Đấu La Đại Lục 2

Chương 534 - Phá Minh Ngọc Tông (Thượng)

Ngay sau đó, nàng chuyển động, chân trái hướng về phía trước bước ra từng bước, thân thể thon dài mềm mại hướng tới giữa không trung bước đi. Sau lưng cánh bướm tam sắc cứ như vậy mang theo thân thể mềm mại của nàng bắt đầu nhảy múa. Sương băng nồng đậm theo bước chân nàng lan tràn ra, hóa thành từng đợt nhè nhẹ theo bay lên xung quanh nàng, xoay quanh. Trên không trung, một luồng ánh sáng vàng kim từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống trên người nàng. Vầng sáng màu vàng, giúp dung nhan tuyệt sắc khuynh thành giống như nữ thần của nàng khiến ánh sáng như muốn thức tỉnh. Nàng nhảy múa ở giữa không trung, mỗi một bước nhẹ nhàng uyển chuyển, dung nhan động lòng người của nàng tràn ngập khí tức sinh mệnh và ánh sáng hy vọng, phiến cánh bướm sau lưng chính là trang sức tốt nhất của nàng. Đắm chìm trong ánh sáng mặt trời ấm áp, vù điệu kia, Quang Nghê Thường. Dung nhan khuynh thành tuyệt sắc ngay trên bầu trời thản nhiên một mình nhảy múa. Cánh bướm tam sắc không ngừng mở ra, khép lại, đem khí chất cao quý càng trở nên rực rỡ. Trên trán, một ký hiệu màu vàng mờ mờ ảo ảo lặng yên xuất hiện, ký hiệu trên ánh sáng nhấp nháy, tản ra ánh sáng nhẹ nhàng, nồng đậm tinh thần dao động khiến cả người nàng tiến vào một loại trạng thái thần kì. Băng sương độc vũ, Quang Nghê Thường. Giống như năm đó một chiêu cuối cùng dự thi ở Tinh La Đế Quốc, khi Nữ thần ánh sáng bước ra trong nháy mắt, toàn trường rung động, ánh mắt mọi người đều theo đó ngưng lại. Bọn họ quả thực không thể tưởng tượng được, một người lại có thể xinh đẹp đến trình độ này. Cánh tam sắc xinh đẹp mở ra, Nữ thần ánh sáng từng bước bước ra, trong khoảng không như rút ngắn lại, trực tiếp bước qua mấy chục thước, liền đi tới trước mặt đối thủ vừa mới trong tiếng nổ mạnh gắng gượng thoát ra. Hai Ám Kim Biên Bức rốt cục tập trung lại một chỗ, ánh sáng chợt lóe, một lần nữa hóa thành một con dơi lớn hơn, nhưng biến thành hai đầu. Không! Chuẩn xác mà nói là ba đầu mới đúng, chẳng qua một đầu chỉ còn lại cái cổ bị cắt ngang, cũng không xuất hiện đầu. Hiển nhiên là lúc trước bị Đại Hàn Vô Tuyết đánh rơi. Mọi người Đường Môn rốt cục cũng biết võ hồn của Nên Ẩn thật sự là cái gì, chính là một võ hồn cao cấp cực kì hiếm thấy, Ám Kim Biên Bức Tam Đầu Vương. Rất mạnh mẽ và chỉ ở tình huống biến dị mới xuất hiện một loại võ hồn khủng bố. Ở đại lục hồn sư giới, điều này cũng gần như là một loại võ hồn cường đại tồn tại trong truyền thuyết a! Nhưng lúc này trạng thái của Nên Ẩn không phải võ hồn chân thân sao? Quân bài chưa lật của nàng và Tiết Binh giống nhau, đều mượn hồn đạo khí, cưỡng chế đưa chính mình tăng lên đến trạng thái võ hồn chân thân. Chẳng qua, hiện tại dù là nàng hay Tiết Binh, đều đã đến dùng hết sức mạnh nên duy trì võ hồn chân thân trở nên khó khăn. Dù sao, đây là mô phỏng lại võ hồn chân thân, so với võ hồn chân thân chân chính bọn họ nhiều nhất chỉ phát huy ra một phần thực lực. Đương nhiên, cũng chính phần thực lực này đã cứu Nên Ẩn một mạng, nếu không một chiêu Đại Hàn Vô Tuyết cùng Đại Đạo Tuyệt Mệnh trảm phối hợp, sẽ lấy mạng nàng. Đôi cánh mở ra, hơi thở hàn cực nháy mắt từ trên người Nữ thần ánh sáng lan tràn ra, Băng Sương Độc Vũ, còn Vương Đông Nhi và Hoắc Vũ Hạo đã sớm không còn như năm đó là hai thiếu niên thi triển võ hồn dung hợp kỹ mạnh mẽ chỉ có nhị, tam hồn hoàn. Bọn họ bây giờ, đã là cường giả chân chính. Bạo Phong Tuyết không hề đoán trước lấy Nữ thần ánh sáng làm tâm phát ra, nháy mắt đem ba người thổi cuốn ở bên trong, che chắn hết tầm mắt từ bên ngoài. Đúng vậy Tuyết Vũ Cực Băng vực! Nữ thần ánh sáo vì cái gì mà có thể trở thành võ hồn dung hợp kỹ cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, chính là bởi vì sau khi nó thi triển, cũng không phải công kích một lần mà có thể liên tục công kích, hơn nữa phát huy ra toàn bộ năng lực chiến đấu mạnh mẽ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Năm đó, bọn họ cũng không thể duy trì lực lượng này, càng không có biện pháp ứng dụng ra nhiều lắm. Nhưng hiện tại, Quang Minh Nữ Thần đã có thể chân chính phát ra toàn bộ thực lực của bọn họ. Không phải võ hồn chân thân mà hơn hẳn võ hồn chân thân. Trịnh Chiến thần kêu một tiếng không tốt, lập tức hướng tới Tuyết Vũ Cực Băng Vực phóng đi, không nhìn thấy tình huống bên trong, có trời mới biết đội viên Đường Môn này đang làm cái gì. Đây thật là một dung hợp kỹ thật đẹp a! Bọn họ vậy mà lại có loại thủ đoạn như vậy. Tuyết Vũ Cực Băng Vực. Nên Ẩn cùng Tiết Binh trong phút chốc cảm giác được chính mình giống như tiến vào một thế giới băng cực, lạnh đến cực điểm, bọn họ thậm chí còn cảm giác được quá trình máu của chính mình đọng lại. Nhiệt độ thật sự quá thấp, tốc độ máu chảy chậm lại cũng làm tốc độ vận chuyển hồn lực của bản thân giảm xuống trên diện rộng. Tiết Binh lúc trước đã bị Giang Nam Nam hung hăng quăng ngã vài cái chỉ cả thấy toàn thân đều như muốn rời thành từng mảnh, hai lần chiến đấu liên tục gần như đã làm tiêu hao hết hồn lực của hắn, đối mặt với trạng thái nhiệt độ cực lạnh, hắn chỉ có thể miễn cưỡng vận chuyển hồn lực của chính mình ngăn cản một mảnh giống như mũi nhọn băng tuyết. Tình huống của Nên Ẩn so với hắn có vẻ khả quan hơn, nhưng ở Hoắc Vũ Hạo tính kế xuống, ba cái phân thân của nàng bị cứng rắn phá hủy đi một cái. Dù đây là võ hồn tổn thương, nhưng cũng giống như năm đó khi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu bị phá vỡ, loại thương thế này không thể trong ngày một ngày hai mà khỏi hẳn, thậm chí có khỏi hay không cũng là vấn đề. - A! Một tiếng rít gào theo miệng Nên Ẩn chợt bùng nổ. Lại là Khủng Cụ Tiêm Khiếu (Tiếng thét kinh hoàng). Nàng không trông cậy vào kỹ năng này có thể gây thương tổn cho Quang Minh Nữ Thần, chỉ là muốn tìm được đối thủ. Nàng không thể mù quáng chạy ra ngoài, tại nơi cực lạnh này, nàng căn bản không có biện pháp để thấy rõ phương hướng, lại không biết kẻ địch ở đâu. Còn che chở Tiết Binh? Nào dám khinh động. - Đừng uổng phí sức lực. Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi. Âm thanh êm tai vang lên. Giống như từ băng tuyết đi ra, thân ảnh kia tuyệt sắc động lòng người đi từng bước một hướng đến bọn họ. Cho dù tình huống lúc này nguy nan, nhưng khi Tiết Binh nhìn thấy Quang Minh Nữ Thần lại vẫn không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, trên thế giới này, lại có nữ nhân hoàn mỹ như thế sao? Nên Ẩn biến thành Ám Kim Biên Bức Tam Đầu Vương hai cánh chợt mở ra, giống như tia chớp kim sắc nhắm về phía Quang Minh Nữ Thần. Nàng biết chỉ cần mình có thể đủ đánh tan Quang Minh Nữ Thần, băng lạnh xung quanh cũng tự nhiên bị phá vỡ. Đáng tiếc, thân thể nàng mới lao ra chưa đến năm thước đã bị một đạo kim lam cột sáng song sắc cắn nuốt, đó là mang tinh trận mang vào cực hạn chi băng. Ở trong Tuyết Vũ Cực Băng Vực, dấu vết phát động nó đều bị che giấu. Ám Kim Biên Bức Tam Đầu Vương không cam lòng vùng vẫy, Tiết Binh cũng có ý định đứng dậy tiếp tục chống lại. Đáng tiếc, trạng thái hiện tại của bọn họ đều quá yếu, quá yếu... Bên ngoài Tuyết Vũ Cực Băng vực, ngay tại thời điểm Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến vừa lao ra. Ba tòa đại đỉnh xếp hình tam giác chắn ngay trước người hắn. - Trọng tài, thắng bại chưa phân, ngài cũng không thể can thiệp. Người mở miệng chính là Tiêu Tiêu. Lúc này, bọn họ đã muốn hướng tới bên kia vây lại, vì Từ Tam Thạch trợ uy. - Tránh ra! Trịnh Chiến tức giận quat khẽ một tiếng, hai tay vỗ xuống, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đem Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh quét qua một bên. Nhưng là, cũng ngay tại thời điểm hắn muốn hướng tới phía Tuyết Vũ Cực Băng Vực. Trên không, màu đỏ khủng bố lại xuất hiện. Sắc mặt Trịnh Chiến nháy mắt trở nên xanh mét, hắn muốn mắng chửi người. Dù hắn là Phong Hào Đấu La nhưng cũng không giống như võ hồn Ám Kim Biên Bức Tam Đầu Vương có thể phân thân a! Một bên, là thấy không rõ tình hình, bên kia cũng là xạ tuyến khủng bố sẽ trực tiếp đoạt mệnh, hắn căn bản không có lựa chọn khác. Chỉ có thể động thân, đỡ một kích cho Thanh Thanh, hơn nữa tuyên bố nàng rời khỏi trận đấu. Trần Tuấn bị loại so với Thanh Thanh chỉ chậm hơi một chút thôi. Dù trên tấm chắn hồn đạo khí của hắn có không ít kỹ năng đặc biệt. Nhưng áp lực chênh lệch tu vi trước mặt, hắn nửa điểm cơ hội cũng không có. Một cái vạn năm hồn kỹ Quy Thần Chàng của Từ Tam Thạch, lấy Huyền Minh Quy Thuẫn trực tiếp đánh nát tấm chắn của đối thủ. Nếu không phải Trịnh Chiến ra tay đúng lúc, chỉ sợ ngay cả thân thể của Trần Tuấn cũng đều bị nghiền nát. Chính vì trì hoãn như vậy nên Tuyết Vũ Cực Băng Vực tản ra. Quang Minh Nữ Thần nhẹ nhàng nhảy múa. Cánh mở ra, hóa thành một đạo ánh sáng lấp lánh bay lượn đến chỗ xe lăn Hoàng Kim Thụ. Mà ngay tại phạm vi Tuyết Vũ Cực Băng Vực bao trùm, hai bức tượng băng rõ ràng không hề sứt mẻ. Có được võ hồn Ám Kim Biên Bức Tam Đầu Vương, Nên Ẩn đã trở về bộ dáng vốn có, đúng là một nữ tử có tướng mạo vô cùng thanh tú, nhưng sắc mặt lại vô cùng tái nhợt. Về phần Tiết Binh, tình huống còn thê thảm hơn, ở trước ngực bụng có một vết thương thật lớn, chẳng qua hiện tại bị đông lạnh, cũng không nhìn ra tình trạng thương tổn. - Chúng ta thắng, trọng tài. Hào quang tách ra, Quang Minh Nữ Thần một lần nữa biến thành hai người, Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng ngồi trên xe lăn, Vương Đông Nhi đứng ở trước người hắn. Hai người nhìn nhau cười. Trịnh Chiến nhanh chóng đi vào gần hai bức tượng băng, thử xem một chút, hắn liền biết mình không có biện pháp gì. Hai bức tượng băng này cực kì cứng rắn, nhiệt độ lại thấp đến kinh người, nói vậy, hai người bên trong sẽ nhanh chóng tử vong. - Mau thả bọn họ. Trịnh Chiến nhanh chóng đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Hoắc Vũ Hạo bày ra vẻ mặt suy yếu nói: - Thật có lỗi! Trọng tài, hiện tại hồn lực của ta không đủ, không có cách nào giúp bọn hắn thoát ra. Ngài yên tâm, cực hạn băng hàn của ta nhiệt độ cực thấp, tuy rằng đông lạnh bọn họ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Chờ hồn lực của ta khôi phục một ít ta sẽ giúp bọn họ làm băng tan. Chỉ cần một lần nữa kích hoạt huyết mạch, có thể là sinh lực trong cơ thể bọn họ trở lại. Bảo trì trạng thái đóng băng này cho dù một năm bọn họ cũng không chết được. - Ngươi... Trinh Chiến bất đắc dĩ nhìn Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói : - Cho Nhật Nguyệt Hoàng Gia hồn đạo sư học viện của các ngươi giảm bớt một đối thủ, chẳng lẽ không được? Vương Đông Nhi lại trực tiếp nói: - Ngài chưa tuyên bố trận đấu này chúng ta thắng lợi. Trịnh Chiến thở một hơi sâu, hắn biết, có một số việc dù chính hắn là trọng tài cũng không có biện pháp giải quyết, người ta chính là không hiểu sao bị đóng băng, ngươi giải được sao? Đây chính là cực hạn băng hàn, chỉ sợ toàn bộ đại lục cũng không có mấy người dám can đam nếm thử làm băng tan đi. - Đoàn đội chiến, Đường Môn thắng. Toàn trận đấu, Đường Môn thắng. Điểm số phân, Minh Ngọc Tông, bảy phân. Thắng! Đường Môn bước tiếp!

Bình Luận (0)
Comment