Đấu La Đại Lục 2

Chương 1332 - Hắc Ám Thánh Long Cố Sự (3)

Hoắc Vũ Hạo đã không đành lòng lại hỏi tới, hắn đem bản thân thay vào vô luận là bất kỳ một ai trong ba người, hắn đều không thể nào tiếp thu được vận mệnh ngay lúc đó.

Rượu mạch đến, Long Tiêu Dao lại uống một hơi cạn sạch, trên khuôn mặt cổ lão nhiều ra một tầng hồng hào không khỏe mạnh.

Nhân viên phục vụ chặn lại nói: "Long lão, người uống chậm một chút, uống quá nhanh đối với thân thể không tốt."

Long Tiêu Dao nhẹ nhàng lắc đầu, "Đem chén rượu đi đi, không uống, chúng ta ngồi một hồi nữa."

"Tốt, không có chuyện gì, người cùng bằng hữu của ngài ngồi bao lâu đều được." Nhân viên phục vụ rất có ánh mắt cầm cái chén.

Long Tiêu Dao một lần nữa mở ra hai mắt, đắng chát nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng, cố sự nói đến đây, dường như kết thúc.

"Ta thiếu Tịch Thủy, vĩnh viễn cũng không đền hết, đó là lần đầu tiên của nàng. Ta thiếu Mục Ân, cũng đồng dạng trả không hết. Bây giờ các ngươi minh bạch, vì sao ta sẽ trợ trụ vi ngược đi. Biết rõ Tịch Thủy dẫn đầu Thánh Linh Giáo sinh linh đồ thán, cũng một mực muốn thủ hộ bên người nàng. Chúng ta đã từng mất đi liên hệ một đoạn thời gian rất dài, ta cũng cho là mình có thể quên, thế nhưng, thật sự không thể nào. Dù cho mấy chục năm về sau gặp lại lần nữa, ta cũng vẫn như cũ đem lúc trước hết thảy nhớ tinh tường. Cho nên, vô luận Tịch Thủy làm cái gì, ta đều không có cách nào đi ngăn cản nàng. Bởi vì ta không có tư cách đó. Thời điểm ta phạm sai lầm ngất trời về sau, tính mạng của ta đã không thuộc về mình."

"So với Mục Ân, Tịch Thủy nhận tổn thương càng sâu. Là ta, là ta hủy cả đời nàng. Ta yêu nàng, ta nguyện ý vì nàng mà trả giá hết thảy. Tính mạng của ta cũng là của nàng. Ta chỉ có thể chết trước nàng, nếu có một ngày, nàng chết trước ta, vậy thì, ta lập tức sẽ theo nàng mà đi. Cho nên, không ai có thể thuyết phục ta rời khỏi nàng. Sinh mạng của chúng ta, đã sớm nối lại với nhau."

Long Tiêu Dao hô hấp có chút gấp rút, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập thoải mái. Nhiều năm, vẫn là lão lần đầu tiên đem lời này nói ra.

Cố sự mặc dù không có nói xong, nhưng ai cũng có thể đoán được, quá trình sau đó tất nhiên là bi kịch.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng ngũ vị tạp trần, hắn không biết mình là nên đồng tình Long Tiêu Dao, hay là vì lão sư cảm thấy bi ai. Trận bi kịch này, có lẽ thật là vận mệnh an bài đi.

Long Tiêu Dao đứng lên, nói: "Ta nên đi. Trân quý người trước mắt đi, thanh niên. Nhớ kỹ, chờ các ngươi tu vi vượt qua chín mươi tám cấp về sau. Liền tới tìm ta. Ta bây giờ đi đón Tịch Thủy." Nói xong, lão liền sải bước đi ra ngoài.

Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Vũ Đồng ngồi chỗ cũ không động, tình huống hiện tại dường như trở nên càng thêm phức tạp. Nghe Long Tiêu Dao cùng Diệp Tịch Thủy cố sự, bọn hắn cố nhiên rất đồng tình Diệp Tịch Thủy tao ngộ, nhưng mà, lập trường lại không thể nào cải biến. Diệp Tịch Thủy dù sao cũng là chúa tể chân chính của Thánh Linh Giáo, được bà dẫn đầu, Thánh Linh Giáo không biết tàn sát bao nhiêu sinh linh, dù cho Long Tiêu Dao cũng đang trong đó có hiềm nghi trợ trụ vi ngược. Là sự thật không có cách nào xoá bỏ.

Lập trường đối địch sẽ không cải biến, nhưng cũng nhiều hơn một phần lý giải, Hoắc Vũ Hạo giữ chặt tay Đường Vũ Đồng, cười khổ nói: "Cho tới nay. Ta đều cảm thấy chúng ta chịu đủ khổ, nhưng mà, cùng lão sư, Long tiền bối cùng Diệp Tịch Thủy đến so sánh, chúng ta dường như còn tính là may mắn. Chí ít, chúng ta cuối cùng có thể tiến tới cùng nhau. Ta bây giờ thật đặc biệt thỏa mãn, ta thậm chí muốn mang lấy muội xoay người chạy, vĩnh viễn thoát ly thế giới này. Tìm một địa phương ai cũng tìm không thấy chúng ta trải qua cuộc sống ẩn cư. Ngẫu nhiên đi xem đồng bạn một chút, tận tình ở giữa sơn thủy, vậy sẽ là sự tình vui vẻ biết bao a!"

Đường Vũ Đồng đứng lên, đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn, đem khuôn mặt của mình hoàn toàn dán vào trong ngực hắn.

Cảm giác thấm ướt nhàn nhạt truyền đến, thân thể mềm mại của Đường Vũ Đồng run rẩy nhè nhẹ.

Vừa rồi Long Tiêu Dao giảng giải chuyện xưa, nàng một mực đè nén tâm tình của mình, lúc này mới rốt cục hoàn toàn xuất ra.

"Lão sư thật là quá đáng thương, ta đều có thể tưởng tượng ra được, lúc trước lão sư cùng Bản Thể Tông đánh nhau sống chết vì sao sẽ liều mạng. Với thực lực lão sư, nhất định sẽ không dễ dàng thụ thương như vậy. Nếu như không phải vì thủ hộ Sử Lai Khắc, nói không chừng lão sư đã sớm lựa chọn giải thoát. Lão sư trong lòng chịu khổ sở, nhất định phải so với Long tiền bối càng nhiều, cũng càng khắc sâu."

Đường Vũ Đồng thấp giọng nói.

Hoắc Vũ Hạo yên lặng gật đầu.

Mục Ân trước giờ đều không có đối với bọn hắn đã nói đến sự tình bản thân cùng Diệp Tịch Thủy cùng Long Tiêu Dao. Cho đến chết, lão đều đem cái bí mật này chôn giấu thật sâu trong nội tâm mình, không có nói cho bất luận kẻ nào.

Trong đầu hồi tưởng đến thân ảnh còng lưng của lão sư, hồi tưởng đến khuôn mặt già nua của người, Hoắc Vũ Hạo cũng không nhịn được hai mắt đỏ lên.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đế quốc Nhật Nguyệt, hoàng cung.

Diệp Tịch Thủy ngồi dưới thủ vị, trong tay bưng một chén trà, yên lặng thưởng thức trà thơm.

Hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt dùng trà mười phần khảo cứu, tinh tuyển cao sơn trà, nửa lên men, lại lấy phương pháp đặc thù bí chế mà thành. Hàng năm sản lượng rất ít, chỉ hoàng thất mới có thể có một ít.

Hương trà nhàn nhạt quanh quẩn, tâm tình Diệp Tịch Thủy dường như biểu hiện rất bình tĩnh, chưa từng có nhiều dao động.

Từ Thiên Nhiên ngồi trên thủ vị, ở bên cạnh hắn, ngồi chính là Quất Tử.

"Diệp lão. Sự tình lần này có lẽ thật chỉ là hiểu lầm, còn xin Diệp lão giơ cao đánh khẽ. Trẫm nguyện ý cho quý giáo một chút đền bù. Quý giáo có cần gì, chi bằng nói ra." Từ Thiên Nhiên biểu hiện rất khách khí, mặt mỉm cười nói.

Quất Tử ngồi bên cạnh hắn một thân cung trang vàng óng, không nói một lời, không có bất kỳ phản ứng.

Diệp Tịch Thủy đặt xuống chén trà trong tay, ánh mắt nhìn về phía Quất Tử bên cạnh Từ Thiên Nhiên, mỉm cười, nói: "Bệ hạ, nếu như ta hướng ngươi đòi người thì sao? Ta chỉ cần một người. Như thế nào?"

Từ Thiên Nhiên biểu tình có chút cứng đờ, mặc dù hắn biết rõ Diệp Tịch Thủy nói tới ai, nhưng lại vẫn giả bộ không biết rõ, hỏi: "Người muốn ai?"

Diệp Tịch Thủy lạnh lùng cười một tiếng, "Ta muốn hoàng hậu bệ hạ theo ta đi Thánh Linh Giáo một chuyến. Không biết có thể được không?"

Quất Tử vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở chỗ đó, một bộ dáng hoàn toàn nghe theo Từ Thiên Nhiên phân phó, biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào.

Từ Thiên Nhiên lại sắc mặt hơi đổi một chút, nói: "Diệp lão, chỉ sợ không được. Trẫm hậu cung trống rỗng, cũng chỉ có hoàng hậu một vị. Chúng ta tình cảm thâm hậu, sự tình lần này, khó bề phân biệt. Không bằng, chúng ta trước đem sự tình điều tra rõ ràng lại nói, như thế nào?"

Diệp Tịch Thủy khoát tay áo, nói: "Không cần điều tra, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do. Ta căn bản không nghĩ tới các ngươi sẽ điều tra rõ ràng cái gì. Hơn nữa, từ bệ hạ đủ làm đủ chuyện mà xem, ta cũng rõ ràng bệ hạ lựa chọn đến tột cùng là gì. Không cần nhiều lời, ý nghĩ của bệ hạ, ta minh bạch, cũng lý giải. Vừa rồi bất quá là nói đùa mà thôi. Đã bệ hạ lựa chọn từ bỏ chúng ta, lão thân không cầu gì khác, chỉ hi vọng bệ hạ có thể cũng bỏ qua Thánh Linh Giáo. Lão thân nguyện ý dẫn đầu Thánh Linh Giáo rời khỏi đế quốc, viễn phó tha phương. Chỉ cầu bình an mà thôi."

Từ Thiên Nhiên kinh ngạc nhìn Diệp Tịch Thủy, đây vẫn là Tử Thần Đấu La hắn nhận biết sao? Thật không giống như điều Thánh Linh Giáo thái thượng trưởng lão có khả năng nói ra. Bà là thế nào rồi? Vì sao lại nói như thế?

Diệp Tịch Thủy một lần nữa bưng lên nước trà, lại uống một ngụm, thở dài một tiếng, "Lão thân mệt mỏi. Đời này cũng không đạt được gì, chỉ muốn thời gian sau cùng yên tĩnh vượt qua. Bệ hạ, mấy năm nay mặc dù Thánh Linh Giáo mang đến cho ngài không ít phiền phức, nhưng người cũng không thể không thừa nhận, chúng ta đối với quý quốc vẫn còn có chút công tích. Hi vọng những công tích này có thể để cho bệ hạ cho bản giáo một đầu sinh lộ. Lão thân liền thỏa mãn."

Từ Thiên Nhiên cười ha ha một tiếng, nói: "Diệp lão, ngài là nói chuyện gì đây. Quý giáo đi con đường nào, tự nhiên do ngài đến quyết định. Vô luận như thế nào, Thánh Linh Giáo đều là đồng bọn của chúng ta. Chỉ là, quốc giáo chi danh, chỉ sợ. . ."

Diệp Tịch Thủy mỉm cười nói: "Một chút hư danh, không cần cũng được. Bệ hạ cứ thu hồi là được. Ta hôm nay đến, chỉ vì hướng bệ hạ cho thấy thái độ. Chúng ta sẽ không lại trả thù cái gì, chỉ hi vọng có thể thu hoạch được bình an. Nói đến thế thôi, bệ hạ bảo trọng, lão thân liền rời đi."

Diệp Tịch Thủy đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, bà đi lại thậm chí có chút tập tễnh, nhìn qua một bộ dáng cổ lão.

Từ Thiên Nhiên đứng lên, làm ra một thế tay đưa tiễn, nhưng dưới chân lại không có di động mảy may, chỉ đưa mắt nhìn vị Tử Thần Đấu La này chậm rãi đi ra đại điện, hướng ra phía ngoài mà đi.

Quất Tử nghi ngờ nhìn về phía Từ Thiên Nhiên, thấp giọng nói: "Bệ hạ, bà ta nói là thật sao?"

Từ Thiên Nhiên khoát tay áo, trên mặt toát ra một tia cười lạnh, "Lão hổ có khả năng sẽ ăn chay sao? Bà ta càng yếu thế, đã nói lên vấn đề càng lớn. Bà ta chỉ muốn tê liệt chúng ta mà thôi, kế hoạch của chúng ta chẳng những phải tiến hành, hơn nữa còn phải nhanh một chút."

Trong mắt Quất Tử quang mang lóe lên, "Vậy bây giờ. . ."

Từ Thiên Nhiên gật đầu, tay phải hướng phía dưới dùng sức vung ra.

Quất Tử bỗng nhiên đứng lên, quay người đi đến phía sau.

Diệp Tịch Thủy đi ra chính điện đại môn, trên khuôn mặt cổ lão lộ ra một tia thoải mái, nên nói, rốt cục nói ra. Bản thân thật hẳn nên rời khỏi đi. Mặc kệ Từ Thiên Nhiên có tin tưởng hay không, bản thân nói tới, quả thật đều là lời từ đáy lòng.

Nhiều năm qua thật là quá mệt mỏi. Lão sư, còn có Tử Quý, vô luận như thế nào, ta đều không phụ lòng các ngươi. Những ngày tiếp theo, ta chỉ muốn lưu lại cho bản thân, cùng hắn!

Thời điểm Diệp Tịch Thủy lại lần nữa bước ra bộ pháp, vẻ già nua lọm khọm đã biến mất, thay vào đó là một phần nhẹ nhàng, một phần nhẹ nhàng sau khi từ bỏ tất cả.

Trên khuôn mặt bà mang theo vẻ mỉm cười, khuôn mặt vốn tái nhợt thậm chí đều nhiều ra một tia hồng nhuận. Rốt cục cũng có thể quên đi tất cả.

Bình Luận (0)
Comment