngươi thấy có chỗ nào không ổn thì phải nói ngay để ta đưa ngươi đến gặp các lão sư trị thương.”
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn nàng rồi nghĩ thầm, đến bây giờ mới nhớ đến chuyện đưa ta đi gặp các lão sư trị thương. Nếu ta bị thương nặng mà gặp phải nàng thì chỉ sợ sẽ chết trước khi về đến nhà. Vị học tỷ này tuy thực lực mạnh thật nhưng có lẽ bị tà hỏa thiêu cháy nên đầu óc có chút…
Một lát sau Hoắc Vũ Hạo đã khôi phục được một ít lực lượng, lần trước vì phải chống lại tà hỏa mà Hồn Lực của hắn đã khô cạn. Lúc này không bị ảnh hưởng gì nên đặc tính của Huyền Thiên Công đã thể hiện rõ, từng luồng Hồn Lực nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể hắn rồi theo đó trị thương làm dịu cơ thể.
Hoắc Vũ Hạo phát hiện toàn bộ thân thể của hắn trở nên vô cùng yếu ớt nhưng sau khi được Hồn Lực chữa trị đã dần dần khôi phục, lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng đói bụng.
“Học tỷ à, người có thể giúp đệ chuyện này được không?” Hoắc Vũ Hạo gọi Mã Tiểu Đào.
Mã Tiểu Đào gật đầu liên tục: “Không thành vấn đề, lần này vì sơ suất của tỷ nên đệ mới bị thương. Từ giờ trở đi đệ cứ yên tâm, nếu trong học viện có ai dám bắt nạt đệ thì cứ nói cho tỷ biết, tỷ sẽ thay đệ dạy dỗ hắn.”
Vừa nói xong nàng đã hất cằm rồi nắm chặt bàn tay.
Hai mắt của Hoắc Vũ Hạo trợn trắng, vị học tỷ này quả thật vô cùng nóng nảy.
Sau khi thúc dục một tia Hồn Lực vừa được khôi phục của mình vào Nhị Thấp Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, Hoắc Vũ Hạo lấy ra khối Kình Giao mua từ Thưởng Bảo Hội đưa cho Mã Tiểu Đào.
“Học tỷ à, đây là Kình Giao, tỷ có thể giúp đệ giã mềm nó hay không?”
Với tình trạng thân thể hiện này thì Hoắc Vũ Hạo chắc chắn vật này chính là thứ tốt nhất để giúp hắn khôi phục.
Mã Tiểu Đào nhận lấy Kình Giao vạn năm đen tuyền rồi nhíu mày: “Cái thứ này mà là Kình Giao hay sao? Sao nhìn vào ta lại cảm thấy chất lượng của nó quá kém, ngươi thật sự muốn ăn nó à?”
Hoắc Vũ Hạo cười khổ: “Không phải là chất lượng kém đâu, chỉ là để hơi lâu năm một chút mà thôi. Xin làm phiền học tỷ vậy, lúc này mà còn không ăn thì đệ sẽ chết đói đó.”
Mã Tiểu Đào gật đầu: “Được rồi.”
Đốt nóng một khối Kình Giao đối với nàng là một việc vô cùng đơn giản, dưới Phượng Hoàng Hỏa Diễm thì Kình Giao dần dần biến hóa.
“Ồ, vẫn còn cứng quá!”
Mã Tiểu Đào khá là ngạc nhiên, mảnh Kình Giao này cứng rắn hơn với những mảnh khác mà nàng đã từng gặp qua. Nàng phải liên tục thúc dục Phượng Hoàng Hỏa Diễm mới có thể khiến nó dần dần chuyển biến nhưng vẫn chưa hoàn toàn tan ra.
Dần dần một mùi hương kì lạ từ khối Kình Giao tỏa ra bên ngoài, mùi hương vô cùng nồng đậm, ngưng tụ lại chỉ trong phạm vi một thước trên tay Mã Tiểu Đào mà thôi. Khối Kình Giao màu đen đó cũng từ từ thay đổi màu sắc, từ màu đen tuyền trở thành màu vàng lợt. Mà theo nhiệt độ tăng lên, nó cũng bắt đầu mềm lại.
“Thơm quá, xem ra khối Kình Giao này phẩm chất không tồi a.” Mã Tiểu Đào kinh ngạc nói.
Nàng là đệ tử nội viện, hơn nữa còn là đệ tử đích truyền của viện trưởng cho nên những thứ có thể khiến nàng phải kinh ngạc mà khen ngợi cũng không nhiều.
“Đệ định ăn thế nào? Coi chừng bị bỏng đó.” Mã Tiểu Đào đưa khối Kình Giao đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn thấy thứ màu vàng lợt ấy Hoắc Vũ Hạo cũng há hốc mồm kinh ngạc, hắn chưa từng ăn thử thứ này làm sao có thể biết ăn như thế nào?
Mã Tiểu Đào nói: “Để tỷ giúp đệ.”
Vừa nói nàng vừa lấy tay gỡ một miếng nhỏ thổi thổi rồi đút vào miệng Hoắc Vũ Hạo.
Kình Giao sau khi mềm nên lập tức dùng ngay, nếu để nó nguội thì hiệu quả không còn tốt nữa.
Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo gần như kiệt sức rồi, may nhờ Mã Tiểu Đào giúp đỡ nên hắn mới có thể ăn được.
Kình Giao vừa vào miệng thì có chút xíu mùi tanh nhưng lát sau đã hóa thành một luồng nhiệt chảy vào trong bụng, mà nó không chỉ quanh quẩn trong bụng mà còn để một vài tia khí lăn tăn đi ngược ra theo hơi thở từ mũi nữa, loại cảm giác này thực có chút kỳ diệu.
Sau khi ăn một chút Kình Giao đệ nhất thiên hạ, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy vùng ngực và bụng của mình dần dần nóng lên, cái loại cảm giác ấm áp này khiến đau đớn trong cơ thể hắn giảm xuống rất nhiều. Ăn xong hết thì luồng khí ấm áp trong người hắn đã bắt đầu di chuyển về khắp tứ chi.
Quả nhiên không hổ danh là thiên tài địa bảo, năng lượng trong cơ thể hắn đang từng bước khôi phục với tốc độ kinh người, mà cơ thể Hoắc Vũ Hạo vừa trải qua một lần rèn luyện, đây cũng là lúc thích hợp nhất để hấp thu thứ dinh dưỡng này. Hoắc Vũ Hạo đánh bậy đánh bạ vậy mà phát huy được tác dụng của khối Kình Giao vạn năm đến cực hạn.
Luồng khí ấm áp dần dần biến thành nóng bỏng, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khắp tứ chi bách hải có nhiệt độ nóng hổi cuồn cuộn chảy không ngừng, cả người hắn bắt đầu ướt đẫm mồ thôi. Loại cảm giác này còn thoải mái hơn ban nãy nữa, khiến hắn suýt chút nữa rên rỉ thành tiếng.
Cả người Hoắc Vũ Hạo dần đỏ ửng, Mã Tiểu Đào ở bên cạnh cũng có chút sốt ruột vì nàng đã cảm nhận được trạng thái thân thể của Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa trong quá trình nung nóng, nàng đã cảm thấy khối Kình Giao đó hoàn toàn không tầm thường.
Mặc dù cả người mồ hôi đầm đìa nhưng khí huyết trong người hắn hoàn toàn ổn định, có thể nói chỉ có hơn chứ không kém lúc bình thường.
Mã Tiểu Đào đỡ hắn ngồi thẳng dậy rồi trầm giọng nói: “Bảo vệ tâm thần, vận chuyển Hồn Lực hấp thu dược liệu. Tỷ sẽ hộ pháp cho đệ.”
Hoắc Vũ Hạo đang trong trạng thái vô cùng thoải mái đã không nói nên lời rồi, hắn gật đầu nhìn nàng với vẻ cảm kích rồi từ từ thúc dụng Hồn Lực trong cơ thể di chuyển.
Thế nhưng Hồn Lực của hắn không có vẻ gì là có thể điều động được nguồn dược liệu nóng bỏng kia, cơ thể hắn càng lúc càng nóng, mà luồng khí nóng này lại không kích thích khối Hồn Cốt trên cơ thể hắn phản ứng nữa chứ. Dần dần thần trí của hắn lại bắt đầu mơ hồ.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không biết, Kình Giao là vật đại bổ chí cương chí dương, nếu một người bình thường sử dụng liền sẽ có chút kích thích về chuyện ấy, mà hắn dùng lại là một khối lớn Kình Giao vạn năm. Bây giờ luồng dương khí thừa thãi đã bắt đầu phát huy tác dụng phụ của nó rồi.
Rất nhanh sau đó, Hoắc Vũ Hạo không ngồi yên được nữa, hai mắt của hắn đã biến thành màu đỏ. Cơ thể lảo đảo không vững, nhìn qua là đã thấy hắn có thể ngã bất cứ lúc nào.
Mã Tiểu Đào đứng bên ngoài hoàn toàn không biết có chuyện gì đang phát sinh, khi nàng đưa tay đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo mới cảm thấy cả người hắn nóng bừng bừng.
“Sao thế này? Chẳng lẽ là bổ quá???”