Đấu La Đại Lục 2

Chương 309 - Thi Đấu (1)

Dịch: HảiFull

- Chu lão sư.

Hoắc Vũ Hạo bước đến trước mặt Chu Y, khom người cung kính hành lễ.

Từ ngày bọn họ rời khỏi học viện cũng đã phải hơn ba tháng. Chu Y chăm chú ngắm nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo, sau ba tháng rèn luyện, cả ba đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, dường như còn cao hơn trước một chút. Nhưng việc làm Chu Y giật mình nhất chính là ánh mắt kiên định của bọn họ. Đấy là ánh mắt đầy tin tưởng và cố chấp. Trước kia dường như nàng đã từng thấy ở các đệ tử nội viện rồi.

Cũng bởi vì ánh mắt ấy trông rất quen nên Chu Y mới cảm thấy khiếp sợ. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đều giống như đã hoàn toàn thay đổi, sự ngây ngô ngày xưa đã dần trở nên chín chắn rất nhiều. Dù cả ba chỉ là mấy đứa trẻ chưa đến mười ba tuổi nhưng Chu Y đã thấp thoáng thấy được hình dáng hồn sư cao cấp trên người bọn họ.

- Về là tốt rồi.

Khi Chu Y nói ra bốn chữ này bỗng nhiên phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy. Từ ngày nàng trở thành lão sư của học viện Sử Lai Khắc, ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu là những đệ tử xuất sắc nhất của nàng. Chu Y đã đặt rất nhiều hi vọng vào ba người. Nhưng hi vọng càng lớn thì càng dễ thất vọng, từ ngày ba người đi đến nay đã mấy tháng, Chu Y không lúc nào không lo lắng. Nhưng vì địa vị của nàng ở học viện không cao nên không biết được nhiều chuyện cơ mật.

Mãi đến khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái kết thúc, nàng mới nghe Phàm Vũ kể lại chuyện của bọn nhỏ đã làm trong cuộc thi, càng nghe nàng lại càng cảm thấy tự hào, đây là những đệ tử chính nàng đã dạy dỗ. Nàng luôn trông ngóng bọn chúng trở về, thậm chí còn tưởng rằng có khi cả ba trở về, học viện sẽ nhận bọn chúng vào nội viện luôn.

Cuối cùng, khi Phàm Vũ nói Mục lão quyết định cho cả ba tiếp tục học tập ở ngoại viện, Chu Y đã vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được. Nhưng bọn chúng lại bế quan đến gần hai tháng. Tình cảm mà Chu Y dành cho bọn chúng không đơn giản là tình thầy trò nữa mà có nhen nhúm vào một chút tình cảm đặc biệt tựa như tình mẫu tử, một người mẹ hạnh phúc khi trông thấy những đứa con yêu của mình từ từ trưởng thành.

Ở bên này Chu Y vui mừng hưng phấn thì bên kia Mộc lão sư lại càng lúc càng tái mặt. Ánh mắt của nàng nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng thay đổi, dĩ nhiên nàng cũng đã nhìn ra sự thay đổi và niềm tin tất thắng trong ánh mắt của ba người.

Đái Hoa Bân bước lên nhỏ giọng nói vào tai nàng:

- Mộc lão sư, chúng ta sẽ thắng, dù phải trả cái giá lớn thế nào, chúng ta cũng nhất định sẽ thắng.

Hai mắt Mộc Cận sáng rực lên, nàng quay đầu lại nhìn, Đái Hoa Bân khẽ gật đầu. Ánh mắt hắn lúc này đã rực cháy ý chí chiến đấu.

Đái Hoa Bân vốn không phục khi thua Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, hôm nay thấy hai người bọn họ trở về, ý chí chiến đấu của hắn đã hoàn toàn bị kích phát rồi.

Mộc Cận hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chu lão sư, làm người nên thành thật thẳng thắng một chút. Ta thấy nàng đã sớm chuẩn bị đòn sát thủ rồi. Không ngờ Chu lão sư cũng bắt đầu biết dùng chiến thuật rồi nha.

Trong mắt Mộc Cận, ba người Hoắc Vũ Hạo hiển nhiên đã sớm trở về, chẳng qua vì Chu Y không cho xuất hiện mà thôi.

Tính tình Chu Y thế nào? Nàng mà lại đi giải thích những chuyện vớ vẩn thế này sao? Chu Y mỉm cười bình thản nói:

- Mộc lão sư không phải vừa nói chuẩn bị chiến đấu ở Đấu Hồn Khu sao? Ta tin các học viên của ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy cái gì là tu vi hồn lực không phải là tất cả.

- Hừ.

Mộc Cận tức giận hừ một tiếng, sau đó dẫn bảy người Đái Hoa Bân bước vào Đấu Hồn Khu.

- Hoắc lão đại, cuối cùng ngươi đã về.

Chu Tư Trần là người đầu tiên chạy đến ôm lấy Hoắc Vũ Hạo. Làm lớp trưởng tạm thời thật sự khiến hắn khó chịu muốn chết, nên lần này Hoắc Vũ Hạo trở về quả thật giống như mang đến một mùa xuất mới cho hắn, bất kể là áp lực tâm lý hay áp lực thật sự, tất cả đều nháy mắt tan biến.

Các học viên lớp 1 nhanh chóng chạy đến vây quanh ba người hỏi thăm đủ điều, sĩ khí nháy mắt tăng vọt. Trong số những người ở đây, có không ít người quen biết Hoắc Vũ Hạo từ ngày còn là đệ tử tân sinh, những cố gắng của Hoắc Vũ Hạo, kể cả việc liều mạng tu luyện, bọn họ đều tận mắt thấy rõ, hơn nữa còn thấy Hoắc Vũ Hạo từng bước trở nên mạnh mẽ. Từ ngày hắn làm lớp trưởng, Hoắc lão đại của bọn họ chưa từng để bọn họ phải thất vọng.

Việc Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu trở về như một liều thuốc an thần, nháy mắt giúp cả lớp thoải mái vô cùng. Nếu nói cả lớp như một ngôi nhà, vậy thì ba người Hoắc Vũ Hạo chính là xà nhà vững chắc nhất. Có bọn họ, thì cả lớp sẽ là một khối không thể tách rời.

Hoắc Vũ Hạo và Chu Tư Trần ôm chào nhau xong liền cười ha hả nói:

- Học viện giao nhiệm vụ cho chúng ta nhưng vì có một số việc ngoài ý muốn nên về trễ một chút. Đi thôi, chúng ta cũng không nên để mấy người lớp 2 chờ đến sốt ruột.

Chu Tư Trần giơ tay vỗ vai Hoắc Vũ Hạo nói:

- Hoắc lão đại, có lòng tin xử đẹp bọn họ không? Ngươi không biết chứ lúc ngươi không có ở đây, đám người Đái Hoa Bân lúc nào cũng nghênh mặt, ta nhịn bọn họ lâu rồi. Lần này ngươi nhất định phải dẫn dắt chúng ta dạy dỗ lại bọn chúng một chút.

Trong tình hình này, Tào Cẩn Hiên cũng không quên đâm chọt người anh em tốt của mình:

- Ồ vậy sao? Đúng là cái đồ không biết xấu hổ. Vừa rồi đứa nào đứng ngồi không yên giống cô gái sắp về nhà chồng thế hả? Chớp mắt cái đã hóa thành đồ biến thái rồi.

- Ngươi không nói thì không ai nói ngươi câm đâu!

Chu Tư Trần trừng mắt nhìn hắn.

Tào Cẩn Hiên liền cười to.

Hoắc Vũ Hạo cười nói:

- Tin hay không không phải dựa vào lời nói, chúng ta dùng thực lực thật sự của mình đi chứng minh là xong. Đi, chúng ta vào.

Hoắc Vũ Hạo vung tay lên, bước theo sau Chu Y, dẫn cả lớp bước vào Đấu Hồn Khu.

Các học viên lớp 3, lớp 4 cũng chuẩn bị đón xem náo nhiệt, người đứng đầu bên phía lớp 3 còn ai khác ngoài lớp trưởng Ninh Thiên có vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp.

Lúc này, một cô bé dáng người bé nhỏ thấp giọng hỏi Ninh Thiên:

- Thiên Nhi tỷ, mấy người Hoắc Vũ Hạo trở lại rồi, tỷ nghĩ ai sẽ thắng đây?

Ninh Thiên chăm chú dõi theo bóng dáng Hoắc Vũ Hạo mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi:

- Khó nói trước lắm. Năng lực của Hoắc Vũ Hạo có chút thần bí, hồn kỹ hệ tinh thần cũng không tầm thường. Có điều, nếu xét về thực lực thì rõ ràng bên phía lớp 2 mạnh hơn. Trừ phi tu vi của cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Tiêu Tiêu đều tăng đến bậc Hồn Tôn. Tuy nhiên rõ ràng Hoắc Vũ Hạo là lãnh tụ tinh thần, hay đúng hơn là linh hồn của cả lớp 1 này, có hắn ở đây thì sĩ khí của cả lớp không còn èo ọt như trước nữa, sức chiến đấu của các thành viên dĩ nhiên cũng có thể phát huy toàn diện…

Cô bé kia cười nói:

- Lãnh tụ tinh thần? Linh hồn? Giống như địa vị của tỷ ở lớp 3 chúng ta sao? Tiếc là chúng ta không giỏi chiến đấu, nếu không cũng có thể tham gia lần thi đấu này.

Ninh Thiên híp mắt nói:

- Đừng vội, sẽ đến lượt của chúng ta thôi. Đi, chúng ta cũng vào trong.

Vì hai lớp còn lại không phải đến đây thi đấu nên không có lão sư ở đây. Ninh Thiên vừa lên tiếng, không chỉ đệ tử lớp 3 bước theo mà cả đệ tử lớp 4 cũng vậy. Xét về thực lực thì hai lớp này không bằng hai lớp 1 và 2 chủ tu chiến đấu nhưng có thể xem là khá đoàn kết. Nhất là trong lớp 3 còn có một lớp trưởng tài giỏi như Ninh Thiên.

Bốn lớp, hơn một trăm học viên lần lượt tiến vào trong Đấu Hồn Khu, trừ những người chuẩn bị chiến đấu, số còn lại đều bước lên khán đài.

Nếu không phải hai tên nhóc Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên đều đã vào thi đấu thì e là trận này sẽ lại được hai người bọn họ đem ra cá cược. Bọn họ cá cược không phải vì tiền, đơn giản chỉ vì thích thế thôi, hơn nữa nếu bọn họ mà làm kèo thì kiểu gì cũng sẽ dốc hết tài sản vào lớp 1, cái này lại càng không liên quan gì đến thực lực mạnh yếu mà chỉ vì vinh dự của lớp mình mà thôi.

- Hoắc lão đại, ngươi bố trí chiến thuật đi.

Từ khi Hoắc Vũ Hạo trở về, Chu Tư Trần lập tức không chút do dự trao trả chức lớp trưởng lại cho hắn, thậm chí còn có vẻ như vừa trút được gánh nặng vậy. Mà đội hình bảy người hiện nay thoáng cái liền trở thành Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu, những người còn lại là Vương Đông, Tiêu Tiêu, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên và chị em Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc.

Lúc này không chỉ có Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên và chị em Lam Tố Tố hưng phấn nhìn Hoắc Vũ Hạo bằng ánh mắt nóng bỏng, mà cả Vương Đông lẫn Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ.

Trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái tuy nói cả ba đã có những biểu hiện vô cùng xuất sắc, nhưng dù nói thế nào thì cuộc thi lớn đó không phải là sàn đấu dành cho ba người bọn họ. Nói một cách thẳng thắng, lần này bọn họ giành được chức quán quân ngoài biểu hiện xuất sắc thì cũng phải cảm ơn nữ thần may mắn đã quan tâm bọn họ không ít.

Nếu không phải trong trận đấu cuối cùng anh em Tiếu Hồng Trần đã bị thương thì dù bọn họ có thể sử dụng hai cái Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng không thể chiến thắng được.

Nhưng tình hình lúc này lại khác hẳn, bọn họ đang ở học viện Sử Lai Khắc, mà đối thủ của bọn họ là những bạn học cùng năm hai. Có kinh nghiệm chiến đấu từ cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì làm sao bọn họ cảm thấy áp lực nặng nề nữa? Mà có sự trợ giúp từ Hoắc Vũ Hạo, trận chiến dĩ nhiên đơn giản hơn rất nhiều, Nếu so cảm giác thi đấu trận đấu này với áp lực khi thi đấu ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì có thể xem là sảng khoái.

- Không cần sắp xếp. Lát nữa mọi người cứ làm theo phân phối của ta là được.

Hoắc Vũ Hạo khẽ cười.

Chu Tư Trần giật nảy người, nếu những lời này phát ra từ miệng người nào đó, nhất định hắn sẽ thầm mắng người kia là cái đồ tự phụ. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại khác, không hiểu sao hắn lại có cảm giác rất đặc biệt.

Lam Tố Tố che miệng khẽ cười:

- Lớp trưởng, cậu thật hung hăng nha.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Thỉnh thoảng cũng phải ngang ngược một chút chứ.

Bình Luận (0)
Comment