Dịch: HảiFull
Bối Bối cũng ý thức được, gật đầu: “Thật không nghĩ ra lại là biến dị Vũ Hồn đáng tiếc chúng ta đã chậm một bước, đáng lẽ nên trợ giúp tiểu Hoắc tìm được Hồn Thú tốt hơn để dung hợp.”
Hoắc Vũ Hạo lúc này đã tỉnh táo hoàn toàn, hắn mặc dù tuổi nhỏ nhưng cũng có vài phần kinh nghiệm. Hắn lập tức đoán được Bối Bối và Đường Nhã cho rằng hắn hấp thu đệ nhất Hồn Hoàn là Phong Phí Phí, tuy không rõ vì sao Bách vạn niên Hồn Hoàn lại mang bạch sắc nhưng trước mắt phải che dấu nên cũng không cần giải thích nhiều.
“Bối đại ca, Tiểu Nhã tỷ, mọi người sao lại tìm ta, có chuyện gì sao?” Hoắc Vũ Hạo dò hỏi.
Đường Nhã sẵng giọng: “Thật ra chúng ta chỉ thầm đoán đệ định tiến vào Tinh Đấu Sâm Lâm, không ngờ gan đệ lại lớn như thế. Đệ không biết đây là cấm khu của nhân loại sao? Cho dù một vài Hồn Sư có tu vi cực cao cũng không dám liều lĩnh vào sâu bên trong. Tiểu tử ngươi nếu muốn tiến vào cũng phải có người đi theo chỉ dẫn. Chúng ta đuổi theo cũng muốn bảo hộ người vì ta cùng Bối Bối cũng là Hồn Sư mà. Nhưng vận khí ngươi cũng thật không tệ, tuy rằng đệ nhất Hồn Hoàn không quá mạnh mẽ nhưng cũng không bị thương hại gì.
Nghe nàng nói xong tâm tình Hoắc Vũ Hạo lại dâng lên một chút ấm áp, niên kỉ hắn tuy nhỏ nhưng cũng biết chút ít về cách nhìn người. Hắn có thể nhìn được Đường Nhã đối với hắn vô cùng chân thành.
“Tiểu Nhã tỷ tỷ, đệ…”
Hoắc Vũ Hạo trong lúc xúc động suýt nữa đã nói ra sự tình Thiên Mộng Băng Tằm. Đúng lúc này trong đầu hắn lại vang lên một tiếng ho khan, một khí tức thanh thuần tiến vào khiến tâm tình hắn ổn định trở lại đem câu nói đến miệng lại nuốt xuống.
Đường Nhã cười cười: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đệ kìa, Tiểu Hoắc, đệ đã có đệ nhất Hồn Hoàn, lúc này có tính toán gì không?”
Hoắc Vũ Hạo thoáng sửng sốt, đúng rồi, bản thân có tính toán gì đây? Lúc trước mục tiêu của hắn khi tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là tìm kiếm Hồn Hoàn đầu tiên để trở thành một Hồn Sư. Hồn Sư và Hồn Sĩ tuy chỉ khác một chữ nhưng cách biệt lại một trời một vực. Trở thành Hồn Sư chính là bước vào cửa lớn, một bước lên mây trời cao biển rộng. Nhưng hắn cũng chưa nghĩ đến sau đó sẽ thế nào, dù sao một đứa bé mười một tuổi lần đầu tiên ra ngoài sao có thể tính toán sâu xa gì.
Nhìn thấy vẻ mờ mịt của hắn, Đường Nhã mừng thầm nháy mắt với Bối Bối.
Bối Bối gật đầu lên tiếng: “Hoắc tiểu đệ, ở nhà đệ còn những ai?”
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lập tức ngưng trệ, sau đó lắc đầu: “Không còn ai cả, chỉ có mình ta…”
Đường Nhã mừng rỡ buộc miệng: “Tốt, thật là quá tốt!”
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên, Bối Bối lại bình tĩnh khẽ gõ đầu Đường Nhã: “Nói lung tung gì thế.”
Đường Nhã cũng ý thức bản thân lỡ lời, trừng mắt nhìn Bối Bối: “Người ta không cố ý mà. Tiểu Hoắc à, nhà đệ cũng không còn ai chi bằng gia nhập Tông Môn bọn tỷ đi!”
“Tông Môn?”
Trước kia Hoắc Vũ Hạo ở phủ công tước cũng đã nghe nói về Tông Môn. Ở Đấu La đại lục, thế lực Tông Môn là vô cùng lớn, nhất là một ít Tông Môn lâu đời, Công Tước Phủ về phần nào cũng có thể gọi là một đại Tông Môn.
Đường Nhã gật gật đầu:
“Chính là Tông Môn, Tông Môn chúng ta từng là Tông Môn đệ nhất đại lục, một khi gia nhập đệ tuyệt không phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa tuyệt học Tông Môn chúng ta cực kì thích hợp để đệ tu luyện. Đệ một thân một mình, tuổi lại còn nhỏ, sau khi gia nhập Tông Môn chúng ta chiếu cố lẫn nhau cũng dễ một chút, nếu lưu lạc ở ngoài thì vận khí không tốt rất dễ thua thiệt.
Hoắc Vũ Hạo hỏi: “Tiểu Nhã tỷ, Tông Môn của tỷ tên là gì?”
Đường Nhã nghiêm mặt: “Đường Môn - từng là Thiên hạ đệ nhất Tông Môn.”
Nghe hai chữ Đường Môn, thân thể Hoắc Vũ Hạo khẽ chấn động, tuy lúc này Đường Môn đã hơi suy sụp nhưng trong lịch sử Đấu La đại lục thì địa vị Đường Môn có thể nói cao vời vợi, không một Tông Môn nào có thể so sánh.
Lúc còn nhỏ mẫu thân cũng đã nói qua về truyền kỳ Đường Môn. Đường Môn thành lập từ vạn năm trước, có thể nói là một trong những Tông Môn lâu đời nhất, lại nói tông chủ đầu tiên của Đường Môn – Đường Tam từng thay đổi vận mệnh đại lục, đưa đến sự phát triển mạnh mẽ của giới Hồn Sư trên đại lục. Lúc đó Đường Môn quả thật là Thiên hạ đệ nhất Tông Môn. Hơn nữa theo truyền thuyết, Đường Tam đã đột phá cảnh giới cao nhất của Phong Hào Đấu La, tiến đến một tầng thứ siêu việt bất tử bất diệt, nhưng từ đó về sau lại không ai biết rõ nữa.
Vạn năm trôi qua Đường Môn vẫn như trước nhưng lại bước ra khỏi võ đài lịch sử, hậu nhân Đường Môn rất ít người biết đến. Thậm chí người ta đã quên một ít truyền kỳ về Đường Môn, nhưng có một đều tất cả đều nhớ:
Vạn năm trước nếu Đường Tam không giúp tạo một con đường trụ cột cho các Hồn Sư tại Đấu La đại lục phát triển thì không biết cuộc chiến giữa Nhật Nguyệt đại lục cùng Đấu La đại lục đã ra sao, Đấu La đại lục chưa chắc đã chiến thắng rồi thống nhất hai phiến đại lục.
“Hoắc tiểu đệ, đệ từng nghe qua Đường Môn à?” Bối Bối ngạc nhiên hỏi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu: “Cũng nghe qua một chút về truyền thuyết Đường Môn, chỉ là đệ không biết Đường Môn ở đâu.”
Hai mắt Đường Nhã đỏ lên: “Đường Môn đã không còn phủ đệ, cơ nghiệp bị đoạt, trước mắt chỉ còn lại tỷ và Bối Bối. Tỷ chính là đương kim môn chủ Đường Môn, Bối Bối chính là Đại đệ tử khai sơn.”
“Hả?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn hai người, tuổi tác Đường Nhã cũng không lớn hơn Bối Bối bao nhiêu, hơn nữa xem cách nói chuyện càng không nhìn ra đây là hai thầy trò.
Bối Bối ho khan hai tiếng: ”Đệ cũng thấy tình huống này rồi. Hiện tại Đường Môn tuy chỉ còn hai người nhưng chúng ta nhất định sẽ đưa Đường Môn trở về thời kì huy hoàng. Chúng ta rất hoan nghênh nếu đệ đồng ý gia nhập, Tiểu Nhã nói cũng không sai, Đường Môn có một công pháp rất thích hợp để đệ tu luyện, vô cùng có lợi cho việc phát triển thực lực sau này.
Hoắc Vũ Hạo do dự một chút: “Muốn gia nhập Đường Môn cần điều kiện gì?
Đường Nhã đáp: “Chỉ cần đệ không ngừng cố gắng tăng cường tu vi, để bản thân ngày càng cường đại. Lúc bổn môn cần thì phải cố gắng ra sức, tỷ cũng không lừa đệ, bổn môn hiện tại quả thực đã xuống dốc nhưng công pháp vẫn còn. Hơn nữa Đường Môn từng là Thiên hạ đệ nhất Tông Môn nên vẫn có một chút đặc quyền, đệ chắc cũng biết Học viện đệ nhất đại lục Sử Lai Khắc, tuy Học viện đối với việc tuyển chọn đệ tử vô cùng nghiêm khắc nhưng mỗi năm vẫn cấp cho bổn môn vài danh ngạch.
Tỷ và Bối Bối cũng gia nhập, vừa lúc năm nay còn dư một chỗ, nếu đệ nguyện ý gia nhập Đường Môn, chỗ này liền để cho đệ. Còn có thể trụ vững tại học viện hay không đều xem cố gắng của mỗi người. Chúng ta có thể giúp đệ rất nhiều nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất: Chỉ cần gia nhập Đường Môn, kiếp này chính là người của Đường Môn, nếu một ngày rời đi liền đem tất cả tuyệt học trả lại bổn môn!
Đường Môn… Đường Môn! Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo dần sáng lên, hắn chăm chú nhìn Đường Nhã:
“Tiểu Nhã tỷ, đệ nguyện ý gia nhập Đường Môn.”