Dịch: HảiFull
*Vĩnh hằng chi ngự: phòng thủ vĩnh viễn
Tư Đồ Vũ trầm giọng: “Ta biết thực lực của ngươi không phải như bề ngoài mà ngươi thể hiện. Lấy tư cách đội trưởng của học viện Vân La ta hi vọng có thể đấu một trận thật sự với ngươi. Ta muốn biết chênh lệch về thực lực của cả hai ra sao, nếu ngươi chiến thắng ta thì những trận sau không cần đánh nữa, ta chỉ hi vọng ngươi có thể đánh hết sức.”
Hai mắt Từ Tam Thạch híp lại, tuy hắn chỉ mười lăm tuổi nhưng do hoàn cảnh lúc nhỏ nên kiến thức của hắn hơn xa những thiếu niên cùng tuổi. Tư Đồ Vũ tuy lớn hơn hắn nhưng cũng chưa chắc có thể có nhiều kinh nghiệm hơn hắn.
“Tùy ngươi thôi.” Từ Tam Thạch suy nghĩ trong giây lát rồi mỉm cười trả lời, hắn không để cho tâm tình của mình bị đối thủ nắm bắt.
Lúc này trọng tài đã bước đến rồi trầm giọng: “Cả hai lui về sau.”
Tư Đồ Vũ nhìn Từ Tam Thạch rồi từ từ lui về, trong lúc lùi lại thì ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên sắc bén, toàn bộ thân thể đều tỏa ra khí thế. Đội trưởng của học viện Vân La sao có thể yếu được, Tư Đồ Vũ chính là trung tâm của cả đội.
Lúc này Từ Tam Thạch cũng đã lui về sau, điếu xì gà trên miệng cũng đã cháy hơn một nửa nhưng hắn vẫn giữ bộ dạng lười nhác lúc trước, thân thể thoải mái lùi về sau như không hề đặt đối thủ vào mắt.
…………..
Khu vực quan sát.
Lúc này Vương Ngôn vô cùng bình tĩnh, bởi vì khoảng cách giữa khu vực quan sát và khu chiến đấu khá gần nên nội dung cuộc nói chuyện giữa Từ Tam Thạch và đối thủ đã bị hắn nghe được.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại có chút buồn bực, sau vài lần cố gắng hắn đã phát hiện Tinh Thần Tham Trắc có thể xuyên qua được lá chắn bảo hộ nhưng lại tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, lượng hồn lực tiêu hao sử dụng Tinh Thần Tham Trắc lúc này bằng với khi hắn tập trung về một hướng. Một khi hắn sử dụng thì hồn lực sẽ tiêu hao với một tốc độ kinh khủng nên hắn không thể liên tục dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng.
Nhưng với biểu hiện nhẹ nhàng thoải mái của Từ Tam Thạch thì Hoắc Vũ Hạo cũng không tiến hành phụ trợ, hắn còn chưa thấy Từ Tam Thạch ra tay thật sự lần nào.
Ngoài Vương Ngôn thì Bối Bối cũng trầm tĩnh mà xem, Giang Nam Nam bên cạnh lại chăm chú nhìn lên võ đài, hai tay thỉnh thoảng lại nắm chặt nhưng nét mặt xinh đẹp lại không hề thay đổi khiến không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này Từ Tam Thạch và Tư Đồ Vũ đã lùi về đúng vị trí.
Trọng tài liếc mắt nhìn hai người rồi hét to: “Bắt đầu.”
Tư Đồ Vũ vốn vô cùng trầm ổn bỗng nhiên biến đổi. Thân thể hắn vang lên tiếng cơ quan kim loại, cũng giống như lần đầu Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Hòa Thái Đầu, lúc này đã có rất nhiều ống sắt xuất hiện trên người Tư Đồ Vũ, chỉ trong nháy mắt cả người Tư Đồ Vũ như to ra gấp đôi.
Hai chân to lớn của hắn xuất hiện ba ống kim loại sắc bén, chúng sau khi xuất hiện liền cắm chặt vào mặt đất rồi từ đó rất nhiều hồn đạo khí xuất hiện.
Hoắc Vũ Hạo vẫn cẩn thận quan sát tình huống trận đấu đã phát hiện ra lúc Tư Đồ Vũ phóng thích hồn đạo khí thì trên người hắn có ít nhất sáu tia sáng chớp lên rồi sau đó các hồn đạo khí mới xuất hiện trên người hắn.
Điều này chứng tỏ đám hồn đạo khí này không phải có sẵn trên người hắn mà vừa được kích phát.
Thời gian Tư Đồ Vũ biến đổi không lâu, lúc này toàn thân hắn như được kim loại phủ lấy thoạt nhìn qua như một tòa pháo đài kiên cố. Từ dưới đếm lên có ít nhất ba mươi ống sắt, giữa ngực Tư Đồ Vũ lại có một khẩu hồn đạo pháo, miệng pháo có đường kính khoảng nửa thước.
Trạng thái hiện tại của Tư Đồ Vũ nếu so sánh thì vẻ bề ngoài còn khủng hơn cả Hòa Thái Đầu, lúc này hắn không khác gì một cỗ máy giết chóc. Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại phát ra, bốn hồn hoàn hai vàng hai tím từ từ chân hắn dâng lên. Phía sau lưng của hắn một vầng sáng trắng cũng xuất hiện, nhìn qua như một cây quạt lớn.
Hòa Thái Đầu ngồi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo lại thấp giọng: “Tiểu sư đệ nhìn đi, đây chính là một trong những hồn đạo khí mạnh mẽ của Hồn Đạo Sư chúng ta, nó không những lực phòng thủ kiên cố mà còn có sức công phá khủng khiếp: Bảo Lũy Chiến Tháp.”
“Bảo Lũy Chiến Tháp?” Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ hỏi lại.
Hòa Thái Đầu gật đầu: “Đúng, đây là một pháo đài, nó còn có tên là Hồn Đạo Pháo Đài. Nó có sức phòng thủ rất cao, bên trong nó lại có rất nhiều hồn đạo khí phủ khắp toàn thân có tác dụng khôi phục hồn lực. Hồn Đạo Sư khi mang vật này thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, khả năng bạo phát công kích trong thời gian ngắn cũng cực khủng. Dưới bảy hoàn thì nó có thể xem là vô đối nếu đánh với hồn sư cùng giai.”
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc: “Vậy sao lão sư vẫn không hề nhắc đến chuyện này cho đệ?”
Hòa Thái Đấu cười cười: “Hồn Đạo Pháo Đài này có yêu cầu đối với hồn lực rất cao, hồn sư phải có ít nhất ba hồn hoàn mới có thể phát huy sức mạnh của nó. Lúc này hồn lực của đệ vẫn chưa đủ nên chưa thể luyện tập, hơn nữa lão sư không thích loại chiến tháp này.”
Hoắc Vũ Hạo mở to mắt: “Vì sao thế?”
Hòa Thái Đấu trả lời: “Tiểu sư đệ, đệ hãy suy nghĩ kỹ xem pháo đài này ngoài lực công kích lớn ra thì còn đặc điểm gì?”
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Ổn định, vững chắc.”
Hòa Thái Đấu tiếp lời: “Đúng thế, nhưng cũng vì vậy mà nó trở nên kém linh hoạt. Hồn Đạo Pháo Đài này cũng cần rất nhiều hồn đạo khí mới có thể hoạt động, nó có thể tích và sức nặng khá lớn nên một khi mang vào người thì Hồn Đạo Sư phải chấp nhận bỏ đi tính linh hoạt của mình. Trong chiến tranh thì Hồn Đạo Pháo Đài rất hữu ích nhưng trong tình huống một chọi một nó chỉ có thể đứng yên chịu đòn. Chiến thuật khi sử dụng Hồn Đạo Pháo Đài tuy không phải là sai nhưng lại không phù hợp với kế hoạch Cực Hạn Đan Binh của chúng ta.”
“Đệ hãy nhìn đi, những thứ phát sáng trên cổ tay, cổ chân và lồng ngực của hắn đều là hồn đạo khí Trữ Vật. Một khi dùng Hồn Đạo Pháo Đài để chiến đấu thì sự tiến bộ của Hồn Đạo Sư sẽ chậm lại. Muốn chế tạo một kiện Hồn Đạo Pháo Đài hoàn chỉnh rồi làm quen với nó thì cần ít nhất cũng phải một năm, mà như vậy thì lấy đâu ra thời gian để tu luyện hồn lực? Cây quạt sau lưng Tư Đồ Vũ có lẽ là vũ hồn của hắn, vũ hồn này chắc chắn có điểm đặc biệt. Muốn sử dụng được Hồn Đạo Pháo Đài thì phải vận dụng toàn bộ hồn kỹ và hồn lực của mình mới có thể mang đến uy lực lớn nhất.”
Được Hòa Thái Đấu giải thích nên Hoắc Vũ Hạo đã hiểu ra rất nhiều, lần này dự thi cả nhóm phải chịu áp lực rất lớn nhưng thu hoạch từ thực chiến cũng rất nhiều. Hoắc Vũ Hạo nhìn Tư Đồ Vũ trên võ đài rồi bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ… thế giới hồn đạo khí quả thật vô cùng ảo diệu.
Khi hai sư huynh đệ đang nói chuyện thì trận đấu cũng đã bắt đầu.
So với biến hóa cực lớn của Tư Đồ Vũ thì Từ Tam Thạch lại có bộ dáng vô cùng nhỏ bé, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn xuất hiện. Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu thì hắn vẫn chưa sử dụng hồn kỹ mà chỉ ngậm xì gà rồi bước về phía Tư Đồ Vũ, trong chốc lát khoảng cách của cả hai đã được thu ngắn.
Hai tay Tư Đồ Vũ đưa lên, phần khuỷu tay đặt sát với hai sườn rồi đống kim lại nơi đó bắt đầu kết chặt lại. Ngay sau đó sáu ống sắt hai bên tay hắn bỗng nhiên lóe sáng rồi bốn hồn hoàn trên người lại nhấp nháy luân phiên, hào quang từ cây quạt sau lưng của hắn tỏa ra một vầng sáng trắng.
Vô số đạn ánh sáng được bắn ra, tất cả như thủy triều dâng trào điên cuồng bắn về hướng của Từ Tam Thạch.
Đồ chơi này có tên gọi Lục Liên Trang Tiểu Hình Hồn Đạo Pháo(súng liên thanh), uy lực của nó trong nhóm hồn đạo khí cũng rất mạnh, đây cũng là vật mà quân đội rất thích dùng. Chỉ cần mười Hồn Đạo Sư cấp bốn cùng nhau lắp ráp rồi sử dụng thì trong một phạm vi nhất định nó có thể áp chế vài ngàn binh lính.
Nhưng vật này cũng có ưu khuyết rõ ràng. Ưu điểm là sức công phá cao, diện tích bao trùm rất lớn, khuyết điểm chí mạng của nó là phải tiêu hao rất nhiều hồn lực.
Một Hồn Đạo Sư cấp bốn chỉ có thể sử dụng nó liên tục trong năm phút, sau đó hắn phải dừng lại để nghỉ ngơi khôi phục hồn lực.
Đối mặt với công kích của đối phương thì Từ Tam Thạch dùng phương pháp đơn giản nhất để đối phó. Bình thường một hồn sư có bốn hồn hoàn khi gặp phải thứ này thì phương pháp chống đỡ duy nhất là chạy càng xa càng tốt, phạm vi công kích của nó tuy lớn nhưng khoảng cách lại không quá xa, chỉ có khoảng một trăm thước, chỉ cần chạy khỏi khoảng cách này là có thể an toàn. Nhưng võ đài này lại không to lớn được như vậy, mà Từ Tam Thạch cũng không có ý tứ muốn bỏ chạy.
Hắn giơ Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn lên rồi co người lại, đem toàn bộ thân thể rút vào tấm chắn.
Từng tiếng nổ liên tiếp vang lên ở bề mặt Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, từng vòng sáng đen từ tấm chắn xuất hiện rồi phát tán ra xung quanh. Nhìn qua thì Từ Tam Thạch đang bị động chịu đòn nhưng nếu quan sát kỹ thì Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn lại như một cứ điểm kiên cố dưới cơn bão đạn của đối phương.