Dịch: HảiFull
Y Lai Khắc Tư mỉm cười nói:
- Nếu ngươi hỏi Đại Trùng Tử và Tiểu Hạt Tử vấn đề này, có thể bọn chúng không biết, nhưng hỏi ta thì là tìm đúng người rồi. Vận Mệnh lực có thể đuổi ta ra khỏi Sinh Linh Nhãn thì dĩ nhiên cũng chính là nó chiếm giữ lấy Sinh Linh Nhãn của ngươi. Đồng thời, cỗ Vận Mệnh lực đó đã cải thiện và tăng phúc cho Tinh Thần Hải của ngươi không ít, nhờ có nó mà ngươi có thể tiết kiệm ít nhất năm năm thời gian tu luyện tinh thần lực. Những chỗ tốt này còn cần ngươi từ từ cảm nhận.
- Tinh Thần Hải thứ hai của ngươi vốn phải cần năng lượng của ta mới có thể chống đỡ được, còn cần tinh thần lực của ngươi đạt tới trình độ nhất định mới có thể tự mình sử dụng được. Nhưng nay nhờ vào sự cải tạo và dung hợp của Vận Mệnh lực nên ngươi đã có thể thực sự sử dụng nó rồi. Từ giờ trở đi, ngươi có thể gọi con mắt thứ ba của mình là Vận Mệnh Nhãn, mà nó mang đến đúng là Vận Mệnh lực
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc hỏi:
- Vận Mệnh lực? Đấy là cái gì?
Y Lai Khắc Tư đáp:
- Tác dụng của Vận Mệnh Nhãn là có thể trong một thời gian nhất định, sử dụng năng lượng Vận Mệnh để thay đổi vận mệnh của một người. Nói thế này nghe có vẻ mơ hồ nhưng thật ra rất đơn giản. Người bị Vận Mệnh Nhãn nhìn trúng thì vận khí sẽ thay đổi theo ý muốn của ngươi, có thể là cực tốt hoặc cực xấu. Có điều, muốn sử dụng Vận Mệnh Nhãn phải cần một lượng lớn Tinh thần lực. Trong vòng ba ngày tới nó sẽ chính thức thức tỉnh, đến lúc đó tự ngươi cảm nhận sẽ càng rõ ràng hơn.
Nghe Y Lai Khắc Tư giải thích đến đây, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu được một chút.
- Cám ơn người, Y lão, có người thật là tốt biết bao. Bằng không con thật không biết xử lý mọi chuyện như thế nào nữa. Cái Vận Mệnh lực này nghe có vẻ không tệ nha.
Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói:
- Vũ Hạo, ngươi đừng vui mừng quá sớm, đúng là năng lực này cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí là độc nhất vô nhị. Nhưng đồng thời nó cũng đã gắn kết vận mệnh của ngươi và Tam Nhãn Kim Nghê lại với nhau. Ngươi có được trí nhớ của nó thì đồng thời nó cũng có được trí nhớ của ngươi, điều này tương đương với việc nó đã biết rõ sự tồn tại của ba người chúng ta ở trong cơ thể ngươi. Sau này, chắc chắn vận mệnh của ngươi sẽ có những gút mắt, không biết nó sẽ là tốt hay xấu đây. Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào thì ngươi đều cần cố gắng tu luyện, tăng cường thực lực mới là việc quan trọng nhất ngươi phải làm.
Vận mệnh của mình sẽ liên quan với Tam Nhãn Kim Nghê sao? Hoắc Vũ Hạo không quá lo lắng về vấn đề này. Vì ban nãy hắn cảm nhận rõ ràng sau khi xảy ra tiếp xúc kỳ lạ đó, Tam Nhãn Kim Nghê hoàn toàn không có chút địch ý gì với hắn, mà hắn cũng cảm giác được mình và Tam Nhãn Kim Nghê dường như có gắn kết với nhau. Nhưng đúng là, chuyện tương lai không ai có thể nắm chắc được.
Ngay lúc này, đột nhiên từ sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm xuất hiện một chuỗi biến hóa vô cùng quỷ dị, tất cả mọi thứ đột nhiên chấn động nhẹ, tất cả cây cối trong tầm mắt dường như đều đồng loạt nghiêng mình về một hướng, khẽ lay động, sau đó từ từ trở về như cũ.
Một luồng áp lực vô hình giống như từ trên trời giáng xuống chậm rãi lan tràn khắp Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Cũng trong tích tắc này, cả cánh rừng rộng lớn như thế lại hoàn toàn chìm vào im lặng, hệt như tất cả sinh vật đều đã chìm vào giấc ngủ say.
Huyền lão lách người bước đến trước mặt con Tam Nhãn Kim Nghê, một luồng ánh sáng màu vàng sậm lặng lẽ bao phủ lấy ba người Hoắc Vũ Hạo và Tam Nhãn Kim Nghê. Sắc mặt của lão đã lộ đầy vẻ nghiêm túc, bởi vì lão cảm nhận được tồn tại sắp xuất hiện kia có tu vi còn cao hơn cả lão, thậm chí còn khiến lão có cảm giác giật mình khiếp vía.
Từ xa xa chợt hiện lên một vầng sáng màu đỏ sậm, Xích Vương lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo ở sau lưng Huyền lão đã tỉnh dậy từ trong minh tưởng, đôi mắt cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
Mà Xích Vương sau khi trở lại cũng không còn ánh mắt phẫn nộ như trước mà lại còn hết sức bình tĩnh, đây là một dạng bình tĩnh xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối. Trong cái miệng của cái đầu phía bên trái của nó còn đang ngậm lấy một hồn thú màu tím sậm.
Xích Vương lạnh lùng nói:
- Thả Thụy Thú ra, đây là hồn thú các ngươi cần.
Nói xong nó liền vứt con hồn thú đang ngậm trong miệng xuống, đồng thời còn đưa mắt nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
- Xem ra đệ tử của ngươi rõ ràng không có bị Thụy Thú giết chết.
Huyền lão bình thản đáp:
- Chỉ là suýt chút thôi, nếu không phải nhờ đệ tử ta thông minh né nhanh một chút thì cũng đã chết rồi. Chuyện lần này cứ thế quên đi. Người đã đến không muốn xuất hiện hay không muốn để lão phu đây mở rộng tầm mắt?
- Nhân loại, nếu ngươi muốn chết, bổn vương sẽ cho người mãn nguyện.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sâu bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, giọng nói này vừa truyền đến tai người nghe liền khiến họ có cảm giác tai mình như bị ù đi, lát sau lại như sấm chớp cuồn cuộn. Luồng áp lực khủng bố này dường như khiến cả sắc trời nháy mắt âm u đi vài phần.
Huyền lão bình tĩnh trả lời:
- Nếu ngươi có khả năng giết chết ta thì cứ việc đến đây mà thử.
- Nhân loại, ngươi đang cố gắng chọc giận bổn vương sao.
Giọng nói kia chợt trầm đi, lại thêm một phần nộ khí.
Huyền lão mỉm cười trêu chọc:
- Chọc giận ngươi thì sao? Chuyện lần này xem như trùng hợp đi, ta không đem Thụy Thú về thành Sử Lai Khắc đã là cho các ngươi mặt mũi nhiều lắm rồi, ngươi còn dám đến đây đe dọa lão phu sao? Ta thấy ngươi tính nhầm người rồi. Đã thế thì ta sẽ đem Đế Hoàng Thụy Thú của các ngươi về thành Sử Lai Khắc, cẩn thận trông nom, để ta xem hồn thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm các ngươi có dám phát động thú triều một lần nữa hay không?
Lão vừa nói xong liền đưa tay nắm lấy cái bờm trên cổ Tam Nhãn Kim Nghê.
Ba con mắt của Tam Nhãn Kim Nghê đồng loạt mở ra, đầy vẻ tức giận.
- Đủ rồi.
Giọng nói trầm thấp kia thoáng chần chờ một chút rồi nói:
- Thả Thụy Thú ra, các ngươi đi đi. Bổn Vương lấy danh dự của Đế Thiên cam đoan, chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt.
Sắc mặt Huyền lão khẽ biến, có chút buông lỏng nhưng cũng có chút khiếp sợ.
- Hóa ra là Đế Thiên, được, ta tin ngươi.
Lão nói xong liền buông tay ra, vầng sáng nhấp nháy đưa Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê đến trước mặt Xích Vương.
Xích Vương vội đỡ lấy Tam Nhãn Kim Nghê, đồng thời cũng cẩn thẩn kiểm tra cơ thể nó, lát sau khi thấy các vết thương trên người Tam Nhãn Kim Nghê đã khỏi hẳn, ánh mắt nhìn Huyền lão cũng dịu đi nhiều.
Huyền lão vung tay phải lên, tóm lấy con hồn thú màu tím sẫm, một vầng sáng màu vàng lại lóe lên, bao phủ lấy ba người Hoắc Vũ Hạo, bay thẳng về phía học viện Sử Lai Khắc.
Tiêu Tiêu lo lắng hỏi:
- Sư phụ, gia hỏa đang ở trong rừng rậm kia sẽ không tấn công chúng ta chứ?
Huyền lão lạnh lùng trả lời:
- Con phải nhớ kỹ, nhiều khi hồn thú còn trọng danh dự hơn cả con người chúng ta.
Đúng như Huyền lão nói, khi bóng dáng bốn thầy trò bọn họ biến mất khỏi tầm mắt Xích Vương thì luồng áp lực từ sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tỏa ra cũng tan biến.
- Nhóc con nghịch ngợm. Ta đã nói với ngươi, đối với hồn thú chúng ta mà nói thì nguy hiểm nhất chính là đến từ bọn người gọi là hồn sư kia. Nếu lần này hắn không phải đến từ học viện Sử Lai Khắc, với thực lực của hắn thì ngươi không may mắn như thế này đâu, mà chúng ta cũng không thể kịp thời đến cứu viện được. Sau này đừng ra khỏi khu vực trung tâm nữa.
Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên nhưng lúc này ngữ điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút chiều chuộng yêu thương nữa.
Tam Nhãn Kim Nghê ngẩng đầu, tong ánh mắt lóe lên một chút quái dị:
- Mấy nhân loại đó nói các ngươi chỉ lợi dụng ta. Nếu ta không phải là Thụy Thú hoặc không thể mang đến may mắn cho các ngươi, các ngươi sẽ không đối xử tốt với ta như vậy, có đúng hay không?
Giọng nói trầm thấp kia bình thản đáp:
- Tiểu gia hỏa, ngươi nên biết trên đời này không sự tình nào tuyệt đối thuần khiết. Ta có thể nói cho ngươi biết, nhân loại đó nói đúng. Chẳng qua đối với giới hồn thú, dùng hai chữ “lợi dụng” ấy với ngươi không hẳn là chính xác. Ta có thể khẳng định, sau vạn năm ở cùng nhau, cho dù lúc này ngươi mất đi năng lực may mắn ấy thì ngươi vẫn là bạn của Đế Thiên ta, thậm chí là hài tử của ta. Chỉ cần ta còn ở đây, ai dám làm ngươi bị thương thì chuẩn bị đón nhận lấy lửa giận của ta đi.
Tam Nhãn Kim Nghê cúi đầu với vẻ tủi thân:
- Xin lỗi Đế Thiên, ta không nên nghi ngờ ngươi, ta sai rồi. Chúng ta về nhà thôi.
Giọng nói của Đế Thiên lại càng thêm dịu dàng:
- Được, chúng ta về nhà.
Tam Nhãn Kim Nghê vừa nhấc chân định bước đi, đột nhiên lại quay đầu nhìn về hướng bốn thầy trò Huyền lão vừa đi ban nãy, trong đầu nó chợt xuất hiện từng đoạn ký ức của cậu bé kia, đối với nó, dù đây chỉ là một đoạn ký ức rất ngắn nhưng muốn thấu hiểu lại phải cần một khoảng thời gian không nhỏ.
Hai luồng sáng màu vàng và đỏ sậm đồng thời lóe lên, khu vực bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại một lần nữa trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Mà lúc này, sau khi tăng tốc phi hành, Huyền lão đã mang ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu về đến học viện Sử Lai Khắc.
Sau đó, lão mang cả ba bay thẳng vào đảo Hải Thần, mãi đến tận bên ngoài Hải Thần Các mới hạ xuống.
- Vũ Hạo, thu hồn hoàn.
Huyền lão vừa đặt con hồn thú màu tím sậm xuống mặt đất liền nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo không dám chậm trễ, tay phải vung lên dùng Băng Đế Ngao chụp xuống đầu con hồn thú màu tím sậm, con hồn thú này đã hoàn toàn chìm vào hôn mê, bản thân nó chẳng còn chút hung uy của hồn thú một vạn năm nữa.
Dáng vẻ của nó khá giống chó sói nhưng lại nhỏ hơn loài sói bình thường một chút, trừ bộ lông màu tím sậm của nó ra, sống mũi có chút sụp xuống, ánh mắt bé tí trông rất dung tục hèn mọn. Nhất là chân trước của nó rất ngắn, không có vẻ gì là đủ khả năng để đỡ lấy cả thân thể nó.
Một chưởng của Hoắc Vũ Hạo vừa chụp lên đầu nó liền khiến nó đang ở trong hôn mê hoàn toàn bị đóng băng, năm lưỡi dao sắc bén đồng thời phụt ra từ năm đầu ngón tay của hắn. Con hồn thú này vốn đã bị đóng băng nên cũng không cảm nhận được chút đau đớn nào, cứ thế mà lìa đời.
Một cái hồn hoàn màu đen lặng lẽ xuất hiện, bay lên từ xác của nó.
Hoắc Vũ Hạo không dám chần chừ, hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống trước mặt hồn hoàn vạn năm vừa xuất hiện, kế đó vận chuyển hồn lực kêu gọi hồn hoàn bay về phía mình.