Đấu La Đại Lục 2

Chương 144 - Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn (3)

Dịch: HảiFull

“Người bên ngoài nhìn vào thì tưởng phân chia nội ngoại viện cũng tức là phân chia thực lực, thậm chí còn thấy không công bằng với đệ tử ngoại viện, bởi vì rất nhiều đệ tử và lão sư ưu tú đều vào nội viện. Nhưng bọn họ nào biết, áp lực của đệ tử nội viện phải chịu đựng, các đệ tử ngoại viện không sao tưởng tượng nổi. Mà phần trách nhiệm ấy còn gọi là Giám Sát.”

Nói đến đây Huyền lão càng tỏ ra nghiêm túc.

“Các ngươi nhất định sẽ thắc mắc hai chữ "Giám Sát" đó là gì phải không? Giám sát cái gì? Chúng ta muốn tiêu diệt hết mọi bất công trên đại lục sao? Căn bản đấy là chuyện không thể. Diện tích của đại lục Đấu La quá lớn, dân số của bốn đế quốc lớn cộng lại đã là một con số khủng bố rồi. Không nói đâu xa, riêng thành Sử Lai Khắc, dân số đã lên đến con số năm trăm vạn. Mà số đệ tử ở nội viện quá ít, căn bản không thể lo hết được.”

“Cho nên đối tượng giám sát của chúng ta là Hồn Sư, chúng ta đúng là nhằm vào con người, thậm chí cả quan lại, nhưng không phải là nhằm vào quốc gia. Các tổ chức tình báo của chúng ta trải rộng khắp nơi, một khi trên bất cứ quốc gia nào ở đại lục xuất hiện chuyện ác hoặc có Hồn Sư làm xằng làm bậy thì đệ tử nội viện sẽ ra tay giải quyết. Ở học viện chúng ta, những đệ tử nội viện còn được gọi là Giám Sát Giả (người giám sát), hoặc Sử Lai Khắc Giám Sát Giả, nội viện cũng có một tên gọi khác đó là Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn. Hiện nay ta là Phó đoàn trưởng.”

“Các ngươi có lẽ không hiểu tại sao số đệ tử ở nội viện không đến trăm người mà trên đại lục rộng lớn như vậy, chuyện ác phát sinh mỗi ngay nhất định không ít, chúng ta giám sát bằng cách nào đây? Để ta nói cho các ngươi rõ, bất cứ quốc gia nào trên đại lục, cho dù là đế quốc Nhật Nguyệt kia cũng không dám coi thường Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn.”

“Hiện nay ở nội viện tuy chỉ có bấy nhiêu đệ tử nhưng theo sổ sách của học viên ghi lại thì số đệ tử ngoại viện đã tốt nghiệp khỏi học viện đã gần hai vạn người. Đồng thời, những người từng là Giám Sát Giả và tốt nghiệp khỏi nội viện cũng gần ngàn người. Nội viện thường xuyên có người mất đi nhưng ta dám chắc, những học viên có thể tốt nghiệp từ nội viện đều là tinh anh trong tinh anh. Hơn nữa, học viện chúng ta còn có những đội ngũ giáo viên ưu tú nhất, bất cứ học viên nào được giữ lại làm lão sư đều sẽ là một Giám Sát Giả.”

“Mỗi một đệ tử nội viện muốn tốt nghiệp phải hoàn thành ba mươi nhiệm vụ giám sát mới được. Trong quá trình làm nhiệm vụ, đấy chẳng những là khảo nghiệm của học viện mà còn là quá trình phát triển tâm hồn nữa. Đối tượng bối dưỡng của học viên Sử Lai Khắc không phải là những cường giả bình thường, mà chính là những người sẵn lòng đứng lên bảo vệ hòa bình cho đại lục, là những nhân tài chân chính.”

“Mà Giám Sát Giả thật ra cũng chính là Chấp Pháp Giả. Bất cứ chuyện gì cần đến Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn xử lý đều là những chuyện cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí có nhiệm vụ đối thủ là cường giả bậc Phong Hào Đấu La nữa. Bởi vậy các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ xem có thật sự muốn trở thành một thành viên của Giám Sát Đoàn hay không?”

“À quên, Giám Sát Giả không có lương đâu.”

Nói đến câu cuối cùng Huyền lão đã trở lại vẻ thoải mái bình thường. Bởi vì lão trông thấy ánh mắt của bảy người trước mặt, không người nào có một chút mơ hồ không dứt khoát, ai ai cũng vô cùng kiên định và cố chấp. Rõ ràng trong lòng bọn chúng đã có đáp án rồi.

Đái Thược Hành bước lên vài bước đi đến cạnh Huyền lão nói:

“Các niên đệ và học muội. Với tư cách là một thành viên của Giám Sát Đoàn, ta có thể nói, rất nhiều học trưởng trước khi tốt nghiệp đều nói rằng trong cuộc đời bọn họ, được trở thành một Giám Sát Giả chính là một vinh dự lớn nhất, mặc dù lúc này bọn họ đều đã tốt nghiệp nhưng không ai không mong muốn được tiếp tục làm công việc giám sát đó.”

“Đối với những người làm chuyện ác, chúng ta như là tử thần, con đối với người yếu bị ức hiếp lăng nhục, chúng ta lại chính là thiên sứ tối cao. Những Giám Sát Giả sau khi hoàn thành những nhiệm vụ, được giúp đỡ những con người lương thiện cũng là một cách rèn luyện tâm hồn của mình. Cái cảm giác thoải mái đấy, những chuyện bình thường không thể nào so sánh được.”

“Ta thật vinh dự và may mắn vì đến nay đã hoàn thành 28 nhiệm vụ giám sát rồi. Trong những nhiệm vụ ấy, ta từng giết qua rất nhiều tên giặc cướp gian dâm, vô số hôn quan xem mạng người như cỏ rác, hay bọn ác nhân thất đức buôn bán trẻ em, nô lệ... Khẩu hiệu của nội viện chính là: Thực lực và trách nhiệm ngang nhau, tâm hồn đi cùng sự lương thiện, ta nguyện cố gắng cùng các ngươi.”

Lời này của Đái Thược Hành rất bình thường nhưng lại có một cảm xúc vô cùng đặc biệt khiến cả Mã Tiểu Đào bình thường không hợp với hắn hay những Giám Sát Giả đang đứng bên ngoài lắng nghe cũng lộ vẻ kính nể, khuôn mặt không giấu nổi sự kiêu ngạo lẫn tự hào. Giống như bọn họ đều đang đắm chìm trong vinh quang vậy.

Huyền lão gật đầu nói: “Được rồi. Các ngươi nói cho ta đáp án của mình đi. Gia nhập hay rút lui?”

“Gia nhập!”

Bảy người lại một lần nữa đồng thanh nói, trong nháy mắt này, bảy thành viên của đội dự bị dường như tâm linh tương thông vậy. Bọn họ biết là đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc thì tương lai sẽ gắn liền với sứ mệnh và trách nhiệm với đại lục. Trước mắt bọn họ vẫn chưa cảm nhận được vinh quang từ nó và đồng thời, dĩ nhiên bọn họ cũng có chút sợ sệt khi nhận lấy trách nhiệm này.

Huyền lão mỉm cười vui vẻ nói:

“Tốt lắm, ta đã không nhìn lầm người. Bảy người các ngươi không có ai là kẻ hèn nhát. Nãy giờ ta dông dài như thế cũng vì các ngươi ngay lập tức sẽ phải nhận nhiệm vụ giám sát đầu tiên. Tiểu Đào, nói cho bọn chúng nghe một chút về nhiệm vụ sắp tới đi. Vương Ngôn, lấy trang bị của Giám Sát Giả đưa cho bọn chúng.”

“Dạ.”

Mã Tiểu Đào lập tức vâng lời rồi lấy từ Trữ Vật Hồn Đạo Khí của mình ra mấy chiếc nhẫn sau đó lần lượt đưa cho từng người trong đội dự bị.

Chiếc nhẫn ấy rất đẹp, dường như được làm bằng bạc, phía trên có khảm một viên đá quý màu xanh biếc lớn cỡ móng tay, viên đá này rất đẹp, xung quanh nó ngập tràn khí tức sinh mệnh. Xung quanh chiếc nhẫn còn điêu khắc hình dạng của tòa thành Sử Lai Khắc nữa.

Mã Tiểu Đào nói:

“Các ngươi nhận lấy rồi cất cho kỹ đi, đây cũng là dấu hiệu của Sử Lai Khắc Giám Sát Giả. Thứ này chỉ có chúng ta mới có, lát nữa các ngươi nhỏ một giọt máu vào nó thì nó sẽ huyết mạch tương liên với các ngươi. Chỉ cần là người của mình, sau khi kiểm tra chiếc nhẫn này sẽ biết có phải thật sự hay giả mạo. Chiếc nhẫn của Giám Sát Giả cũng là một Trữ Vật Hồn Đạo Khí, bên trong có trọn bộ vật dụng chuyên dùng, các ngươi có thể lấy ra xem một chút.”

“Trong đó bao gồm quần áo, mặt nạ, áo choàng chuyên dụng, còn có cả đạn tín hiệu cầu cứu nữa. Trong khi chấp hành nhiệm vụ, chúng ta không thể để người khác thấy được tướng mạo của mình để tránh những rắc rối không đáng có. Cho nên mới cần mặc nạ. Mà trong những thứ này, quan trong nhất chính là đạn tín hiệu. Loại đạn này cũng dành riêng cho chúng ta. Bất cứ Giám Sát Giả nào nếu gặp nguy hiểm chỉ cần sử dụng là sẽ có đệ tử nội ngoại viện đến ứng cứu. Tác dụng của nó so với tưởng tượng của các ngươi còn lớn hơn nhiều”

“Tiếp đến là nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này của các ngươi là đến vùng biên giới của đế quốc Tinh La và đế quốc Nhật Nguyệt tìm kiếm và tiêu diệt một đám trộm cướp, từ giờ đến ngày bắt đầu Đấu Hồn Đại Tái không còn xa nữa nên chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng ba đến bốn ngày.”

“Đám trộm cướp đó vô cùng tàn nhẫn và gian xảo. Bọn chúng đặc biệt hay chặn cướp những thương nhân đi xuyên qua biên giới hai nước, hơn nữa không bao giờ cho người sống sót. Có thể nói bọn chúng không có chuyện ác nào không làm. Đại bản doanh của bọn chúng nằm trên một ngọn núi có địa hình khá phức tạp có rất nhiều dốc đứng và hang động có thể ẩn náu. Cho nên vô cùng khó khăn cho quân đội tấn công. Với lại, ngọn núi mà bọn chết tiệt đó ẩn nấp còn nằm giữa đế quốc Tinh La và Nhật Nguyệt nữa.”

“Các ngươi cũng biết hai quốc gia này vốn không thân thiện với nhau lắm, dĩ nhiên làm sao có thể liên hiệp tiêu diệt bọn chúng được. Nếu bên này có đại quân đến tiêu diệt thì bọn chúng sẽ chạy trốn sang bên kia. Thậm chí có một lần vì truy đuổi bọn chúng mà dẫn đến một trận chiến quy mô nhỏ giữa hai đế quốc nữa. Cho nên đến giờ bọn chúng mới có thể tồn tại mà không sợ bị tiêu diệt, số lượng bọn chúng không đến ba trăm người nhưng ai cũng thông thuộc địa hình lại còn gian xảo nữa. Bởi vậy, những tiểu đội số lượng ít như chúng ta mới dễ chiến đấu với bọn chúng.”

“Nghe đồn đám trộm cướp đó tự xưng là Sứ Giả của Tử Thần, người cầm đầu là một Tà Hồn Sư cường đại. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể xem thường. Các ngươi trước nay chưa từng giết người đúng không, vậy thì tranh thủ lần này đi thử một lần. Ta nhắc lại, nhiệm vụ lần này của chúng ta là tiêu diệt bọn chúng không chừa một tên nào, bởi vì bên trong bọn chúng không có người già, phụ nữ hay trẻ em, tóm lại không có ai là người tốt cả.”

Giết người?

Hai chữ này với mấy người Hoắc Vũ Hạo đúng là vô cùng xa lạ. Nhất là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu, ba đứa con quá nhỏ, cho nên vừa nghe thấy hai chữ kia đều không kềm được mà tim đập rộn ràng.

Mã Tiểu Đào bật cười nhìn Hoắc Vũ Hạo nói: “Sao? Sợ rồi à? Đến lúc đó đừng có sợ đến mức tè ra quần đấy, không ai rảnh lấy quần cho đệ thay đâu.”

Hoắc Vũ Hạo đỏ mặt nói: “Đệ không có sợ.”

Trước mặt Mã Tiểu Đào đúng là hắn không thể ngẩng cao đầu được, chuyện hôm đó đến nay vẫn là bóng ma trong lòng hắn. Mã Tiểu Đào cười cười nói:

“Không sợ thì tốt. Lần này ra tay chủ yếu là bảy người chúng ta, các ngươi đi theo chỉ giúp đỡ một chút thôi, quan trọng là tự bảo vệ mình. Bọn đạo phỉ này vô cùng tàn nhẫn cho nên mới lấy tên là Sử Giả của Tử Thần. Ở vùng núi đấy, miễn nghe đến tên Tử Vong Chi Thủ hay Tử Thần Sứ Giả dân chúng đều sợ mà biến sắc.”

“Vùng núi này rộng khoảng bốn nghìn năm trăm thước, là vùng đất sinh ra từ vụ va chạm giữ hai đại lục, bởi vậy còn có tên là Minh Đấu sơn mạch, khoáng sản ở đây phong phú vô cùng, hàng năm sản xuất ra hơn mười loại khoáng sản quý hiếm. Vì thế hai đế quốc Tinh La và Nhật Nguyệt luôn vì Minh Đấu sơn mạch mà chiến tranh liên miên. Về phía đế quốc Tinh La chắc hẳn không giúp được gì nhiều cho chúng ta đâu.”

Bình Luận (0)
Comment