Đấu La Đại Lục 2

Chương 370 - Ta Đi Đây, Không Được Khóc!

Dịch: HF - 08/03/2020

Khi Vương Đông thức giấc, mặt trời đã lên cao. Đêm qua tuy ngủ khá muộn nhưng giấc ngủ này của hắn lại vô cùng thoải mái.

Đã khá lâu rồi hắn chỉ toàn dùng thời gian buổi tối để tu luyện, nên sau giấc ngủ ngon, cả người hắn rã rời chẳng muốn rời khỏi giường, cảm giác thư thả này quá tuyệt vời.

Ước gì có thể nằm cả ngày trên giường nhỉ! Khoan khoan… mấy giờ rồi?

Cảm giác sảng khoải kia nháy mắt hóa thành kinh hoảng, Vương Đông giật bắn người ngồi dậy.

Trên giường chỉ còn mỗi mình hắn, chẳng còn ai nữa, chỉ còn lại một mảnh giấy trắng với vài nét chữ.

Vương Đông vội vàng cầm mảnh giấy lên xem, trên đó chỉ có một hàng chữ: Ta đi đây, không được khóc. Đợi ta trở về.

- Tên chết tiệt này.

Vương Đông nhảy xuống giường, túm lấy áo ngoài rồi mặc vào, ngay cả khóa áo còn chưa cài đã đẩy cửa chạy đi, đôi cánh màu xanh thẫm sau lưng lập tức xuất hiện, ánh sáng màu vàng lấp lánh tạo thành hình chữ V rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, đồng thời cũng tỏa ra sắc thái quang minh nồng đậm.

Vương Đông dừng sức vỗ mạnh đôi cánh, nhanh chóng bay về hướng cổng lớn của học viện với tốc độ nhanh như tên bắn.

Hoắc Vũ Hạo lặng yên chuẩn bị khởi hành, trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười bình thản, lúc này tuy hắn chưa có được hồn hoàn thứ tư nhưng với hồn lực đạt đến cấp 40, hắn đã có thể sử dụng hồn đạo khí phi hành rồi.

Sáng sớm nay Vương Đông ngủ rất say, hắn không phải không muốn đánh thức người bạn của mình dậy, mà vì hắn rất sợ cảm giác buồn bã trong giây phút chia ly. Thế này chẳng phải tốt hơn sao? Hôm qua cả hai cũng đã tâm sự suốt cả buổi tối.

Bốn người còn lại trong Sử Lai Khắc Thất Quái đều đến tiễn Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo, ai cũng thấy kỳ quái chẳng hiểu vì sao Vương Đông vẫn còn chưa đến. Hoắc Vũ Hạo chỉ cười nói, có lẽ Vương Đông đang ở trong ký túc xá khóc rồi.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn về hướng học viện Sử Lai Khắc đang dần khuất khỏi tầm mắt, thầm nói: Sử Lai Khắc, ta đi đây, Vương Đông, ta đi đây. Yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ vẫn còn nợ ngươi hai chuyện.

Năm mười một tuổi hắn vào học viện Sử Lai Khắc. Hiện nay hắn đã tròn mười bốn tuổi, chỉ với ba năm ngắn ngủi mà hắn đã thay đổi long trời lở đất. Khi hắn nhớ lại những gì mình đã trải qua suốt ba năm ấy, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin nổi. Hai năm rưỡi kế tiếp sẽ như thế nào đây?

Sau hai năm rưỡi, lúc mình từ học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trở về, sẽ còn thay đổi như thế nào nữa?

Tất cả mọi chuyện đều không thể đoán trước được.

Lần này, dù không phải Mục lão chỉ đích danh hắn sang học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hắn cũng nhất định chủ động xin đi. Càng học về hồn đạo khí, hắn lại càng cảm thấy hứng thú với nó. Hơn nữa, hắn cảm nhận được, rõ ràng về học viện Sử Lai Khắc kém xa học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư về mặt hồn đạo khí. Ít nhất hắn có thể chắc chắn, dù tất cả các lão sư của hệ Hồn Đạo hợp lục lại cũng không thể chế tạo ra thanh kiếm đã làm vũ hồn của Mã Tiểu Đào bị biến dị.

Sự chênh lệch này không chỉ nằm ở khía cạnh tài nguyên quý hiếm, mà quan trọng hơn còn về sự hiểu biết và thành quả nghiên cứu được tích lũy lâu dài.

Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu cùng học tập chế tạo hồn đạo khí nhưng lại chọn hai con đường khác nhau. Hoắc Vũ Hạo chuyên về hồn đạo khí cận chiến và các loại hồn đạo khí phụ trợ khống chế cơ thể. Mà Hòa Thái Đầu thì nghiêng về Định Trang Hồn Đạo Khí, nhất là chế tạo các loại đạn pháo cho Định Trang Hồn Đạo Khí cao cấp. Đấy cũng nhờ phần tác dụng không nhỏ từ những viên đạn pháo mà bọn họ mua được tại phòng đấu giá Tinh Quang.

Mục lão đã từng nói, năm xưa lão từng lẻn vào đế quốc Nhật Nguyệt điều tra, ít nhất trong ngàn năm trở lại đây, hồn đạo khí có uy lực mạnh nhất chính là Định Trang Hồn Đạo Pháo. Bởi vì nguyên liệu tạo thành Hồn Đạo Pháo là những vật vô cùng quý hiếm, nên nó không cần quan tâm đến thể tích lớn bé mà vẫn có thể khắc được rất nhiều pháp trận vào hạt nhân.

Khi Hòa Thái Đầu nhận ra thiên phú chế tạo hồn đạo khí của mình càng lúc càng không theo kịp Hoắc Vũ Hạo thì dứt khoái quyết định chuyên tâm vào một phương diện, không tiếp tục dàn trải ở nhiều phía nữa. Mà Hoắc Vũ Hạo sau khi biết được lựa chọn này của Hòa Thái Đầu cũng lập tức không học chế tạo Định Trang Hồn Đạo Khí nữa. Hai sư huynh đệ mỗi người chỉ chuyên tâm vào mục tiêu của mình.

Sau một năm rưỡi, dựa theo kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, đại khái Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đã có chút thành tựu. Thành quả này không chỉ nằm ở mặt tu vi mà còn ở cả phương diện tri thức. Đương nhiên, những thứ cần phải học vẫn còn rất nhiều lắm, bọn họ phải mất thêm một thời gian nữa mới từ từ thấu hiểu hết. Theo kế hoạch của các lão sư cấp cao của hệ Hồn Đạo, cả hai phải trong thời gian hai năm rưỡi học tập tại học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mà thấu hiểu hết tất cả các tri thức đã học, tránh để lâu quá sẽ không còn nhớ rõ.

Hôm nay, người dẫn đoàn học viện Sử Lai Khắc là viện trưởng hệ vũ hồn – Ngôn Thiểu Triết. Đoàn người bao gồm Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo và tám đệ tử nội viện của hệ Hồn Đạo.

Dù đệ tử nội viện của hệ Hồn Đạo không thể so được với đệ tử nội viện của hệ vũ hồn, nhưng bọn họ có thể được hệ Hồn Đạo chọn lựa thì dĩ nhiên cũng có điểm đặc biệt hơn người. Cộng thêm việc bọn họ từng là đệ tử hệ Vũ Hồn, những người có thể thông qua sát hạch của học viện Sử Lai Khắc thì vũ hồn của họ làm sao có thể bình thường được.

Tám người đệ tử hệ Hồn Đạo lần này đi đều có tu vi trên cấp Hồn Vương và cũng đều là Hồn Đạo Sư cấp năm, ở độ tuổi bọn họ, dù ở đế quốc Nhật Nguyệt cũng có thể xem là một nhân tài. Dĩ nhiên, cùng là Hồn Đạo Sư cấp năm nhưng đệ tử do học viện Sử Lai Khắc đào tạo lại không thể so được với đệ tử học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, ngược lại với sự chênh lệch thực lực giữa hồn sư đồng cấp của hai học viện vậy.

Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu bay ở sau cùng, trên ngực Hòa Thái Đầu rõ ràng là huy chương Hồn Đạo Sư cấp sáu.

Huy chương Hồn Đạo Sư ở những cấp bậc khác nhau cũng khác nhau, tất cả đều có hình tám cạnh nhưng từ cấp một đến cấp ba thì có màu xanh nước biển, phía trên có khảm kim cương đánh dấu cấp bậc của mình. Từ cấp bốn đến cấp sáu thì huy chương có màu tím, cấp bảy và tám có màu đen, cấp chín thì màu đỏ. Còn cấp 10 thì vì từ trước đến nay chưa từng xuất hiện Hồn Đạo Sư cấp mười nên vẫn chưa được chế tạo.

Huy chương mà Hoắc Vũ Hạo đang đeo trên ngực có màu xanh nước biển, bên trên có đính ba viên kim cương nhỏ. Còn của Hòa Thái Đầu thì màu tím và sáu viên kim cương nhỏ. Trong mắt Hồn Đạo Sư, hai cấp bậc này cách nhau một trời một vực.

Chỉ có bản thân Hòa Thái Đầu biết rõ, nếu xét về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí, ngoài Định Trang Hồn Đạo Khí ra thì về những mặt còn lại Hoắc Vũ Hạo không hề thua kém hắn, thậm chí còn có một số cái hơn cả hắn nữa. Chẳng qua hồn lực hơi thiếu một chút mà thôi. Có một vài kiện hồn đạo khí trên người hắn là do chính tay Hoắc Vũ Hạo chế tạo.

Có điều, một tháng trước Hòa Thái Đầu vừa thành công đột phá hồn lực cấp 50, chính thức phụ thêm hồn hoàn thứ năm, nên mới đủ sức trở thành Hồn Đạo Sư cấp sáu.

Với thực lực hiện nay của Hoắc Vũ Hạo, hắn chỉ mới có ba hồn hoàn nên đeo huy chương Hồn Đạo Sư cấp ba cũng không sợ bị ai nghi ngờ. Dù sao tuy hồn đạo sư cũng có trường hợp vượt cấp, nhưng mối quan hệ giữa hồn lực và hồn đạo sư vẫn cực kỳ mật thiết, rất khó có sự chênh lệch được.

Học viện Sử Lai Khắc nằm ở phía Đông Nam của đế quốc Thiên Hồn, thành Phong Diệp lại nằm ở phía Tây Nam, từ đây tiếp tục đi về phía Tây sẽ vào đến phạm vi lãnh thổ của đế quốc Nhật Nguyệt. Đoạn đường này dài gấp đôi đoạn đường đến thành Tinh La của đế quốc Tinh La.

Do hồn lực của các đệ tử không đủ nên phi hành một canh giờ thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, Ngôn Thiểu Triết đâu thể như Huyền lão có thể mang theo cả đoàn người cùng phi hành. Đoàn người di chuyển như thế mãi đến tận xế chiều mới đến nơi.

Thành Phong Diệp là một thành thị lớn nơi biên cương, tuy đế quốc Tinh La là mục tiêu hàng đầu của đế quốc Nhật Nguyệt nhưng đế quốc Thiên Hồn cũng có lãnh thổ tiếp giáp với họ. Thành Phong Diệp là thành thị khá quan trọng với đế quốc Thiên Hồn, đây là nơi tiếp tế quan trọng cho quân đội phía Tây, đồng thời cũng là trung tâm mậu dịch quan trọng. Dù không được phồn hoa như thành Sử Lai Khắc nhưng quy mô cũng không kém chút nào.

Sao khi vào thành, Ngôn Thiểu Triết dẫn các đệ tử đến một khách sạn trú tạm, dặn dò các học viên nghỉ ngơi thật tốt.

Tám người đến từ nội viện do từng học tập chung với nhau nên đều có quen biết. Còn Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo tuổi nhỏ, hơn nữa sau khi bắt đầu kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, mọi thông tin về bọn họ đều được học viện Sử Lai Khắc giữ kín tuyệt đối, nên dù là đệ tử nội viện cũng không biết chút gì. Đây là nguyên nhân tại sao tám người kia đều bất ngờ khi thấy Hòa Thái Đầu đeo huy chương hồn đạo sư cấp sáu. Phải biết rằng Hòa Thái Đầu không phải là đệ tử nội viện, mà cũng chỉ mới 17 tuổi thôi.

Trừ Hòa Thái Đầu ra, trong nhóm tám người kia cũng có một người là hồn đạo sư cấp sáu, có thể xem là người đứng đầu của bọn họ. Sau khi viện trưởng Ngôn Thiểu Triết cho phép mọi người về phòng nghỉ ngơi thì vị học trưởng hồn đạo sư cấp sáu kia liền vẫy tay, ý gọi hai người Hoắc Vũ Hạo sang bên họ.

Hai sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng đi.

- Học trưởng có chuyện gì cần dặn dò sao?

Cả hai cung kính hành lễ với vị học trưởng kia.

Vị học trưởng này rõ ràng cực kỳ hài lòng với thái độ của hai sư huynh đệ bọn họ, mỉm cười nói:

- Hai học đệ không cần phải câu nệ như vậy, tất cả mọi người đều là người một nhà, chẳng qua trước đây chúng ta chưa từng quen biết nhau mà thôi. Nhưng bất cứ ai có cơ hội tham gia lần trao đổi này hẳn đều có thiên phú cao. Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi là Thái Đầu, đệ tử của lão sư Phàm Vũ. À, ta tên là Dạ Hiểu Thắng, các ngươi cứ gọi ta là Thắng ca là được.

- Thắng ca.

Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu lại cung kính nói.

Dạ Hiểu Thắng hài lòng gật đầu:

- Người ta có câu, rắn không thể không có đầu, chúng ta đều là đệ tử học viện Sử Lai Khắc, lần này có thể đến Minh Đức Đường học tập là một cơ hội vô cùng khó khăn, trách nhiệm trên vai chúng ta rất lớn. Sau này có chuyện gì các ngươi cứ đến tìm ta thương lượng.

Hòa Thái Đầu tươi cười nói:

- Cám ơn Thắng ca. Nếu học trưởng có gì cần căn dặn cứ bảo bọn đệ làm.

Dạ Hiểu Thắng vốn còn sợ Hòa Thái Đầu cướp lấy vị trí thủ lĩnh của mình, nhưng sau câu nói kia hắn đã yên tâm hơn nhiều. Có điều, hắn sẽ không đi làm khó làm dễ Hòa Thái Đầu làm gì, người ta là hồn đạo sư cấp sáu đó, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của lão sư Phàm Vũ, chỉ cần Hòa Thái Đầu không ảnh hưởng đến vị trí lãnh đạo của hắn là được.

- Căn dặn thì không có rồi. Thái Đầu đệ không cần phải khách sáo như vậy. Đi cả ngày chắc đệ cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.

Dạ Hiểu Thắng nói xong liền khoát tay quay đầu bỏ đi.

Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo nhìn nhau cười cười rồi cũng về phòng mình.

Thời điểm hai học viện trao đổi đệ tử là sáng ngày hôm sau.

………………………….

Sáng sớm, khi các đệ tử thu dọn đồ đạc xong xuôi, Ngôn Thiểu Triết và Phàm Vũ dẫn cả đoàn đến quảng trường trung tâm thành Phong Diệp.

Lát sau, Hoắc Vũ Hạo đã gặp lại người quen. Chỉ mới hai năm mà huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần đã thay đổi rất nhiều. Với độ tuổi mười bảy thì hiện nay bọn họ cũng không khác mấy so với khi trưởng thành. Hai người bọn họ dẫn đầu đội ngũ của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Khiến Hoắc Vũ Hạo có chút bất ngờ chính là vị Đường Chủ Kính Hồng Trần kia lại đích thân dẫn người đến, còn sư phụ dẫn đội lần này cũng giống như người đã dẫn đội khi tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, Mã lão sư. Cũng chính là thủ tịch Minh Đức Đường, ông nội của Mã Như Long.

Lần này học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đúng là đã hạ quyết tâm, trong số các đệ tử ở đây, trừ hai huynh muội Tiếu Hồng Trần, Hoắc Vũ Hạo còn nhận ra ba người từng là thành viên đội dự bị trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Mà vẻ mặt của Kính Hồng Trần trông khá là yên tâm.

Hai bên chạm mặt nhau tại giữa quảng trường trung tâm, huynh muội Tiếu Hồng Trần liếc mắt liền thấy Hoắc Vũ Hạo. Khi Tiếu Hồng Trần trông thấy huy chương hồn đạo sư cấp ba trên ngực Hoắc Vũ Hạo không khỏi biểu môi khinh thường.

Trong trận đấu cuối cùng, huynh muội bọn họ đã thua trong tay Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng, chưa thể quên được. Nhưng lúc này xem ra lần đó bọn họ thua không phải vì thực lực không bằng mà vì không hiểu rõ về Hoắc Vũ Hạo, cộng thêm việc Tiếu Hồng Trần trước đó bị thương nặng.

Dù trận đấu đó thua, trong mắt Tiếu Hồng Trần, Hoắc Vũ Hạo cũng không phải là đối thủ của hắn. Mục tiêu của hắn là cường giả cấp cao như Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào kia.

Kính Hồng Trần tươi cười nhìn Ngôn Thiểu Triết nói:

- Chào Ngôn viện trưởng. Không ngờ hôm nay viện trưởng Ngôn lại đích thân đến tiễn. Xem ra học viện các vị khá là xem trọng lần trao đổi này nha.

Ngôn Thiểu Triết là ai? Tính ra, bản thân lão cũng hiểm độc không kém Kính Hồng Trần, lão vẫn giữ vẻ tươi cười ấm áp, nói:

- Đường Chủ Hồng Trần, không phải ngươi cũng đích thân đến sao? Lần trước Đường chủ đến thăm học viện Sử Lai Khắc bọn ta, thế mà lại không thể tiếp đón tận tình đúng là thất lễ thất lễ.

Đối với lão già Kính Hồng Trần này, có thể nói Ngôn Thiểu Triết hận đến thấu xương, mặc dù không có chứng cớ, nhưng chắc chắn Mã Tiểu Đào có thể trốn đi cũng vì lão già này động tay động chân.

Cơ thịt trên mặt Kính Hồng Trần hơi giật giật một chút, lần đến thăm Hải Thần các kia đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng lão. Một kiện hồn đạo khí cấp chín bị người ta ép buộc lấy đi. Kế đó còn mấy thêm mấy kiện Định Trang hồn đạo khí cấp chín mà lão bố trí bên ngoài nữa. Tính ra lần đấy có thể nói là một vụ làm ăn thua lỗ cực kỳ nghiêm trọng. Mà những lời của Ngôn Thiểu Triết lại một lần nữa bóc trần vết sẹo ấy.

- Nghe nói, Mục lão của học viện các vị đã qua đời rồi sao? Viện trưởng Ngôn, ngươi cũng đừng quá đao lòng. Ôi, ta nào ngờ lần gặp đầu tiên đó cũng là lần vĩnh biệt, thật sự đáng tiếc. Theo ta thấy, trong các cường giả bậc Phong Hào Đấu La, Mục lão đúng là người có thực lực mạnh nhất, đồng thời là người ta tôn kính nhất.

Ngôn Thiếu Triết thoáng cái liền trở nên lạnh lùng, các chết của Mục lão đã đả kích không nhỏ đến hắn, Kính Hồng Trần rõ ràng là cố ý trêu tức hắn, hắn cũng không ra vẻ nữa, thản nhiên nói:

- Viện trưởng Hồng Trần, chúng ta không cần nói những lời vô nghĩa nữa. Nếu trước đây đã giao hẹn vậy thì bây giờ bắt đầu trao đổi đệ tử đi. Ta đại diện hệ vũ hồn của học viện Sử Lai Khắc, hoan nghênh đệ tử của học viện các vị đến tham gia học tập.

Bình Luận (0)
Comment