Đấu La Đại Lục 2

Chương 326 - Cá Lớn Nuốt Cá Bé, Luật Rừng! (2)

Dịch: HảiFull

Khi Vương Đông vừa ra tay thì con Hổ Ma Miêu cũng di chuyển. Nó tu luyện đã hơn vạn năm nên khá nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm. Nó lập tức cưỡng ép khuếch đại bức màn bảo vệ màu xanh biếc, cả người nhảy vọt lên cao để né tránh. Mà ngay lúc này Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo cũng đến, ngay sau nó là ánh sáng màu tím vàng phun ra từ vai trái Vương Đông.

Tuy tu vi của Hổ Ma Miêu vạn năm cũng không kém, nhưng Tinh Thần Lực lại không thể so với Hoắc Vũ Hạo. Sau khi trúng phải luồng ánh sáng màu tím, nó không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, ảo ảnh ban nãy xuất hiện khi bị Hoàng Kim Lộ tấn công lại xuất hiện nhưng lần này nháy mắt đã trở về lại cơ thể.

Tuy nhiên, chỉ như thế thôi cũng là đủ rồi, động tác né tránh mà nó định làm cũng không thể thực hiện được nữa.

"Xoẹt"

Quang Phá Ma đã chớp lấy thời cơ chui vào bên trong màn sáng màu xanh biếc, đòn mạnh nhất của Vương Đông nhanh chóng nhận được một lực cản rất lớn, cả màn sáng màu xanh biếc như sôi trào lên, tất cả ánh sáng đều tập trung về phía bị công kích mà không duy trì mặt phòng ngự như ban đầu nữa. Lúc này, con Hổ Ma Miêu vạn năm cũng rơi xuống đất.

Quang Phá Ma xâm nhập một cách chậm rãi, mà bức màn ánh sáng màu xanh biếc của Hổ Ma Miêu phóng thích ra cũng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Ánh sáng từ bức màn bảo hộ rõ ràng đã giảm bớt lại, nhưng Hoàng Kim Chi Mang ẩn chứa trong Quang Phá Ma cũng bị suy yếu dần.

Cho dù bản thân là đối thủ nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không khỏi tán thưởng hồn kỹ của Hổ Ma Miêu. Không chỉ có thể tăng thực lực bản thân, khi gặp được công kích có tính xuyên thấu lại có thể tụ tập lại ngăn cản trong nháy mắt. Tuy rằng Hổ Ma Miêu cũng không thoải mái, thậm chí không còn làm ra hành động gì được, nhưng ít ra vẫn không bị Quang Phá Ma làm cho bắn xuyên não a!

Ba đại đỉnh màu đen trong khoảnh khắc mấu chốt liền lặng yên xuất hiện bên người Hổ Ma Miêu vạn năm. Từng âm thanh chấn động kịch liệt công kích vào cơ thể nó. Đối với những loại lấy oán trả ơn, Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không nương tay.

Về phần Hoắc Vũ Hạo, ngay khi Vương Đông tung ra đòn tấn công kia thì hai người cũng đã thay đổi vị trí, đôi mắt màu vàng óng dần dần hóa thành xanh biếc. Nhiệt độ xung quanh thân thể hắn liền hạ xuống trong nháy mắt, một cỗ khí tức xa xưa mạnh mẽ như có như không hiện ra trên người hắn.

Một vầng sáng màu xanh biếc lặng lẽ xuất hiện từ khung xương của hắn, có điều lần này khác với lần trước là cả cánh tay trái của hắn cũng sáng rực màu sắc này, tất cả đều không ngừng tụ hội đến trước ngực hắn. Khí tức Cực Hạn Băng vô cùng khủng bố bốc lên ngùn ngụt.

Hổ Ma Miêu vạn năm đang phải vất vả chống cự với Quang Phá Ma, chuyện này cũng tương đương với việc bản thân nó bị kiềm chế, hơn nữa dưới ảnh hưởng của Đỉnh Chi Chấn, màn ánh sáng phòng ngự màu xanh biếc cũng mờ đi mấy phần. Tốc độ tấn công của Quang Phá Ma cũng tăng thêm rất nhiều, đây là thời điểm tốt nhất để ra đòn dứt điểm.

Thiên Đế Chuy rõ ràng là lựa chọn hoàn hảo nhất, nhưng đừng quên Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ của bọn họ ba ngày mới sử dược được một lần, mà hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên bọn hắn tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, dưới tình huống không nhất thiết phải dùng đến Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ thì tốt nhất là nên tiết kiệm. Thế nên Hoắc Vũ Hạo liền lựa chọn hồn kỹ khác cũng vô cùng cường đại của mình, đây kể ra cũng nhờ lần bế quan trước đây đã giúp hồn lực hắn tăng đến cấp ba mươi mới có thể miễn cưỡng sử dụng.

Từ lồng ngực hắn bắn ra một cột sáng màu xanh biếc, những nơi luồng sáng này lướt qua đều như có dấu hiệu đông cứng lại, một cột băng lặng yên xuất hiện trên bầu trời rồi rơi xuống đất. Một phần là vì bầu không khí trong rừng cây tương đối ẩm ướt, nhưng phần lớn là bị hơi lạnh cực hạn lướt ngang mà đóng băng lại.

Cùng có màu xanh biếc nhưng thuộc tính lại hoàn toàn khác nhau, bức màn phòng hộ màu xanh biếc sau khi bị đòn tấn công từ Quang Phá Ma tàn sát rốt cuộc cũng có dấu hiệu tán loạn. Phần năng lượng còn thừa của nó chỉ còn khoảng một phần ba so với ban đầu mà thôi. Việc duy nhất mà Hổ Ma Miêu có thể làm lúc này là nghiêng đầu tránh đi, nhưng vẫn bị Quang Phá Ma dễ dàng len lỏi vào, lập tức liền thấy đầu của nó bị một ánh sáng màu vàng kim bao trùm, sau đó ánh sáng kia dần dần lan tràn khắp cơ thể nó.

Nhưng lúc này con Hổ Ma Miêu vạn năm kia thậm chí muốn hét lên một tiếng đau đớn cũng không thể, bởi vì cả người nó đã bị đông cứng lại rồi.

Băng Hoàng Nộ, đây là kỹ năng có lực công kích mạnh nhất của Hoắc Vũ Hạo lúc này. Đấy cũng là một trong hai kỹ năng có từ hồn cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt.

Nó cũng đã từng xuất hiện một lần trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, mà lần xuất hiện này vẫn như cũ vét sạch hồn lực còn lại của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Nếu đổi lại là một mình hắn sử dụng hồn kỹ này, cho dù đang ở trạng thái toàn thịnh thì sẽ bị rút đến chín thành hồn lực.

Uy lực của Băng Hoàng Nộ có thể nói là cực kỳ khủng bố, lúc này con Hổ Ma Miêu vạn năm kia đã bị đông cứng thành một khối băng. Khí lạnh từ khối băng ấy đang lan tỏa ra bên ngoài, trong phạm vi mười mét quanh nó, tất cả cây cối đều như rơi vào thế giới băng giá, trở nên trong suốt lóa mắt.

Tiêu Tiêu thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, rùng mình một cái nói:

- Lạnh quá! Vũ Hạo, Cực Hạn Băng của ngươi thật đáng sợ.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thời vì thoát lực mà ngã xuống đất, đừng nhìn mọi chuyện mà nghĩ trận đấu này bọn họ chiến thắng mà không bị thương tổn gì, thực tế mà nói thì bọn họ đã trút ra gần hết mọi thứ mình có.

Vũ hồn dung hợp kỹ Hoàng Kim Lộ, kỹ năng cực mạnh Hoàng Kim Chi Mang kết hợp cùng Quang Phá Ma của Vương Đông, Băng Hoàng Nộ và Băng Đế Ngao của Hoắc Vũ Hạo, còn chưa kể đến Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng lẫn Linh Hồn Trùng Kích nữa.

Bọn họ tuy là tổ hợp ba người có thiên phú cao nhất của học viện Sử Lai Khắc, nhưng cả ba phải toàn lực ứng phó mới có thể miễn cưỡng chiến thắng, hơn nữa con Hổ Ma Miêu vạn năm kia chỉ bị đóng băng chứ chưa hẳn là chết. Chẳng qua khả năng nó tự thoát khỏi lớp băng cứng rắn như huyền băng vạn năm là rất thấp.

Ít nhất một canh giờ nữa, nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài để phá bỏ lớp băng ấy thì nó nhất định phải chết.

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn Vương Đông, cả hai hoàn toàn không hề cảm thấy vui sướng vì chiến thắng này, hắn nhíu mày nói:

- Xem ra lúc nãy chúng ta đã sai rồi, thế giới này cá lớn nuốt cá bé, nương tay cũng có nghĩa là tăng thêm nguy hiểm cho bản thân chúng ta.

Vương Đông hẳn là còn bị sốc hơn cả Hoắc Vũ Hạo, hắn nghe xong chỉ khẽ gật đầu chứ không nói thêm gì.

Hoắc Vũ Hạo ôm lấy vai Vương Đông, nói:

- Đừng khó chịu. Nếu không thử làm sao chúng ta biết sẽ xảy ra tình huống này. Chúng ta muốn trưởng thành dĩ nhiên phải trải qua nhiều chuyện, dù có muốn hay không cũng không thể tránh khỏi.

Vương Đông quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:

- Ban nãy Hoàng Kim Lộ của chúng ta có chút kỳ lạ, ngươi có nghĩ ra tại sao không?

Nói xong hắn liền thúc dục Hoàng Kim Chi Mang, hồn lực còn sót lại trong cơ thể cả hai bắt đầu dung hợp thành Hạo Đông lực nhanh chóng khôi phục hồn lực.

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu đáp:

- Có chút chút. Từ đầu đến cuối Tinh Thần Tham Trắc của ta luôn phủ xuống mọi nơi. Khi ảo ảnh ấy xuất hiện, ta cảm nhận được cơ thể nó đã hoàn toàn mất đi sự khống chế, hoặc nói chính xác hơn là mất đi thần trí. Tác dụng Hoàng Kim Lộ lên hồn sư là làm bọn họ tạm thời mất đi vũ hồn, làm bọn họ không có khả năng sử dụng hồn kỹ và năng lực của vũ hồn. Còn đối với hồn thú thì tuy không phải cướp đi năng lực bản thân, mà càng lợi hại hơn là mất đi là linh hồn lực. Cho nên ảo ảnh đó khi trở về cơ thể nó cần phải mất vài giây thích ứng mới khôi phục lại hoàn toàn, nhưng sau đó rõ ràng đã suy yếu hơn nhiều. Điểm này biểu hiện rõ ràng nhất ở mặt tốc độ của nó. Làm nó buộc phải thi triển hồn kỹ mạnh nhất một mất một còn với chúng ta.

Vương Đông nghe xong liền nhìn hắn với vẻ kinh ngạc:

- Nếu như suy đoán của ngươi là chính xác, vậy thì sau khi chúng ta sử dụng Hoàng Kim Lộ liền dùng Linh Hồn Trùng Kích thì sẽ có hiệu quả thế nào đây?

Hoắc Vũ Hạo chấn động, lập tức vỗ đùi, hai mắt mở to kích động nói:

- Đúng đúng. Sao ta lại không nghĩ ra chuyện này. Nếu khi đó chúng ta thuận thế công kích linh hồn nó thì chắc chắn nó sẽ không chịu đựng nổi mà trở thành cái xác không hồn đợi chúng ta làm thịt. Dù sao thì bất kể là sinh vật gì, trừ phi bản thân có tu luyện về mặt linh hồn, nếu không hồn rời khỏi xác sẽ là trạng thái yếu ớt nhất của nó. Vậy nên nếu linh hồn của nó bị tấn công thì dù có trở về được cơ thể cũng sẽ suy yếu rất nhiều, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến lực chiến đấu của nó. Vương Đông, cũng là ngươi thông minh sáng suốt nhất.

Vương Đông nghe Hoắc Vũ Hạo hưng phấn phân tích nhưng không hề có chút cảm xúc nào, lạnh lùng nói:

- Vậy thì làm ơn rút cái tay thối của ngươi trên đùi của ta ra.

- Ặc.

Hoắc Vũ Hạo giật ta phát hiện hóa ra ban nãy vì vui mừng quá ta không chú ý cứ tưởng là đập lên đùi mình, hóa ra lại là đùi của Vương Đông, hèn chi không có chút đau đớn nào. Hắn xấu hổ cười nói:

- Nhầm lẫn, đây là nhầm lẫn thôi. Đợi khi nào chúng ta có thể sử dụng Hoàng Kim Lộ nữa thì thử xem sao. Người khác không thể tấn công linh hồn nhưng chúng ta lại khác. Tiếc là Hoàng Kim Lộ chỉ có thể tấn công một hướng. Nếu không thì hai cái này kết hợp lại với nhau thì. . . ha ha.

Vương Đông lườm hắn nói:

- Đừng có nằm mơ nữa. Chẳng lẽ chuyện gì tốt đều của chúng ta hết. Hồn kỹ chúng ta mặc dù mạnh nhưng hồn lực quá ít, nếu không đủ hồn lực thì hồn kỹ có mạnh như thế nào cũng bằng thừa. Nhanh nhanh lo khôi phục hồn lực. Tranh thủ trời chưa tối chúng ta còn rời khỏi đây nữa.

Tiêu Tiêu là người tiêu hao ít nhất nên dĩ nhiên đứng bên ngoài hộ pháp cho cả hai, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lập tức bắt đầu tu luyện khôi phục hồn lực ngay cạnh tượng băng.

Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không sợ con Hổ Ma Miêu phá băng chạy đến tấn công, nếu không có người ở bên ngoài giúp đỡ thì nó muốn phá băng là chuyện không tưởng. Trừ phi ngay từ đầu liền dùng hồn lực chống lại công kích của Hoắc Vũ Hạo, nếu không thì sau khi bị đông rồi sẽ chẳng thể làm gì nữa.

Hoàng Kim Chi Mang của Vương Đông sau lần dung hợp chính thức kia quả thật mạnh hơn rất nhiều, dưới sự phụ trợ của nó, tốc độ khôi phục hồn lực của cả hai tăng lên mạnh mẽ, chỉ lát sau cả hai đã khôi phục được ba bốn phần tu vi.

Lúc này, cách bọn họ chừng năm trăm mét, Huyền lão đang ngồi trên nhánh cây đại thụ nhàn nhã uống rượu. Một quầng sáng màu vàng cũng lặng lẽ chui lại vào cơ thể lão.

Bình Luận (0)
Comment