Đấu La Đại Lục 2

Chương 346 - Đế Hoàng Thụy Thú – Tam Nhãn Kim Nghê (2)

Dịch: HảiFull

Huyền lão chính là Siêu Cấp Đấu La cấp 98, khoảng cách đến Cực Hạn Đấu La chỉ là trong gang tấc. Bản thân lão còn là cường giả có thực lực đứng thứ hai trong học viện Sử Lai Khắc, khi lão bùng nổ toàn lực thì sẽ khủng bố đến mức nào.

Con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân chỉ trong nháy mắt đã biến thành bột mịn, Tam Nhãn Kim Nghê thì chớp thời cơ lui về sau, nhưng vẫn bị dư chấn của đòn tấn công làm nó bị trọng thương. Đừng nói nó còn không phải là hồn thú mười vạn năm thật sự, cho dù là hồn thú mười vạn năm đứng trước mặt Huyền lão cũng không thể có kết quá khá hơn.

Nháy mắt sau khi tiếng hét chói tai kia vang lên, một bóng dáng màu đỏ sậm bỗng dưng từ đâu bay đến chặn lấy đòn công kích sắp lấy đi sinh mệnh của Tam Nhãn Kim Nghê.

Sau tiếng nổ vang vô cùng dữ dội, rốt cuộc Huyền lão cũng hạ xuống từ trên không trung, dù sao bên cạnh lão là Vương Đông và Tiêu Tiêu nên cũng hơi có chút cố kỵ, bóng dáng màu đỏ kia sau khi va chạm cũng bị sức mạnh của Huyền lão khiến cho bắn ngược ra chừng trăm mét, tuy nhiên bóng dáng đó vẫn luôn chắn trước người con Tam Nhãn Kim Nghê, quát lên mấy tiếng kêu to đầy phẫn nộ.

Khi tình hình thoáng ổn định một chút thì mới có thể nhìn thấy rõ hình dạng của hồn thú kia, nó cao hơn năm thước, cực kỳ cường tráng, có chút giống sư tử nhưng lại có đến ba cái đầu, mỗi đầu đều to hơn một mét, miệng nhe ra mấy chiếc răng nanh sáng bóng màu đỏ ánh kim. Ba cái đầu kia lúc này đều đồng thời gầm lên giận dữ, các hồn thú trong phạm vi mười dặm toàn bộ đều nằm rạp xuống đất không dám động đậy.

Tiếng hét lớn ở bên này cũng làm ảnh hưởng đến đoàn người Mạc Phi Vân ở bên kia. Ban nãy việc Hoắc Vũ Hạo đột ngột rời đi làm cho bọn họ vô cùng bất mãn, nhưng lát sau bỗng nhiên lóe lên một luồng sáng màu vàng rực, bọn họ thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy rõ đấy là cái gì thì Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Mà cùng lúc đó Hoắc Vũ Hạo ở bên kia phóng xuất ra hơi thở của Băng Đế, cộng với hàng loạt tiếng nổ mạnh, tiếng gào thét đầy giận dữ, khiến những hồn sư có tu vi thấp như bọn họ tái cả mặt. Trong lòng bọn họ đều thầm tự hỏi liệu mình đang ở khu hỗn hợp hay là khu trung tâm đây. Mạc Phi Vân dẫn cả nhóm quay đầu bỏ chạy, không còn nghĩ gì đến việc tìm hồn thú nữa cả.

- Xích Vương?

Sau khi thấy rõ đầu thú đang gào to giận dữ, sắc mặt của Huyền lão cũng trầm xuống, không tiếp tục công kích.

- Ngươi là người của học viện Sử Lai Khắc?

Con sư tử ba đầu ấy không ngờ có thể nói tiếng người, có điều giọng nói của nó vẫn mang theo vẻ phẫn nộ.

Huyền lão hầm hừ nói:

- Xích Vương, ta nể tình hiệp nghị của học viện chúng ta và đám hung thú các ngươi, ta sẽ không làm khó ngươi. Ngươi mau tránh ra một bên, giao con súc sinh lông vàng kia ra đây.

Lúc này, cơn tức giận trong lòng lão đã dâng đến cực điểm, nếu Hoắc Vũ Hạo chết thì khi trở về lão biết ăn nói với Mục lão như thế nào đây?

Còn Vương Đông và Tiêu Tiêu đang đứng sau Huyền lão, mặt mũi cũng đều đã tái mét, nhất là Vương Đông, giờ phút này hắn có cảm giác như mọi thứ trước mắt mình đều biến thành màu đen, trong lòng có cái gì đó vừa vỡ nát, đau đến nỗi nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Chỉ mới có một lát vậy mà, Vũ Hạo… Vũ Hạo hắn…

Xích Vương giận dữ hét:

- Ngu ngốc. Ngươi có biết nó là ai không? Ngươi dám động đến nó thì sẽ là kẻ thù của tất cả hồn thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này.

Huyền lão lạnh lùng nhìn Xích Vương nói:

- Ta mặc kệ nó là ai, ta chỉ biết nó đã giết, thậm chí có thể là đã ăn thịt đệ tử quan trọng nhất hiện nay của học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Ngươi hẳn là hiểu rõ tuy ngươi đứng thứ tám trong Thập Đại Hung Thú nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta. Nếu ngươi muốn chôn cùng với nó thì ta cũng không có ý kiến. Dù sao lần này trở về ta cũng không có cách nào ăn nói với học viện, giết thêm ngươi cho đủ vốn cũng chả ảnh hưởng gì.

Dứt lời, Huyền lão liền nhấc chân từng bước từng bước, tiến về phía trước. Luồng khí thế khủng bố trong nháy mắt như một ngọn núi cao đè xuống người Xích Vương.

- Chờ chút.

Xích Vương có chút tức giận. Mặc dù tu vi của nó đã đột phát ba mươi vạn năm, thậm chí đứng thứ tám trong Thập Đại Hung Thú, nhưng quả thật không phải đối thủ của tên nhân loại trước mặt này. Mà hiện tại hắn muốn phát ra tín hiệu cầu cứu cũng không kịp nữa rồi. Cường giả mạnh nhất trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hay các hung thú khác muốn đến đây cũng phải tốn một ít thời gian, mà nhân loại trước mặt rõ ràng sẽ không cho nó nhiều thời gian như vậy.

- Chờ cái gì?

Huyền lão lạnh lùng hỏi:

Xích Vương đáp:

- Nhân loại, ngươi không nên động thủ. Phía sau ta chính là Đế Hoàng Thụy Thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cũng chính là con Thụy Thú duy nhất trên đại lục hiện nay. Nếu nó chết, tất cả hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này sẽ phát điên.

Huyền lão khẽ chấn động, lão đã từng nghe đến cái tên Thụy Thú này, nhưng theo những gì lão biết thì nó vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

- Ta mặc kệ các ngươi có nổi điên hay không nổi điên, ta chỉ biết hiện giờ ta muốn nổi điên rồi đây.

Huyền lão hoàn toàn không có ý định lùi bước, Hoắc Vũ Hạo chết đã làm lòng lão rối tung rối mù rồi.

- Ngươi nghe ta nói xong đã.

Xích Vương vội vàng ngắt lời.

- Đế Hoàng Thụy Thú tên là Tam Nhãn Kim Nghê, bình thường trừ khi nhân loại các ngươi chủ động tấn công nó, nếu không nó sẽ không chủ động tấn công con người. Thức ăn của nó là bộ óc của hồn thú thuộc tính ánh sáng. Để ta hỏi xem nó có giết người của ngươi không đã.

Đối mặt với nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, nhất là tính mạng của Tam Nhãn Kim Nghê, Xích Vương dù là một hung thú cũng không thể không nhún nhường trước mặt Huyền lão.

Huyền lão vừa nghe thấy thế rốt cuộc cũng bình tĩnh một chút. Đúng vậy. Hoắc Vũ Hạo đã thật sự chết rồi hay sao?

Đúng lúc này, một cỗ hơi thở khủng bố đột nhiên xuất hiện từ phía xa, hơi thở này vô cùng hung hãn và bá đạo, rõ ràng là hơi thở của một hung thú khác.

Sau khi luồng hơi thở này xuất hiện, bất kể là Huyền lão hay Xích Vương đều thoáng ngẩn người. Xích Vương thầm thắc mắc hơi thở này rõ ràng là từ một hung thú, nhưng khí tức băng lãnh này sao lại xa lạ với nó như thế? Vừa rồi dường như còn từng xuất hiện qua một lần, nhưng nó chưa kịp đi tìm thì đã lặng lẽ biến mất.

Còn Huyền lão thì chỉ thoáng ngẩn người một chút rồi sau đó liền vui mừng như điên, hơi thở này rõ ràng là hơi thở hồn thú vạn năm do Hoắc Vũ Hạo mô phỏng ra. Hắn chưa có chết!

Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên chưa chết, sở dĩ phản ứng của hắn lại chậm đi một nhịp là vì hơi thở khủng bố của hai cường giả trước mặt đã làm cho hắn không kịp suy nghĩ, may nhờ Băng Đế nhắc nhở nên hắn mới kịp thời mô phỏng khí tức phóng xuất ra bên ngoài, thông báo cho mọi người bản thân mình vẫn còn sống.

Huyền lão lúc này đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng Xích Vương lại vẫn không rõ chuyện gì. Có điều nó nghĩ tình hình hiện nay có thêm một hung thú nữa đến là chuyện tốt với nó và Tam Nhãn Kim Nghê.

Hồn thú có tu vi hơn mười vạn năm sẽ bắt đầu phát triển trí tuệ, thậm chí có khi còn thông minh hơn người bình thường, cũng vì thế mà các cuộc tranh đấu ít khi tùy tiện phát sinh. Huống chi trong giới hồn thú, bất kể ngươi là ai thì đều phải có trách nhiệm bảo hộ Thụy Thú, nó tin chắc con hung thú sắp đến sẽ theo phe của nó. Có thêm một hung thú đến trợ giúp thì nó cũng không sợ Huyền lão nữa. Coi như đấu không thắng thì bảo vệ Tam Nhãn Kim Nghê vẫn là chuyện nằm trong tầm tay.

Một tiếng gào rít khủng bố từ ba cái đầu của Xích Vương đồng thời vang lên, từ cơ thể nó bắt đầu lóe ra ánh sáng màu đỏ sậm. Ba cái đầu của nó dường như càng lúc càng phình to ra, kế đến nó lại rống to thêm một tiếng rồi nhào về phía Huyền lão với dáng vẻ thà chết không lùi, mà tiếng rống của nó theo ngôn ngữ của hồn thú là: Thụy Thú ở đây, nhanh đến bảo hộ.

Xét trong tình huống đủ khả năng để đấu với kẻ địch thì thân là một trong Thập Đại Hung Thú, lại còn là đế vương trong hồn thú loài chó thì làm sao Xích Ma Ngao ba đầu – Xích Vương có thể cam chịu thỏa hiệp với một nhân loại cơ chứ?

Huyền lão vừa biết Hoắc Vũ Hạo chưa chết liền hoàn toàn yên tâm, trong lòng cũng bắt đầu tính toán. Kế đến, lão cũng ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng đầy giận dữ, bản thể Thao Thiết Thần Ngưu tức thì liền xuất hiện. Hai cường giả cứ thế va chạm với nhau.

Có điều, tình huống làm Xích Vương vô cùng buồn bực lập tức xuất hiện, khí tức của con hung thú còn muốn khủng bố hơn nó vừa xuất hiện đã biến mất, không còn chút động tĩnh nào hết. Lúc này nó muốn đổi ý đã không còn kịp nữa, mà dù có muốn thì Huyền lão cũng không cho nó cơ hội để làm chuyện đấy.

Kết quả dĩ nhiên là với thực lực cường đại của Huyền lão, dù Xích Vương là một hung thú mạnh mẽ nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ bản thân mà thôi, hơn nữa là bị đánh đến lui lại.

Bất quá, trừ một kích toàn lực trong cơn tức giận ban đầu, lúc này Huyền lão và nó đều đã giảm uy lực xuống vài phần. Với thực lực của hai người bọn họ, nếu cứ liên tục chiến đấu toàn lực thì chắc chắn sẽ là một tai nạn vô cùng khủng bố đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, mà đây là điều Xích Vương cùng Huyền lão đều không muốn thấy.

Một luồng ánh sáng màu vàng đậm thậm chí đã có chút hóa sền sệt như chất lỏng mang theo lực lượng đại địa hóa thành một cái lồng giam khóa chặt lấy Xích Vương.

Từng tiếng gào thét không ngừng vang lên từ ba đầu của Xích Vương, từng đường vân màu đen không ngừng xuất hiện trên bộ lông đỏ sậm, tựa như núi lửa bộc phát muốn phá tan chiếc lồng giam.

Mà cũng ngay lúc này, Huyền lão trong hình dạng Thao Thiết Đấu Ngưu lách người bay đến trước mặt con Tam Nhãn Kim Nghê đang nằm dưới mặt đất, hai cái sừng của lão bắn ra một luồng sáng màu vàng, bao phủ lấy con Tam Nhãn Kim Nghê đang trọng thương.

Ầm ầm ầm.

Xích Vương đang bị nhốt bên trong không tiếc hao phí nguyên lực căn nguyên, rốt cuộc đã phá nát được chiếc lồng giam bằng đất, nhưng kế tiếp nó lại không dám tiếp tục công kích.

Con Tam Nhãn Kim Nghê mang thần sắc uể oải đang hoàn toàn bị bao phủ bên trong luồng sáng màu vàng, Xích Vương thấy thế liền hiểu rõ, nếu Huyền lão muốn thì chỉ cần thêm một chút lực là lấy được tính mạng của Tam Nhãn Kim Nghê ngay tức khắc.

Sáu con mắt trên ba cái đầu của nó như muốn trợn rớt ra ngoài, Xích Vương giận dữ gầm lên:

- Ngươi dám! Nếu ngươi giết Thụy Thú thì tất cả những hồn thú tại đây sẽ khiến cho thế giới loài người các ngươi phải trả giá đắt.

Huyền lão lại một lần nữa trở về hình dạng con người, bình thản đáp:

- Ai nói ta muốn giết nó?

Xích Vương vừa nghe thấy Huyền lão nói không muốn giết Tam Nhãn Kim Nghê thì liền bình tĩnh lại một chút, nhưng với trí thông minh của nó, nó liền hỏi ngay:

- Ngươi muốn cái gì?

Huyền lão lạnh nhạt trả lời:

- Chẳng có gì! Ngươi tìm cho ta một con hồn thú phẩm chất tuyệt hảo, tu vi chừng một vạn năm nghìn năm, hệ Tinh Thần, đem đến đây đổi là được.

Xích Vương ngẩn người, điều kiện gì đây? So với Thụy Thú thì hồn thú hệ Tinh Thần tu vi một vạn năm nghìn năm đúng là đom đom so với trăng rằm. Nó thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe nhầm hay không, nếu Huyền lão bảo tìm cho lão một con hồn thú tu vi mười vạn năm thì nó mới không thấy ngoài ý muốn.

Huyền lão lạnh lùng nói tiếp:

- Thế nào? Nghe không hiểu sao? Ta cho ngươi hai canh giờ. Quá hạn tự chịu trách nhiệm. Ta thấy tu vi của con Tam Nhãn Kim Nghê này cũng tương đương khoảng ấy, ta không để ý chuyện nó trở thành hồn hoàn của đệ tử ta đâu.

Xích Vương vội vàng hét lên:

- Không được. Tam Nhãn Kim Nghê là Thụy Thú, năng lượng của nó căn bản con người các ngươi không thể hấp thụ được, dù có làm được cũng chẳng có ưu đãi gì. Được, ta đồng ý điều kiện của ngươi, nhưng ngươi làm sao có thể cam đoan Thụy Thú chắc chắn sẽ an toàn? Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi được?

Bình Luận (0)
Comment