Đấu La Đại Lục 2

Chương 356 - Vận Mệnh Chi Quang – Thẩm Phán (2)

Dịch: HảiFull

Trong những lần trước, Băng Bạo Thuật chủ yếu được truyền vào và kích nổ bên trong xác của hồn thú, biến hồn lực còn sót lại thành một vụ nổ mạnh.

Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo nhân lúc con Kim Sư ngàn năm đang tập trung sự chú ý vào Ám Kim Khủng Trảo trên bàn tay phải của mình, liền nhân cơ hội này mà dùng hồn cốt tay trái truyền Băng Bạo Thuật vào chân của nó, hành động này còn có điểm nào để chê nữa?

Hồn lực đang di chuyển trong chân trái của nó nháy mắt biến thành lực nổ thật mạnh, tường thành dù có vững chắc đến mức nào thì cũng sẽ dễ dàng bị phá vỡ từ bên trong, tình huống này cũng tương tự như thế. Tác dụng thần kỳ của Băng Bạo Thuật đã được bày ra vô cùng rõ ràng. Chân trái của Kim Sư nổ tung, vì lực nổ quá mạnh mà nửa người bên trái của nó tức thì liền có đầy vết thương.

Cơ hội tốt như thế làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể bỏ qua được? Hắn lập tức sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, lách người xuất hiện ngay trước mặt Kim Sư ngàn năm đang đau đớn gầm rú. Sau đó hắn tiếp tục thả ra lực hút từ tuyệt kỹ Khống Hạc Cầm Long, lực hút của kỹ năng này dĩ nhiên không đủ để hút lấy con Kim Sư nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể nương vào đó mà tăng tốc độ di chuyển của bản thân. Năm cái móng vuốt sắc bén trên bàn tay phải của hắn cắm thẳng vào đầu con Kim Sư, đồng thời cũng chấm dứt tiếng gào thét thảm thiết của nó.

Đến lúc này, toàn bộ bốn con hồn thú thuộc tính Kim có tu vi ngàn năm đều đã chết sạch. Thứ còn sót lại chỉ là bốn cái hồn hoàn màu tím lơ lửng trên không trung, trong một khoảng thời gian ngắn tới cũng sẽ không biến mất.

Hoắc Vũ Hạo đặt tay trái lên người Kim Sư, rót Băng Bạo Thuật vào bên trong, biến nó thành một quả bom nổ chậm, lại đồng dạng đi tới gần xác của hai con hồn thú khác. Sau đó cùng Hòa Thái Đầu lại một lần nữa chạy đến vị trí trung tâm của sân đấu.

Hiện tại trên sân, xác con Kim Hùng ngàn năm, Kim Sư ngàn năm, cộng với con U Linh Lang bị giết đầu tiên, có thể thấy có đến ba quả bom nổ chậm sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.

Mà Cung Trường Long đến lúc này đã có chút hối hận rồi, lão hối hận tại sao mình lại nhiều chuyện lo lắng cho hai thằng nhóc này chứ? Hai thằng nhóc ấy chỉ trong tích tắc đã giết chết sáu con hồn thú ngàn năm của mình rồi. Đừng quên, muốn bắt sống một con hồn thú đem về thuần dưỡng là chuyện vô cùng rắc rối và phiền phức. Nhất là lão đã mất thời gian một năm mới có thể huấn luyện được bốn con hồn thú thuộc tính kim kia, để bọn chúng có thể phối hợp với nhau. Vậy mà cả bốn cứ thế bị Hoắc Vũ Hạo giết như bổ một quả dưa bình thường.

Lực công kích mạnh mẽ mà Hoắc Vũ Hạo đã bộc lộ ra, chỉ sợ Chiến Hồn Tôn hệ Mẫn Công cũng phải chào thua, hắn làm sao có thể là một Chiến Hồn Tôn hệ Khống Chế được? Lực tấn công của hắn là một sự kết hợp từ sức mạnh và sự nhạy cảm lẫn tốc độ.

Từ khi cuộc khảo thí bắt đầu, một mình hắn lần lượt giết chết sáu con hồn thú, Hòa Thái Đầu chỉ ra tay duy nhất một lần để giúp hắn cản Kim Sư ngàn năm, không cho nó tụ hội với con Kim Hổ ngàn năm mà thôi.

Biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của các vị sư trưởng rồi. Có điều, lúc này Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không có chút đắc ý nào, mỗi đợt chiến đấu hắn đều sử dụng toàn lực. Nhất là nháy mắt khi sử dụng Ám Kim Khủng Trảo chém chết con báo ngàn năm, tuy chỉ là một chiêu nhưng lại cần một lượng hồn lực rất lớn. Hắn sở dĩ mạo hiểm chọn cách này cũng vì hắn không muốn con báo ấy có cơ hội phản công.

Nếu để bốn con hồn thú thuộc tính kim này hợp lại với nhau sẽ là một rắc rối không nhỏ với Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thài Đầu. Trong đó, con hồn thú mà Hoắc Vũ Hạo đặc biệt quan tâm nhất lại không phải là loài sư tử với danh hiệu vương giả trong các loài thú mà lại là con báo ngàn năm. Đấy cũng vì bản tính gian xảo của nó.

Bản thân nó có ưu thế về tốc độ, vậy mà khi bắt đầu công kích, nó không những không lập tức tấn công Hoắc Vũ Hạo, mà còn lặng lẽ chờ cơ hội để đồng bọn đến phối hợp. Có thể xem nó là quân sư trong bốn con thú ấy cũng không sai. Sau khi Hoắc Vũ Hạo có được Ám Kim Khủng Trảo, tuy lực tấn công của hắn đã có một bước nhảy vọt đáng kể nhưng hắn cũng biết rõ khuyết điểm của bản thân, đó là không chuyên về tấn công từ xa hoặc đối thủ có tốc độ quá nhanh.

Cứ xét theo tốc độ của con báo này, nếu nó dùng phương pháp đánh du kích để quấy nhiễu hắn vậy thì sẽ liên lụy đến cả Hòa Thái Đầu. Kế đó Hoắc Vũ Hạo sẽ phải một mình đối mặt với con hổ và sư tử. Tuy hắn có lòng tin chiến thắng được hai con này nhưng bản thân hắn cũng phải trả cái giá không nhỏ, tiêu hao không chỉ là thể lực, hồn lực mà còn cả tinh thần nữa.

Cho nên hắn chọn cách thức đơn giản nhất, đầu tiên chịu tốn một lượng lớn hồn lực sử dụng Ám Kim Khủng Trảo để xử lý con báo ngàn năm, kế đó lợi dụng xác của nó để đối phó con hổ. Với cách này, mặc dù hồn lực tiêu hao rất nhiều nhưng lại đơn giản và nhanh nhất. Nếu so với việc đánh bừa có lẽ cũng không nhiều hơn bao nhiêu.

Sau màn dạo đầu này, tác dụng của hồn cốt cánh tay trái từ Băng Bích Hạt và hồn cốt bàn tay phải Ám Kim Khủng Trảo đã thực sự mang đến bất ngờ không nhỏ cho hai vị viện trưởng hệ Hồn Đạo và Phàm Vũ, thậm chí có thể nói là làm bọn họ mở rộng tầm mắt.

Hoắc Vũ Hạo rõ ràng thuộc hệ Khống Chế, nhưng nếu so về lực tấn công thì một cường giả hệ Cường Công bậc Hồn Tông cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn. Sáu con hồn thú lần lượt chết trong tay hắn, một thành tích quá bất ngờ đối với mấy vị sư phụ đang quan sát bên ngoài.

Tuy nhiên, ở đây cũng có trường hợp ngoại lệ, đấy là vị quản lý Đấu Thú Khu – Cung Trường Long. Lão hoàn toàn không bất ngờ mà chỉ có… đau lòng! Sáu con hồn thú ngàn năm đó chính là sáu cái hồn hoàn ngàn năm đó, lãng phí, lãng phí quá. Đấy còn chưa kể đến quá trình thuần dưỡng sáu con thú này đã tốn không biết bao nhiêu công sức, tiền tài, tất cả không phải là con số nhỏ đâu.

- Thả tám con hồn thú ngàn năm chuyên tấn công từ xa cộng bốn con hồn thú chuyên cận chiến có tu vi hơn ba ngàn năm vào đi. Ta không tin hai tên tiểu quỷ này có thể chống đỡ được.

Vì muốn tránh tiếp tục bị tổn thất nữa nên lão phải đẩy nhanh tốc độ của trận chiến này để nó kết thúc càng sớm càng tốt. Cung Trường Long không còn cách nào khác đành phải thay đổi kế hoạch ban đầu, điều này cũng không thể trách lão, dù sao thực lực mà Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra hoàn toàn vượt xa dự đoán ban đầu của bọn họ.

Dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo lúc này có chút quái dị, miệng hắn ngậm hai điếu xì gà một to một nhỏ, theo thứ tự là Tinh Thần Hưng Phấn Xì Gà To và Hồn Lực Tăng Phúc Xì Gà Nhỏ, tay còn cầm một cái Bình Sữa. Mà Hòa Thái Đầu đứng cạnh hắn cũng tương tự như vậy, hai sư huynh đệ bọn họ tựa lưng vào nhau, đồng thời khôi phục hồn lực.

Bỗng nhiên, cả hai cùng chấn động mà giật cả mình, Hoắc Vũ Hạo kêu lên:

- Nhiều quá…

Hai mắt Hòa Thái Đầu mở to thật to:

- Trời ơi, bọn họ muốn đùa chết chúng ta sao?

Mười hai con hồn thú theo các hướng khác nhau đồng loạt được thả vào, bốn con có thể hình to lớn đi đầu, tám con còn lại với hình dáng khác nhau đi theo sau. Cả đám từ từ đến gần khu vực trung tâm, nơi mà Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đang đứng. Một áp lực tâm lý bỗng nhiên đè nặng hai người bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy lông tóc lông tơ muốn dựng đứng hết cả lên.

Ban nãy Hoắc Vũ Hạo một mình đấu với bốn con hồn thú đã phải dùng toàn lực rồi, lại còn tiêu hao không ít hồn lực nữa. Vậy mà lúc này thoáng cái số lượng hồn thú đã tăng gấp ba lần, hơn nữa, trong đó có đủ loại hồn thú chuyên về mặt tấn công từ xa. Mười hai con hồn thú ngàn năm đó, trời ạ! Nếu có thêm Vương Đông và Tiêu Tiêu ở đây thì Hoắc Vũ Hạo còn cảm thấy bên mình có chút hi vọng, nhưng tình hình này thì hai người bọn họ có thể làm gì đây?

- Sư đệ, làm sao bây giờ?

Hòa Thái Đầu thấy xung quanh mình xuất hiện một lượng lớn hồn thú, da đầu cũng run lên, chuyện này rõ ràng đã vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của bọn họ rồi.

Trên khán đài, Phàm Vũ nhíu mày nói:

- Sao Cung lão không làm theo kế hoạch? Thế này là quá nhiều. Ban nãy bọn nhỏ còn tiêu hao không ít nữa.

Tiên Lâm Nhi nói:

- Bình tĩnh một chút, đừng vội nóng, áp lực tăng lên cũng tốt, nhờ thế chúng ta càng biết rõ được chính xác cực hạn của bọn nó, các buổi huấn luyện sau này cũng dễ dàng chuẩn bị hơn. Chuẩn bị sẵn sàng cứu viện khi cần thiết đi.

Hoắc Vũ Hạo khép hờ hai mắt, cẩn thận cảm nhận dao động Tinh Thần Lực đang sôi sùng sục trong đầu hắn, trong giờ phút khó khăn này, hắn không có ý định nhờ Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư giúp đỡ hắn, hắn càng trưởng thành, thực lực càng tăng lên thì bản thân càng phải tự mình giải quyết mọi chuyện, hắn đã biết cách làm thế nào để biến áp lực thành động lực mà tiếp tục phấn đấu.

- Sư huynh, sử dụng chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài, đợi lát nữa đệ sẽ cố gắng khống chế hồn thú, còn huynh dựa theo chỉ dẫn của Tinh Thần Tham Trắc mà tấn công. Chúng ta sẽ dốc toàn lực, thử xem có thể làm được những gì.

- Được.

Hòa Thái Đầu cũng không nói thêm gì, những gì Hoắc Vũ Hạo vừa thể hiện đã làm lòng tin của hắn dành cho người sư đệ này tăng lên rất nhiều.

Hoàng loạt tiếng đùng đùng không ngừng vang lên, một lượng lớn Hồn Đạo Pháo xuất hiện đầy trên người hắn, cố định vị trí của hắn xuống nền đất. Khắp người Hòa Thái Đầu lúc này toàn là các khẩu pháo lớn bằng kim loại, hắn đã sẵn sàng tấn công vào bất cứ phương hướng nào.

Hoắc Vũ Hạo bỗng nhận ra, kiện Hồn Đạo Pháo Đài trên người Hòa Thái Đầu có chút khác biệt so với trước đây. Xem ra sau khi từ cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái trở về, vị sư huynh của mình đã tiến bộ không ít.

Mười hai con hồn thú thông thả áp sát hai người bọn họ. Cấp bậc của bốn con dẫn đầu rõ ràng hơn hẳn tám con phía sau. Trong đó bốn con dẫn đầu là hồn thú thuộc loài Độc Giác Ma Tê, cả người phủ một lớp da cứng rắn như áo giáp. Khi nó bước đi vang lên từng tiếng động mạnh, rõ ràng lực phòng ngự của nó không yếu chút nào. Cái sừng to to trên đầu nó còn lấp lánh ánh sáng, hiển nhiên khi nó đã sát định mục tiêu thì sẽ đánh đến không chết không thôi.

Lúc này, trên cái sừng của bốn con Độc Giác Ma Tê ba ngàn năm bắt đầu lóe lên ánh sáng màu lam nhạt, ánh mắt của bọn chúng cũng hóa thành màu đỏ, thần hình từ từ tăng tốc, hệt như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đầu tấn công.

Trên người tám con hồn thú chuyên tấn công từ xa đi phía sau cũng dần dần lóe lên các quầng sáng khác nhau, bọn chúng cũng giống như bốn con kia, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nếu không phải vì Đấu Thú Tràng quá lớn, bọn chúng chưa đến được khoảng cách tấn công lý tưởng thì e là hai người Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đã phải đối mặt với đợt tấn công như mưa rồi.

Khi Hòa Thái Đầu lắp ráp xong Hồn Đạo Pháo Đài thì Hoắc Vũ Hạo vẫn im lặng đứng yên một chỗ. Hai điếu xì gà trên miệng đã cháy hết, hắn cất Bình Sữa trên tay vào, kế đến vẫn dùng tư thế đứng ấy, lặng lẽ đưa tay áp sát cơ thể, khép mắt lại.

Một cảm giác kỳ dị lặng lẽ khuếch tán từ người Hoắc Vũ Hạo, dù là những nhân viên của Đấu Thú Khu đang đứng xa xa quan sát hay hai vị viện trưởng hệ Hồn Đạo Đạo và Phàm Vũ trên khán đài cũng cảm nhận được sự thay đổi một cách vô cùng rõ ràng của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng tất cả bọn họ đều không đoán được sự thay đổi này có ý nghĩa gì.

Trong nháy mắt tiếp theo, dường như cả người Hoắc Vũ Hạo thoáng trở nên hư ảo, nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng uy nghiêm. Cái cảm giác này không thể diễn tả bằng lời nói bình thường, chỉ có thể miêu tả đơn giản là trong giây phút ấy, hắn đã không còn là hắn, mà hóa thành một cỗ năng lượng vô hình bao phủ toàn trường.

Bình Luận (0)
Comment