Đường Tam vung tay lên, nói: "Đứng lên đi." Hắn lúc này một mặt mỉm cười, mái tóc dài xanh lam phiêu dật, bộ dáng tuấn dật rung động lòng người.
Nhìn lấy nét cười ấm áp của hắn, Đái Vũ Hạo phảng phất giống như trong mộng, đây vẫn là nhạc phụ đại nhân một lòng làm khó bản thân sao? Thế nào trong chốc lát tựa hồ đều trở nên không giống.
"Tiểu tử ngốc, nếu như Đường Tam thật muốn làm khó ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?" Đái Mộc Bạch vừa cười vừa nói.
Chu Trúc Thanh lại có chút oán hận mà nói: "Tam ca, huynh cũng quá ác một chút đi."
Đường Tam mỉm cười, nói: "Vẫn là để ta nói đi."
Hắn nhìn về phía Đái Vũ Hạo, nói: "Chuyện của ngươi cùng Quất Tử, kỳ thật ta đã sớm biết. Chuyện này, sai không phải ở ngươi, chỉ là tạo hóa trêu ngươi mà thôi. Chúng ta mặc dù là Thần, nhưng nhân gian sự tình cũng vô pháp can thiệp. Chuyện đã qua liền đi qua, chỉ cần lòng ngươi trên người Vũ Đồng liền tốt."
"Sở dĩ một mực làm khó ngươi, tự nhiên là có dụng ý. Lúc trước, ta chọn trúng ngươi, một mực cũng dựa theo phương thức kế thừa Thần vị của ta đối với ngươi tiến hành đủ loại khảo nghiệm, ngay cả Vương Thu Nhi, kỳ thật cũng là ta phân ra một tia thần thức của Vũ Đồng bám vào trên người Tam Nhãn Kim Nghê, nếu không, coi như nó là Vận Mệnh Thần Thú, cũng không có khả năng có được nhiều linh trí như vậy. Cho nên, ngươi không cần lại vì sự tình Vương Thu Nhi mà cảm thấy khó chịu. Nàng vốn chính là một bộ phận của Vũ Đồng. Thẳng đến Vương Thu Nhi hiến tế cho ngươi về sau, bộ phận linh thức mới một lần nữa trở lại trên người Vũ Đồng, để Vương Đông Nhi triệt để biến thành Vũ Đồng."
"Về sau, một ít người thừa lúc vắng mà vào, hứa cho ngươi Thần vị, nhưng ngươi ở trước đó lại một mực đều chiếu theo khảo nghiệm của ta mà làm, như vậy, mặc dù về sau ngươi kế thừa Thần vị của hắn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng ở năng lực dung hợp ít nhiều còn có khiếm khuyết. Vừa gia nhập Thần Giới, nguyên bản năng lực của bản thân ngươi cùng năng lực Tình Tự Thần muốn hoàn toàn dung hợp cũng rất khó khăn. Cho nên, ta mới dùng loại phương thức này tới áp bách ngươi, để ngươi dưới áp lực mà dung hợp. Hiện tại xem ra, hiệu quả còn tốt. Tương lai, ngươi hẳn là có thể trò giỏi hơn thầy, thắng qua người nào đó."
Dung Niệm Băng ở bên cạnh tức giận nói: "Nguyên lai đều là kế hoạch tốt của ngươi, đều là âm mưu của ngươi. Đường Tam, ngươi thật hèn hạ, ngươi mới vừa rồi còn gạt ta phát thệ."
Đường Tam một mặt vân đạm phong khinh mà nói: "Ngươi cho rằng trộm người thừa kế của ta, liền dễ dàng như vậy sao? Không trả giá một chút làm sao được?"
Đái Vũ Hạo thấp giọng hướng Dung Niệm Băng hỏi: "Lão sư, người phát thệ cái gì?"
Dung Niệm Băng tức giận: "Còn không phải là vì để hắn không thương tổn ngươi, mới phát thệ lưu thêm Thần Giới ba mươi năm. Ai biết gia hỏa này diễn không chỉ cho ngươi, cũng càng là diễn cho ta thấy. Đái Mộc Bạch, hai vợ chồng các ngươi đã sớm biết đúng không?"
Đái Mộc Bạch một mặt vô tội nói: "A, ta không biết a! Ta thế nào biết, ta mới là nhị cấp Thần mà thôi."
Dung Niệm Băng cả giận nói: "Nói bậy, lấy tính tình thô bạo của ngươi, nếu như Đường Tam thật ra tay độc ác làm khó dễ hậu bối của ngươi, ngươi sẽ an tĩnh sao? Cái gì cũng không làm sao?"
Chu Trúc Thanh khinh thường hừ một tiếng, nói: "Ngươi biết mà vẫn bị lừa sao? Ta rất hoài nghi trí thông minh của ngươi."
"Ngươi, các ngươi. . . , hừ! Tức chết ta!" Dung Niệm Băng tức đến miệng lớn, miệng lớn thở hổn hển.
Đường Tam ôm bờ vai của hắn, nói: "Được rồi, đừng nóng giận, lưu lại giúp ta một chút không tốt sao? Ngươi cũng không phải không biết, gần đây Thần Giới chúng ta không yên ổn, lúc này ngươi lại muốn chạy trốn, có còn muốn làm huynh đệ hay không đây? Huống chi, ngươi đoạt người thừa kế của ta, còn bồi thêm nữ nhi của ta, ngươi còn có gì không hài lòng sao? Vũ Hạo loại hạt giống tốt như thế, chẳng lẽ tùy tiện liền có thể tìm được một cái sao?"
Đái Vũ Hạo bây giờ đã hoàn toàn minh bạch, nguyên lai, ngay từ đầu, bản thân đều trong chưởng khống của Đường Tam. Chỉ sợ địa phương giống như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm kia cũng là hắn sáng tạo ra, sau đó dẫn bản thân đi gặp hai vị lão tổ tông cùng mẫu thân.
Đái Mộc Bạch cười ha ha nói: "Các ngươi cũng không nhìn một chút là hậu bối của ai. Tiểu tam, nhanh đem nữ nhi của ngươi thả ra đi, không nhìn thấy tiểu tử này đều gấp đến chết rồi sao?"
Đường Tam mỉm cười, nói: "Đi thôi, Vũ Hạo, Vũ Đồng ngay trong cung điện, ngươi lần theo con đường này đi tìm nàng. Ta không trách ngươi, về phần nàng có trách ngươi hay không, ta cũng không biết."
"Vâng, đa tạ nhạc phụ đại nhân." Vô luận hiện tại trong lòng có tâm tình oán hận gì, cũng không trọng yếu bằng tìm được Đường Vũ Đồng a!
Một vệt kim quang thuận ngón tay Đường Tam theo hướng cung điện kia lan tràn ra, Đái Vũ Hạo vội vàng phi tốc hướng bên đó chạy tới.
Đưa mắt nhìn hắn tiến vào trong mây mù, trong mắt Đường Tam lộ ra mấy phần buồn bã, "Con gái lớn lên không dùng được a!"
Dung Niệm Băng đầy vẻ khinh bỉ nhìn lấy hắn, nói: "Được rồi, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ. Ta còn không biết ngươi sao? Thần Giới chính là thời buổi rối loạn, con rể bảo bối của ngươi kế thừa Thần vị của ta, sau này tất nhiên là một cánh tay đắc lực của ngươi. Chẳng lẽ nói, hắn ở Thần Giới còn có địa phương khác để đi sao? Nữ nhi của ngươi lại không có rời khỏi ngươi, ngươi ở đây thở dài thở ngắn cái gì?"
Đường Tam thở dài một tiếng, nói: "Niệm Băng, ngươi biết ta vì sao nhất định phải lưu ngươi thêm ba mươi năm không?"
Dung Niệm Băng sửng sốt một chút, "Không phải chính là những tên kia một mực không phục, nghĩ thừa dịp hai đại Thần Vương không ở đây gây chút chuyện sao? Chẳng lẽ chúng ta còn sợ bọn hắn hay sao?"
Đường Tam lắc đầu, nói: "Đối với bọn hắn, ta cũng không thế nào quan tâm, vô luận như thế nào đều chỉ là sự tình nội bộ Thần Giới của chúng ta. Ta lo lắng chính là một chuyện khác. Hai vị Thần Vương rời đi, Thần Giới chủ khống quyền trong tay ta, cho nên, cũng chỉ có ta có thể cảm giác được Thần Giới hết thảy biến hóa. Trong vòng ba mươi năm, Thần Giới sợ rằng sẽ có đại biến, về phần là gì, bây giờ ta còn xem không rõ lắm. Nhưng ta có thể cảm giác được, đó sẽ là một trận đại tai nạn có khả năng khiến Thần Giới hủy diệt."
"Ừm?" Dung Niệm Băng biến sắc, hắn biết, Đường Tam tuyệt sẽ không nói nhảm.
Đái Mộc Bạch trầm giọng nói: "Tiểu tam, vô luận cái tình huống gì, mọi người chúng ta cùng một chỗ, đồng tâm hiệp lực, kiểu gì cũng sẽ vượt qua nan quan."
Đường Tam cười khổ nói: "Hi vọng như thế đi. Chỉ là, tràng tai nạn này thật không đơn giản. Cũng là vì sao ta còn không có đem Thần vị của bản thân truyền cho Vũ Hạo. Niệm Băng, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật không biết ngươi vụng trộm đi gặp Vũ Hạo sao? Coi như bận rộn đến đâu, đối với người thừa kế của bản thân cũng sẽ một mực chú ý. Ta là cố ý từ bỏ cơ hội truyền thừa lần này, bởi vì ta nhất định phải bảo trì thực lực hoàn chỉnh, mới có thể ứng đối nguy cơ tương lai không biết."
Dung Niệm Băng nói: "Trận đại kiếp kia có khả năng hóa giải hay không?"
Đường Tam hai mắt híp lại, nói: "Xem không rõ lắm. Rất khó hóa giải, nhưng cũng có một chút hi vọng sống. Làm hết sức mà thôi."
Dung Niệm Băng nói: "Tốt. Bất quá, có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi, diệt ngoại thì trước hết phải yên nội."
"Ừm."
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đái Vũ Hạo thuận theo kim quang kia một mực hướng sâu trong mây mù đi đến, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, một tòa cung điện nguy nga xuất hiện ở trước mặt hắn.
Theo kéo dài kim quang một mực hướng về phía trước, hắn không quản đi tán thưởng cung điện to lớn, nhanh chóng đi vào trong đó.
Mới vào cửa, hắn liền thấy một nam một nữ hai người ngồi trong đại sảnh, đang đánh cờ.
Bọn hắn nhìn qua niên kỷ cũng không lớn, nam nhân người mặc hắc y, tướng mạo anh tuấn, mà nữ tử kia cũng có được tuyệt sắc dung mạo, toàn thân áo trắng, thuần khiết như tuyết.
Đái Vũ Hạo đi tới, dường như kinh động bọn hắn, bốn đạo ánh mắt đồng thời ném qua.
Nam tử kia đứng lên, hướng Đái Vũ Hạo nhẹ gật đầu, đi lên phía trước nói: "Ngươi tốt, ta gọi là Cơ Động. Ngươi chính là Vũ Hạo đi. Hoan nghênh ngươi đi tới Thần Giới uỷ ban."
"A! Ngươi tốt." Đây chính là Thần Giới uỷ ban? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo không khỏi hơi kinh ngạc.
Bạch y nữ tử kia cũng đứng dậy, Cơ Động nói: "Đây là vợ ta, Liệt Diễm."
(Cơ Động, Liệt Diễm trong truyện Âm Dương Miện)
"Các ngươi tốt." Đái Vũ Hạo vội vàng hành lễ. Mặc dù hắn không biết hai người là ai, nhưng nếu như đây thật là Thần Giới uỷ ban, địa vị của hai vị này liền tuyệt đối không thấp.
Liệt Diễm mỉm cười, nói: "Nhanh đi tìm Vũ Đồng đi."
"Cảm ơn hai vị." Đái Vũ Hạo cảm ơn hai người, tiếp tục thuận kim quang mà đi.
Nhìn lấy thân ảnh của hắn rời khỏi, liệt diễm mỉm cười nói: "Vũ Hạo dụng tình chuyên nhất, ngược lại rất giống huynh năm đó."
Cơ Động cười ha ha, nói: "Ta rất hoài nghi, Đường Tam đại ca chính là dựa theo tiêu chuẩn của ta chọn rể a!"
Liệt diễm "Phốc xích" cười một tiếng, nói: "Xú mỹ."
Cơ Động đem nàng ôm vào trong ngực, nói: "Kỳ thật, cảm giác khổ tận cam lai mới là đẹp nhất. Ta tin tưởng, hắn rất nhanh liền sẽ thể nghiệm đến."
Kim tuyến một mực lan tràn đến tầng cao nhất mới ngừng lại. Trước mặt là một cái cửa phòng, Hoắc Vũ Hạo đưa tay gõ gõ trên cửa.
"Tiến đến." Một giọng nữ ôn hòa vang lên, mười phần dễ nghe, nhưng Hoắc Vũ Hạo sắc mặt lại hơi đổi, bởi vì hắn nghe ra, cái thanh âm cũng không phải thuộc về Vũ Đồng.
Đẩy cửa vào, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lại bỗng nhiên co lại.
Trong gian phòng có hai người, một đứng một ngồi, nữ tử đứng đó người mặc váy dài màu hồng, tóc thật dài bện lại, đuôi tóc nhẹ nhàng rủ xuống, từ phía sau có thể thấy được cái cổ tinh xảo thon dài trắng nõn của nàng, đai lưng váy dài ép lại, đem dáng người động lòng người của nàng hoàn mỹ vẽ ra.
Lúc này nàng đã xoay người lại, tuyệt mỹ dung nhan để Đái Vũ Hạo nhìn không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Mà người ngồi ở trên giường, mặc dù chỉ có thể nhìn bên mặt, nhưng Đái Vũ Hạo vẫn lập tức nhận ra, còn không phải là người mình mong nhớ ngày đêm sao?
"Ngài, ngài hảo." Đái Vũ Hạo vô thức hướng nữ tử trước mắt vấn an, nhưng ánh mắt thủy chung đều trên người Đường Vũ Đồng.
Nữ tử đi đến trước mặt hắn, cẩn thận quan sát hắn, lại khiến Hoắc Vũ Hạo phảng phất giống như chưa quyết định.
"Ta gọi Tiểu Vũ, vũ trong khiêu vũ." Tiểu Vũ khẽ cười nói, trong mỹ mâu lại tràn ngập vẻ hài lòng, chính là ánh mắt nhạc mẫu nhìn con rể a. Khẽ vỗ vỗ bả vai Đái Vũ Hạo, sau đó từ bên người hắn đi qua, đồng thời đóng cửa lại.
"Vũ Đồng!" Lại không còn người khác, Đái Vũ Hạo sao còn có thể nhịn được, la lên một tiếng, liền bổ nhào vào đến trước mặt Đường Vũ Đồng.
Đường Vũ Đồng ngồi ở chỗ đó, lại mặt không biểu tình, cả người giống như bị hạ định thân pháp, không nhúc nhích.
"Vũ Đồng. Đều là ta không tốt, là ta sai. Muội để ta giải thích, có được hay không?" Đái Vũ Hạo ngồi xổm ở trước mặt Đường Vũ Đồng, đem hai tay có chút lạnh buốt của nàng nắm trong tay mình.
Ánh mắt Đường Vũ Đồng dường như nhiều hơn mấy phần thần thái, quay đầu nhìn hắn, nhưng trong mắt đẹp lại tràn ngập mê võng.
"Ngươi là ai?"
Ba chữ đơn giản, lại như là ba thanh búa lớn hung hăng nện vào lòng Hoắc Vũ Hạo. Hắn lập tức sắc mặt tái nhợt đặt mông ngồi dưới đất, một loại hoảng sợ khó nói lên lời lập tức từ dâng lên từ đáy lòng. Vô thức buông tay Đường Vũ Đồng ra, thân thể không khống chế được ngồi ngay đó.
Hắn thà rằng Đường Vũ Đồng thống mạ hắn, thậm chí xua đuổi hắn, cũng không muốn nghe nàng nói ra lời như vậy.
Ký ức, nàng mất đi ký ức, mất đi ký ức đối với ta? Không biết ta rồi? Nàng không biết ta a?
Hoảng sợ không gì sánh được khiến Đái Vũ Hạo trong lòng đã hỗn loạn tưng bừng.
"Ngươi là ai?" Đường Vũ Đồng nghiêng đầu, nhìn lấy hắn hỏi.
Nhìn lấy hoảng sợ trong ánh mắt hắn, Đường Vũ Đồng đột nhiên cười, "Ta nhớ ra. Ngươi là Hoắc Vũ Hạo, cũng là Đái Vũ Hạo. Ngươi là nam nhân của ta, trượng phu của ta, là phụ thân của hài tử ta, cái đồ ngốc nghếch, ở bên ngoài hô hào yêu ta, đồ ngốc! Đồ ngốc của ta!"
(hết trọn bộ)
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Lời tác giả:
Suốt hai năm, rốt cục viết xong bản « Tuyệt Thế Đường Môn », làm bộ thứ hai của Đấu La Đại Lục. Thời điểm vừa mới bắt đầu viết, ta thật là có chút thấp thỏm. Nhưng ta vẫn hạ quyết tâm muốn viết. Ròng rã thời gian hai năm a! Bảy trăm cái cả ngày lẫn đêm, có lẽ, trong toàn bộ quá trình sáng tác, vẫn như cũ có chỗ không như ý muốn, nhưng ta có thể nói, bảy trăm ngày đêm này là thời gian ta dốc hết tâm huyết.
Tuổi dần dần lớn, thân thể cũng không tốt lắm, nhưng mỗi lúc sáng tác, ta luôn luôn tràn ngập kích tình. Tình cảm chân thành tha thiết của Vũ Hạo đối với Vũ Đồng, từ muốn vì mẫu báo thù, theo trưởng thành hóa giải cừu hận, mặc dù một đường chông gai lại dũng cảm tiến tới. Đều là ta muốn hiện ra cho mọi người, ta luôn luôn hi vọng viết một chút đồ vật mang năng lượng này. Chính nghĩa chính là chính nghĩa, trên thế giới này có thể chiến thắng hết thảy, chỉ có tình yêu, tình yêu phụ mẫu, tình yêu nam nữ, tình yêu bằng hữu. Là chấp niệm trong lòng ta, ta cũng muốn truyền lại cho mọi người, mỗi một vị huynh đệ tỷ muội Đường Môn.
« Tuyệt Thế Đường Môn » kết thúc, không hề nghi ngờ cũng mang ý nghĩa hành trình mới tinh bắt đầu. Sách mới của chúng ta « Thiên Hỏa Đại Đạo » đã toàn diện đăng lên, đồng thời tạm thời là đứng nhất bảng lượt xem. « Thiên Hỏa Đại Đạo » một mực là ta đặc biệt nghĩ đến viết ra, cũng là một bộ tác phẩm suy nghĩ thật lâu. Lần này, ta muốn đột phá bản thân, viết một cái đề tài chưa hề viết qua.
Kinh lịch trưởng thành đã xem nhiều rồi, lần này, ta muốn để mọi người nhìn lấy, cái gì gọi là vô địch cao soái phú, hoặc là, quyển sách này có thể gọi là kế hoạch dưỡng thành cao soái phú. Bên trong có rất nhiều tri thức, đều là ta trích dẫn trong hiện thực, tin tưởng mọi người đọc lấy, đối với các ngươi đều sẽ có chút trợ giúp. Dị năng, cơ giáp, vô địch lưu, còn có vô số đồ vật chơi vui, đều sẽ trong bộ tác phẩm này hướng mọi người hiện ra. Hi vọng các ngươi thích.
(Cao soái phú: Cao: cao ráo - soái: đẹp trai - phú: giàu có. Tiếng lóng Trung Quốc chỉ người đàn ông hoàn hảo hoặc ám chỉ người quan tâm đến ngoại hình, tiềng bạc)
Về phần những người hâm mộ Đấu La Đại Lục một mực quan tâm một cái vấn đề, bây giờ ta cũng có thể chính thức trả lời chắc chắn mọi người. Mọi người vẫn muốn nhìn xem cố sự Thần Giới có quan hệ Đấu La Đại Lục, ta sẽ viết, sẽ chuyên môn viết một truyện riêng, ước chừng hai mươi vạn chữ, sang năm cùng mọi người gặp mặt. Bối cảnh cố sự sẽ là sau quyển Tuyệt Thế Đường Môn, đồng thời, cũng vì bộ thứ ba của Đấu La Đại Lục làm căn cơ.
Truyện Thần Giới Truyền Thuyết, mọi người sẽ nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, Đường Tam, Tiểu Vũ, Đái Vũ Hạo, Đường Vũ Đồng, còn có Cơ Động, Liệt Diễm, bọn hắn đều sẽ xuất hiện.
(Thần Giới Truyền Thuyết có thể xem là ngoại truyện, Đấu La Đại Lục 2.5)
Tin tưởng mọi người đọc đến phần cuối của Tuyệt Thế Đường Môn, cũng nhất định rất muốn biết, Thần Giới nguy cơ đến tột cùng là gì, Đường Tam có thể dẫn đầu chúng Thần hóa giải hay không? Đều sẽ có trong Thần Giới Truyền Thuyết, vì mọi người công bố từng cái. Hi vọng các ngươi thích.
Mong ước Đường Môn càng tốt đẹp hơn, cũng mong ước các vị thư hữu an khang hỉ nhạc. Ta yêu mọi người, hơn cả yêu bản thân.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đôi lời của dịch giả Hảifull:
Đấu La Đại Lục là một trong những truyện đầu tiên mình đọc khi bắt đầu con đường đọc truyện chữ này, khi đó thì truyện Tuyệt Thế Đường Môn cũng được dịch đến khoảng 700-800 chương và những chương sau đó chỉ là truyện được convert. Bẵng đi 1, 2 năm mình thấy không có ai dịch bộ này nữa thì mình mạnh dạn đâm đầu vào mà dịch.
Mà một điều khá hài là mình không biết một tí tiếng Trung nào, nhưng nhờ vào phần mềm QuickTranslate của cộng đồng dịch giả mà vẫn chèo chống được đến hết bộ. Nên nếu bạn nào đọc khoảng chương 1-300 vào 630 - 1393 mà thấy cấn cấn thì do lúc đó mình chỉ mới bắt đầu tập dịch và biên tập văn phong mà thôi.
Sau bộ này thì không biết mình sẽ có cơ hội được dịch một bộ nào khác hay không, nếu có thì hẹn gặp lại mọi người. Ai đã đọc đến đây thì để lại một bình luận ủng hộ nhé.
12/02/2024 - Tuyệt Thế Đường Môn, hoàn thành.