Dịch: HảiFull
Bốn gã hồn sư Linh Tê Thuẫn vất vả lắm mới đỡ được dư âm từ Băng Sương Long Quyển, nhưng sau một màn này, bọn họ không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa, cả đám đứng đờ người ra nhìn chằm chằm vào cậu bé lạnh lùng trước mặt. Bọn họ thẩn thờ đến nỗi quên cả việc máu từ vết thương trên cơ thể mình đang chảy ra không ngừng, đồng thời tiếp tục nhìn sang đội trưởng Trầm Sách.
Hoắc Vũ Hạo im lặng đứng một chỗ, ánh sáng màu đỏ trên đôi mắt dần biến mất, lúc này trông hắn y hệt một chúa tể vừa giáng thế.
Đây là lần thứ hai hắn ra tay ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này, lần đầu tiên là hợp lực với Vương Đông, lần này chỉ riêng một mình hắn. Trận đấu đầu tiên của học viện Sử Lai Khắc đã ảnh hưởng rất lớn đến các học viện khác, bọn họ tập trung nghiên cứu về sáu Hồn Hoàn mười vạn năm của Hoắc Vũ Hạo là nhiều nhất. Đây không chỉ vì thực lực mạnh mẽ của Hoắc Vũ Hạo mà còn vì hắn là học viện của học viện Sử Lai Khắc, một học viện nổi tiếng trong việc đào tạo Hồn Sư cường đại.
Thế nhưng cho dù là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng không sao đưa ra đáp án chính xác được. Trong mắt bọn họ, mọi thứ của học viện Sử Lai Khắc đều như được một bức sương mù bao phủ vậy. Thiếu niên kia rõ ràng chưa đến mười lăm tuổi nhưng tu vi là bậc Hồn Đế thật sao? Hơn nữa sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, là một chuyện nghịch thiên. Gần như mọi người đều nghĩ Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng một kỹ năng nào đó để che mắt bọn họ, có điều không ai biết hắn đã dùng kỹ năng đó như thế nào. Vì ít nhất không ai có thể nhìn ra sơ hở nào về khí tức khủng bố của Hồn Hoàn mười vạn năm.
Bọn họ đều rất muốn được thấy Hoắc Vũ Hạo ra tay một lần nữa, vì trận đầu mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nhưng không có nghĩa là trận nào cũng như thế. Cuối cùng trong trận thứ ba này bọn họ đã thỏa lòng, nhưng bất ngờ mà hắn mang đến còn khủng khiếp hơn trận đấu đầu tiên. Hắn chỉ cần làm một động tác nhẹ nhàng đã có thể phá vỡ được công kích với uy lực của bậc Hồn Vương, hơn nữa còn nháy mắt phá vỡ được vũ hồn mô phỏng thuộc tính của An Lãnh Dạ, tất cả nghi ngờ trong lòng mọi người bây giờ đều trở thành kinh sợ.
Cho dù là Hồn Đế cũng không thể làm mọi chuyện một cách nhẹ nhàng như thế, càng quan trọng hơn nữa là không ai nhìn rõ được hắn đã sử dụng Hồn Kỹ gì.
Ngay cả bên phía các thành viên của học viện Thiên Linh cũng vậy, trong mắt bọn họ hắn đã trở thành chúa tể, chúa tể của cả trận đấu. Chẳng lẽ hắn thật sự là Hồn Đế? Hơn nữa sáu Hồn Hoàn đều là Hồn Hoàn mười vạn năm? Lúc này có không ít học viện tử hỏi lại những suy đoán của mình, nếu cậu thanh niên này có tu vi cao như thế thì trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này còn ai là đối thủ của cậu ta nữa?
Bối Bối nhìn Trầm Sách với vẻ mặt đầy kiêu ngạo trầm giọng nói:
- Còn muốn đấu nữa không?
Trầm Sách nhìn sang các đồng đội của mình thấy không ai còn ý chí chiến đấu nữa, với lại An Lãnh Dạ đã hôn mê nằm dưới mặt đất, hắn đành thở dài một tiếng lắc đầu nói:
- Chúng ta nhận thua.
Ban đầu ánh sáng từ Hoắc Vũ Hạo tỏa ra quá rực rỡ, nên những người đi bên cạnh hắn không được nhiều người chú ý đến, nhưng hôm nay Trầm Sách đã có thể thấy được rõ ràng rất nhiều chuyện, một cường giả Hồn Vương cũng không sao đỡ được một kích toàn lực từ Hồn Đạo Pháo Đài của Hòa Thái Đầu. Một Từ Tam Thạch, Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự chỉ mới đến bậc Hồn Tông cũng có thể đỡ được một kích toàn lực của Hồn Vương với sự tăng phúc thuộc tính hỏa cực mạnh của một Hồn Tông. Bấy nhiêu đã đủ quyết định thắng bại, huống chi phía sau bọn họ còn mất người chưa ra tay nữa.
Mà bên phía học viện Thiên Linh thì sao? Bọn họ đã mất đi đội phó An Lãnh Dạ, thực lực của những người còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu, cho dù cậu thiếu niên thần bí kia không ra tay nữa, bọn họ cũng chưa chắc có thể thắng lợi. Cho nên có đấu tiếp cũng không còn ý nghĩa gì.
- Học viện Sử Lai Khắc, thắng.
Trọng tài vừa tuyên bố kế quả xong, bảy người học viện Sử Lai Khắc khẽ cúi người chào rồi cùng nhau rời khỏi sàn đấu. Hoắc Vũ Hạo trước khi bước xuống khẽ quay người về phía An Lãnh Dạ ấn một chưỡng, có thể trông thấy mơ hồ không khí xung quanh đấy lại vặn vẹo méo mó. An Lãnh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn rồi tỉnh dậy, nàng nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo không chút giấu diếm vẻ sợ hãi. Trầm Sách vội vàng bước đến đỡ lấy An Lãnh Dạ:
- Lãnh Dạ, có sao không?
- Thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ. Đây tuyệt đối là một Hồn Hoàn mười vạn năm thật sư, muội dám khẳng định không thể nhầm lẫn được. Áp lực thuộc tính băng này muội đã từng thấy qua.
- Hả?
Trầm Sách nghe nàng nói mà lòng chấn động, hắn vừa đỡ nàng ngồi dậy vừa nhỏ giọng nói:
- Muội chắc chắn?
Gương mặt An Lãnh Dạ tái nhợt, không còn chút máu gật đầu nói:
- Năm muội 16 tuổi, muội và ông nội từng đến vùng Cực Bắc tìm Hồn Hoàn thứ ba. Nhưng sau khi vào đó, chúng ta gặp phải một cái bóng màu xanh biếc, tốc độ của nó rất nhanh, lúc ấy phản ứng đầu tiên của ông nội muội là đẩy muội ngã xuống đất, ông dùng cơ thể của mình để che cho muội. Khoảng mười lăm phút sau ông mới đứng dậy, lúc ấy muội thấy cả lưng của ông đều bị tổn thương, khí lạnh xâm nhập rất dữ dội.
- Ông nội nói với muội rằng chúng ta vừa gặp phải một trong những Hồn Thú khủng bố nhất của vùng cực Bắc, nó tuyệt đối là một Hồn Thú mười vạn năm. Sau đó ông nội lập tức dẫn ta rời khỏi nơi đó, sau khi về nhà, ông phải chữa thương khoảng một năm mới hoàn toàn loại bỏ được luồng khí lạnh đó. Từ đó về sau ông nội không còn dẫn muội đến cực bắc liệp sát hồn thú nữa.
- Tuy đã qua nhiều năm nhưng hơi thở khủng bố đó mãi mãi muội không thể quên được. Mà luồng hơi thở đó giống hệt với hơi thở phát ra từ cậu bé ban nãy. Năm đó sau khi trở về, ông nội từng nói chúng ta có thể trở về không phải vì con Hồn Thú đó không phát hiện ra chúng ta mà căn bản chúng ta quá nhỏ yếu nó khinh thường không thèm ra tay. Nhờ thế chúng ta mới may mắn giữ được cái mạng này. Hơn nữa ông còn dặn trừ phi tu vi của ta đạt được bảy Hồn Hoàn nếu không không được đến cực Bắc nữa. Còn nếu muốn đến vùng trung tâm của cực bắc thì ít nhất tu vi phải đến bậc Phong Hào Đấu La.
Trầm Sách hít sâu một hơi rồi nhìn sang bóng dáng đang bước đi của Hoắc Vũ Hạo bên khu vực chờ chiến, vẻ mặt không còn chút không phục nào:
- Thôi chúng ta về, có chuyện gì từ từ nói sau. Chúng ta không phải là đối thủ của học viện Sử Lai Khắc. Huynh thật sự hối hận năm đó không đến sát hạch ở học viện Sử Lai Khắc.
Hắn không hề nghi ngờ những gì An Lãnh Dạ đã nói, vì An Lãnh Dạ không chỉ là người yêu của hắn mà thường ngày nàng rất ít khi lên tiếng, vậy mà hôm nay nàng lại nói nhiều như vậy có thể thấy cậu bé kia đã khiến nàng chấn động đến mức nào. Có điều, bọn họ đâu ngờ rằng bên phía học viện Sử Lai Khắc cũng đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xét theo thực lực, đội Sử Lai Khắc Thất Quái này không phải là đối thủ của học viện Thiên Linh, ba người Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu chỉ mới có hai, ba Hồn Hoàn, cho nên ba người bọn họ trong trận chiến này không thể giúp ích gì được cho mọi người nên không phải bọn họ không muốn ra tay mà thay vì làm vướng chân vướng tay thì giả vờ thần bí đứng phía sau uy hiếp lại hữu dụng hơn.
Nếu có người cẩn thận quan sát sẽ thấy khi Hoắc Vũ Hạo và Từ Tam Thạch thay đổi vị trí thì sáu cái Hồn Hoàn trên người Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng biến mất. Khi đó thật lòng Hoắc Vũ Hạo cũng cảm thấy lo lắng, bởi vì một kích đó mà trúng hắn thì hắn chắc chắn sẽ mất mạng, hơn nữa hắn đang mang trên người sáu Hồn Hoàn mười vạn năm, chắc chắn vị trọng tài kia sẽ không đến cứu hắn. Cho nên nếu Từ Tam Thạch không ra tay kịp thời thì hắn sẽ xong đời, như thế làm sao hắn không lo lắng được?
Bốn gã Hồn Sư Linh Tê Thuẫn, nếu riêng lẽ từng người thì bọn họ không phải là đối thủ của Từ Tam Thạch nhưng hợp lực của bốn người thì dù Từ Tam Thạch mạnh đến mấy cũng phải chịu thua. Cho nên trận này học viện Sử Lai Khắc chiến thắng không phải là do thực lực mà vì chiến thuật quá hoàn hảo.
Lúc cuối cùng khi Hoắc Vũ Hạo bị đổi chỗ phải đối mặt với Băng Sương Long Quyển có chút nguy hiểm nhưng may mà kỹ năng kia có thuộc tính băng nên hoàn toàn lép vế với Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng của Hoắc Vũ Hạo. Nếu An Lãnh Dạ không phải Hồn Sư thuộc tính Băng thì e là trận đấu này còn phải tiếp tục nữa mà bọn họ cũng chưa chắc có thể chiến thắng đẹp như vậy.
Cho nên, học viện Sử Lai Khắc lần này nhờ may mắn mà chiến thắng. Chẳng những bọn họ thắng mà còn có thể duy trì sự thần bí của mình lẫn thực lực thật sự. Đấy hoàn toàn có lợi cho trận chiến kế tiếp. Học viện Thiên Linh không phải là đối thủ mạnh nhất của bọn họ trong vòng đấu vòng tròn này. Sử Lai Khắc Thất Quái chẳng lẽ luôn luôn gặp được may mắn sao?
Hôm nay cũng giống như hai trận đấu trước, sau khi chiến thắng, học viện Sử Lai Khắc lại xoay người rời khỏi Quảng Trường Tinh La, Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh dẫn đầu cả nhóm, nhờ trận đấu hôm nay, sự thần bí của hắn đã đủ để bất cứ đối thủ nào cũng phải e sợ.
Nhưng tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo không có chút vui mừng nào ngược lại còn rất lo lắng. Vì trước trận đấu hôm nay, Vương Ngôn đã nói cho bọn họ biết đối thủ kế tiếp của bọn họ là một đội rất mạnh. Bọn họ là đội ngũ xếp hạng tám trong cuộc thi lần trước. Trong đội đấy còn có đến ba cường giả bậc Hồn Vương...