Đấu La Đại Lục 2

Chương 365 - Tái Hiện Đường Môn Huy Hoàng! (2)

- Từ vạn năm nay, nương theo hồn đạo khí phát triển không ngừng là sự tuột dốc của Đường Môn, cuối cùng bị người chiếm đoạt. Học viện Sử Lai Khắc luôn đối xử công bằng với hết thảy các quốc gia trên đại lục, cho nên học viện không thể làm gì để giúp đỡ hay cứu lấy sự suy tàn của Đường Môn. Khi ta biết Đường Môn đã sụp đổ, ta rất đau lòng, khi đó ta đã bảo Bối Bối tìm đến Tiểu Nhã, hơn nữa còn gia nhập Đường Môn.

- Sau khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái kết thúc, các con đã trở thành một đời Sử Lai Khắc Thất Quái mới, mà danh hiệu và vinh quang này cũng sẽ đi theo các con suốt đời. Các con có lẽ cũng biết, Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu tiên đều là đệ tử Đường Môn. Cho nên, ta hi vọng các con cũng sẽ như thế, Sử Lai Khắc dù sao cũng chỉ là học viện, học viện thì không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện trên đại lục. Trừ phi xảy ra biên cố có nguy cơ ảnh hưởng đến sự tồn vong của đại lục mà thôi. Nhưng nếu các con là người của một Tông Môn thì lại khác, dĩ nhiên sẽ không bị hạn chế ở vấn đề này.

- Lão phu hi vọng các con sẽ lại một lần nữa có thể dùng chính thực lực của mình quật khởi Đường Môn, để Đường Môn lại một lần nữa tỏa sáng trên đại lục, tái hiện lại huy hoàng của vạn năm về trước. Ta tin chắc, thiên phú của các con tuyệt đối không kém hơn bảy tiên tổ ngày xưa. Trong bảy người các con, chỉ có Từ Tam Thạch vốn xuất thân từ Tông Môn, hẳn là sẽ có chút trói buộc. Nhưng lão phu vẫn hi vọng con và Nam Nam có thể gia nhập Đường Môn. Để bảy người các con một lòng xây dựng lại Đường Môn, giúp nó phát triển được như Bản Thể Tông, trở thành một Tông Môn có thể ảnh hưởng đến thế cục của cả đại lục.

Mục lão nói đến đây, hơi thở bổng nhiên có chút dồn dập, vẻ đỏ ửng trên gương mặt càng thêm rõ ràng, ánh mắt lão dừng trên người Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam với vẻ mong chờ, chờ đợi đáp án của bọn họ.

- Con bằng lòng.

Giang Nam Nam lên tiếng trước, khi nàng nói ra câu này, đôi mắt mang theo ánh nước lại đầy vẻ kiên quyết.

- Mục lão, ngươi yên tâm, con bằng lòng gia nhập Đường Môn. Trở thành một phần tử của Đường Môn. Nếu con nhớ không lầm, trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, tiên tổ Tiểu Vũ cũng có Vũ Hồn tương tự như con, con nhất định sẽ cố gắng theo đuổi bước tiến của người, trợ giúp Đường Môn tái hiện lại huy hoàng vốn thuộc về nó.

Nghe Giang Nam Nam nói xong, Bối Bối thở phào một hơi. Vì Từ Tam Thạch trước đây đã từng nói rất nhiều lần, chỉ cần Giang Nam Nam bằng lòng gia nhập Đường Môn thì hắn sẽ gia nhập. Bây giờ, Giang Nam Nam cuối cùng cũng đồng ý rồi. Nhưng mà, Tiểu Nhã, muội đang ở đâu…

Không thể phủ nhận ban đầu hắn gặp gỡ Tiểu Nhã ở thời điểm Tiểu Nhã gặp khó khăn cũng do huyền tổ phụ dặn dò, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hắn đã thật lòng yêu cô bé vì muốn quật khởi Đường Môn mà không ngừng cố gắng. Nhưng tại sao Tiểu Nhã lại biến mất? Suốt một năm qua hắn không tìm được chút tin tức gì về nàng…

- Con cũng bằng lòng.

Từ Tam Thạch tiếp lời, hắn liếc mắt nhìn Giang Nam Nam rồi nói tiếp:

- Mục lão, con bằng lòng gia nhập Đường Môn, đồng thời cũng sẽ rời khỏi Tông Môn của gia tộc. Bảy người chúng con sẽ đồng lòng cố gắng, nhất định sẽ lại một lần nữa tạo dụng lại Đường Môn.

Mục lão mỉm cười, tay phải khẽ vung lên, một luồng năng lượng ấm áp đỡ hai người bọn họ đứng dậy.

- Được, mọi chuyện thế này là quá tốt rồi. Cuối cùng ta cũng có thể thay mặt học viện Sử Lai Khắc giúp được cho Đường Môn. Sau này, ta sẽ ở trên cao nhìn các con trưởng thành, chờ đợi ngày các con thành công. Bối Bối, con đến đây.

Bối Bối vội bước đến cạnh Mục lão, cúi đầu nói:

- Huyền tổ.

Mục lão nói:

- Nhà chúng ta chỉ con mỗi một mình con, ngày xưa, khi cha mẹ con chấp hành nhiệm vụ của Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn mà hi sinh, ta rất đau lòng. Mà trên người con, ta cảm nhận được có sự truyền thừa huyết mạch quang minh. Tuy vũ hồn của con có một phần năng lượng biến dị từ Quang Minh Thánh Long nhưng chúng ta là truyền nhân của gia tộc Lam Điện Phách Vương Long, là nhất mạch của tiên tổ Ngọc Tiểu Cương, cũng chính là người có biệt hiệu Đại Sư của học viện Sử Lai Khắc.

- Suốt vạn năm qua, tuy huyết mạch truyền thừa đã bắt đầu biến hóa, nhưng huyết mạch của Lam Điện Phách Vương Long vẫn còn như cũ. Vũ hồn của con có trạng thái nửa biến dị không hẳn là chuyện xấu. Huyền tổ phụ sẽ giúp con ổn định lại huyết mạch Quang Minh Thánh Long. Sau này, con phải cố gắng tu luyện, để Lam Điện Quang Minh Phách Vương Long của con có thể được truyền thừa tiếp.

Dứt lời, bàn tay già nua gầy gò của lão nhẹ nhàng đặt lên đầu Bối Bối, mọi người lập tức liền cảm nhận được bên trong Hải Thần Các bỗng nhiên dày đặc ánh sáng lóe lên rồi biến mất. Bối Bối kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất. Quanh người hắn không ngừng bắn ra các tia điện màu vàng, cả người cũng lấp lánh ánh kim.

Đây là sức mạnh của Cực Hạn Đấu La, dù hiện nay sinh mệnh của lão không còn bao nhiêu nhưng lão vẫn có thể sử dụng năng lượng từ Hoàng Kim Thụ và năng lượng của mình để củng cố huyết mạch của Bối Bối. Sau lần biến đổi này, có thể thấy vũ hồn biến dị của Bối Bối đã hoàn toàn được củng cố, như Huyền lão từng nói, vũ hồn của hắn đã chính thức tiến hóa thành Lam Điện Quang Minh Phách Vương Long.

Gương mặt đỏ ửng của Mục lão lại một lần nữa tái nhợt, lão muốn giơ tay lên nhưng dường như không còn sức nữa, giọng nói của lão cũng mỏng manh hơn rất nhiều:

- Vũ Hạo, Vương Đông, hai con đến đây.

Rốt cuộc đã đến lượt mình, Hoắc Vũ Hạo gần như nhào đến cạnh Mục lão, hắn cầm lấy tay phải của Mục lão, rung giọng nói:

- Sư phụ, sư phụ…

Mục lão miễn cưỡng mở hai mắt, mỉm cười nói:

- Hài tử, đừng đau lòng. Cả đời này coi như sư phụ nhận không tí đệ tử, nhưng có thể nhận con làm đệ tử ở lúc cuối đời thật là một trong những chuyện khiến sư phụ kiêu ngạo nhất. Vũ hồn Cực Hạn Băng của con mặc dù tu luyện chậm hơn người khác một chút, nhưng nhớ là không thể nhụt chí, càng tuyệt đối không được nóng vôi, càng nóng vội sẽ càng khiến con dễ tẩu hỏa nhập ma. Gần đây con tu luyện đã đủ cố gắng rồi, con nên thư giãn một chút. Ba tháng sau, con sẽ sang học tập tại học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, ba năm này đối với con có thể nói là cực kỳ quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến việc hưng thịnh hay suy tàn của tương lai hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Con phải nhớ kỹ, trong khoảng thời gian đó, trừ phi con gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì tuyệt đối không được sử dụng Vận Mệnh Nhãn.

- Dạ…

Hoắc Vũ Hạo đã nói không thành tiếng, nước mắt tuôn rơi, rồi lại ôm chằm lấy Mục lão.

Mục lão miễn cưỡng cười nói:

- Kinh nghiệm và sở học cả đời ta đã truyền thụ hết cho con, con phải dần dần thông hiểu hết. Con là hi vọng tương lai của học viện Sử Lai Khắc, và cũng là hi vọng của Đường Môn. Sau này con phải giúp đỡ Bối Bối và Đường Nhã, cố gắng gầy dựng Đường Môn, để Đường Môn có thể phát dương quang đại. Ta đã bói cho Đường Nhã một quẻ, tuy nàng gặp phải đại kiếp nạn nhưng đã có quý nhân giúp đỡ, ta dám chắc nàng còn sống, con phải giúp Bối Bối tìm nàng trở về.

- Còn nữa, bất kể tương lai như thế nào, đại lục Đấu La không thể để người ngoài thống trị, cho nên, vì ngăn cản sự quật khởi của đế quốc Nhật Nguyệt, con phải cố gắng hết mình. Đây là nguyện vọng cuối cùng của sư phụ, nếu một ngày nào đó, tu vi của con đột phá cấp bậc Phong Hào Đấu La, sư phụ hi vọng con sẽ kế thừa vị trí các chủ của Hải Thần Các.

- Dạ… Sư phụ, chuyện gì người muốn con cũng sẽ làm, người nghỉ ngơi một lát đi.

Hoắc Vũ Hạo vất vả lắm mới nói được một câu đầy đủ.

Mục lão khẽ lắc đầu:

- Đứa nhỏ ngốc, không lẽ con còn chưa nhìn ra sao? Sư phụ sẽ không phải chết thật, ta sẽ vẫn ở đây nhìn các con lớn dần, nhìn thấy học viện Sử Lai Khắc truyền thừa mãi mãi. Không lâu nữa, học viện sẽ phải chịu mấy lần kiếp nạn lớn, nhiệm vụ và gánh nặng của con lớn hơn người khác rất nhiều. Kế hoạch Cực Hạn Đan Binh nhất định phải thành công, những gì học viện có thể dạy các con, cơ bản đều đã truyền dạy hết. Quan trọng nhất là các con phải không ngừng cố gắng và tìm kiếm con đường cực hạn trong tương lai, mà con đường này mãi mãi không có điểm dừng.

- Dạ.

Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay Mục lão, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Mục lão đã đến lúc dầu hết đèn tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

Mục lão miễn cưỡng chuyển ánh mắt sang phía Vương Đông, giọng nói của lão đã yếu hơn ban đầu rất nhiều:

- Vương Đông, có phải con cảm thấy sư phụ đối xử không công bằng với con không?

Vương Đông ngẩn người, sau đó lau nước mắt, khẽ gật đầu.

Mục lão mỉm cười nói:

- Đó là vì ta nhìn thấy một màn sương mù trên người con. Với kinh nghiệm của ta vậy mà vẫn không thể nhìn thấu được trải nghiệm quá khứ của con, càng nhìn không thấy được tương lai của con. Có lẽ, về mặt thiên phú thì con không hề kém so với Hoắc Vũ Hạo, nhưng mỗi khi lão phu muốn nhìn rõ con, ta lại cảm nhận được trên người con có một hơi thở khiến ta phải rùng mình. Nhưng ta chắc chắn con là con người chứ không phải Hồn Thú. Bí mật trên người con, tương lai sẽ…

Mục lão nói đến đây bỗng thở dốc dữ dội, miễn cưỡng nói:

- Chuyện của con và Hoắc Vũ Hạo ta đã sắp xếp xong. Mấy năm tới, con ngoan ngoãn tu luyện trong nội viện, chờ nó trở về.

- Tiên tổ Sử Lai Khắc, Mục Ân đến đây.

Âm lượng câu nói cuối cùng của Mục lão bỗng nhiên hóa lớn, một luồng ánh sáng chói mắt không ngừng khuếch tán ra từ người ông.

Cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều bị đẩy ra, cả người Mục lão từ từ bay lên từ chiếc ghế dựa rồi lơ lửng trên không trung. Một màn thần kỳ xuất hiện, hai vàng, một tím, ba đen, ba đỏ, chín cái hồn hoàn lần lượt xuất hiện bên cạnh lão, kế đó vang lên một tiếng rồng ngâm rõ to.

Nháy mắt sau, cả Hải Thần Các được một vầng sáng màu vàng rực rỡ bao phủ lấy, sau đó mở rộng ra rồi bay thẳng lên cao, đem cả học viện Sử Lai Khắc bao trọn vào, thậm chí cả thành Sử Lai Khắc cũng được chiếu rọi thành một màu vàng.

Các trưởng lão và Sử Lai Khắc Thất Quái lần lượt đứng dậy, chăm chú nhìn vào cơ thể vốn không thể đứng thẳng của Mục lão đang đắm chìm trong ánh sáng màu vàng rực ấy, bóng người già nua kia dần dần trẻ lại với tốc độ kinh khủng, cơ thể khô gầy cũng đầy đặn hơn.

Trong ánh mắt mang theo sự kỳ vọng và có cả một chút không cam lòng, Mục lão vẫn lặng yên nhìn nhóm người phía dưới, sau đó nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vẫy chào. Mà ánh mắt của lão cuối cùng dừng lại trên người Hoắc Vũ Hạo, nhưng không lên tiếng gì cả, chỉ có cái nhìn chăm chú từ ánh mắt ấm áp kia mà thôi.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ, Mục lão đã từ dáng người già nua trở về dáng vẻ thời tuổi trẻ của mình.

Bình Luận (0)
Comment