Đấu La Đại Lục 2

Chương 24 - Học Viện Đệ Nhất Đấu La Đại Lục (3)

Dịch: HảiFull

Với tâm trạng hết sức kích động, Hoắc Vũ Hạo lại không kìm được mà suy nghĩ đến mấy môn tuyệt học của Đường Môn. Qua giới thiệu của Đường Nhã và Bối Bối về Sử Lai Khắc học viện, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn được đốt lên.

Bối Bối và Đường Nhã đi bên cạnh, nhìn bộ dạng của hắn không khỏi mỉm cười. Bọn họ lúc mới đến Sử Lai Khắc học viện không phải cũng như vậy sao?

Mấy canh giờ sau, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo đã thấy được học viện Sử Lai Khắc.

Gọi nó là tòa học viện cũng không chính xác, phải nói là một tòa thành thị. Vừa ra khỏi rừng rậm đi thẳng đến đường lớn, xa xa phía trên bình nguyên là một dãy tường thành cao cao mở rộng ra tứ phía.

Sử Lai Khắc học viện được xây dựng trên một bình nguyên có diện tích cực lớn. Bản thân nó cũng là một tòa thành thị, tên là Sử Lai Khắc thành. Trên Đấu La Đại Lục, Sử Lai Khắc thành có thể nói là thành thị lớn thứ hai thứ ba, trong thành có hơn hai trăm vạn dân. Tòa thành thị này thuộc quyền sở hữu của Sử Lai Khắc học viện, hoàn toàn không phụ thuộc vào bất cứ quốc gia nào. Chỉ cần điểm này thôi thì những học viện khác đã không thể nào so sánh được rồi.

Sử Lai Khắc học viện không nằm ở trung tâm thành thị mà tọa lạc tại phía Đông, bởi vì ở đây cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tương đối xa.

Bốn phía Đông - Tây - Nam - Bắc của Sử Lai Khắc thành đều giáp với một quốc gia, có giao thông cực kỳ thuận lợi, đồng thời cũng thuận lợi trao đổi buôn bán cho cả bốn đế quốc. Thêm vào sự tồn tại của Sử Lai Khắc học viện nên tình hình trị an ở đây cực kỳ tốt, giao dịch ở đây tuyệt đối an toàn. Vì thế mỗi khi thương nhân của tam đại đế quốc muốn trao đổi hàng hóa đều chọn địa điểm là Sử Lai Khắc thành.

Ba phía Bắc - Tây - Nam của Sử Lai Khắc thành đều có thể thoải mái ra vào, chỉ riêng phía Đông là là sở hữu tư nhân của Sử Lai Khắc học viện.

Hoắc Vũ Hạo được Đường Nhã và Bối Bối dẫn đến cửa thành phía Đông.

Đừng tưởng phía Đông tòa thành chỉ có Sử Lai Khắc học viện mà nghĩ nơi này vắng vẻ, thực ra bên ngoài cửa thành có đến hơn năm ngàn người, ở đây phi thường náo nhiệt. Đa số tiểu thương đều đã nghe tin mà đến nên hiện tại ngoài thành còn muốn náo nhiệt hơn trong thành.

“Tiểu sư đệ, đệ lần này may mắn đến đây đúng dịp học viện tuyển học viên mới nên mới có thể thuận lợi gia nhập, so với huynh và Tiểu Nhã thấp hơn ba lớp. Bình thường muốn nhập học phải trải qua một kỳ sát hạch và cần có một thư đề cử do chính chủ thành của một trong tam đại đế quốc cấp. Hàng năm vào thời gian này chính là lúc Sử Lai Khắc thành náo nhiệt nhất.”

Hoắc Vũ Hạo thấp giọng hỏi: “Đại sư huynh, sát hạch có khó hay không?”

Bối Bối ngập ngừng, liếc mắt nhìn Đường Nhã.

Đường Nhã thẳng thắn nói: “Đệ ấy sớm muộn gì cũng biết thôi. Có khi sau khi đệ ấy biết lại càng có động lực tu luyện hơn nữa. Tiểu Hạo à, muốn vào được học viện Sử Lai Khắc phải đạt hai yêu cầu, thứ nhất không quá mười hai tuổi, yêu cầu còn lại là Hồn Lực không được thấp hơn cấp mười lăm. Hiện giờ có thể nói, nếu xét theo yêu cầu này thì đệ không hợp cách rồi.”

Đây là sự thật, không phải là nàng nói quá lên để Hoắc Vũ Hạo có động cơ nỗ lực… hắn đã nỗ lực quá nhiều rồi.

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói: “Ba tháng nữa là đến lần sát hạch đầu tiên, cũng là sát hạch Hồn Lực phải không?”

Với thân thể của hắn muốn trong ba tháng tăng tu vi từ cấp mười một lên cấp mười lăm thật là một nhiệm vụ bất khả thi.

Bối Bối lắc đầu nói: “Không, sát hạch của Sử Khắc Lai học viện lúc nào cũng là chiến đấu thực tế. Có một vị lão sư từng nói, số liệu trên giấy so với chiến đấu thực tế cách nhau một trời một vực.”

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc gật đầu, nói: “Tiểu Nhã lão sư, đại sư huynh, có lẽ hiện giờ ta không bằng ai, nhưng sau này ta nhất định sẽ vượt qua hết thảy bọn họ.”

Bối Bối so với Hoắc Vũ Hạo cao hơn một cái đầu, hắn choàng vai Hoắc Vũ Hạo nói: “Đi thôi, nếu sau ba tháng nữa đệ có thể vượt qua thì sư huynh đây tin chắc đệ sẽ có thể đi đến cuối cùng.”

Bối Bối và Đường Nhã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi vòng qua đám người rồi vào cổng thành phía Đông.

Ở cửa Đông thành có hơn mười người trạc tuổi bọn họ đang đứng thủ hộ, mỗi người đều mặc trang phục màu vàng, trên ngực có thêu một phù hiệu màu xanh biếc. Đây là đồng phục của đệ tử ngoại viện năm ba.

Thấy Bối Bối, đám thanh niên này liền lộ ra vẻ kính nể nói: “Chào Bối sư huynh.”

Bối Bối mỉm cười đáp lễ, sau đó nói vài câu với người dẫn đầu, người học viên kia nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo rồi lập tức gật đầu nói: “Bối sư huynh đã nói thế thì còn chuyện gì phải nghi ngờ nữa, các ngươi dẫn vị tiểu huynh đệ này vào đăng kí đi.”

Bối Bối nhìn hắn mỉm cười, giơ ngón cái tay phải lên: “Cám ơn các huynh đệ, lát nữa để ta mời các huynh đệ một bữa.”

Người nọ cũng không khách sáo, cười ha ha nói: “Tất nhiên rồi. Có cơ hội ăn miễn phí thì chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua.”

“Chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Bối Bối nói xong liền cùng Đường Nhã dẫn Hoắc Vũ Hạo đi.

Cách đó không xa, một học viên mới quay sang hỏi tên đệ tử vừa sát hạch hắn.

“Học trưởng, vị học trưởng vừa rồi là ai thế?”

“Đó là Bối sư huynh, hắn tên là Bối Bối nhưng mọi người thường gọi hắn là Phích Lịch Bối Bối. Hắn có Thú Vũ Hồn đỉnh cấp - Lam Điện Phách Vương Long, hơn nữa còn có thiên phú dị bẩm. Mười ba tuổi đã đột phá cấp ba mươi, nghe nói hiện tại có thể hắn đã gần đến cấp bốn mươi, khoảng hai năm nữa là đột phá trở thành Hồn Tông, là một trong những cường giả tại ngoại viện. Nếu không vì Đường Nhã học muội thì với thực lực của Bối sư huynh, có lẽ sớm đã khảo hạch vào lớp năm rồi. Nếu hắn đột phá được cấp bốn mươi thì khảo hạch của lớp sáu chưa chắc đã làm khó được hắn.

Bối Bối sư huynh chẳng những có thực lực, lại còn luôn giúp đỡ mọi người, có thể nói là người được yêu mến nhất tại ngoại viện. Ở ngoại viện, Bối sư huynh là người trong mộng của rất nhiều nữ đệ tử, nhưng người hắn yêu duy nhất chỉ có Đường Nhã học muội, hắn vì nàng đã cự tuyệt không biết bao nhiêu học tỷ, học muội. Nghe nói có mấy sư tỷ trong nội viện cũng có cảm tình với hắn nữa. Ai cũng nói cùng lắm là hai năm nữa, Bối sư huynh nhất định có thể tiến vào nội viện.”

Bối Bối và Đường Nhã dẫn Hoắc Vũ Hạo vào trong học viện Sử Lai Khắc, nơi này khác hẳn so với tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, có khuôn viên rộng lớn, khung cảnh tuyệt đẹp, thảm cỏ khắp nơi, không khí trong lành tươi mát. Đi ở trên đường nhìn đâu đâu cũng thấy cây cối um tùm, những thực vật này rõ ràng luôn được chăm sóc cẩn thận.

Đi về phía trước hai trăm thước, đập vào tầm mắt là một loạt pho tượng thật lớn. Ở đây có tổng cộng mười pho tượng, tất cả đều cao khoảng mười thước, hoàn toàn được làm bằng đá hoa cương cứng rắn nhất.

Bình Luận (0)
Comment