Đấu La Đại Lục 2

Chương 354 - Thí Nghiệm Cực Hạn (3)

Dịch: HảiFull

- Đó là hồn cốt.

Tiên Lâm Nhi nói.

- Hồn cốt? Thằng nhóc này có hồn cốt cánh tay phải từ khi nào thế?

Phàm Vũ khiếp sợ nói:

- Ta nhớ rõ ràng phần thưởng trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái của nó là của tay trái mà!

Trong lúc ba người bọn họ trò chuyện bên này, trận chiến bên dưới cũng không có dừng lại. Hoắc Vũ Hạo sau khi thả đầu con U Linh Lang xuống đất, bàn chân liền khẽ nhích rồi cả người trượt đi. Lưỡi đao sắc bén trên tay phải của hắn không những không biến mất mà còn đâm thẳng vào lòng đất.

Tức thì, trong khu vực chừng mười mấy mét vuông rung động kịch liệt, bùn đất văng tung tóe, một cơ thể sinh vật thật lớn trở mình ngoi lên mặt đất.

Đó là một con rắn dài hơn sáu thước, cả người phủ một lớp vảy màu xanh lá. Chẳng qua lúc này cả người nó đang co rút vô cùng mãnh liệt, một trảo đâm xuống mặt đất ban nãy của Hoắc Vũ Hạo đã vừa vặn đâm trúng đầu của nó.

Sinh Mệnh Lực của loài rắn mạnh hơn nhiều so với loài sói, thế nên dù bị vết thương chí mạng như vậy mà nó vẫn chưa chết ngay lập tức. Nó run run rẩy rẩy đẩy Hoắc Vũ Hạo sang một bên, cơ thể khổng lồ không ngừng giãy giụa, máu từ vết thương của nó ào ào chảy ra, đến lúc này dù Sinh Mệnh Lực của nó có mạnh như thế nào cũng khó mà sống sót dưới năm lỗ thủng to trên đầu mình.

Đây là Mặc Lân Mãng có tu vi một ngàn năm, hồn thú một ngàn năm đó! Vậy mà lại chết trong tay Hoắc Vũ Hạo bằng một cách đầy bất ngờ như thế này, rõ ràng kết quả này là nhờ sự góp sức không nhỏ của Tinh Thần Tham Trắc.

Hòa Thái Đầu đứng bên cạnh hắn chưa kịp bắn quả pháo nào, ngay khi Hoắc Vũ Hạo đâm năm lưỡi đao xuống đất, hắn đã nhanh chân lui về sau chừng mười thước, thế nên mới tránh được đòn công kích cuối cùng của Mặc Lân Mãng.

Hai con hồn thú tu vi ngàn năm chỉ trong tích tắc vài giây đã bị giết sạch? Cung Trường Long vốn còn đang hồi hộp lo lắng cho an toàn của bọn họ, thế mà lúc này đã kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O, thằng bé này chỉ mới là bậc Hồn Tôn sao? Mà ba cái hồn hoàn kia còn là màu trắng nữa, tình huống gì thế này?

Sau khi liên tiếp giết chết hai con hồn thú, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu cũng có được một chút thời gian tạm nghỉ, đương nhiên hiện nay bọn họ chẳng cần phải tạm nghỉ nhiều.

So với sự kinh ngạc của các vị sư phụ, Hòa Thái Đầu cũng rung động không kém. Hắn thân thiết với Hoắc Vũ Hạo hơn các vị sư phụ nhiều, mặc dù một Hồn Tôn có thể ví với hồn thú ngàn năm, nhưng xét về thực lực, không hẳn tất cả Hồn Tôn đều có khả năng đánh chết hồn thú ngàn năm đồng cấp với họ.

Lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo gặp Bối Bối cũng là trợ giúp Bối Bối đánh chết hồn thú ngàn năm, nhưng khi đó Bối Bối rõ ràng đã từng nói, hắn không nắm chắc phần thắng sẽ thành công. Đương nhiên, lúc đó Bối Bối đang nói tới hồn thú có tu vi bảy tám nghìn năm.

Hai con hồn thú trước mặt này chính là hồn thú tu vi một ngàn năm hàng thật giá thật. Cho dù Hoắc Vũ Hạo được sự giúp đỡ từ Tinh Thần Tham Trắc để dự đoán được hành động của hai hồn thú ấy, nhưng nếu không có lực công kích cực mạnh của Ám Kim Khủng Trảo thì làm sao có thể thành công được? Gần như trong giới hồn thú, phần đầu của chúng là bộ phận cứng rắn nhất, nhưng đối mặt với Ám Kim Khủng Trảo thì hai hồn thú kia hoàn toàn không có chút khả năng ngăn cản nào.

Hòa Thái Đầu cũng chưa từng thấy Hoắc Vũ Hạo sử dụng Ám Kim Khủng Trảo, hắn chỉ biết khi Hoắc Vũ Hạo đánh chết hai con hồn thú ngàn năm này, rõ ràng trên người hoàn toàn không có dao động hồn lực, dường như hắn chỉ đang sử dụng mỗi kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc mà thôi. Cứ như từ nãy đến giờ Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng sức mạnh của bản thân để giết chết hai con hồn thú ấy. Nhất là con hồn thú thứ hai, nó có lẽ định ẩn nấp tại đấy tìm cơ hội bất ngờ đánh lén, ai ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng bị Hoắc Vũ Hạo một chiêu giết chết.

Có điều, lúc này Hòa Thái Đầu dĩ nhiên không có thời gian đi hỏi Hoắc Vũ Hạo xem năm lưỡi đao kia là gì, vì đối với bọn họ thì buổi thí nghiệm hôm nay từ giờ mới chính thức bắt đầu. Tuy Hoắc Vũ Hạo đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, nhưng không có nghĩa buổi thí nghiệm vì thế mà thay đổi.

Xa xa, bốn con hồn thú đồng thời chạy về phía bọn họ theo bốn hướng khác nhau, hình dạng của bọn chúng khác biệt hoàn toàn nhưng rõ ràng đều có cấp bậc ngàn năm trở lên.

Bốn hồn thú theo thứ tự là sư tử, hổ, báo, gấu. Cả bốn đồng thời là hồn thú ngàn năm nhưng thực lực có một sự chênh lệch nhất định. Cũng giống như Ám Kim Khủng Trảo Hùng chỉ có tu vi ngàn năm mà không sợ con Hổ Ma Miêu vạn năm vậy. Trong giới hồn thú, cho dù bốn loài trên không có huyết mạch đặc biệt, nhưng thực lực vẫn mạnh hơn những hồn thú khác nhiều.

Hơn nữa, bốn hồn thú này đều có thuộc tính kim giống hệt nhau. Có nghĩa là sở trường của bọn chúng là đánh cận chiến, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.

Bốn con hồn thú đồng thời rít gào từng tiếng khác nhau, cả bốn vẫn đang không ngừng chạy đến bao vây lấy hai người Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu.

Trong số đó, dĩ nhiên con báo có tốc độ nhanh nhất, trên cổ của nó dường như có một dãy các mảnh kim loại dài chừng ba tấc, kéo dài đến tận sóng lưng, đôi mắt màu vàng kim, động tác của nó tuy nhanh vô cùng nhưng lại không hề có ý định xông lên đầu tiên, mà dường như đang đợi đồng bọn của mình. Bốn con hồn thú này không hiểu sao lại mang đến cảm giác bọn chúng có thể phối hợp cùng nhau chiến đấu.

Đây là Đấu Thú Khu của học viện Sử Lai Khắc, đa phần hồn thú bên trong đều đã được thuần dưỡng, tu vi hồn thú càng cao thì trí tuệ lại càng phát triển, muốn huấn luyện nó cũng không phải hoàn toàn là chuyện không có khả năng. Đương nhiên, cách huấn luyện này hoàn toàn dựa vào một loại mật pháp đặc biệt, đây cũng là một bí mật khá cao cấp của học viện Sử Lai Khắc.

Một luồng sáng nhàn nhạt chợt xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng mỉm cười. Phối hợp? Làm sao có thể để các ngươi được như ý đây?

- Lên.

Hoắc Vũ Hạo quát lớn một tiếng rồi cùng Hòa Thái Đầu lao nhanh về trước, xông về phía Kim Hùng ngàn năm, con gấu ấy có hình dáng vô cùng cường tráng, cao hơn ba mét, cả người phủ một lớp kim loại sáng bóng, mặc dù nó đem tới áp lực không thể nào so sánh với Ám Kim Khủng Trảo Hùng, nhưng xét với loài gấu bình thường thì hơn xa, nó tuyệt đối là con có lực phòng ngự mạnh nhất trong bốn con hồn thú ở đây.

Khi nó thấy hai người Hoắc Vũ Hạo đang xông về phía mình liền gào lên một tiếng, toàn bộ sức lực của nó liền dồn vào chân trước, vọt đến trước mặt hai người Hoắc Vũ Hạo. Mà ba con hồn thú thuộc tính kim còn lại cũng đồng thời tăng tốc vây quanh hai người bọn họ. Trong đó dẫn đầu vẫn là con báo như một tia chớp màu vàng đuổi theo sau hai người bọn họ, ngay khi nó thấy hai người Hoắc Vũ Hạo và con gấu kia sắp va vào nhau thì nó liền tấn công cả hai từ phía sau.

Hoắc Vũ Hạo híp hai mắt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tia sáng màu tím từ mắt hắn bắn thẳng vào người con gấu đang chạy đến như điên kia, khiến nó run rẩy kịch liệt ngã xuống đất, không những vậy, thân hình to lớn ngã xuống làm chân trước của nó đập mạnh vào nền đất, vang lên tiếng xương gãy giòn rụm.

Sau khi tu vi hắn tăng đến bậc Hồn Tôn, cộng thêm tác dụng của Vận Mệnh Nhãn, tuy lúc này tổng lượng hồn lực của Hoắc Vũ Hạo đã bị Vận Mệnh Nhãn rút đi không ít nhưng chất lượng lại tăng lên gấp mấy lần. Một chiêu Linh Hồn Trùng Kích này hoàn toàn dư sức chấn nát Tinh Thần Hải của con gấu chỉ có tu vi ngàn năm ấy.

Vì sao Hoắc Vũ Hạo lại chọn tấn công về hướng này? Nguyên nhân rất đơn giản, tuy con gấu này có lực phòng ngự mạnh nhất trong bốn con nhưng về mặt trí tuệ lại là thấp nhất, cũng có nghĩa nó là con có Tinh Thần Lực kém nhất so với ba con còn lại. Thế nên, sau khi trúng chiêu Linh Hồn Trùng Kích, bản thân nó không đến nỗi bị mất mạng nhưng hoàn toàn vượt xa phạm vi chịu đựng của nó, linh hồn của nó đã bị thương nặng không thể bù đắp được nữa.

Sau lưng Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đồng loạt sáng lên, Hồn Đạo Thôi Tiến Khí đã được khởi động, tốc độ của hai người tăng lên rất nhiều, nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với con gấu có tu vi ngàn năm kia.

Lúc này, ba con hồn thú, nhất là con báo, chỉ còn cách bọn họ không đến hai mươi mét, hai con còn lại vì bản thân không chuyên về tốc độ nên khoảng cách còn đến năm mươi mét. Khoảng cách bấy nhiêu đây đã đủ để Hoắc Vũ Hạo làm rất nhiều việc rồi.

Hắn tăng tốc chạy nhanh về trước, giơ cao Ám Kim Khủng Trảo, lúc này Hoắc Vũ Hạo không tiếp tục tấn công vào đầu bọn chúng nữa, vì hiện giờ hắn cần phải tiết kiệm hồn lực, mà hắn biết đầu của con gấu trước mặt không phải tầm thường như con U Linh Lang và Mặc Lân Mãng ban nãy.

Năm lưỡi đao vèo một cái cắm sâu vào gáy của con gấu đã bị tấn công mất đi ý thức, nháy mắt cắt đứt dây thần kinh trung khu của nó, cơ thể khổng lồ tức thì liền đổ rạp xuống đất. Sinh Mệnh Lực theo đó mà ào ào rút đi.

Cũng ngay lúc này, Hòa Thái Đầu lách người ra phía sau con gấu ngàn năm vừa ngã xuống, dùng cơ thể khổng lồ của nó làm vật chắn, còn Hoắc Vũ Hạo thì hơi điểm chân lên người nó làm điểm tựa xoay người về sau.

Hắn giơ tay phải đặt lên sau ót của mình, cả người hắn uốn thành một hình vòng cung, giống như một thanh đao sắp vung lên đại khai sát giới. Mà cũng trong tích tắc ấy, con báo ngàn năm đã đến rất gần hắn rồi.

Một quầng sáng màu vàng sẫm chợt lóe lên từ tay phải của Hoắc Vũ Hạo, bộ mặt thật sự của Ám Kim Khủng Trảo cuối cùng đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Quầng sáng màu vàng kia dần tụ lại thành một ảo ảnh cắt ngang bầu trời, khí tức khủng bố ấy làm hai con hồn thú ngàn năm còn lại đang đuổi đến cũng phải dừng lại một chút. Con báo vốn đang bay lên định tấn công vào Hoắc Vũ Hạo, cả người lấp lánh ánh kim ý định ngăn cản đòn tấn công, nhưng nháy mắt sau cơ thể nó đã biến thành những khối thịt vụn từ trên trời rơi xuống mặt đất.

- Con mẹ nó, Ám Kim Khủng Trảo.

Tiền Đa Đa rốt cuộc cũng nhận ra khối hồn cốt trên bàn tay phải của Hoắc Vũ Hạo là gì, hồn thú Ám Kim Khủng Trảo Hùng nổi tiếng đến cỡ không ai không biết! Cho dù là Tiền Đa Đa, giờ phút này cũng vô cùng hâm mộ Hoắc Vũ Hạo.

Muốn đánh chết Ám Kim Khủng Trảo là chẳng những là một chuyện vô cùng khó khăn, mà quan trọng hơn xem mình có may mắn tìm được con có tu vi thích hợp với mình không nữa. Hơn nữa năng lực thiên phú của nó không chỉ có một, dù cho gặp vận khí tốt mà rớt ra hồn cốt thì cũng chưa chắc có được khối hồn cốt có kỹ năng Ám Kim Khủng Trảo, quả thật là khó càng thêm khó.

Bình Luận (0)
Comment