Đấu La Đại Lục 2

Chương 292 - Quang Nghê Thường (1)

Dịch: HảiFull

Mãi đến lúc này mới có người chú ý đến huynh muội bọn họ, cả hai có thể nói là vô cùng thê thảm, không nói đến Tiếu Hồng Trần, ngay cả Mộng Hồng Trần, mũi miệng đều chảy máu, lúc này cả hai đã có chút tỉnh tảo lại, nhưng ánh mắt ngoại trừ sự sợ hãi ra thì chẳng còn gì nữa.

Tiếu Hồng Trần bỗng nhiên thét lên một tiếng đau đớn, cả người bịch một tiếng rơi thẳng xuống mặt đất, nhưng trước khi hôn mê, ánh mắt của hắn vẫn đầy vẻ si dại. Còn Mộng Hồng Trần cũng không ngoại lệ, ánh mắt của nàng đầy sự rung động. Nàng hoàn toàn không thể tin được cô gái có dung mạo khiến bản thân cô phải cảm thấy xấu hổ lại là hóa thân của một Vũ Hồn dung hợp kỹ.

Hư ảnh mỹ nữ tuyệt sắc từ trên trời giáng xuống mặt đất, lơ lửng trước mặt Mộng Hồng Trần và Tiếu Hồng Trần, đôi mắt màu vàng của nàng đầy vẻ lạnh lùng. Lúc này Mộng Hồng Trần mới có thể thấy rõ ký hiệu trên trán của cô gái xinh đẹp kia có hình dạng tam xoa kích, có điều ký hiệu ấy rất nhỏ, dường như chỉ dài khoảng một tấc. Mà lúc cô gái đó hạ xuống, nó cũng đã lặng lẽ biến mất, nhưng dù thế nào cũng không thể xóa đi khí chất cao quý và uy nghiêm của nó được.

- Tạm biệt.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mấp máy, đôi cánh sau lưng vung lên, một tầng ánh sáng màu xanh lam xuất hiện phủ xuống người Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần nhưng lại không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ nhẹ nhàng đỡ hai người bọn họ ra khỏi sàn đấu. Mà lúc này Mộng Hồng Trần cũng không giãy giụa gì nữa.

Vì Tiếu Hồng Trần đang mang trọng thương, ban nãy sử dụng Quyến Luyến Hồng Trần gần như đều từ hồn lực của cơ thể nàng. Hơn nữa kỹ năng bọn họ đang sử dụng lại bị Tâm Linh Phong Bạo của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cắt đứt nên quay lại cắn trả bọn họ để lại hậu quả không nhỏ. Giờ phút này, quả thật cả hai bọn họ đều hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.

Đôi cánh ba màu đã hoàn toàn biến mất, cô gái xinh đẹp kia từ từ bước đến trung tâm sàn đấu, mặt đất nơi nàng đi qua đều kết mật tầng băng sương.

Bên dưới sàn đấu, Vương Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, miệng lẩm bẩm:

- Chúng ta… chúng ta thắng rồi. Huyền lão, chúng ta thắng rồi phải không? Chúng ta là quán quân, là quán quân.

Giọng nói của hắn từ run rẩy chuyển thành gào thét. Mà Huyền lão đứng bên cạnh hắn cũng không bình tĩnh hơn bao nhiêu, gương mặt chằn chịt nếp nhăn dường như lại một lần nữa bừng bừng sức sống:

- Bọn chúng, rốt cuộc bọn chúng đã làm gì? Vừa rồi chẳng lẽ đều là Vũ Hồn dung hợp kỹ?

Vương Ngôn kích động nói:

- Dạ, đúng vậy, đúng vậy. Những Vũ Hồn dung hợp kỹ này đệ tử đã nghe bọn chúng nhắc đến nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên trông thấy. Nếu đệ tử nhớ không lầm thì hôm đó Hoắc Vũ Hạo gọi kỹ năng kết hợp giữa vũ hồn Băng Bích Hạt và Quang Minh Nữ Thần Điệp là Băng Sương Trong Độc Vũ – Quang Nghê Thường. Đệ tử không ngờ kỹ năng này của bọn nó lại đẹp như thế. Nghe hai đứa nói, đây là kỹ năng duy nhất Vương Đông nắm vai trò chủ đạo.

*Băng Sương trong Độc Vũ: độc trong cô độc, vũ trong nhảy múa.

- Chúng ta thắng.

Hư ảnh xinh đẹp lướt đến trước mặt Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự rồi khẽ nói. Mà vị trọng tài kia vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn , giây lát sau lão mới phản ứng lại, giọng nói cũng khàn đặc:

- Đúng vậy, các ngươi thắng.

Nói xong câu đó, cả người lão đột nhiên thoáng lảo đảo, tích tắc sau mới có thể đứng vững trở lại.

Tâm Linh Phong Bạo không chỉ đơn thuần đánh vào tinh thần mà còn đâm thẳng vào tận cùng Tinh Thần Hải của đối thủ, làm ký ức của đối thủ không ngừng bị xáo trộn, nó không chỉ đơn giản là gây rối mà càng quan trọng là ảnh hưởng trực tiếp đến thần trí của họ.

Hoàng Tân Tự mặc dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La nhưng từ nhỏ đến khi trưởng thành lão đã phải trải qua biết bao sóng gió. Người thân, bạn bè lần lượt ra đi trước mắt mình, tất cả những đau đớn đó đều bị lão vùi sâu tận đáy lòng. Nay dưới khi Tâm Linh Phong Bạo tấn công trong tình huống lão không kịp chuẩn bị, ảnh hưởng với lão thậm chí còn lớn hơn huynh muội Tiếu Hồng Trần nữa.

Cô gái xinh đẹp kia lại một lần nữa hóa thành quầng sáng có màu sắc rực rỡ, khi quầng sáng ấy tan biến liền xuất hiện hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau.

Sắc mặt cả hai người này đều tái nhợt, cả hai tựa vào nhau lặng lẽ đứng yên ở nơi đó. Hình xăm Băng Bích Đế Hoàng Hạt sau lưng Hoắc Vũ Hạo từ từ biến mất. Còn Vương Đông đã sớm ngủ say trong lòng hắn rồi, mà phù văn Tam Xoa Kích màu vàng trên trán Vương Đông lại sáng lên trong nháy mắt rồi biến mất.

Nhưng đáng tiếc Hoắc Vũ Hạo lại không kịp trông thấy hình ảnh ấy, mặc dù hắn đang chống đỡ thân thể của Vương Đông, cố để cho cả hai không ngã xuống. Nhưng lúc này hắn đã dần đánh mất tất cả cảm giác do tiêu hao quá độ, hắn chỉ có thể cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang dần tối lại. Có điều tâm tình của hắn lúc này chỉ có cảm giác hưng phấn và hạnh phúc. Một tia ý thức sau cùng của hắn chỉ có thể dùng để chống đỡ cho Vương Đông đứng vững, vì bọn hắn và học viện Sử Lai Khắc đã chiến thẳng ở trận đấu chung kết này.

Lúc này hắn cảm thấy Tinh Thần Hải của mình tràn ngập hạnh phúc, hắn cảm thấy tinh thần của mình dường như được thăng hoa thêm lần nữa. Sau đó hắn không cảm giác được gì nữa.

Tiếng hoan hô long trời lở đất lúc này mới vang lên, tất cả khán giả bên dưới đều đỏ mặt tía tai vì hưng phấn. Sự chờ đợi mà bọn họ bỏ ra đều xứng đáng. Trận chung kết này không thể dùng hai chữ "phấn khích" để hình dung, mà phải nói tự cổ chí kim mới có một lần như thế.

Nhất là Vũ Hồn dung hợp kỹ cuối cùng mà Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã sử dụng, Băng Sương Trong Độc Vũ - Quang Nghê Thường, những gì thiếu nữ tuyệt sắc ấy đã làm hoàn toàn khắc sâu vào trí nhớ của mỗi người ở đây.

Đẹp, thật sự rất đẹp, căn bản là nàng không còn thuộc phạm trù xinh đẹp của nhân gian nữa. Có lẽ nàng chính là Quang Minh nữ thần hạ trần.

Trong lòng mỗi người có thể đã có một nữ thần của riêng mình, nhưng giờ khác này dường như hình mẫu nữ thần trong lòng mọi người đều đã hóa thành hình dáng thiếu nữ tuyệt sắc khiêu vũ giữa bầu trời băng sương kia. Thậm chí trong lòng một số người, hình ảnh tuyệt đẹp ấy đã trở thành một loại tín ngưỡng. Đã xinh đẹp lại còn mạnh mẽ, rực rỡ chói lọi, tất cả mọi thứ kết hợp với nhau làm sao lại không rung động lòng người được?

Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự hít sâu một hơi, áp chế hết mọi ký ức vừa bị khơi dậy, cao giọng nói:

- Lượt đấu 2-2-3 chấm dứt, học viện Sử Lai Khắc chiến thắng. Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp cũng kết thúc tại đây. Quán quân cuối cùng chính là học viện Sử Lai Khắc.

Ngay khi lão vừa nói xong, tiếng hoan hô lại một lần nữa bùng nổ, cả quảng trường Tinh La đã hoàn toàn sôi trào, cho dù là các đại thần đang đứng trên đầu thành cùng hoàng đế cũng không kềm được mà hò hét vang trời.

Bình Luận (0)
Comment