Dịch: HảiFull
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Thiên Mộng ca, nhưng ca thấy đệ có thể thắng được hồn thú vạn năm sao? Hơn nữa còn là hai hồn thú vạn năm. Cho dù có Huyền lão ở đây giúp đỡ, nhưng đệ lại chọn đánh nhau với chúng thì mọi người sẽ nghi ngờ ngay. Nếu Huyền lão hỏi thì đệ phải nói thế nào bây giờ? Trước mặt lão mà bày trò hấp thụ hồn hoàn vạn năm chẳng phải quá kỳ quái hay sao?
- Ách… vấn đề này…
Thiên Mộng Băng Tằm có chút bực bội.
- Vũ Hạo, đang làm gì đó? Đi nhanh lên.
Mạc Phi Vân đi phía trước thấy Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng bước không khỏi vội vàng lên tiếng thúc giục. Giọng nói của hắn lúc này có chút nghiêm khắc hơn trước nhiều. Đây là khu hỗn hợp đầy nguy hiểm trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chỉ cần chần chờ vài giây thôi thì nguy cơ cả đoàn bị diệt sẽ là rất cao.
Hoắc Vũ Hạo cắn răng nói:
- Mạc đại thúc, mọi người đi trước đi, ta cảm nhận được gần đây có hồn thú thích hợp với mình, nên ta muốn đi xem một chút. Tiểu Đông, Tiêu Tiêu, hai cậu cũng đi theo Mạc đại thúc đi, lát nữa mình sẽ đến sau.
Hắn nói xong cũng không đợi ai lên tiếng phản đối, liền sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ đi mất.
Mạc Phi Vân ngẩn người, chuyện gì thế này? Hoắc Vũ Hạo bộc phát tốc độ làm hắn phải lắp bắp kinh ngạc, trong chiến đấu trước đó, biểu hiện của Vương Đông và Tiêu Tiêu quá xuất sắc, còn Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh cũng không làm gì nên bọn họ căn bản không biết được vũ hồn của hắn. Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo chỉ nhoáng một cái đã đi đâu mất rồi.
Vương Đông và Tiêu Tiêu đều sững người, Hoắc Vũ Hạo bỏ lại bọn họ? Đây là việc bọn họ tuyệt đối không sao ngờ được.
Hoắc Vũ Hạo đúng là biến mất, nhưng hắn biến mất nhờ vào kỹ năng Mô Phỏng của mình, khi hắn bước đi liền dùng kỹ năng ấy hóa thành một cây đại thụ rồi lẩn vào cánh rừng.
- Vũ Hạo.
Vương Đông kêu lên, nhưng không thấy bóng dáng Hoắc Vũ Hạo đâu nữa, muốn đuổi theo cũng không thể được. Từ đầu đến giờ hắn đâu có gì bất thường đâu, tại sao lại bất ngờ bỏ đi như thế?
Sau khi Hoắc Vũ Hạo lẻn vào cánh rừng liền co chân chạy như điên, kỹ năng Mô Phỏng được hắn sử dụng đến cực hạn, trong rừng cây chỉ có thể trông thấy một bóng hình vặn vẹo biến mất, liên tục thay đổi vị trí.
- Huyền lão có phát hiện ra đệ đi chưa?
Hoắc Vũ Hạo vừa đi vừa hỏi Thiên Mộng Băng Tằm trong Tinh Thần Hải.
Thiên Mộng Băng Tằm trả lời:
- Hình như phát hiện rồi, đang đuổi đến đây. Đừng chạy nữa, có chạy cũng bị phát hiện thôi, không bằng nói thẳng cho lão biết, có gì lão còn giúp đệ giải quyết con hồn thú vạn năm kia.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười đáp:
- Ca muốn đệ giải thích thế nào với Huyền lão đây?
Thiên Mộng Băng Tằm vô cùng tự nhiên nói:
- Bịa chuyện thôi, không phải đệ định nói thật đấy chứ?
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ đáp:
- Bịa thế nào đây? Cả đời Huyền lão nghiên cứu vũ hồn, muốn lừa lão thật sự khó lắm.
Tuy miệng nói vậy nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo đã ngừng sử dụng kỹ năng Mô Phỏng rồi.
Quả nhiên, một giây sau, giọng nói của Huyền lão đã vang lên.
- Thằng nhóc chết tiệt, con muốn làm gì đây? Không hù dọa lão già như ta thì con chịu không nổi à?
Tiếng nói vừa dứt thì Huyền lão cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Huyền lão, hai tiếng rít gào ban nãy người có nghe thấy không? Con cảm nhận được một trong hai con hồn thú có hệ Tinh Thần, vừa vặn thích hợp làm hồn hoàn của mình.
Huyền lão tức giận mắng:
- Thúi lắm, hai con kia đều là hồn thú vạn năm, khí thế của nó chỉ cần cảm nhận một chút cũng rõ rành rành rồi. Con chỉ mới đột phá Hồn Tôn chứ không phải Hồn Vương, làm sao dung hợp được hồn hoàn vạn năm hả?
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ thật nhanh, đáp:
- Huyền lão, người cũng biết con là đệ tử Đường Môn. Con đường con đã chọn cũng là Đường Môn. Trong Đường Môn có một loại mật pháp có thể nén năng lượng của hồn hoàn xuống, người có từng nghe chưa?
Bịa sao? Vậy thì cứ bịa thôi. Cơ hội này bỏ qua là khó mà tìm được nữa, hắn vất vả suốt bao nhiêu ngày mà có tìm được hồn thú thích hợp đâu, từ trước đến giờ Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tin tưởng vào cảm giác của Thiên Mộng Băng Tằm.
Huyền lão lặng người, một lát sau lão mới lên tiếng:
- Đường Môn có loại mật pháp ấy sao? Sao ta chưa từng được nghe nói đến?
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Mật pháp này của Đường môn chỉ thích hợp với hồn sư có Tinh thần lực cực lớn, hơn nữa chỉ hữu dụng với hồn sư dưới năm hồn hoàn. Bây giờ ở Đường Môn chỉ có con là có thể sử dụng, loại mật pháp này có thể tạm thời phong ấn lại một phần năng lượng của hồn hoàn, tu vi tăng lên thì sẽ từ từ giải phong phần năng lượng đó.
- Hiện giờ con đã có ba khối hồn cốt, cơ thể đã được cải tạo rất nhiều, cộng thêm bộ mật pháp này thì chỉ cần tu vi của hồn thú không quá hai vạn năm thì con có thể thử. Mà khi dung hợp hồn hoàn thì chủ yếu quan trọng ở ý chí của hồn sư, về mặt này thì con rất tự tin. Vất vả lắm con mới tìm được hồn thú thích hợp, Huyền lão, cho con thử đi mà.
Huyền lão cân nhắc một lát mới nói:
- Năm đó, tiên tổ Đường Tam của Đường Môn có thể đạt đến cấp bậc siêu việt không lẽ chính là nhờ bộ mật pháp này sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe đến sự tồn tại của nó, không ngờ Đường Môn vẫn còn tuyệt học này, đáng tiếc lại bị đứt đoạn truyền thừa rồi.
Hoắc Vũ Hạo nghe Huyền lão nói thế trong lòng liền mừng rỡ, không ngờ lý do này lại có thể sử dụng được, hắn vội vàng gật đầu phụ họa.
Huyền lão nhíu mày hỏi:
- Nhưng mà sao con bỏ lại Vương Đông và Tiêu Tiêu, lão phu không có thuật phân thân đâu, làm sao có thể cùng lúc bảo hộ cho các con được?
Hoắc Vũ Hạo gãi đầu nói:
- Ách… khi đó con cảm nhận được sóng tinh thần của hồn thú, còn chưa biết quyết định thế nào đã bị Mạc đại thúc hối đi, nên con liền bỏ chạy. Tiêu Tiêu và Vương Đông đi theo nhóm bọn họ cũng an toàn hơn, hay là người đi đón bọn họ đến đây đi, con ở chỗ này đợi mọi người.
Những lời Hoắc Vũ Hạo nói không phải là không có sơ hở nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ, Huyền lão cũng ít nghi ngờ hơn. Hắn dù sao chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười ba tuổi, con nít hưng phấn có chút không cẩn thận quên trước quên sau là chuyện bình thường.
Huyền lão nói:
- Cũng chỉ còn cách này thôi. Chúng ta thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cũng không thể bỏ qua cơ hội này được. Con ở đây chờ, ta đi dẫn hai đứa nhóc kia sang đây. Kỹ thuật Mô Phỏng của con dùng tốt lắm, ban nãy lão phu suýt chút nữa nhìn nhầm rồi. May mà kỹ năng ấy chưa che giấu hết được dao động hồn lực.
Huyền lão nói xong câu đó liền đi mất.
Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bịa chuyện đúng là không phải chuyện đơn giản mà. Mặc dù lời nối dối này cũng không có ác ý gì, nhưng hắn cảm thấy còn khó hơn cả một trận chiến ác liệt nữa.
Đúng lúc này, một tiếng rống điếc tai chợt vang lên, nương theo tiếng rống này lại xuất hiện một đợt sóng xung kích, khiến khắp nơi đều rung chuyển kịch liệt như có một trận động đất lớn.
Hoắc Vũ Hạo trông thấy từng mảng lớn rừng cây ngã rạp xuống đất như lúc mạnh bị gặt. Một bóng hình cực kỳ cường tráng xuất hiện trước mặt hắn. Khi nó rơi xuống đất lại khiến mặt đất rung chuyển thêm một trận nữa. Với tu vi của Hoắc Vũ Hạo vậy mà còn thấy choáng váng, chân đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới kịp nhìn rõ bóng hình to lớn kia, đây là người khổng lồ có bộ lông xen kẽ hai màu trắng đen, lại có đến hai cái đầu, cơ thể khổng lồ ấy cao hơn mười mét, mỗi cái đầu chỉ có một con mắt, đều tỏa ra ánh sáng kinh người.
Ánh sáng trắng xen lẫn đen không ngừng phóng ra từ người nó, mà luồng sóng xung kích cũng từ đây mà ra. Hóa ra nó đang dùng từng đợt sóng xung kích này để mở đường, lại lập tức phi nước đại rồi nhảy vọt đi. Tuy trên người nó phóng thích khí thế kinh khủng, nhưng dường như đang chạy trốn cái gì đó…
Chẳng lẽ đây là một Độc Nhãn Cự Nhân biến dị cực hiếm thấy, Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân?
Những tri thức liên quan đến Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân đều do Hoắc Vũ Hạo nghe Huyền lão kể lại. Ở ngoại viện còn chưa có tư cách học về loại hồn thú cường hãn như thế này.
Độc Nhãn Cự Nhân trong giới hồn thú là một dạng đặc biệt, trừ cái đầu chỉ có một mắt ra thì những bộ phận còn lại đều giống con người, bọn chúng còn biết dùng cây cối làm thành quần áo, bảo vệ bộ phận bên dưới của mình. Bất quá dáng người của chúng lớn hơn nhân loại nhiều.
Khi bọn chúng ra đời chỉ cao khoảng hai mét, tu vi đến bậc trăm năm thì khoảng năm mét, có thể xem là một Độc Nhãn Cự Nhân trưởng thành. Lúc này cơ thể mới từ từ phát triển chậm lại. Khi tu vi đến bậc ngàn năm thì nó có thể cao trên dưới tám mét, và đến vạn năm thì có thể cao đến hơn mười lăm mét. Nhưng cũng bởi vì cơ thể của bọn chúng quá lớn nên rất dễ trở thành con mồi của những hồn thú mạnh mẽ, đấy cũng là lý do vì sao Độc Nhãn Cự Nhân mười vạn năm gần như không thể tồn tại. Bộ óc của bọn chúng đối với một số hồn thú có thể xem là vật vô cùng bổ dưỡng, mà những loài đó không loài nào không phải là hồn thú có huyết mạch truyền thừa cao cấp nhất.
Tuy con Độc Nhãn Cự Nhân trước mắt chỉ cao chừng mười thước nhưng Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chắc chắn tu vi của nó đã hơn vạn năm rồi.
Trong quá trình tu luyện của hồn thú, cánh cửa vạn năm là một bước ngoặt quan trọng và cực kỳ khó khăn, hồn thú nào có thể vượt qua được thì thực lực liền tăng mạnh. Có một số loài còn vì thế mà phát sinh biến dị, ví dụ như loài Xích Hỏa Hầu tiến hòa thành Sí Hỏa Hầu vậy.
Với loài Độc Nhãn Cự Nhân này, không phải cứ lên cấp vạn năm là xảy ra biến dị, hơn nữa cho dù biến dị cũng không hẳn là biến dị giống nhau. Nhưng dạng biến dị mạnh nhất chính là Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân này.
Sau khi nó biến dị, thuộc tính trên cơ thể cũng sẽ hóa thành dạng hỗn độn hiếm thấy, thuộc tính không thể xác định chính xác được, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, thậm chí cơ thể cũng thu nhỏ và mọc thêm cái đầu thứ hai. Mà con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân này lần lượt có cả hai thuộc tính quang minh và hắc ám, có thể nói cực kỳ hiếm thấy. Nhờ thế mà thực lực của nó đã có thể xếp vào phạm vi đỉnh cấp hồn thú.
Có điều, Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân mạnh mẽ như vậy mà vẫn còn bị người ta đuổi chạy trối chết là sao?