Trong tiếng nổ vang dữ dội, ba người tạm dừng bước, cũng không bị Diệp Thần ánh sáng cùng đạn pháo gây tổn thương, một tầng ánh sáng bảo hộ, chặn công kích trước mặt lại. Còn ba người phía sau, Tiết Binh vẫn bày ra thực lực mạnh mẽ như trước, thân thể khẽ động, một cỗ khí tức mạnh mẽ theo cơ thể hắn trào ra, một vòng xoáy mãnh liệt ngưng tụ hướng không trung thổi quét tới, đánh nát miếng đạn pháo đầu tiên hướng đến mình . Sau đó vì Nên Ẩn phía sau chặn lại phần lớn Diệp Thần ánh sáng. Chính nàng cũng nhanh chóng thi triển võ hồn chân thân, thân thể cao lớn đột nhiên nhảy lên, ngay lập tức vượt qua ba người phía trước, hướng tới những đội viên Đường Môn đánh tới. Tay phải Nên Ẩn nâng lên, năm cái móng vàng nhạt nháy mắt bắn ra, dùng móng tay chặn ngang đạn pháo. Phải biết rằng, đạn pháo chính là thứ có khả năng đâm xuyên đứng thứ hai. Nhưng mà, trong nháy mắt miếng đạn pháo cùng móng tay của nàng va chạm, lại giống như quả bóng xì hơi, căn bản không nổ được, chỉ trong chốc lát biến thành sắt vụn. Về phần còn lại một ít Diệp Thần ánh sáng, đều bị bàn tay của Nên Ẩn trên không trung trảo phá tan. Nhưng U Thần phía sau nàng lại không được tốt như vậy. Thân là một gã mẫn công hệ chiến hồn sư, dựa theo kế hoạch trong đoàn chiến, hắn phải theo bên hông, đi theo đường khác, để phát huy ra sức chiến đấu cực mạnh của bản thân. Bởi vậy, khi đồng đội tiến lên phía trước, thân hình hắn lặng lẽ dừng lại phía sau, chuẩn bị theo một bên quấy nhiễu, đánh lén Đường Môn một người đội viên, hắn không có mục tiêu cố định, chỉ cần có người lộ sơ hở thì sẽ trở thành mục tiêu của hắn. Khi hắn còn chưa kịp thực hiện ý đồ, trên bầu trời, mười một miếng đạn pháo được Diệp Thần ánh sáng che giấu xé gió đánh tới. Phương hướng của đạn pháo tấn công hắn, cùng với cả phương thức của người vận chuyển hồn lực đều được tính toán cực kỳ chính xác, làm hắn cảm giác như chính mình tự đi lên chịu trận vậy. Hắn cũng không có thực lực như Nên Ẩn, hơn nữa trận đầu bị Vương Đông Nhi đánh cho cũng không nhẹ, vừa trải qua thời gian nghỉ ngơi hồi phục. Trên thực tế mới khôi phục được khoảng năm, sáu phần lực lượng. Bỗng nhiên bị mười một miếng đạn pháo tấn công liền không kịp trở tay. Trong lúc cấp bách dùng liền vài hồn kỹ mới đem được vòng tấn công chính xác của đạn pháo giải trừ. Nhưng vừa lúc đó, một cảm giác cực kỳ đáng sợ làm toàn thân hắn run lên. Khi ngẩng đầu nhìn lên trời, U Thần hoảng sợ nhìn thấy, không biết từ lúc nào trên bầu trời xuất hiện một quả cầu kim loại có đường kính chừng nửa thước, quả cầu này đối với hắn giống như một viên mắt to, ánh sáng màu đỏ từ quả cầu phát ra. Ngay khi hắn ngẩng đầu lên trong nháy mắt, tia sáng hồng đã muốn rơi thẳng xuống. Cùng lúc đó, bốn viên tròn vàng kim mà hắn vô cùng quen thuộc hiện ra ở bốn phía thân thể hắn, bốn cột sáng vàng kim dâng lên, tất cả tập trung vào trên người hắn, căn bản không thể né tránh. Một thân ảnh cao lớn đúng lúc hiện ra trong không trung, một tầng ánh sáng trắng chắn trước đỉnh đầu của U Thần. Tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, liên tục hơn mười tiếng mới dừng lại, U Thần đứng đơ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. - Minh Ngọc Tông, U Thần bị loại. Thân ảnh cao lớn trên bầu trời kia chính là Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến, khi tia sáng màu hồng rơi xuống, hắn đã đoán được U Thần không ngăn cản được, đừng nói đến U Thần đã dùng vòng bảo hộ vô địch, dù có dùng cũng vô ích, với hoàn cảnh hiện tại của hắn, dùng vòng bảo hộ vô địch cũng không thể ngăn cản được công kích khủng bố như vậy. Đây chính là một hồn đạo khí cấp bảy cực kỳ mạnh, có tên Đôi Mắt Sợ Hãi. Đôi Mắt Sợ Hãi, là một loại khống chế hồn đạo khí tầm xa kì dị, phải phóng ra không trung mới có thể sử dụng. Độ cao phóng ra của Đôi Mắt Sợ Hãi căn cứ vào cấp bậc của hồn đạo khí mà xác định. Loại hồn đạo khí này có thể cấp bảy, cấp tám, cấp chín, mỗi cấp vị đều có uy lực khác nhau rất lớn. Đôi Mắt Sợ Hãi cấp bảy có thể phóng ra độ cao cách mặt đất một trăm thước, vòng tấn công bao trùm đường kính ba trăm thước. Cách mười giây có thể phóng ra một tia sợ hãi. Tia sợ hãi có phân giải, nổ liên tục, đâm xuyên, tan rã, cháy, ăn mòn, rất nhiều tác dụng. Thời gian vận hành căn cứ vào tình huống trận pháp tập trung bổ sung năng lượng mà xác định. Đôi Mắt Sợ Hãi cấp tám, phóng ra độ cao có thể lên tới ba trăm thước, giữa không trung, thông qua người thi triển dưới mặt dất tiên hành định vị, diện tích công kích bao phủ đường kính cả cây số. Cứ mười lăm giây đến hai mươi giây phóng ra một lần. Uy lực lớn gấp ba lần so với Đôi Mắt Sợ Hãi cấp bảy, còn thêm công dụng nổ mạnh. Một lần nổ, có thể làm cho trong phạm vi đường kính năm mươi thước không còn một ngọn cỏ.