Dịch: HảiFull
Vương Đông vốn đã cực kỳ anh tuấn, nay thêm hai cánh tuyệt đẹp của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp, cho dù là Mộ Tuyết luôn lạnh lùng cũng phải ngẩn ngơ. Đôi mắt xinh đẹp đáng yêu của Duy Na lại càng lóe lên tia sáng kỳ dị.
Trong giới hồn sư, tuy có rất nhiều loại vũ hồn nhưng những loại có thể xứng với hai chữ tuyệt đẹp thì lại vô cùng hiếm thấy, nhất là Thú vũ hồn. Vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông là sự pha trộn hoàn mỹ từ hai màu lam và vàng, thêm vào hơi thở cao quý và thanh lịch, làm sao lại có thể không thu hút sự chú ý của mọi người đây? Thậm chí trong nhóm người Mạc Phi Vân không có một ai nhận ra được vũ hồn của hắn là gì.
Có điều Xích Hỏa Hầu không hề vì sự tuyệt mỹ của vũ hồn Vương Đông mà có dấu hiệu dừng lại, đợt quả cầu lửa thứ nhất vừa qua thì chúng lại bắt đầu ném đợt tiếp theo, Xích Hỏa Hầu Vương dường như cũng cảm nhận được Mạc Phi Vân là đối thủ khó đối phó nên lập tức tăng tốc trốn vào rừng cây.
Thực lực tổng thể của nhóm người Mạc Phi Vân bắt đầu bộc lộ rõ rệt, trong nhóm người không có ai lộ ra vẻ hoảng sợ, tất cả đều phóng thích vũ hồn, bắt đầu chiến đấu.
Trong đó có ba người thu hút sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo nhất, thứ nhất là vị Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công – Bắc Đường, vũ hồn của hắn là một cây trúc màu tím sậm dài chừng ba trượng, chiều dài của nó có thể thay đổi theo ý muốn, mỗi một lần vung lên liền xuất hiện từng mảnh lá trúc, các quả cầu lửa sau khi bị nó đánh trúng không những không thể phát nổ mà còn bị đánh bay đi.
Kế đến là vị Cừu Hướng Đông trấn giữ hậu phương, vũ hồn của hắn có chút đặc biệt, là một cây cột nhà dài chừng một trượng hai, tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, tràn đầy cảm giác kim loại. Không biết hắn điều khiển như thế nào nhưng cây cột nhà luôn xuất hiện ở nơi quả cầu lửa bắn đến, các quả cầu lửa ấy đều không làm nó rung chuyển được chút nào.
*Một trượng hai (xích): 1 trượng = 3,3 mét, 1 xích = 0,3 mét.
Hoắc Vũ Hạo càng kinh ngạc hơn khi phát hiện Mộ Tuyết tuy tu vi không thể so sánh với Hồn Vương, Hồn Đế hay Hồn Thánh nhưng vũ hồn của nàng lại làm Hoắc Vũ Hạo có cảm giác thân thiết đến kỳ lạ, hơn nữa hồn kỹ của nàng cũng rất mạnh.
Sau khi phóng thích vũ hồn, mái tóc đen dài của Mộ Tuyết liền biến thành màu trắng, đôi mắt cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều. Chỉ thấy hai tay của nàng nâng lên cao, ba cái hồn hoàn hai vàng một tím lặng lẽ xuất hiện, nương theo hồn hoàn màu vàng đầu tiên lóe sáng thì bông tuyết cũng rơi xuống đầy trời, nhiệt độ xung quanh nàng cũng giảm mạnh trong nháy mắt.
Đúng vậy, vũ hồn của nàng là Tuyết, những nơi hoa tuyết lướt qua, các quả cầu lửa đều bị suy giảm theo mức độ khác nhau, nhiệt độ lạnh lẽo ấy cũng đánh tan luồng hơi nóng do Xích Hỏa Hầu mang đến. Mà càng đặc biệt hơn là những hoa tuyết ấy như có ý thức, liên tục bay về phía Xích Hỏa Hầu trong rừng cây, bất cứ con Xích Hỏa Hầu nào bị hoa tuyết chạm vào thì tốc độ liền bị giảm xuống vài phần.
Mộ Tuyết chẳng những có vũ hồn là Tuyết mà còn đi theo con đường Khống Chế. Tuy đây chỉ là hồn kỹ đầu tiên của nàng, nhưng sau khi nó xuất hiện liền khiến áp lực của mọi người đều giảm xuống rất nhiều.
Mạc Phi Vân cũng không nóng lòng tấn công những con Xích Hỏa Hầu trong rừng mà hắn chỉ đứng phía trước canh chừng cho các đồng đội của mình chiến đấu. Hồn thú lúc nào cũng nhạy cảm hơn người bình thường, nên trước mặt hắn luôn có rất ít hồn thú, nên áp lực của ba người Hoắc Vũ Hạo khá ít. Trong ba người, chỉ có mỗi Vương Đông phóng thích vũ hồn, sử dụng Sí Dực Trát Dao đỡ lấy các quả cầu lửa, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu thậm chí còn không phóng thích vũ hồn. Ba hồn hoàn một vàng hai tím của Vương Đông càng khiến Mạc Phi Vân chấn động không nhỏ. Hồn hoàn thứ hai có cấp bậc ngàn năm, đây không phải là việc mà một học viện bình thường có thể bồi dưỡng đệ tử được.
Sau một hồi ở thế bị động ngăn cản công kích của Xích Hỏa Hầu, đồng thời thăm dò thực lực của bọn chúng, Mạc Phi Vân bắt đầu phản công. Từng đám mây mù trong không trung thay đổi muôn màu muôn vẻ, công kích của mấy con Xích Hỏa Hầu kia căn bản không thể xuyên thấu được, ngược lại còn bị khí tiễn công kích không ngừng, một lát sau đã có hơn mười con Xích Hỏa Hầu chết dưới tay hắn.
Hoắc Vũ Hạo thờ ơ quan sát, với những hiểu biết của hắn về hồn sư, vị Hồn Thánh này rõ ràng là chưa dùng hết toàn lực.
Có Mộ Tuyết nên Duy Na ở bên cạnh vô cùng nhàn nhã, nàng cũng không phóng thích vũ hồn, ngược lại còn thảnh thơi ngắm nhìn đôi cánh tuyệt mỹ của Vương Đông.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thật to, một bóng hình màu đỏ rực lập tức vọt đến từ phía bên sườn, cùng lúc đó, hàng loạt các quả cầu lửa lớn theo bốn phương tám hướng đồng thời bắn về phía cả nhóm, toàn lực áp chế mọi người.
Xích Hỏa Hầu Vương ở trong rừng cây rốt cuộc cũng không thể nhịn được mà xuất thủ, liên tiếp ba quả cầu lửa đường kính hơn một mét đánh về phía một vị Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công làm hắn phải liên tục lùi về sau. Đội hình rốt cuộc cũng xuất hiện một kẽ hở. Xích Hỏa Hầu Vương bằng tốc độ kinh khủng của mình thoáng cái len qua người vị Hồn Vương đó, vung trảo đánh thẳng về phía Duy Na.
Ngay khi con Xích Hỏa Hầu Vương này ra tay thì Mạc Phi Vân đã phát hiện, hắn giơ tay lên, một đám mây mù xuất hiện, bay thẳng về phía Xích Hỏa Hầu Vương.
Nhưng cũng ngay lúc này, một cái bóng đỏ rực pha lẫn vàng kim chợt xuất hiện, xông thẳng vào đám mây mù, chắn trước mặt Mạc Phi Vân.
Vì tình huống xuất hiện quá bất ngờ nên dù hắn là cường giả bậc Hồn Thánh cũng phải hoảng hồn, hắn ngàn vạn lần không ngờ bên trong đàn Xích Hỏa Hầu còn một hồn thú cực mạnh nữa. Đoàn mây mù bỗng trở nên âm u, hóa thành một tấm chắn trước người hắn.
Ầm!
Mây mù lại một lần nữa tán loạn, Mạc Phi Vân bị tấn công bay ra ngoài.
Mà lúc này một trảo của Xích Hỏa Hầu Vương đã đến trước mặt Duy Na.
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh và bất ngờ, không ai ngờ trong đàn Xích Hỏa Hầu còn một hồn thú mạnh đang ẩn núp, hơn nữa còn có chiến thuật âm hiểm như thế. Con hồn thú này thậm chí tránh thoát được cả Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo.
Người đang ở gần Duy Na nhất là Mộ Tuyết, nhưng tu vi của Mộ Tuyết chỉ mới đến bậc Hồn Tôn, nàng vốn không phải là đối thủ của con Xích Hỏa Hầu Vương tu vi hơn năm ngàn năm, chứ đừng nói chi là tình huống bất ngờ như vậy.
Những Hồn Vương, Hồn Đế trong đội ngũ vì quá tin tưởng vào thực lực của Mạc Phi Vân nên lúc này hoàn toàn không thể chạy đến cứu viện kịp thời. Duy Na thấy đòn tấn công kia đã đến trước mặt mình thì sợ đến mức đứng chết trân không biết làm gì nữa.
Đúng lúc này, một ánh sáng màu vàng sậm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Duy Na, một chiếc đỉnh có đường kính một mét chắn giữa Duy Na và Xích Hỏa Hầu Vương. Không những thế, chiếc đỉnh kia còn nháy mắt hóa lớn, ánh sáng màu vàng sậm từ nó không ngừng lan tỏa ra bên ngoài, nó vừa đỡ lấy công kích của Xích Hỏa Hầu Vương, đồng thời cũng đẩy Duy Na ra ngoài.
Đừng thấy lần ngăn cản này có vẻ đơn giản, nhưng sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, đại đỉnh xuất hiện đã gần như thay đổi cả chiến cục.
Đôi trảo của Xích Hỏa Hầu Vương đánh vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vang lên một tiếng keng thật lớn, thế mà chiếc đỉnh hoàn toàn không bị lay động chút nào. Từ ngày lấy được hồn hoàn Ám Kim Khủng Trảo Hùng, được sự tăng phúc từ Đỉnh Chi Uy, lực công kích bình thường đã không thể phá vỡ nó được nữa.
Mộ Tuyết có vẻ bình tĩnh hơn Duy Na, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vừa đẩy Duy Na ra thì hồn hoàn thứ ba trên người nàng cũng lóe sáng, từ dưới chân Xích Hỏa Hầu Vương chợt xuất hiện một cái vòng tròn màu trắng, lập tức từ thân thể nó không ngừng xuất hiện từng đóa hoa tuyết, tụ thành một cơn gió lốc cao đến ba mét, tạm thời giam Xích Hỏa Hầu Vương ở bên trong.
Hồn kỹ hệ Khống Chế thật mạnh, Hoắc Vũ Hạo thầm kinh hãi, thông qua Tinh Thần Tham Trắc, hắn cảm nhận thấy hồn kỹ này được Mộ Tuyết thuấn phát ra, chỉ cần sử dụng thích hợp thì căn bản không thể né tránh. Trong hệ Khống Chế, những kỹ năng thế này gọi là Cường Khống, ngoài cách lấy cứng đối cứng để thoát ra ngoài thì căn bản không còn cách nào khác để đối phó.
Ánh lửa trên người Xích Hỏa Hầu Vương nháy mắt nở rộ, vì chênh lệch tu vi nên hồn kỹ này không thể vây khốn nó lâu được. Nhưng chỉ cần vài giây ngắn ngủi là đã đủ quyết định vận mệnh của nó rồi.
Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công ban nãy bị nó tấn công lập tức lách người quay trở lại, hồn hoàn thứ năm trên người lóe sáng, một đôi dao găm đâm thẳng vào người Xích Hỏa Hầu Vương, nháy mắt đã để lại hơn mười ba vết thương.
Cách đó không xa xuất hiện một ảo ảnh màu tím, kế đến một bóng người giơ cao ảo ảnh màu tím, cả người kéo cong như một chiếc trường cung rồi vung xuống liên tục.
Bịch!
Xích Hỏa Hầu Vương bị đánh ngã rạp xuống đất, tiếng xương gãy vang lên rõ to vào tai mỗi người ở đây.
Ảo ảnh màu tím từ từ biến mất, quay trở lại trong lòng bàn tay Bắc Đường, trong nháy mắt đó, thanh trúc của hắn đã cao lên đến tận hơn sáu trượng, với sự phối hợp của hai Hồn Vương, cộng thêm sự khống chế của Mộ Tuyết, rốt cuộc cũng đánh chết được con Xích Hỏa Hầu Vương.
Cùng lúc đó, cả đội Mạc Phi Vân ở bên kia đã bị chọc nổi giận, hàng loạt các hồn kỹ mạnh mẽ không ngừng được sử dụng, một phút trước trong rừng còn dày đặc Xích Hỏa Hầu, nháy mắt đã bị giết chết tan tác.
Khi Xích Hỏa Hầu Vương bị đánh chết, sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo liền chuyển sang phía con Xích Hỏa Hầu đã tấn công Mạc Phi Vân ban nãy, mà bây giờ phải gọi nó là Sí Hỏa Hầu mới chính xác.
Cho dù không phóng ra hồn lực nhưng bộ lông màu đỏ rực của nó vẫn trông như ngọn lửa đang thiêu đốt, cả người chỉ cao chừng một mét năm nhưng khí thế lại hơn hẳn những con Xích Hỏa Hầu khác.
Trong tộc đàn Xích Hỏa Hầu, miễn có tu vi trên vạn năm thì bộ lông sẽ hóa thành màu đỏ ánh kim, tên nó cũng đổi thành Sí Hỏa Hầu. Nói cách khác, con Sí Hỏa Hầu tấn công Mạc Phi Vân mới thật sự là Hầu Vương của cả bầy Xích Hỏa Hầu kia. Đây là lý do vì sao bọn chúng gặp phải cường địch mà không hề có ý lui bước. Tiếc là hồn thú dù sao cũng vẫn là hồn thú, chiến thuật của bọn chúng làm sao so được với trí tuệ của loài người. Khinh địch sẽ phải trả giá lớn, cái giá chính là sinh mạng của mình.
Con Sí Hỏa Hầu thấy tộc nhân của mình bị giết, thiên tính thù dai khiến nó không hề có ý định lùi bước. Mà Mặc Phi Vân vì ban nãy suýt chút đã gây nên họa lớn mà nổi giận điên cuồng, thực lực thật sự của hắn cũng hoàn toàn bộc lộ.