Vương Thu Nhi!
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy rõ trên khăn trùm đầu có thêu ba chữ như thế.
Chẳng lẽ nàng là...
Nghĩ đến đó, hắn lập tức co giò phóng theo bóng dáng cô gái kia. Hướng người con gái ấy chạy đi, không phải là thành Sử Lai Khắc kia sao?
Tốc độ của cô gái rất nhanh, như cô sơn ca bé nhỏ đang sợ hãi bỏ trốn, hắn chạy theo mà ngẩn tò te, vì vốn chỉ có thể thấy bóng dáng người ta.
"Tốc độ nhanh gớm, tu vi cô này ít nhất cũng phải là Hồn Vương ngũ hoàn cấp đây, không chừng có thể là Hồn Đế kia."
"Vương Thu Nhi? Vương Đông? Chẳng lẽ nàng chính là tỷ tỷ song sinh mà Vương Đông từng đề cập sao?
Hoắc Vũ Hạo chạy rất nhanh, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy không yên, không biết có nên đuổi theo như thế không. Dù rằng mình biết người ta, nhưng mà người ta chưa chắc đã biết mình cơ mà, đuổi theo như thế có sỗ sàng quá không đây?
Nhưng chỉ thoáng nhìn qua đôi mắt ấy, hắn biết rõ tim mình đập như cái trống cơm, cảm giác không khác gì lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ Quang Nghê Thường năm nào. "Vương Đông không gạt ta a! Tỷ tỷ của hắn quả là giống hệt Quang Thần Nữ không khác chút nào! Thật là xinh đẹp quá đi, à ít nhất đuổi kịp nàng ta có thể hỏi nàng có phải tỷ tỷ của Vương Đông hay không, cũng được, dù sao quen thân với Vương Đông, cũng không tính là háo sắc chạy theo gái a!" Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm thuyết phục chính mình, không do dự nữa, dốc toàn lực tăng tốc đuổi theo.
Khoảng cách từ học viện Sử Lai Khắc đến thành Sử Lai Khắc cũng không xa lắm, vất vả đổ mồ hôi mới thấy được bóng mỹ nữ trước mặt giảm tốc gần lại được một chút, thì người ta đã thong thả đi vào thành, hỡi ôi.
Lát sau, Hoắc Vũ Hạo cũng tới được cổng thành Sử Lai Khắc, hắn cũng đành phải giảm tốc, chỗ này hầu hết đều là người bình thường, lấy tốc độ của Hồn Vương chạy ào ào trong này không khỏi gây náo loạn, còn chưa biết sẽ bị học viện Sử Lai Khắc phạt như thế nào đâu.
Bước nhanh vào thành, dòng người đông đúc nhộn nhịp, đưa mắt thất vọng nhìn ngóng lung tung, đúng là tìm không ra người đẹp giữa rừng người không đẹp.
Hoắc Vũ Hạo như có nguyên một chữ "háo sắc" viết trên trán, đỏ mắt nhìn khắp nơi, thậm chí sử dụng Tinh Thần Tham Trắc nhưng cũng vô pháp tìm ra cô gái xinh đẹp kia. Dù sao Tinh Thần Tham Trắc không phải là mắt, chỉ nhìn được hình thể tổng thể chứ không thấy rõ được mặt mũi đường nét ra sao, mà trước đó lại không kịp để ý khí tức của người ta, bây giờ thì như mò kim đáy biển.
Nhức đầu, Hoắc Vũ Hạo bất giác thấy buồn vu vơ, chắc là tại ta vô duyên rồi. Bất quá buồn thì buồn, cũng phải đi tìm bạn bè trước cái a, chưa gì mới về mà chạy theo gái trước rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn mà.... "Hai năm qua, cũng không biết bọn họ ra sao rồi. Đại sư huynh và tam sư huynh cao lớn thế nào nhỉ? Tứ, ngũ sư tỷ không biết xinh đẹp hơn nhiều không. Vương Đông không biết bây giờ cũng ở đó hay là đang ở học viện đây, thôi tới Đường Môn gặp đi là biết." Nghĩ vậy, hắn lấy bản đồ thành ra, đây là bản đồ mà trước đó Bối Bối vẽ ra nhờ Vương Đông gửi cho hắn, trên bản đồ chỉ rõ đường đi đến Đường Môn như thế nào.
Đường Môn chiếm địa bàn không nhỏ, dù ở một khu vực tương đối vắng vẻ trong thành, nhưng ở cái địa phương đất đắt xắt ra miếng, tấc đất còn đắt hơn cả tấc vàng thì một khu đất như thế không biết phải được ưu đãi của học viện ra sao mới có thể nhận được đây a.
Nhanh chóng xuyên qua dòng người, thành Sử Lai Khắc vẫn phồn thịnh như xưa, người người đông đúc như trẩy hội, những con đường san sát những hàng quán đầy người, quả không hổ danh một trong những trung tâm mậu dịch của đại lục, mang lại nguồn thu tài chính dồi dào cho học viện Sử Lai Khắc.
Trên con đường bước đi thong thả, Hoắc Vũ Hạo không hề biết cách đó không xa, trên lầu của một nhà hàng có một đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn vào hắn từ khi hắn bước qua cổng thành, cho đến khi hắn mất hút ở cuối con đường, nàng mới nhẹ nhàng rời khỏi.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực sữa căng tròn, tỏ vẻ như may mắn thoát được hắn, đôi mắt cô gái lộ rõ ý cười lanh lợi thần bí, xoay người đi vào một con đường khác.
Lần đầu tiên đến Đường Môn, chỉ dựa vào bản đồ do Bối Bối vẽ, nên cũng có hơi mất thời gian một chút, đi lòng vòng hơn nửa canh giờ hắn mới có thể đến con đường trước cổng Đường Môn.
Từ xa hắn đã thấy được bức tưởng đỏ thắm cao chừng 2 trượng kéo dài gần cả trăm mét.
Cổng Đường Môn cao 3 trượng, phía trên treo một tấm biển sơn son thiếp chữ vàng. Phía dưới hai chữ vàng Đường Môn, có bốn chữ nhỏ hơn bên góc, khi hắn nhìn thấy bốn chữ đó, bất giác giật mình.
Mục Ân sở kí!
Quả thật không ngờ biển Đường Môn này chính là bút ký lưu lại của Mục lão, bất giác khiến hắn nhớ đến Mục lão, và cả Y lão, cảm giác nhớ thương lại nổi lên.
- Lão sư.
Khẽ gọi, thân thể Hoắc Vũ Hạo run run.
Đúng lúc này, cổng Đường Môn mở toang, một cô gái từ trong đó đi ra, đối mặt với hắn.
- Na Na?
Cô gái ấy đúng là Na Na, là người con gái với võ hồn U Linh ngày trước ở học viện Nhật Nguyệt.
Na Na cũng nhìn hắn với ánh mắt vui mừng, tiến lên trước mặt hắn, bỗng nhiên quỳ một gối, cúi đầu thốt lên
- Chủ nhân!
Hoắc Vũ Hạo co giò hoảng sợ né sang một bên
- Na Na, làm cái chi đó, đứng dậy!
Na Na lại không đứng, chỉ lắc đầu, hai mắt đã đỏ.
Hoắc Vũ Hạo vội tiến lên nắm tay kéo nàng đứng dậy
- Chuyện gì đó? Na Na? Ngươi đừng khóc a!
Na Na lau nước mắt, nhìn hắn sâu sắc
- Ân tái tạo của chủ nhân, Na Na suốt đời không quên. Từ ngày bước vào Đường Môn ta mới biết được cái gì là niềm vui và hạnh phúc. Chủ nhân, ngài không chỉ siêu độ cho vong linh phụ mẫu được an nghỉ, còn ban cho Na Na một cuộc sống mới, đời này của Na Na mãi là nô tì cho ngài, nhất định phải báo đáp ân đức sâu nặng của ngài.
So với ngày xưa, khí sắc của Na Na tốt hơn rất nhiều, dung nhan trắng hồng xinh đẹp hơn, cơ thể thanh xuân tràn đầy sức sống, tinh thần cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới thoải mái cười sằng sặc
- Ta vừa thấy ngươi khóc, còn tưởng ngươi ở Đường Môn bị bắt nạt. Cái gì mà ân đức với ân tình, sau này đừng có nhắc nữa. Xét tuổi tác ngươi còn già hơn ta, gọi tên là được rồi, ta cũng gọi tên ngươi, ngươi đã là thành viên Đường Môn, chính là đồng môn tỷ muội của ta. - Như vậy sao được? Chủ tớ phải phép, ta không thể nào gọi thẳng tên của chủ nhân. Ta là người có nghĩa khí, chủ nhân, ngài không cần phải thử ta đâu
Hoắc Vũ Hạo cười méo xẹo:
- Ngươi nghĩ lung tung cái gì thế? Na Na, nghe ta nói, nếu ngươi còn nhận ta là chủ nhân thì khó mà quên được quá khứ, vậy thì khó mà chân chính hạnh phúc vui vẻ, hiểu chưa? Ngày trước giúp ngươi không phải vì muốn ngươi làm nô tì cho ta, mà chân chính là giúp bằng hữu cùng cảnh ngộ. Ngày xưa còn nhỏ ta cũng trải qua những chuyện đau khổ gần giống như vậy, mất đi mẫu thân yêu quý nhất. Ta và ngươi đồng bệnh tương liên, vậy thì làm sao trở thành chủ nhân của ngươi đây? Mọi thứ đã qua thì quên đi, nếu đã có cuộc sống mới rồi, cũng nên bỏ qua cái cũ. Gia nhập Đường Môn, thì vì Đường Môn mà cống hiến, vậy mới phải.
Na Na nhìn thấy đôi mắt cương nghị của hắn, đành miễn cưỡng chấp nhận.
- Vâng, chủ nhân...
- Ặc ặc, cho ta xin đi...
Hoắc Vũ Hạo nhăn mặt.
Na Na xấu hổ cúi đầu
- Vũ Hạo....
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Vậy mới phải chớ! Na Na, ngươi ra ngoài làm việc phải không, vậy thì đi đi, đại sư huynh đang ở đâu thế?
Na Na gật đầu, nói:
- Bối tiên sinh ở đây. Ngài vào đi.
- Kêu ngươi giùm cái đi, đừng có ngài, ta ngại lắm a!
Hoắc Vũ Hạo chán nản, vẫy tay tạm biệt nàng, nhanh chóng bước vào Đường Môn, lòng mong mỏi gặp lại bạn bè.
Nhìn thấy hắn đã vào trong, Na Na mỉm cười ngọt ngào mỉm cười, lẩm bẩm:
- Ngươi không cho ta gọi ngoài miệng, thì ta gọi trong lòng. Dù sao đã quyết nhận ngươi là chủ nhân, thì ngươi chính là chủ nhân, mãi mãi không đổi, việc này xem chủ nhân làm sao mà quản ta được.
Nàng vui vẻ quay người đi.
Vào trong Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy một cái sân trống, tiền sảnh khá nhỏ, hai bên đều có phòng ốc, cũng không có thứ gì trang trí khuôn viên, so với khí thế bên ngoài chênh lệch không nhỏ.
Có hai thanh niên áo trắng thấy hắn đi vào, liền xông lên chặn đường.
- Ngươi vào đây có chuyện gì?
Hoắc Vũ Hạo cười láu cá:
- Về nhà!
- Về nhà?
Hai thanh niên kia nghe mà sửng sốt.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta tên là Hoắc Vũ Hạo, cũng là một người của Đường Môn chúng ta, Bối Bối là đại sư huynh của ta. Hắn ở đâu?
Nghe hắn nói, hai người kia bất giác trở nên vui vẻ
- Thì ra là lục sư huynh. Đại sư huynh ở trong, ta dẫn ngài vào.
Hoắc Vũ Hạo lại trở nên chột dạ
- Tuổi của ta e rằng còn nhỏ hơn ngươi nữa, kêu sư huynh vậy không ổn đâu, gọi tên là được rồi.
Thanh niên kia cười nói:
- Lục sư huynh, cũng không thể tùy tiện như thế. Đại sư huynh đã có quy định, trình tự sắp xếp dựa vào thời gian nhập môn, hơn nữa hai chúng ta vẫn chưa phải là đệ tử chính thức, phải thông qua khảo hạch môn phái mới chân chính là đệ tử Đường Môn.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ
"Xem ra đại sư huynh đã tổ chức Đường Môn theo quy định rồi a! Cũng tốt!"
Không nói thêm nữa, hắn đi theo hai người thanh niên kia.
Khoảng sân thứ hai cũng trống rỗng, khoảng 300m vuông, hai bên vẫn là những căn phòng, trước mặt là một kiến trúc to lớn, phía trên có treo một cái biển đề ba chữ to "Nghị Sự Đường".
Hoắc Vũ Hạo còn chưa tới, đã nghe rõ tiếng cười vui vẻ trong sảnh truyền ra, bất giác nội tâm bốc lên sự vui mừng khôn tả, phóng người bước vài bước nhảy ngay vào sảnh bên trong.
Torng phòng nghị sự lúc này có ba người, có cả Hòa Thái Đầu vừa về trước hắn không lâu, tiếng cười lúc nãy chính là của hắn, đối diện hắn là hai thanh niên.
Người bên trái cao hơn 1.9m, lưng dài vai rộng, tướng mạo uy vũ, thân hình khôi vĩ khiến người ta cảm giác như đối diện núi cao vững chãi.
Người bên phải mặc trường bào, khuôn mặt anh tuấn thản nhiên mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, tóc dài xõa ngang vai, so với người kia thiếu đi cái oai hùng phấn khích, nhưng hơn nhiều sự nho nhã phong độ của người trí thức. - Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh.
Hoắc Vũ Hạo vui mừng hét lớn, bổ nhào tới.
Người bên trái chính là Từ Tam Thạch, bên phải còn ai khác ngoài Bối Bối đây? Hai người nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo bước vào cũng vui mừng quá đỗi, vội vã tiến lên đón chào. Bốn sư huynh đệ vui vẻ ôm nhau thắm thiết thành một vòng tròn.
Tâm tình hưng phấn của bốn người đã lâu không được đoàn tụ khó mà kiềm chế được.
Bối Bối mỉm cười nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi cuối cùng đã trở lại. Hai năm rưỡi a! Suốt hai năm rưỡi đằng đẵng.
Hoắc Vũ Hạo mạnh mẽ gật đầu
- Còn không phải sao? Hai năm rưỡi, ta sớm đã nhớ nhà muốn phát điên, lúc nào cũng than thở mong sao quá trình trao đổi học tập sớm chấm dứt. Đại sư huynh, ta thật muốn gặp các ngươi a! Các ngươi cũng khỏe chứ?
Bối Bối mỉm cười:
- Mọi người đều tốt. Thế nào? Đường Môn chúng ta đã xem như có quy mô. Cảm thấy như thế nào?
Hoắc Vũ Hạo chân thành đáp lời:
- Đại sư huynh, tam sư huynh, vất vả hai người rồi. Ta thật không ngờ, chỉ ngắn ngủn hai năm, chúng ta đã có địa bàn cho mình. Dù rằng chưa thể nghênh ngang tiêu sái, nhưng cũng đã có thứ để kiêu hãnh.
Bối Bối nói:
- Còn đang chờ ngươi trở về chủ trì đại cục đó. Sau này ngươi phải gánh vác trách nhiệm Đường Môn nhiều hơn đi.
- Ta chủ trì đại cục?
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, lắc đầu quầy quậy
- Không thể, không thể, làm sao được? Khẳng định phải là sư huynh chủ trì đại cục a!
Từ Tam Thạch cười lớn:
- Ta đã nói mà, thế nào tiểu tử này cũng sẽ từ chối. Công tác vất vả đó ai mà giành với ngươi được a!
Bối Bối vẻ mặt đau khổ nói:
- Tiểu sư đệ, tương lai phát triển Đường Môn chúng ta, nhất định phải dựa vào hồn đạo khí là chính. Mà ngươi và Hòa Thái Đầu, là hai hồn đạo sư duy nhất trong bảy người chúng ta.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đại sư huynh, vì Đường Môn mà dốc sức ta nguyện đem hết toàn lực. Nhưng chủ trì Đường Môn chỉ có thể là huynh. Chúng ta có thể phụ trách kỹ thuật chế tạo hồn đạo khí, nhưng phương hướng và quản lý chung, ta vốn dốt đặc cán mai a!
Bối Bối cười nói:
- Ta cũng không chuyên, thử nhiều tự nhiên biết. Thôi, hiện tại hai ngươi mới đi đường xa trở về, khoan hãy nói những chuyện đó, ngồi xuống nghỉ một lát.
- Ừ
Hoắc Vũ Hạo thống khoái trả lời, mang tâm tình hưng phấn đến ngồi chỗ bàn.
Lúc này hắn mới có thời gian quan sát bố cục bài trí trong phòng. Phòng nghị sự bố trí đơn giản mang phong cách cổ, thảm xanh dưới nền, đồ dùng đỏ thẫm càng tô điểm thêm nét cổ kính, một cái bàn dài có 20 ghế dựa xếp thành hai hàng bên bàn. Vị trí chủ tọa ngồi bắc trông về nam.
Hòa Thái Đầu nói:
- Đại sư huynh, Đường Môn chúng ta hiện tại đã phát triển tới trình độ nào? Nói cho ta và tiểu sư đệ cùng biết.
Bối Bối gật đầu:
- Đường Môn phát triển cực nhanh, thậm chí vượt qua dự tính của ta, chủ yếu cũng do những bản vẽ mà tiểu sư đệ tuồn về.
Hoắc Vũ Hạo ở học viện Nhật Nguyệt, mỗi bản vẽ đều chuyển một bản sao về cho Bối Bối. Tất cả mọi thiết kế đó của học viện Nhật Nguyệt, học viện Sử Lai Khắc đều có. Nhưng những thiết kế do chính tay Hoắc Vũ Hạo sáng tạo thiết kế lại trở thành độc môn sở hữu của Đường Môn. Việc này Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo đã thương nghị, cũng đã tuyên bố với Hải Thần Các.
Dù sao, Đường Môn muốn phát triển cũng không thể thiếu tài chính. Có tài chính, mới có thể tuyển dụng nhân tài, đi tới phát triển lớn mạnh.
Học viện Sử Lai Khắc hiện tại chính là mạnh thường quân lớn nhất của Đường Môn, không ngừng là cung cấp tài chính. Đồng thời, những đệ tử nội ngoại viện Sử Lai Khắc sau khi tốt nghiệp còn được gợi ý đề cử gia nhập tông môn, chỉ cần họ bằng lòng ngay lập tức trở thành đệ tử Đường Môn.
Thành lập còn chưa lâu, số lượng học viên bằng lòng gia nhập Đường Môn cũng còn ít, nhưng hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc phát triển càng lúc càng nhanh, tương lai sau này thì Đường Môn nhất định là một nơi dễ tiến thân nhất cho những hồn đạo sư kia, đó là tầm nhìn sắc bén của Bối Bối.
Học viện dù sao cũng là học viện, chỉ có thể bồi dưỡng nhân tài, nhưng không thể giữ lại quá nhiều nhân tài. Những học viên đã tốt nghiệp sau sáu năm học tập, khảo hạch nội viện không thông qua cũng chỉ có thể rời đi. Tông môn thì khác, nhận đệ tử, đó là cả đời thuộc về. Tông môn càng cường đại, càng có thể cung cấp điều kiện tu luyện thuận lợi để giữ lại nhân tài.
Di ngôn của Mục lão cũng đã dặn học viện Sử Lai Khắc phải định hình xây dựng một tông môn gắn liền với học viện.
Nhưng học viện Sử Lai Khắc đã nổi danh vạn năm, nếu tự mình thành lập "Sử Lai Khắc tông" thì không hay cho lắm, còn không biết sẽ phải nhận bao nhiêu là bêu rếu và phiều toái. Đường Môn thì khác, lịch sử Đường Môn cũng lâu không kém, lại có liên hệ vạn năm với học viện Sử Lai Khắc. Hiện tại lấy danh nghĩa học viện Sử Lai Khắc làm hậu thuẫn trùng kiến Đường Môn, hiển nhiên là danh chính ngôn thuận.
Bối Bối chỉ tiếc một điều, tin tốt lành này vẫn không thể chính mình báo cho Đường Nhã hay, đành phải cố gắng xây dựng cho thật tốt, sau này gặp lại sẽ cho nàng một bất ngờ thú vị. - Trước mắt Đường Môn chúng ta chủ yếu chia làm nội đường và ngoại đường. Nó không giống với nội ngoại viện bên kia. Nội đường chủ yếu phụ trách quản lý môn hạ, chế tạo hồn đạo khí. Ngoại đường phụ trách đối ngoại, như giao bang với tông môn khác, chiến đấu chống xâm lược, ..... Nội đường hiện tại đã có hơn 30 người, một vài thợ rèn lành nghề, gần 100 nhân khẩu chế tạo Gia Cát Thần Nỏ Pháo do ngươi thiết kế, hiện tại mỗi tháng sản xuất được 10 thành phẩm. Một tốc độ sản xuất không tồi, đơn đặt hàng chủ yếu dành cho thành Sử Lai Khắc và học viện. - Ngoại đường do Tam Thạch phụ trách. Hiện tại cũng chỉ trong giai đoạn sáng lập, đang thu nhận đệ tử ngoại viện, vẫn chưa có đệ tử nội viện tình nguyện gia nhập Đường Môn. Nhưng ta tin, Đường Môn không ngừng cường đại, hết thảy sẽ trở nên tốt đẹp.
Bối Bối mới lần lượt kể ra cơ cấu, phân bộ nội đường, ngoại đường ... của Đường Môn cho hai người kia nghe
Xường chế tạo hồn đạo khí cũng mô phỏng một chút cấu trúc của Minh Đức Đường, nhưng không đạt được trình độ căn cứ ngầm sâu như vậy, chỉ là bán ngầm. Một phần xưởng nằm trên mặt đất, khu vực tầng hầm của Đường Môn, một phần nằm sâu hơn một chút. Những phụ kiện mấu chốt và lắp ráp hoàn chỉnh đều thực hiện ở phần ngầm, còn phần trên mặt đất chủ yếu là đúc khuôn và chế tạo linh kiện.
Hiện tại Đường Môn sản xuất hồn đạo khí cũng chỉ có Gia Cát Thần Nỏ Pháo, đồng thời chế tác một ít đạn pháo. Dù vậy muốn hoàn thành đơn đặt hàng đầu tiên của Sử Lai Khắc ước chừng cũng phải hai năm mới hoàn thành. - Vũ Hạo, ta đang chờ ngươi trở về để bàn bạc một chút. Ngươi thấy Gia Cát Thần Nỏ Pháo có thể tiêu thụ bên ngoài không? Nếu được sẽ giúp chúng ta trực tiếp mở rộng quy mô. Nhân sự cũng không phải là vấn đề lớn, bên phía học viện đã đưa chúng ta vào làm một cơ sở hợp tác thực tập cho đệ tử của học viện, chúng ta cũng có thể trả thù lao nhất định để thuê họ cùng chế tạo hạch tâm pháp trận và linh kiện không quan trọng.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Đại sư huynh, ta cho rằng Gia Cát Thần Nỏ Pháo tạm thời không nên tiêu thụ bên ngoài. Nếu tài chính cho phép cũng chưa cần mở rộng quy mô, nên tích góp từng tí một để tồn trữ hàng hóa. Đợi sau khi chúng ta chiến thắng Đấu Hồn Đại Tái trở về rồi tính sau.
Bối Bối nói:
- Với chất lượng Gia Cát Thần Nỏ Pháo chỉ cần chúng ta chào hàng với đế quốc Tinh La và Thiên Hồn, tin chắc họ sẽ rất hứng thú. Gia Cát Thần Nỏ chế tạo phức tạp, nhưng yêu cầu với kim loại hiếm không quá cao. Đạn dược sử dụng liền liền, cũng chỉ có chúng ta chế tạo được, đó mới là nguồn lời chân chính của chúng ta. Ta đã thảo luận với bên phía học viện, hồn đạo hệ sẽ cấp cho chúng ta một chuyên khu, tuyển chọn thợ rèn thạo tay nghề để chế tạo hồn đạo đạn pháo số lượng lớn. Những định trang hồn đạo đạn pháo tất cả đều thu về lưu trữ trong thành Sử Lai Khắc. Đối với bên ngoài chúng ta chỉ tiêu thụ hàng hóa cấp 4 trở xuống.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đại sư huynh, kỳ thật huynh làm chủ là tốt rồi.
Bối Bối cười nói:
- Ngày trước bắn thử Gia Cát Thần Nỏ Pháo của người, cũng đã dọa tên Tam Thạch và ta giật thót tim gan. Lúc đó chúng ta biết rõ nếu mục tiêu là hai ta, e khó toàn thân ra! Bất quá, Đường Môn chúng ta không được phép chỉ sản xuất một mặt hàng như vậy, phải phát triển nhiều hơn, cũng cần nhiều tài chính, do đó tài chính chiến tranh nhất định phải kiếm để chuẩn bị cho tốt.
Nói tới đây, ánh mắt Bối Bối lộ rõ âu sầu
- Đế quốc Nhật Nguyệt càng lúc càng cường thế, dù nội bộ đang tranh quyền đoạt vị, nhưng vị thái tử kia rõ ràng chiếm thượng phong. Một khi hắn kế vị, chiến tranh nhất định khó tránh.
Hòa Thái Đầu hơi kinh ngạc nói:
- Là cái tên cụt chân kia sao?
Bối Bối gật đầu, nói:
- Ngươi đừng nên xem thường hắn. Từ Thiên Nhiên có khả năng kế vị tương đối cao. Có dũng có mưu, lại cường ngạnh chủ chiến. Nếu Vũ Hạo không tuồn về đống bản vẽ hồn đạo khí này, chúng ta còn mơ tưởng đối địch với họ, mà đâu có ngờ cả chúng ta lẫn ba đế quốc kia lạc hậu cả mấy nghìn năm so với người ta. Bằng vào sức mạnh tiên tiến của hồn đạo khí và đông đảo hồn đạo sư, một khi khai chiến, ta chắc chắn hai đế quốc Tinh La và Thiên Hồn không chống nổi mấy tháng!
Từ Tam Thạch nói:
- Chờ tới khi đó, Gia Cát Thần Nỏ Pháo của chúng ta mới có đất dụng võ.
Hòa Thái Đầu cười nói:
- Nhất định rồi. Tiểu sư đệ thiết kế ra Gia Cát Thần Nỏ Pháo, kết hợp kỹ thuật cơ quan Gia Cát Thần Nỏ Đường Môn chúng ta, hơn nữa hồn lực thôi động. Xét theo uy lực, ngang ngửa định trang hồn đạo pháo cấp 5 không sai biệt lắm, nhưng có khả năng bắn ra nhiều phát, hơn nữa tiêu hao hồn lực nhỏ nhất. Thậm chí tình huống bổ sung năng lượng trước, thì người thường cũng có thể sử dụng. Đây chính là đặc điểm mà hồn đạo khí hiện tại không có. Chỉ cần có số lượng lớn, uy lực cũng khá mạnh mẽ.
Hoắc Vũ Hạo thiết kế Gia Cát Thần Nỏ Pháo, xét theo uy lực, cũng không phải đặc biệt cường đại, nhưng nó lại có thể sử dụng nhiều loại định trang hồn đạo đạn pháo, đáng sợ nhất ở chỗ hắn bày ra cho Kính Hồng Trần xem, bằng vào Đường Môn ám khí cơ quan Gia Cát Thần Nỏ tạo thành trang bị liên hợp chuyển động, Gia Cát Thần Nỏ Pháo rất dễ sử dụng, chỉ cầnhồn sư cấp bậc đại hồn sư là có thể dùng được.
Nếu Hoắc Vũ Hạo có thể thiết kế ra bình sữa kín của Hiên Tử Văn, thậm chí trực tiếp có thể đưa Gia Cát Thần Nỏ Pháo cho chiến sĩ bình thường sử dụng, bắn một thời gian sau mới cần phải thay mới bình sữa.
Đương nhiên, bởi vì Gia Cát Thần Nỏ Pháo chính là một kiện định trang hồn đạo khí, nhu cầu số lượng định trang hồn đạo đạn pháo tự nhiên cũng thật lớn. Để có thể chứa càng nhiều đạn pháo, thể tích khẩu pháo cũng sẽ không nhỏ. Bởi vậy, càng am hiểu phòng thủ, thì phương diện tấn công sẽ kém đi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đại sư huynh, gần đây ta có cải tiến Gia Cát Thần Nỏ Pháo một chút, có thể áp dụng cho lần chế tạo kế tiếp của chúng ta. Ta sẽ phác thảo lại bản vẽ, còn có vài hạng mục thiết kế, cũng nên thử chế tạo một chút.
Bối Bối cười nói:
- Được. Cũng không cần gấp. Ngươi xem, hai người vừa trở về, chúng ta liền nhảy vào bàn công việc, vài tháng nữa sẽ tham gia đại tái, có chắc ăn không? Ta đã cam đoan với Huyền lão rồi đó, thế nên mới không bắt chúng ta đi huấn luyện, cho ta tập trung phát triển Đường Mô.
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Đại sư huynh, ai là đội trưởng đây, cái việc này huynh nói là được a!
Bối Bối nói:
- Vũ Hạo, tiểu tử ngươi muốn gian lận dùng mánh lới gì đây? Nói lại đại sư huynh ta cần phải kiểm tra hai năm nay ngươi học tập hồn đạo khí, tu vi có trở nên kém cỏi hay không đây.
Hoắc Vũ Hạo cười mà không nói. Một bên Hòa Thái Đầu nói:
- Đại sư huynh, ngươi không thấy chứ, ngày trước ở học viện Nhật Nguyệt Vũ Hạo lấy sức một người đối kháng tinh anh học viện Nhật Nguyệt, có tên nghe hét một tiếng đã tè ra quần. Đại tái lần này, quán quân khẳng định là của chúng ta. Năm năm trước chúng ta còn có thể đoạt giải quán quân, đừng nói lần này.
Bối Bối nói:
- Cũng không thể sơ sót, đối thủ của chúng ta rất nhiều. Đại tái lần này lại tổ chức ở đế quốc Nhật Nguyệt. Tin chắc học viện Nhật Nguyệt cũng rất quyết tâm, chưa hẳn chúng ta nắm được thuận lợi.
Từ Tam Thạch nói
- Ngươi tự lo thân đi, đến lúc đó ta thấy chỉ cần là thi đấu cá nhân, một mình ta lên đài là đủ rồi.
Bối Bối trừng mắt
- Miễn bàn tới trận đấu. Ngươi trước hết thu phục được Nam Nam rồi nói sau.
Nghe được cái tên Nam Nam, Từ Tam Thạch nhất thời như quả bóng xì hơi, ngồi xuống, vẻ mặt u buồn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đúng rồi, đại sư huynh này, tứ-ngũ sư tỷ, các nàng đâu rồi? Vương Đông nữa?
Bối Bối mỉm cười nói:
- Giờ mới nhớ sao? Các nàng đều có việc, sẽ gặp sớm thôi. Nội viện ngày mai có một hoạt động quan trọng. Vốn là tổ chức sớm hơn, nhưng vì chờ ngươi và Hòa Thái Đầu trở về nên đại sư tỷ mới trì hoãn lại. Hôm trước xác định được ngày về chính xác của các ngươi mới định ra ngày tổ chức đó.
Hoắc Vũ Hạo biết, đại sư tỷ trong lời nói của Bối Bối, chính là Trương Nhạc Huyên. Người đó cũng đã là thành viên Hải Thần Các, cường giả chân chính đứng đầu đệ tử nội viện. - Hoạt động gì?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Bối Bối thần bí nói:
- Này, không nên nói trước cho ngươi, đợi mai đi... ngươi sẽ ngạc nhiên thú vị. Ngươi chỉ cần biết đó là hoạt động quan trọng bao năm qua của nội viện. Trước khi nó bắt đầu tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Bối Bối và Từ Tam Thạch dáng vẻ thần bí, cùng vẻ mặt mờ mịt không hiểu của Hòa Thái Đầu, hắn cũng đoán không ra cái "hoạt động" đó là cái gì. - Vương Đông có thể về kịp tham gia không?
Hoắc Vũ Hạo lại hỏi. Nhắc tới Vương Đông, bất giác lại nhớ cô gái kia, định hỏi Bối Bối một chút, nhưng lại nghĩ chị của Vương Đông mới tới học viện, mà Bối Bối vẫn cắm cúi ở Đường Môn, xem chừng cũng không biết nhau. Hắn cũng không rõ nữa, nhưng mà cũng hơi ngượng nên không dám hỏi. - Hắn à, nhất định sẽ gấp gáp trở về.
Bối Bối vừa cười, nụ cười càng thêm thần bí.
- Vậy là tốt rồi. Đại sư huynh, tam sư huynh, ta và nhị sư huynh cho hai người xem vài bản vẽ mới chúng ta đem về. Bây giờ thảo luận một chút về những hồn đạo khí mới phù hợp Đường Môn chúng ta. Còn vấn đề mở rộng Đường Môn....
Hoắc Vũ Hạo lấy ra chiếc nhẫn ngọc bích tinh quang, món này do hắn đổi được ở Minh Đô, không phải thứ mà Kính Hồng Trần cấp cho.
- Ừ
Thần sắc Bối Bối nghiêm túc trở lại
Từ Tam Thạch nháy mắt với Bối Bối, hắn cười khẽ, lắc đầu. Từ Tam Thạch đưa tay khinh bỉ hắn, rồi đưa ánh mắt thương hại nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không hay biết gì, chăm chú ba hoa bốc phét về mấy cái nguyên lý hồn đạo khí của hắn. Hòa Thái Đầu thì thỉnh thoảng bổ sung. Luận hồn đạo khí, Hòa Thái Đầu chuyên sâu hơn cả Hoắc Vũ Hạo.
Thời gian qua mau, sắc trời tối lại. Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu đều ở lại Đường Môn, bốn sư huynh đệ nghiên cứu đến khuya, đến khi định hướng phát triển vài năm của Đường Môn hoàn thành mới nghỉ.
Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu được Bối Bối và Từ Tam Thạch dẫn dắt đi xem xưởng chế tác hồn đạo khí. Dựa vào kinh nghiệm bản thân, hai người chỉ bảo chỉnh sửa, đề nghị vài thứ quy hoạch.
Xưởng nhất định phải khuếch trương, địa điểm khuếch trương an toàn nhất chính là ở học viện Sử Lai Khắc hệ hồn đạo mới. Dựa theo kiến nghị hôm qua, họ sẽ xây dựng một kho lưu trữ ở Đường Môn dùng để chứa hồn đạo khí đắt giá.
Hòa Thái Đầu đem trở thành người phụ trách phân bộ Đường Môn bên hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc, phụ trách giám sát chế tác hồn đạo khí. Nghiên cứu định trang hồn đạo đạn pháo cao cấp của hắn cũng được đem vào thực nghiệm.
Hoắc Vũ Hạo vẫn cần hoàn thành quá trình học tập ở học viện Sử Lai Khắc, đồng thời tiếp tục thiết kế hồn đạo khí với Hòa Thái Đầu. Hoắc Vũ Hạo đang chờ một người đến, khi đó hắn sẽ thoát khỏi cảnh đeo bám thiết kế hồn đạo khí, chuyên tâm vào hồn đạo khí cận chiến. Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp hắn còn việc quan trọn cần làm. Việc đó sẽ nói sau.
Bận rộn, lại là một ngày trôi qua. Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu đều nhanh chóng quen với các công tác Đường Môn. Có hai hồn đạo sư cấp cao gia nhập, đúc đường có biến hóa không nhỏ. Vài máy móc được điều chỉnh, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu lại tự tay chế tác vài kiện máy móc. Những kim loại hiếm do Hoắc Vũ Hạo mang về bắt đầu phát huy công dụng. Đường Môn tựa như một cỗ máy đang vận hành tốc độ cao. - Tiểu sư đệ. Nghỉ ngơi một lát đi.
Bối Bối đi vào đúc đường, gọi Hoắc Vũ Hạo đang bận bịu.
- Đại sư huynh.
Hoắc Vũ Hạo cười lớn, nhìn một thân mặt mũi đen thui, nói
- Ta không ngồi yên được! Nhìn Đường Môn chúng ta phát triển không ngừng, ta thật muốn đem hai năm năm kia bù đắp lại.
Bối Bối cười nói:
- Cống hiến của ngươi không cần dùng mấy cái này mới tính được. Tông môn vĩ đại không phải xây dựng một sớm một chiều. Còn nhớ hoạt động ta nói không? Ngày mai sẽ cử hành. Tối nay đừng ở lại Đường Môn, theo ta quay về Hải Thần Các đi. Tam Thạch, Thái Đầu cũng đều trở về. Ngày mai chúng ta tham gia hoạt động kia. - Ừm
Hắn gật đầu đáp ứng, bỏ dở việc đang làm.
Còn vài tháng nữa, sẽ tham gia Đấu Hồn Đại Tái. Bề ngoài Bối Bối và Từ Tam Thạch tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng thực tế ai cũng biết họ là chủ lực, đối với học viện cực kỳ quan trong, đặc biệt lần này tổ chức tại Minh Đô, khiến cho họ càng có yêu cầu cao hơn.