Đấu La Đại Lục 2

Chương 322 - Lại Đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm (1)

Dịch: HảiFull

Vương Đông thoáng im lặng một chút, nói:

- Dù sao cứ như Vũ Hạo nói, chúng ta cố gắng hạn chế liệp sát hồn thú. Chỉ chọn những hồn thú phù hợp hoặc những hồn thú chủ động công kích ta.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, tuy lúc này hắn vẫn chưa biết hồn hoàn tiếp theo của mình là gì nhưng hắn không lo mình không tìm được hồn thú thích hợp. Có Thiên Mộng ca ở đây thì làm sao có chuyện hồn thú tinh thần thoát khỏi pháp nhãn của nó đây?

Đây là lần thứ hai hắn đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng tâm trạng hoàn toàn khác hắn với lần đầu. Hơn một năm trước, hắn một thân một mình rời phủ công tước đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, khi đó hắn chỉ nghĩ nếu lần này không thành công thì chết cũng không có gì đáng sợ. Nếu không thu thập được hồn hoàn, vậy thì chôn thân ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm làm mồi cho dã thú. Khi đó, trong đầu hắn không có gì ngoài hai chữ "báo thù".

Nhưng hiện tại tâm cảnh của hắn đã hoàn toàn khác, dù chuyện đó chỉ mới một năm rưỡi thôi nhưng với hắn lại cứ như đã rất lâu, rất lâu rồi, bất kể là bản thân hắn hay tâm tính tất cả đều thay đổi long trời lở đất.

Bắt đầu từ kỳ ngộ gặp Thiên Mộng ca, kể từ lúc đó vận mệnh của hắn đã chuyển sang một con đường mới. Mà trong lần bế quan hai tháng ấy, Hoắc Vũ Hạo có cơ hội nghiền ngẫm lại những chuyện mình đã trải qua, cuối cùng hắn tổng kết được mọi chuyện chỉ có thể dùng hai chữ “may mắn” để hình dung.

May mắn gặp được Thiên Mộng ca, lão sư Tiểu Nhã và đại sư huynh. Càng may mắn hơn là có thể vào được học viện Sử Lai Khắc, quen biết được lạo sư và bạn học tốt. Cuộc sống một năm mấy kia quả thật phong phú hơn nhiều so với mười mấy năm đầu đời của hắn gộp lại. Tuy thời gian trôi qua chỉ hơn một năm, hắn còn chưa đến mười ba tuổi nhưng hắn đã cảm thấy bản thân mình trưởng thành hơn nhiều rồi.

Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người, dù người chưa từng nói ra, nhưng con biết đến khi người qua đời vẫn chưa từng quên tâm nguyện của mình.

Nghĩ đến mẹ, Hoắc Vũ Hạo không khỏi cảm thấy nhớ nhung, nếu mẹ hắn còn sống, biết thành tích của hắn tốt như vậy, bà nhất định sẽ rất vui mừng. Vừa nghĩ đến thế, khóe mắt hắn có chút ửng đỏ.

Tiêu Tiêu không chú ý lắm nên không phát hiện, nhưng Vương Đông lại đặc biệt mẫn cảm với biến hóa cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo. Hơn nữa hắn so với Tiêu Tiêu thì biết rõ những chuyện ngày xưa của Hoắc Vũ Hạo hơn, hắn mơ hồ đoán được người bạn của ta đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng nhéo tay Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn liền thấy Vương Đông đang nhìn mình mỉm cười. Đôi mắt sáng ngời ấy không phải là sự đồng cảm, mà chính là cổ vũ, khích lệ.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đáp lại, với sự ăn ý của hai người, cả hai không cần lên tiếng cũng đối phương đang nghĩ gì.

- Này này, hai người đủ rồi nha. Rõ ràng ở đây có mỗi ta là nữ. Các cậu đừng có làm mình cảm thấy như kỳ đà cản mũi nữa được không hả?

Hoắc Vũ Hạo nghe thế không cảm thấy gì nhưng Vương Đông lại đỏ mặt, trừng mắt nói:

- Thế nào? Cậu thích hắn à? Tớ nhớ ban đầu cậu thích mình mà? Mới thế mà đã thay lòng, con gái thật là. . .

Tiêu Tiêu đỏ mặt, bĩu môi nói:

- Cậu bớt một chút đi. Hai người các cậu đều thuộc dạng hiếm có khó tìm. Trong lớp chúng ta không biết có bao nhiêu cô nàng trộm gửi thư cho cậu không lẽ cậu không biết? Nhưng mà cậu đã làm gì? Mỗi ngày tan học không phải lập tức trở về ký túc xá thì cũng đi bán cá nướng với Vũ Hạo. Mọi người đều nói cậu căn bản không hiểu chuyện tình cảm là gì. Còn Vũ Hạo thì ôi thôi, cậu căn bản là một người cuồng tu luyện. Ngoài tu luyện ra thì ta chả thấy cậu thích cái gì nữa. Hai người đúng là xứng đôi vừa lứa thật, nhưng đáng tiếc cả hai đều là nam.

Hoắc Vũ Hạo sờ mũi, gượng cười nói:

- Cuồng tu luyện? Ta tu luyện điên cuồng thế sao? Hóa ra mọi người đều xem ta là người như thế.

Tiêu Tiêu cười to nói:

- Đấy là vì cậu không biết thôi. Trong lớp mình, đề tài mọi người thường xuyên bàn luận nhất không phải là Vương Đông đẹp trai nhất khối, mà chính là bàn về cậu. Ngày đầu cậu vào lớp không phải hồn lực thấp lè tè, đứng đầu bảng từ dưới đếm lên sao? Vậy mà sau một năm, cậu chẳng những trở thành lớp trưởng lớp một mà lại còn đánh bại đệ nhất cao thủ Đái Hoa Bân của cả khối. Bây giờ không cần đi hỏi thì cũng biết sau khi chúng ta đánh bại lớp hai thì đệ nhất đã trở thành cường giả mạnh nhất năm hai rồi, thậm chí còn là một ngôi sao sáng của ngoại viện nữa.

- Các bạn học đều nói cậu chính là minh chứng rõ ràng nhất của câu “có công mài sắt có ngày nên kim”. Thế nên các bạn học của chúng ta ai cũng đều cố gắng tu luyện. Đừng thấy hiện giờ lớp chúng ta số Hồn Tôn không nhiều nhưng đến khi tốt nghiệp năm hai thì ta tin chắc lớp mình sẽ có ít nhất mười người có được hồn hoàn thứ ba. Tất cả đều là công lao của cậu đấy.

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc mở to mắt nói:

- Còn có cả chuyện này sao? Cậu cũng đi thi giống bọn mình mà, sao chuyện gì cũng biết thế?

Tiêu Tiêu bĩu môi nói:

- Mình đâu có lánh đời như hai người, mình có nhiều bạn tốt lắm. Những chuyện này đều do chị em Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc nói lại với mình. Hai nàng rõ ràng rất sùng bái ngươi, xem ngươi như thần tượng rồi.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Ha ha, xem ra mình khá được hoan nghênh nha.

Tiêu Tiêu nghe thế buột miệng nói:

- Ừ thì được hoan nghênh, nhân duyên tốt lắm nhưng tình duyên lại không bằng người bên cạnh. Hai chị em song sinh ấy tuy sùng bái cậu nhưng lại thích Vương Đông nha. Lần này trước khi đi còn đến nhờ mình hỏi dò xem ý Vương Đông như thế nào.

Vương Đông đứng bên cạnh nghe thấy thế liền khoanh tay, nhìn về phía chân trời xa xăm, dáng vẻ giống như nói ca đây tuy đi vắng học viện một thời gian nhưng truyền thuyết về ca vẫn còn được lưu truyền. Có điều, hắn hưng phấn không được bao lâu đã bị Hoắc Vũ Hạo ngứa mắt đá cho một phát.

- Ui da, Hoắc Vũ Hạo, ngươi dám đánh ta. Ngươi đứng lại đó.

- Ha ha.

Cả ba vui vẻ cười đùa thẳng bước, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Cánh rừng mênh mông vô tận, cảnh vật vẫn giống như lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo đến đây.

Phải công nhận khi ấy hắn đúng là một người không biết nên không sợ, thế nên mới có việc hắn suýt chết trong tay hồn thú tu vi mười năm. Còn lúc này, khi hắn vừa trông thấy Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lòng bỗng nhiên cảm thấy như bị đè nén. Bước chân không khỏi chậm lại.

Vương Đông thấy vẻ mặt thoải mái của Hoắc Vũ Hạo dần trở nên chăm chú không kiềm được lên tiếng hỏi:

- Sao thế?

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Hai người không cảm thấy Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này sâu không lường được sao?

Tiêu Tiêu cau mày nói:

- Không có a! Có phải vì lần trước cậu đến đây bị dạy dỗ một trận nên lòng nghi thần nghi quỷ không?

Vương Đông lại như nghĩ đến cái gì đó, đáp:

- Mình có cảm thấy một chút, nhưng không rõ ràng. Vũ hồn Linh Mâu của ngươi có thuộc tính tinh thần nên nhạy cảm hơn bọn ta. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được xưng là vùng đất sinh sống của hồn thú lớn nhất trên đại lục, có biết bao nhiêu hồn thú mạnh mẽ, nên đến đây cảm thấy áp lực nặng nề là chuyện rất bình thường. Nếu không phải hồn thú có quan hệ mật thiết với việc tu luyện của hồn sư thì e là cánh rừng rộng lớn này đã sớm bị các quốc gia giải quyết cả rồi.

Tiêu Tiêu tỏ vẻ không tin:

- Thực lực của đế quốc có thể giải quyết Tinh Đấu Đại Sâm Lâm? Không thể nào, ở đây có nhiều hồn thú cường đại như thế mà.

Vương Đông nói:

- Nếu chỉ có một dĩ nhiên là không thể nhưng nếu nhiều quốc gia liên minh với nhau thì sao? Đầu tiên thì tàn phá cây cối bên ngoài, thay đổi cân bằng sinh thái của cả cánh rừng, dần dần để hồn thú bên trong tự diệt, làm thực lực tổng thể của chúng nó từ từ giảm xuống. Với trí tuệ của con người thì chỉ cần vài năm thì cái tên Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sẽ chỉ còn xuất hiện trong lịch sử.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Sự tồn tại của hồn sư cộng với việc hồn thú tu luyện cần thời gian rất lâu, hai việc này trong tương lai nhất định sẽ trở thành vấn đề rất to lớn.

Vương Đông gật đầu nói:

- Đây cũng là điều ta lo lắng. Nếu hồn thú bị diệt sạch thì sau này làm sao còn hồn sư nữa?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.

- Không. Giới hồn thú tuy không đồng lòng, nhưng nếu đến thời khắc sinh tử thì chắc chắn chúng nó sẽ không dễ dàng chịu chết. Nói không chừng khi đó bọn chúng sẽ quay lại phản kích, nhân loại chúng ta khó tránh khỏi đại họa thương vong.

Vương Đông nói:

- Nhưng với sự phát triển của hồn đạo khí, khả năng này đến lúc đó sẽ càng lúc càng nhỏ.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Hi vọng cân bằng sinh thái sẽ không bị phá hỏng. Cũng may là số lượng hồn sư lúc nào cũng duy trì ở một số lượng nhất định. Mà hiện giờ giới hồn sư cũng bắt đầu chú ý đến việc này, việc lạm sát hồn thú cũng giảm xuống nhiều.

- Từ giờ, hai người đi lại trong phạm vi năm mét của mình, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, để ta sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Khi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thì phải cẩn thận hơn. Chúng ta chỉ đi loanh quanh phạm vi mười cây số bên ngoài thôi, tuyệt đối không thể vào sâu. Trời tối thì rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để nghỉ ngơi. Nếu phát hiện có chuyện gì bất thường thì báo nhau một tiếng. An toàn là trên hết.

- Ừ.

Vương Đông và Tiêu Tiêu đồng thanh đáp. Tầm quan trọng của Hoắc Vũ Hạo trong nhóm lại một lần nữa hiện ra.

Hoắc Vũ Hạo để Tiêu Tiêu đi ở giữa, bản thân và Vương Đông đi phía sau, cả ba tạo thành một tam giác nhỏ, cánh rừng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cuối cùng cũng hiện rõ trong tầm mắt bọn họ.

Bầu không khí nơi này ngoài sự tươi mát còn có chút ẩm ướt, sau khi vào bên trong phạm vi của cánh rừng, cả ba cảm nhận được có một luồng năng lượng từ bên ngoài đang xoa dịu cơ thể mình.

Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ xuất hiện, với tu vi của hắn hiện nay, Tinh Thần Tham Trắc đã có thể bao phủ xuống phạm vi hai trăm mét. Các hình ảnh từ mọi góc độ nhanh chóng truyền vào đầu ba người, có thể nói là mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.

Phía trước, cách bọn họ không xa có vài con hồn thú không mạnh lắm đang quan sát thăm dò bọn họ. Bọn chúng dường như có chút sợ hãi, không dám đến gần.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, trong hai ngày nay, ngoài việc di chuyển thì trong đầu hắn cũng đã nghĩ đến rất nhiều phương án để sử dụng trong hành trình vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Bình Luận (0)
Comment