Dịch: HảiFull - 04/12/2019
- Băng, những người có thuộc tính này không phải ai cũng giống như nhau. Theo các nghiên cứu cho thấy, uy lực của băng mạnh yếu thế nào chủ yếu là dựa vào nhiệt độ của nó. Nhiệt độ càng thấp thì càng đáng sợ. Mà Băng Bích Đế Hoàng Hạt chính là hồn thú có thuộc tính băng với nhiệt độ thấp nhất. Các tộc nhân của nó tuy không thể so được với nó nhưng tuyệt đối là không kém bao nhiêu. Bởi vậy, bất cứ một vị hồn sư nào có thể dung hợp với khối hồn cốt này thì thuộc tính của họ sẽ lập tức được tăng vọt, nhiệt độ của băng cũng sẽ giảm thấp đi rất nhiều, đây là một ưu đãi cực kỳ to lớn, một sự thay đổi toàn diện. Thế này đã đủ để gọi là ưu điểm đầu tiên của nó rồi chứ?
- Kế tiếp, bản thân của Băng Bích Hạt đã có thực lực không kém, vậy thì khối hồn cốt này dĩ nhiên cũng chứa đựng một nguồn năng lượng không nhỏ. Nhưng nó có thể giúp các vị tăng cường tu vi đến mức nào thì chúng tôi cũng không thể đưa ra thông tin chính xác được. Điểm này cần các vị phải có đủ điều kiện để tự mình kiểm tra rồi.
- Cuối cùng, ưu điểm thứ ba của nó là sau khi dung hợp, khối hồn cốt này sẽ mang đến cho hồn sư một kỹ năng gọi là Băng Bạo. Ban nãy ta từng nói, khuyết điểm của nó là không thể thay đổi nhưng bây giờ lại chuyển thành ưu điểm, bởi vì kỹ năng Băng Bạo có thể nói là một trong những kỹ năng tương đối thần kỳ của Băng Bích Hạt, thậm chí nó đủ sức để so với kỹ năng từ hồn hoàn mười vạn năm.
- Ba khuyết điểm, ba ưu điểm, tôi đều đã nói hết sức rõ ràng. Bất cứ hồn sư thuộc tính băng nào có được nó thì tuyệt đối sẽ không hối hận. Tiếp theo, mọi người có mười phút để suy nghĩ.
Công chúa Cửu Cửu một hơi nói nhiều như vậy rồi đột nhiên dừng lại cũng khiến cho mọi người có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, Vương Ngôn vẫn còn tỉnh táo, hắn quay sang hỏi Thanh Nhã:
- Thanh Nhã, buổi đấu giá ngày hôm nay có phải đã mời đến rất nhiều hồn sư có thuộc tính băng đúng không?
Thanh Nhã tức thì có chút xấu hổ, tuy nhiên cô cũng không phủ nhận mà khẽ gật đầu đáp:
- Thật xin lỗi. Chúng tôi bắt buộc phải làm như vậy. Hơn nữa những buổi đấu giá cao cấp như thế này không thể không mời các vị khách như thế. Thực tế, bảy kiện vật phẩm đầu chỉ là khởi động mà thôi, hai kiện vật phẩm sau cùng mới là trọng tâm. Mặc dù đây là sách lược của phòng đấu giá chúng tôi nhưng đấu giá sư Cửu Cửu cũng không hề nói quá, khối hồn cốt này đúng là tinh phẩm trong tinh phẩm.
Vương Ngôn gật đầu rồi quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo và Lăng Lạc Thần, hắn trầm giọng nói:
- Hồn cốt chỉ có một khối. Các con cứ thống nhất ý kiến trước đi, ta sẽ thử giúp các con.
Hoắc Vũ Hạo và Lăng Lạc Thần dĩ nhiên đều hiểu ý của Vương Ngôn là gì. Khối hồn cốt thuộc tính băng cao cấp như thế này là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Bất kể giá cả có thế nào cũng không quan trọng, dù sao tiền cũng chỉ là một con số mà thôi.
Hồn cốt Băng Bích Hạt cánh tay trái dĩ nhiên có ý nghĩa rất quan trọng với Hoắc Vũ Hạo nhưng đồng thời nó đối với Lăng Lạc Thần cũng không hề kém. Có thể nói nếu có được nó thì tổng thể thực lực của Lăng Lạc Thần sẽ lập tức tăng vọt, thậm chí có khi còn so được với Mã tiểu Đào hay Đái Thược Hành, con đường tương lai của cô sẽ ngày càng rộng mở.
Băng Bạo, cái tên vô cùng đơn giản nhưng là một hồn sư có vũ hồn thuộc tính băng thì làm sao Lăng Lạc Thần lại có thể không hiểu mấy chữ này có ý nghĩa gì đây? Nói đơn giản, Băng Bạo chính là uy lực. Cũng giống như lần bọn họ đấu với vị tà hồn sư có kỹ năng Thi Bạo kia vậy. Thậm chí uy lực còn muốn mạnh hơn nữa. Đối với một hồn sư có thuộc tính băng, muốn tạo ra băng có gì là khó, còn Băng Bạo chính là ngòi nổ, nếu sử dụng tốt thì uy lực của nó có thể xứng đáng được gọi là Thần Kỹ.
Bên trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng vô cùng nhộn nhịp, Băng Đế sau vài giây tức giận thì bỗng nghe thấy hai chữ Băng Bạo và đột nhiên lớn tiếng hò hét bắt buộc Hoắc Vũ Hạo bằng mọi giá phải có được khối hồn cốt này. Nguyên nhân rất đơn giản, vì ngay cả phòng đấu giá Tinh Quang cũng không hề biết, trong bộ tộc Băng Bích Hạt, số hồn thú có được kỹ năng này ít đến thảm thương, ngay cả Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng không có.
Băng Đế chỉ đơn giản giải thích vài câu thôi là đã đủ cho Hoắc Vũ Hạo hiểu rõ uy lực của kỹ năng này rồi. Những gì Băng Đế nói là, nếu ngày xưa nàng có kỹ năng này thì vị trí dẫn đầu trong Tam Đại Thiên Vương đã không thuộc về Tuyết Đế.
Nhưng hiện giờ Hoắc Vũ Hạo có thể tranh giành được sao? Hắn không thể mở miệng nói ra được.
Hắn vừa thấy anh mắt mong chờ của Lăng Lạc Thần thì những gì muốn nói liền chui tọt trở vào trong.
Khối hồn cốt này đối với những hồn sư thuộc tính băng mà nói thì còn quan trọng hơn cả hồn cốt mười vạn năm nữa, thử nghĩ xem có ai đồng ý chịu nhường cho người khác hay không? Lăng Lạc Thần không thích mới là lạ. Hơn nữa chắc chắn lát nữa đấu giá, giá cả sẽ tăng đến chóng mặt. Ngoài ra, hắn cũng không muốn mình và học tỷ có gì bất hòa, vì bọn họ là đồng đội, mấy ngày tới còn phải hợp tác chiến đấu nữa.
Băng Đế cảm nhận được trong lòng Hoắc Vũ Hạo đang do dự thì cũng dần tỉnh táo lại:
- Đồ đần, cứ nhường cho cô ấy đi.
- Hả?
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người.
- Không phải ban nãy tỷ nói ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải có được khối hồn cốt kia hay sao?
Băng Đế cười lạnh một tiếng nói:
- Ban nãy vì lão nương bực bội quá nên mới hồ đồ. Đệ nghĩ ai cũng có thể dung hợp hồn cốt của Băng Bích Hạt hay sao? Vừa rồi những gì đấu giá sư kia nói cũng chỉ là ý kiến chủ quan của bọn họ, ở đây có ai hiểu Băng Bích Hạt hơn ta được cơ chứ? Những lời cô gái kia nói đa số đều đúng nhưng có vẫn còn một chút nhầm lẫn. Mà nó cũng là vấn đề lớn nhất của khối hồn cốt ấy. Chỗ sai lầm của cô ta chính là dung hợp hồn cốt, không phải cứ dung hợp là thuộc tính băng sẽ tăng lên. Đệ có biết tại sao không?
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Đại tỷ là, tình hình đang gấp lắm rồi, tỷ xem ánh mắt của Lăng học tỷ kìa. Tỷ đừng có úp úp mở mở nữa được không.
Băng Đế hừ một tiếng rồi nói nhỏ với Hoắc Vũ Hạo vài câu.
- A, không ngờ lại thế?
Hoắc Vũ Hạo giật mình, sau đó tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều.
- Như vậy thì cũng không phải là chuyện xấu.
- Đấu giá sư Thanh Nhã, tôi có một chuyện muốn hỏi.
Hoắc Vũ Hạo không nhìn sang ánh mắt mong chờ của Lăng Lạc Thần mà quay sang hỏi Thanh Nhã.
Thanh Nhã nhìn hắn, mỉm cười gật đầu, cô không hề có ý khinh thường cậu bé này. Phòng đấu giá của bọn họ đã điều tra rõ ràng những đệ tử lần này đến thi đấu của học viện Sử Lai Khắc, một trong những người đáng chú ý nhất chính là cậu bé Hoắc Vũ Hạo này. Những biểu hiện của hắn trong các trận đấu kia đều vô cùng xuất sắc, chỉ bằng vũ hồn thuộc tính băng và hai hồn hoàn mà đã có thể làm nên hành động mang tính quyết định. Thanh Nhã hoàn toàn chắc chắn cậu bé này chính là ngôi sao tương lai của học viện Sử Lai Khắc.
- Xin quý khách cứ nói.
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:
- Có thể tạm dừng lượt đấu giá này hay không? Vật phẩm của các vị có vấn đề!
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều chấn động, bọn họ thật không ngờ Hoắc Vũ Hạo không những không cùng Lăng Lạc Thần thảo luận xem ai là người sử dụng khối hồn cốt mà ngược lại lại chất vấn phía phòng đấu giá.
Thanh Nhã nhíu mày nói:
- Quý khách, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Mỗi kiện vật phẩm trước khi đưa ra đấu giá đều đã được chúng tôi kiểm tra cẩn thận. Tuyệt đối không có khả năng xảy ra vấn đề. Ngài nói thử xem kiện vật phẩm nào có vấn đề gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chính là khối hồn cốt Băng Bích Hạt kia. Tôi nghĩ đến danh dự của phòng đấu giá các vị nên mới nói những lời này. Nếu cô không thể quyết định thì có thể mời người có trách nhiệm đến đây cũng được.
Thanh Nhã lại càng nhíu mày hơn, cô khẽ liếc mắt nhìn sang Vương Ngôn.
Vương Ngôn khẽ cười nói:
- Đấu giá sư Thanh Nhã, cô không cần nhìn tôi. Tôi tin tưởng vào phán đoán của đệ tử mình. Hơn nữa nếu nói trên đời này có người nào có tư cách kiểm tra kiện vật phẩm thứ tám này thì có lẽ đệ tử của tôi hoàn toàn xứng đáng. Chúng tôi cũng không muốn làm cô khó xử, thôi thì Vũ Hạo, cho Thanh Nhã xem vũ hồn của con đi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, xoay người cởi áo khoác của mình xuống đưa cho Vương Đông, sau đó cởi áo trong để lộ ra phần trên của cơ thể.
Sau đó hắn bắt đầu vận chuyển hồn lực, một hồn hoàn màu trắng từ dưới chân bay lên, nhiệt độ trong phòng tức thì hạ xuống. Một hình xăm bọ cạp thật lớn lặng lẽ xuất hiện trên lưng hắn.
Trên hình xăm này mặc dù chưa thấy rõ cái đuôi ở đâu nhưng chỉ cần xem phần trên thì đã đủ để thấy đây chính là Băng Bích Đế Hoàng Hạt.
Đương nhiên, đừng nói vị đấu giá sư Thanh Nhã kia mà ngay cả Vương Ngôn kiến thức sâu rộng cũng không phân biệt được đâu là Băng Bích Hạt đâu là Băng Bích Đế Hoàng Hạt.
- Cái này... cái này là...
Thanh Nhã kinh hãi nhìn chằm chằm vào hình xăm trên lưng Hoắc Vũ Hạo.
Vương Ngôn nói:
- Thanh Nhã, vũ hồn của đệ tử tôi là Băng Bích Hạt vô cùng hiếm thấy. Nó cùng loại với khối hồn cốt mà các vị vừa rao bán. Cho nên, nếu nó nói khối hồn cốt của các vị có vấn đề thì ta tin tưởng tuyệt đối vào suy đoán của nó. Vì thế tốt nhất là cô nên trở về xin chỉ thị thì hơn.
Thanh Nhã không do dự nữa mà gật đầu nói:
- Xin các vị đợi một lát.
Nói xong cô liền lập tức chạy ra ngoài. Vật phẩm có vấn đề, chuyện này không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa, ngay khi Hoắc Vũ Hạo cho cô thấy vũ hồn của mình thì cô đã hoàn toàn tin tưởng.
Khoảng một phút sau, trên màn hình lớn lại vang lên giọng nói của công chúa Cửu Cửu:
- Vì kiện vật phẩm này quá đặc biệt nên phòng đấu giá chúng tôi đặc biệt quyết định để mọi người có thêm mười phút suy nghĩ kỹ càng hơn.