Đấu La Đại Lục 2

Chương 173 - Tương Lai Phát Triển Và Nguy Cơ Của Hồn Sư (2)

Dịch: HảiFull

Mà về mặt này thì có lẽ bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia hồn đạo sư đã sớm đi trước học viện Sử Lai Khắc từ rất lâu. Chúng ta lúc này chỉ còn cách đuổi theo, hi vọng dựa vào bề dày lịch sử mà nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Sử Lai Khắc nhất định không thể trở thành kẻ lạc hậu.

Khi Vương Ngôn còn mãi đắm chìm trong những suy nghĩ của mình thì có người lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của y, người đó không ai khác chính là Bối Bối.

“Ta đồng ý với lời Vương lão sư, ta cũng muốn thử phối hợp sử dụng hồn đạo khí.“

Giọng nói của Bối Bối vô cùng kiên quyết, từ trước đến nay hắn không phải là một người hay do dự, vẻ nhã nhặn bề ngoài chỉ là cái vỏ che giấu nội tâm mạnh mẽ bên trong của hắn mà thôi. Bất cứ chuyện gì, miễn là hắn đã quyết định thì chắc chắn sẽ làm đến cùng, cũng giống như ngày xưa hắn vì Đường Nhã mà gia nhập Đường Môn vậy.

Bối Bối cảm nhận được những người bạn của mình đều nhìn mình bằng ánh mắt sửng sốt liền trầm giọng nói tiếp:

“Trong bảy người chúng ta ở đây, trừ Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam thì còn lại đều là người của Đường Môn. Lịch sử Đường Môn có lẽ mọi người cũng đã biết. Chúng ta từng là một tông môn đệ nhất đại lục và từng có một lịch sử huy hoàng không kém bất cứ ai, thậm chí có thời điểm còn vượt xa học viện Sử Lai Khắc nữa. Nhưng cuối cùng thì sao? Có giữ được không? Tất nhiên sự suy sụp vẫn còn nhiều nguyên nhân do con người nhưng lý do quan trọng nhất chính là Đường Môn bị thời đại loại bỏ.”

“Khi hồn đạo khí xuất hiện đã ảnh hưởng trực tiếp đến thu nhập kinh tế của Đường Môn, đấy là nguyên nhân căn bản tại sao Đường Môn sụp đổ. Mọi người cũng biết hiện giờ ngay cả quân đội cũng rất ít sử dụng ám khí Đường Môn. Bước đi của thời đại, con người chúng ta không thể ngăn cản được. Chúng ta chỉ có thể thuận theo nó, như thế Đường Môn mới có cơ hội quật khởi.”

Nói đến đây, hắn lại nhìn sang Hoắc Vũ Hạo: “Lúc trước khi tiểu sư đệ gia nhập Đường Môn, ta và Tiểu Nhã đã từng nói, tương lai Đường Môn muốn phát triển thì chỉ có thể kết hợp ám khí Đường Môn và hồn đạo khí mà thôi. Thất bại từ hồn đạo khí và thành công cũng từ chính nó, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Đây là con đường duy nhất của chúng ta.”

“Là một hồn sư, một Chiến Hồn Sư hệ Cường Công, trong thâm tâm của ta lúc nào cũng có ý nghĩ không thể chấp nhận hồn đạo khí, nhưng lúc này bản thân ta là người lớn tuổi nhất, là đại sư huynh ở Đường Môn, ta muốn mình là người đầu tiên thay đổi, là người đầu tiên mở đường. Sau này về học viện ta sẽ xin phép được kiêm tu ở hệ Hồn Đạo, dù không thể chế tạo hồn đạo khí thì ít nhất cũng phải biết sử dụng.”

Những lời nói của Bối Bối cực kỳ mạnh mẽ, làm Vương Ngôn càng nghe càng rung động, trong lòng thầm mừng không thôi.

Bối Bối trong Sử Lai Khắc Thất Quái có một vị trí nhất định, lời nói của hắn rất có trọng lượng. Nếu hắn đồng ý thì những người khác sẽ dễ lay động hơn rất nhiều.

Từ Tam Thạch gật đầu nói: “Vương lão sư, ngài và Bối Bối nói đều rất đúng. Ta cũng hiểu ý của hai người. Nhưng ta còn vài thắc mắc không giải thích được, nhờ ngài giải đáp giúp ta. Nếu sau này, những người mạnh nhất trên đại lục là hồn đạo sư thì với những người như chúng ta hiện nay, muốn trở thành hồn đạo sư là chuyện không thể. Nói cách khác chúng ta không thể làm hồn đạo sư thì chỉ còn cách tu luyện nâng cao hồn lực, vậy chẳng phải chúng ta sẽ mãi đi phía sau hay sao? Hơn nữa chúng ta muốn học chế tạo hồn đạo khí cũng không phải chuyện dễ, lại càng không sao giỏi bằng một hồn đạo sư thật sự, như thế chúng ta sẽ cạnh tranh với hồn đạo sư bằng cách nào đây? Ta không muốn phải đưa ra quyết định khi bản thân chưa nắm rõ vấn đề.”

Vương Ngôn nói: “Đúng, ta hiểu lo lắng trong lòng của ngươi. Nhưng đấy chỉ là xét đơn giản về mặt học tập chế tạo hồn đạo khí theo con đường của hồn đạo sư mà thôi. Nhưng ngươi không nhớ ưu thế của hồn sư là gì hay sao? Nếu có một ngày ngươi có thể trở thành Phong Hào đấu La, ngươi có hồn kỹ cường đại của mình, vậy thì ngươi cũng không thua kém một hồn đạo sư cấp 9 là bao. Hơn nữa, việc tăng hồn hoàn, hồn lực và hồn kỹ là việc cơ bản của hồn sư, và tố chất của hồn sư cũng hơn xa hồn đạo sư, nếu không bản thân các ngươi làm sao có thể chịu đựng hồn hoàn mạnh mẽ, hồn hoàn càng mạnh thì càng đem đến nhiều lợi ích.”

“Thế nên nếu muốn so sánh thì hồn đạo sư là người học tập chế tạo hồn đạo khí, còn hồn sư là người phối hợp hồn đạo khí, sử dụng hồn đạo khí như một vũ khí của mình, còn đối với hồn đạo sư, hồn đạo khí là tất cả của bọn họ. Chỉ cần so sánh như thế ngươi đã thấy rõ ưu thế của mình rồi. Nhất là một hồn đạo sư nguyên thủy rất khó có thể đạt đến cấp 10.”

“Hồn đạo sư cấp mười cần phải thỏa mãn những yêu cầu gì? Ngoài chuyện chế tạo được hồn đạo khí cấp mười thì phải có tu vi đạt cấp bậc Siêu Cấp Phong Hào Đấu La, cũng chính là trên cấp 95. Các con đều là hồn sư nên hẳn là cũng rõ hồn sư tu luyện càng lên cao thì càng chậm và khó khăn. Trên đại lục này có bao nhiêu hồn đạo sư nguyên thủy đạt đến cấp bậc Phong Hào Đấu La? Ta có thể nói chỉ cần một bàn tay là đếm hết. Còn có bao nhiêu người đạt đến cấp bậc Siêu Cấp Đấu La? Ta có thể đáp luôn là chưa từng có ai cả. Bởi vậy, xu hướng phát triển đúng đắn nhất phải là lấy hồn sư làm gốc, đồng thời phối hợp với hồn đạo khí. Một Siêu Cấp Đấu La sử dụng hồn đạo khí cấp 9, cho dù gặp phải hồn đạo sư cấp 10 cũng không cần phải sợ hãi.”

Ánh mắt Từ Tam Thạch thoáng lộ vẻ đã hiểu: “Đúng vậy. Vương lão sư, một câu của ngài đã đánh thức người trong mộng. Một hồn đạo sư bình thường về phương diện tu luyện hồn lực không sao so được với chúng ta. Ta đã hiểu rồi.”

Vương Ngôn thấy Từ Tam Thạch đã đồng ý với mình, nhất thời lòng tin của hắn lại càng tăng thêm: “Mấy ngày nay ta luôn quan sát phương thức chiến đấu của các học viện. Ta thấy càng là học viện mạnh mẽ thì càng theo đuổi sự dung hợp giữa hồn sư và hồn đạo khí. Nhưng đa số bọn họ vẫn chưa nhìn thấy được mấu chốt của vấn đề. Mà theo ta, học viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt hồn đạo sư hẳn là đã biết, mặc dù bọn họ đã cố gắng giấu giếm nhưng ta phát hiện, những học viên của bọn họ, dù là đội dự bị hay chính thức thì đều có vũ hồn không hề tầm thường. Tuy bọn họ đều chưa chính thức ra thi đấu nhưng theo ta thấy, ý tưởng của bọn họ cũng giống với ta. Các con còn có thắc mắc gì hay không?”

Từ Tam Thạch nói: “Vương lão sư, ngài đã thuyết phục được ta. Ta cũng đồng ý thử, vì học viện, cũng vì chính bản thân mình.”

Hòa Thái Đầu cười to nói: “Ta dĩ nhiên là không có vấn đề gì rồi, đáng tiếc là ta thuộc hệ Thực Vật.”

Vương Ngôn tức giận nói: “Ngươi mười lăm tuổi đạt được đến cấp Hồn Tông thì hệ Thực Vật có là gì? Một trong những sai lầm lớn nhất của hệ Vũ Hồn những năm gần đây là đã bỏ sót một người có thiên phú như ngươi. Với hồn kỹ có tác dụng phụ trợ tốt thế kia, tương lai ngươi rất có thể là ngươi mạnh nhất trong bảy người về phương diện tu luyện như một hồn đạo sư. Có thể nói, vũ hồn của ngươi là vũ hồn thích hợp nhất để trở thành một hồn đạo sư thuần túy.”

Vương Ngôn nhìn sang Giang Nam Nam, Giang Nam Nam chần chờ một chút rồi nói: “Nhưng mà, mua hồn đạo khí phải cần tiền. Mà hồn đạo khí hình như còn rất đắt.”

Nghe cô nàng nói xong, mọi người không khỏi giật mình sửng sốt. Hoắc Vũ Hạo là người có cảm xúc sâu sắc nhất, hắn nhớ lần đầu tiên gặp Giang Nam Nam, cô nàng mỹ nữ đệ nhất ngoại viện còn có chút keo kiệt trả giá với mình.

Từ Tam Thạch ngay lập tức nói theo phản xạ: “Để ta mua cho nàng.”

Giang Nam Nam dường như nhớ lại chuyện gì đó, hai mắt mở to tức giận nói: “Ngươi biến đi.”

“Ặc.”

Từ Tam Thạch dường như cũng nghĩ đến chuyện gì nên bị nàng quát mắng cũng chỉ biết im lặng cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn, dáng vẻ của hắn ngoài oan ức ra thì không có chút bất mãn nào cả.

Nhìn dáng vẻ của hắn không khỏi khiến mọi người liên tưởng đến cái túi cát bị người ta trút giận, ngược đãi...

Vương Ngôn nhã nhặn nói: “Nam Nam, chuyện tiền bạc sẽ do học viện giải quyết. Ít nhất từ giờ đến khi ngươi tốt nghiệp sẽ không phải lo đến chuyện này. Ngươi là đệ tử hạch tâm, tương lai còn có thể vào nội viện, khi đó học viện còn cho ngươi tiền phí sinh hoạt. Nếu làm nhiệm vụ giám sát sẽ có thêm tiền thưởng. Đệ tử của học viện Sử Lai Khắc từ trước đến nay chưa từng gặp khó khăn về chuyện tiền bạc.”

Hai mắt Giang Nam Nam lập tức sáng lên: “Được, vậy thì ta cũng không có vấn đề.”

Tiếp theo đến lượt Hoắc Vũ Hạo, Vương Ngôn vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn liền biết đáp án.

“Vương lão sư, vấn đề duy nhất của ta là ta chẳng có gì có thể sử dụng.” Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói.

Hòa Thái Đầu đột nhiên lên tiếng: “Không, không hẳn là không có.”

“Hả?” Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên nhìn sang Hòa Thái Đầu.

Hòa Thái Đầu cười cười sờ cái đầu bóng lưỡng của mình nói: “Đợi vào phòng đấu giá rồi đệ sẽ hiểu, gần như bất cứ lần đấu giá hồn đạo khí nào đều cũng sẽ có thứ kia.”

Tiêu Tiêu nói: “Ta cũng không có vấn đề gì. Ta cũng định trở về cố gắng tu luyện sớm đạt được bốn hồn hoàn để mua một cái hồn đạo khí phi hành chơi đùa một chút. Thứ đó thật là tiện lợi.”

Vương Ngôn thấy mọi chuyện gần xong liền thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Vương Đông, ngươi thì sao? Ngươi cũng không có vấn đề gì phải không? Thế thì chúng ta vào tham gia đấu giá thôi.”

Lúc này lại xảy ra một chuyện khiến mọi người bất ngờ, từ đầu đến cuối Vương Đông luôn im lặng nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ kiên quyết nói: “Không. Ta có vấn đề, ta không muốn sử dụng hồn đạo khí, mọi người đi đi, ta về trước.”

Nói xong hắn lập tức xoay người đi về phía Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm.

Sự thay đổi bất ngờ của Vương Đông khiến mọi người giật mình kinh hãi, không ai nghĩ đến chuyện Vương Đông sẽ phản đối vì trước nay hắn và Hoắc Vũ Hạo là một đôi, hai người chưa từng có ý kiến trái ngược nhau.

Bình Luận (0)
Comment