Đấu La Đại Lục 2

Chương 57 - Khu Ba Mươi Ba - Ba Đấu Ba (1+2+3+4)

Dịch: HảiFull

Triệu Hạo Thần đứng ở sau cùng hét lớn một tiếng: “Đùi gà lớn của ta, mau tới đây.”

Từ dưới chân hắn, một Hồn Hoàn màu vàng bồng bềnh hiện ra, trên tay hắn xuất hiện hai luồng sáng nhấp nháy, rồi nháy mắt sau, hóa thành hai cái đùi gà thật to. Hắn nhanh chóng đưa cho hai người phía trước.

Cả Âu Dương Tuấn Dật lẫn Trần Tuấn Phong đều đã phóng thích ra Vũ Hồn, hai người nhanh chóng nhận lấy cái đùi gà, cắn một miếng rồi nhai ngấu nghiến.

Vũ Hồn hệ Thực Vật ?

Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy một Thực Vật hệ Vũ Hồn, nhưng không biết đùi gà kia tác dụng là gì? Triệu Hạo Thần chỉ có một Hồn Hoàn, nhưng là Bách Niên Hồn Hoàn, có lẽ hiệu quả cũng không tệ. Bộ dáng gặm đùi gà của Âu Dương Tuấn Dật và Trần Tuấn Phong thật sự là có chút cổ quái, khiến Tiêu Tiêu không khỏi bật cười. Suýt nữa thì không kiểm soát được Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đang phiêu phù ở trên đỉnh đầu.

Tích tắc sau, Âu Dương Tuấn Dật và Trần Tuấn Phong đồng thời xuất thủ, hai người tuy một người là Thú Vũ Hồn, một người là Khí Vũ Hồn, nhưng đều là Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư.

Vũ Hồn của Âu Dương Tuấn Dật là Kiếm Phong Điểu, sau khi phóng thích Vũ Hồn, trên tay hắn lập tức xuất hiện một cái gai nhọn. Vũ Hồn của hắn là một loài chim, nhưng mà tu vi chưa đạt tới cảnh giới xuất hiện hai cánh. Từ điểm này có thể nhìn ra, Vũ Hồn của hắn có chênh lệch rất lớn đối với Vương Đông. Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông, ngay ban đầu đã có cánh, đó mới là dạng Vũ Hồn cao cấp nhất.

Còn Vũ Hồn của Trần Tuấn Phong là một thanh nhuyễn kiếm, ba người bọn họ tuy là Hồn Sư có một Hồn Hoàn, nhưng Hồn Hoàn của bọn họ đều là Bách Niên Hồn Hoàn màu vàng rực rỡ, trong đó thực lực của Âu Dương Tuấn Dật mạnh nhất, tu vi đã đạt đến cấp mười chín, còn Trần Tuấn Phong là cấp mười tám. Triệu Hạo Thần bởi vì là Hồn Sư Thực Vật Hệ, nên tu vi tăng tương đối chậm, chỉ có cấp mười bảy.

Sau khi hai gã Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư ăn xong đùi gà, lập tức như mũi tên đồng thời đánh về phía Vương Đông, tốc độ cực nhanh khiến cho Vương Đông cũng phải lắp bắp kinh hãi. Nhưng mà trong nháy mắt hắn đã nhận ra, hai người này vừa ăn đùi gà xong, có lẽ nhờ thế tốc độ mới được tăng lên như vậy!

Lúc này không chỉ bọn hắn nhận ra mà cả những người đứng xem đều đoán được đùi gà của Triệu Hạo Thần có tác dụng phụ trợ tăng tốc, chắc chắn bọn họ muốn dùng tốc độ, tốc chiến tốc thắng.

Đáng tiếc, đối thủ của bọn họ lại là ba người Hoắc Vũ Hạo, bởi với tinh thần dò xét, cái bọn họ không sợ nhất chính là tốc độ.

Đáy mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng ánh kim, cả sân thi đấu lập tức xuất hiện dưới dạng lập thể ở trong đầu Vương Đông. Tốc độ của Âu Dương Tuấn Dật và Trần Tuấn Phong mặc dù nhanh, nhưng quỹ tích phi hành, cách thức vận chuyển Hồn Lực, phương hướng Hồn Kỹ và sơ hở của bọn họ đều đã xuất hiện trong đầu Vương Đông. Rốt cục Vương Đông cũng cảm nhận sự thoải mái mà Tiêu Tiêu nói khi ban sáng cô bé phối hợp với Hoắc Vũ Hạo.

Âu Dương Tuấn Dật và Trần Tuấn Phong định bất ngờ tấn công vào một mình Vương Đông, giải quyết tên này trước rồi xử lý Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu sau, bọn họ tin chắc hai người kia không thể nào cứu viện kịp.

Tay trái của Âu Dương Tuấn Dật phủ đầy mũi nhọn, còn tay phải thì được bao trùm một lớp lông chim, thân thể cũng trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, cùng là Mẫn Công hệ Hồn Sư Hệ, nhưng tốc độ của hắn so với Trần Tuấn Phong nhanh hơn một chút, Hồn Hoàn màu vàng trên người nhấp nháy, các mũi nhọn trên tay nháy mắt hóa thành hơn mười luồng sáng bay đến phủ kín người Vương Đông.

Tuy Trần Tuấn Phong chậm hơn một chút, nhưng rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hắn và Âu Dương Tuấn Dật phối hợp, người chưa tới, đoản kiếm trong tay đã chém ra, đồng dạng Hồn Hoàn của hắn cũng ánh lên, một đạo kiếm bay vụt ra, chém thẳng về hướng Vương Đông.

Trong lúc bọn hắn ra tay, hoa văn ánh kim cũng đã khuếch tán trên hai cánh tay của Vương Đông, hắn đang thi triển cũng là đệ nhất Hồn Hoàn, song chưởng và hai cánh trong nháy mắt hợp lại, hai trát dao mà Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu đã từng nhìn thấy lại xuất hiện.

Đang ở giữa không trung, vị trí của Vương Đông so với Âu Dương Tuấn Dật và Trần Tuấn Phong thì cao hơn vài phần, vẻ mặt cao ngạo, giống như từ trên nhìn xuống hai người bọn họ vậy. Hai cánh của Vương Đông chợt quét ngang một cái, trực tiếp đón nhận hai đòn công kích của Âu Dương Tuấn Dật và Trần Tuấn Phong, vị trí hoàn toàn chính xác, không lệch một li.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt....

Liên tiếp những tiếng xé gió vang lên, Âu Dương Tuấn Dật khiếp sợ nhìn lại, một chiêu của hắn đâm vào cánh của Quang Minh Nữ Thần Điệp chỉ nổi lên từng vầng sáng màu vàng, lấy độ sắc của Kiếm Phong Điểu, lại có thể không chém đứt được cái cánh bướm kia, ngay sau đó một phiến cánh liền tới ngay trước mặt hắn.

Âu Dương Tuấn Dật coi như có chút kinh nghiệm chiến đấu, trong nháy mắt thân thể bé nhỏ của hắn liền định hụp xuống chui qua phía dưới cánh, nhưng Vương Đông lại đột nhiên hạ cánh xuống. Rầm, Âu Dương Tuấn Dật trực tiếp bị đánh bay đi, lực đánh từ trên lưng truyền đến khiến hắn suýt nữa hộc máu.

Trần Tuấn Phong bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, khi kiếm quang chạm vào trát đao, hắn liền cảm thấy một luồng sáng ánh kim lóe lên rồi kiếm quang của mình bay tán loạn, ngay sau đó hắn nghe thấy từng tiếng vù vù, thân thể run rẩy kịch liệt, rồi cả người hắn đã bị đánh bay ngược về sau, tốc độ bay về còn nhanh hơn khi hắn bay đến, vừa vặn ngã nhào xuống vị Triệu Hạo Thần vừa ném đùi gà cho hắn ban nãy, khiến cả hai quấn vào nhau lăn tròn trên đất.

Đôi cánh màu lam mở rộng trên không trung, hoa văn ánh kim cũng dần dần biến mất, Vương Đông từ từ hạ xuống mặt đất, khuôn mặt vẫn đầy kiêu ngạo.

Ánh mắt của vị lão sư Vương Ngôn ngồi bên ngoài liên tục phát những tia sáng kỳ dị, mà những tổ đội khác đang quan sát trận chiến cũng đều ngây người ra, nhất thời bầu không khí của cả khu vực ba mươi ba lâm vào trầm tư, lặng ngắt như tờ.

Quá mạnh mẽ, một Cường Công hệ Chiến Hồn Sư quá khủng bố.

Thông thường, một Hồn Sư hệ Cường Công đến một mức độ nhất định sẽ có thể khắc chế Hồn Sư hệ Mẫn Công, nhưng tất cả đệ tử ở đây chỉ vừa mới tu luyện có bao lâu đâu, làm sao có sự chênh lệch lớn như thế? Chỉ bằng sức một mình Vương Đông mà có thể đánh tan công kích của hai gã Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư, hơn nữa còn là dưới tình huống đối phương có Thực Vật hệ Khí Hồn Sư phụ trợ...

Tuy nói một Hồn Sư có hai Hồn Hoàn có ưu thế hơn so với người có một Hồn Hoàn, nhưng lại có thể thủ thắng dưới tình huống một đấu ba, điều này nói lên cái gì? Nó hoàn toàn chứng minh vị Hồn Sư có Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp này quá là mạnh mẽ.

Hơn nữa, trong đội ngũ này còn có một người có hai Hồn Hoàn nữa, thế nên Hoắc Vũ Hạo trực tiếp bị mọi người lãng quên, chỉ có Vương Ngôn lão sư mơ hồ thấy được ở đáy mắt hắn lóe lên ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt.

Nói một cách bình thường, tuy thực lực của nhóm Âu Dương Tuấn Dật không bằng nhóm Hoắc Vũ Hạo nhưng bên họ chỉ có một mình Vương Đông, làm sao có thể kết thúc trận đấu nhanh như vậy được. Nhưng đừng quên hắn còn Hoắc Vũ Hạo có kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng từ Hồn Hoàn hơn sáu trăm năm phụ trợ a!

Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng không phải chỉ một kỹ năng, mà từ hai cái hợp thành, chính là hai cái Hồn Kỹ phụ trợ từ Hồn Hoàn sáu trăm năm. Vương Đông nhận được trợ giúp này hiển nhiên phải hơn xa đối phương rồi.

Hơn nữa, tuy Hồn Kỹ của ba người đều từ Bách Niên Hồn Hoàn nhưng Hồn Lực của Vương Đông đã đạt đến cấp hai mươi bốn, tu vi vượt xa đối thủ. Thêm vào Vũ Hồn Hoàn toàn áp chế đối phương, tất cả tập hợp lại mới tạo thành trận đại thắng này.

Vương Đông thu hồi hai cánh, xoay người bước đến trước mặt Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo, cả ba cùng vỗ tay ăn mừng. Tiêu Tiêu cười nhẹ nói: “Lớp trưởng thật lợi hại, Vương Đông, lần sau để ta đánh đã nghiền đi?”

Cô bé hoàn toàn tin chắc, nếu vừa rồi là mình, cũng có thể đánh bại đối thủ như thế. Những người từng biết đến sự thần kỳ của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đều không thể thoát ra được. Cho nên cô bé chỉ khen Hoắc Vũ Hạo chứ không phải Vương Đông.

Vương Đông cười to nói: “Thôi mà! Ngươi cứ giữ gìn thực lực đi. Mười trận sát hạch này chỉ là món khai vị thôi. Một mình ta dư sức rồi, không nên để người biết rõ thực lực của chúng ta.”

Hoắc Vũ Hạo cười cười nói: “Vương Đông nói cũng đúng, Tiêu Tiêu là đòn sát thủ của chúng ta.”

Nghe bọn hắn nói như thế, Tiêu Tiêu cũng cười, gật đầu đồng ý.

“Đội Hoắc Vũ Hạo thắng.”

Vương Ngôn lên tiếng tuyên bố kết quả rồi cúi xuống ghi chép lại vào văn kiện.

Bên kia, ba người Âu Dương Tuấn Dật cũng đã bò lên, Vương Đông hạ thủ lưu tình nên bọn hắn cũng không bị thương gì, nhưng vẻ mặt đầy xấu hổ và giận dữ. Chỉ một giây, một giây thôi bọn họ đã hoàn toàn bị đánh bại, bất cứ ai rơi vào trường hợp này cũng không còn mặt mũi mày ở lại dây dưa, bọn họ đứng dậy xong liền chạy biến đi mất.

Sau khi Vương Ngôn vào sổ kết quả trận đấu, lại liếc nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo một cái, trong lòng thầm nghĩ, đội này có lẽ là át chủ bài của Nhất ban rồi. Chu lão sư dạy dỗ đệ tử quả nhiên là không giống người thường a!

Bất quá, hắn cũng chưa thể nghĩ ra Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng Hồn Kỹ gì. Hơn nữa, hắn còn biết một chuyện mà những học viên khác không biết. Đội này, Hoắc Vũ Hạo chính là đội trưởng, nhưng về mặt tu vi lại thua xa Vương Đông lẫn Tiêu Tiêu, hắn còn là học viên được đặc cách, ấy là chưa kể cái Hồn Hoàn màu trắng mười năm kia, làm sao một người như thế lại có tư cách giữ chức đội trưởng của đội át chủ bài? Hai vấn đề này cứ không ngừng lẩn quẩn trong đầu hắn.

Vương Ngôn chính là người thuộc trường phái lý luận của học viện Sử Lai Khác, cũng là một nhân vật đại biểu phái ôn hòa. Lý luận vững chắc, khả năng dạy học rất tốt. Đừng xem bề ngoài hắn chỉ khoảng bốn mươi tuổi mà xem thường, ở ngoại viện này hắn là một trong những lão sư cấp cao đấy.

Trong học viện Sử Lai Khắc, cấp bậc của lão sư muốn gia tăng khó gấp mấy lần của học viên. Không nói đâu xa, Chu Y bất quá chỉ là lão sư hạng trung thôi, đương nhiên, cái này cũng có chút liên quan đến phương thức dạy học kinh khủng của bà. Còn Vương Ngôn lại có thể trở thành một lão sư cấp cao, có tư cách dạy cả đệ tử nội viện, điều này có thể thấy về phương diện lý luận, hắn giỏi đến cỡ nào. Vậy mà đến giờ hắn vẫn không thấu được diễn biến trận chiến ban nãy, cũng không nhìn ra Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo là gì.

Ba người Hoắc Vũ Hạo sau khi kết thúc cũng không rời đi, mà ở đây quan sát hai cuộc tranh tài còn lại. Mãi đến khi tất cả đều kết thúc mới cúi chào Vương Ngôn mà ra về.

Vương Ngôn cũng có không có gọi Hoắc Vũ Hạo lại hỏi, hắn tin chắc, ở mấy trận đấu kế tiếp nhất định có thể nhìn ra năng lực của Hoắc Vũ Hạo.

Vòng sát hạch thứ nhất rất nhanh đã kết thúc. Ngày sát hạch hôm nay chủ yếu để những học viên mới này thích ứng với hoàn cảnh. Rồi ngày mai mật độ sát hạch bắt đầu tăng lên. Sáng chiều phải đấu bốn trận, đến ngày thứ ba thì đấu nốt năm trận còn lại. Vì thời gian sát hạch này chỉ có ba ngày thôi.

Cái này không chỉ rèn luyện năng lực chiến đấu thực tế của các học viên, còn rèn luyện cả thể lực, khả năng chiến đấu lâu dài nữa.

Khi bước vào ngày sát hạch thứ hai, tất cả học viên lớp Tân Sinh Nhất Ban đều muốn nói với Chu Y lời cám ơn từ đáy lòng. Một ngày đánh bốn trận, Hồn Lực tiêu hao không thể xét theo lẽ thường nữa mà phải gọi là cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng các học viên kia đã trải qua ba tháng huấn luyện ma quỷ của Chu Y, nên vấn đề này cũng không thể làm khó bọn họ.

Sau khi quan sát hai trận đấu kia, ba người Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tin chắc bất cứ đội nào trong bốn đội còn lại đều không phải là đối thủ của bọn họ, hơn nữa ngoài bọn họ ra chỉ có một học viên khác trên cấp hai mươi mà thôi. Dưới tình huống này, các đội khác miễn gặp phải bọn họ đều không ngu dại gì mà tranh đấu, lập tức nhận thua.

Thế cho nên, cuối cùng, bọn họ hoàn toàn thuận lợi chiến thắng cả năm trận, với thành tích này, bọn họ đã đủ điều kiện thông qua sát hạch, mà cũng nhờ nó, lòng tự tin của bọn họ lại tăng thêm một bậc.

Tuy nhiên, có một người rất không vui với kết quả này, không phải Vương Ngôn thì là ai. Hắn hoàn toàn không có cơ hội nhìn rõ năng lực của Hoắc Vũ Hạo, bọn họ cứ lập đi lập lại thao tác, Vương Đông ra tay, hai người kia đứng ngoài xem kịch. Điều này làm một lão sư nghiên cứu lý luận như hắn sao không buồn bực được cơ chứ?

“Hoắc Vũ Hạo, ba người các ngươi tới đây một chút.” Khi trận đấu cuối cùng kết thúc, Vương Ngôn gọi ba người Hoắc Vũ Hạo đến.

“Vương Lão sư.”

Hoắc Vũ Hạo đi trước, Vương Đông và Tiêu Tiêu đi hai bên, một trái một phải.

Trong lòng Vương Ngôn thầm nghĩ, quả nhiên Hoắc Vũ Hạo là thành viên trung tâm của đội ngũ này.

“Ba người các ngươi, sau năm trận đấu đạt được thành tích toàn thắng, rất tốt. Các ngươi phải tiếp tục cố gắng giữ vững thành tích trong những trận đấu sau, để còn lọt vào bảng xếp hạng sáu mươi bốn đội mạnh nhất tham gia thi đấu tranh hạng. Bất quá, năm cuộc chiến ngày mai sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu. Một lát nữa sẽ tiến hành rút thăm lại, các đội có năm trận bại sẽ lập tức bị loại. Lần rút thăm này ngoài việc không để những tổ cùng lớp chung một khu vực còn xét đến thành tích hai ngày trước nữa, ngày mai các ngươi nhất định vẫn ở khu vực 33 này, ta vẫn làm người giám sát, nhưng đối thủ rất có thể sẽ là một hoặc hai đội có thành tích ngang ngửa các ngươi.”

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: “Cám ơn Vương lão sư, chúng ta sẽ cố gắng.”

Vương Ngôn mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi, về nghỉ sớm thôi.”

Hắn vẫn không hỏi Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo là gì, hắn có niềm kiêu ngạo của hắn, hắn tin tưởng chỉ cần tiếp tục quan sát nhất định sẽ tự tìm ra đáp án.

“Thật sảng khoái! Năm trận thắng quá dễ dàng, ha ha!” Trên đường trở về kí túc xá, Vưng Đông hưng phấn nói, mấy hôm nay một mình chiến đấu, có thể nói hắn đã mãn nguyện rồi.

Tiêu Tiêu nói: “Ngày mai đến phiên ta ra chào sân chứ, à Vương Đông, ta thấy tới giờ ngươi cũng vẫn chỉ sử dụng duy nhất Hồn Kỹ thứ nhất. Nếu ngày mai chúng ta gặp đối thủ mạnh, chỉ sợ ngươi sẽ phải dùng tới Hồn Kỹ thứ hai rồi. Mà Hồn Kỹ thứ hai của ngươi chính là từ Hồn Hoàn ngàn năm, có thể xem là đòn công kích mạnh nhất trong đội chúng ta. Tốt nhất đừng nên để lộ ra ngoài, ngày mai nếu phát sinh trường hợp này thì ta và ngươi liên thủ tấn công, nhưng đều chỉ được dùng Hồn Kỹ thứ nhất. Như vậy chúng ta có hai đòn sát thủ, thế nào?”

Vương Đông buột miệng nói: “Tiêu Tiêu, ngươi nói nhiều thế cũng vì đã ngứa tay thôi chứ gì? Được rồi, quyết định thế đi, ta đã đủ vui rồi, giờ cho ngươi thỏa mãn đấy.”

May mà lúc này bọn hắn nói chuyện với nhau cũng không có ai đi qua, nếu không người ta nghe được những lời này của Vương Đông sẽ lại hiểu theo một nghĩa khác.

Hoắc Vũ Hạo cười nói: “Đi thôi, ta mời các ngươi ăn cá nướng. Hôm qua ta đã lời nhiều rồi.”

Trong lúc ba người vừa đi ra khỏi khu sát hạch, thì đụng phải hai người khác, nhìn thấy hai người này, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không khỏi giật mình sững sờ.

Người tới không phải là ai khác chính là đệ tử nội viện Mã Tiểu Đào và người mấy ngày trước bị nàng dẫn đi Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch lúc này không còn khí thế như thường ngày nữa mà mặt mày đã xám trắng như tro tàn, giống như mấy ngày qua hắn đã bị dày vò hết sức đau khổ, cả người phờ phạc, y phục trên người cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, tinh thần hết sức có chút xa sút.

Mã Tiểu Đào vẫn đẹp như thế, nhưng trên khuôn mặt đang cười dường như lại có chút ửng đỏ không giống bình thường, đôi mắt màu trắng nhạt cũng thu hút ánh nhìn hơn.

“Đến đây được rồi, Tiểu Đào tỷ, ta có thể tự đi được mà.”

Từ Tam Thạch cười khổ miễn cưỡng nói. Chịu khổ suốt bao ngày qua, cuối cùng hắn đã có thể từ địa ngục trở về hít thở không khí nhân gian, nhưng cả tinh thần lẫn thể lực đều đã cạn kiệt gần như chả còn gì, hiện giờ hắn chỉ muốn về kí túc xá đánh một giấc.

Mã Tiểu Đào gật đầu nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”

Nàng chuyển ánh mắt từ chỗ Tam Thạch, sang Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, ý như bảo "Các ngươi đi theo ta". Cái bộ dáng không nói lý lẽ kia không khỏi khiến cho hai người Hoắc Vũ Hạo sinh chút căng thẳng trong lòng, Mã Tiểu Đào tìm bọn họ làm gì?

Mã Tiểu Đào lãnh đạm nói: “Hai người các ngươi đi theo ta, muội muội, ngươi về trước đi.”

Tiêu Tiêu vừa mới muốn nói gì, Hoắc Vũ Hạo lại lập tức nhìn cô bé, lắc lắc đầu, ý bảo cô bé đi trước, bọn hắn sẽ không sao đâu.

Xem ra Mã Tiểu Đào đến đây nhất định có chuyện, hắn cũng không muốn cuốn cả Tiêu Tiêu vào, hơn nữa đây là ở học viện này, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều tin chắc Mã Tiểu Đào sẽ không dám làm gì bọn hắn.

Tiêu Tiêu có chút không muốn nhưng giây lát sau cũng quay lưng đi, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông được Mã Tiểu Đào dẫn tới con đường mòn ở bờ hồ, đi thêm một lát, thì đến ngay chỗ hôm trước bọn hắn bị nàng tập kích.

Mã Tiểu Đào luôn đi trước, đến chỗ hồ Hải Thần mới dừng bước, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều duy trì một khoảng cách với nàng, vẻ mặt Vương Đông đầy sự cảnh giác, trong lòng Hoắc Vũ Hạo thì bồn chồn không yên.

“Mã tỷ tỷ, tỷ dẫn bọn đệ đến đây có chuyện gì không?” Hoắc Vũ Hạo hỏi dò.

Mã Tiểu Đào đưa lưng về phía bọn hắn nói: “Ta biết các ngươi chắc hẳn là đã nhận ra ta, đúng vậy ra chính là học viên từ trong nội viện chạy ra suýt nữa giết chết các ngươi. Ta cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, ở đây, đầu tiên ta muốn xin lỗi các ngươi.”

Vương Đông bĩu môi, thầm nói, cái này mà gọi là nhận lỗi? Thật sự là một chút thành ý cũng không có!

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau nói: “Mã tỷ tỷ, chuyện này đã qua rồi, hơn nữa học viện cũng đã bồi thường cho bọn đệ.”

Mã Tiểu Đào xoay mạnh người lại, đôi ngươi màu hồng của nàng đột nhiên sâu thêm vài phần, một cỗ áp lực mạnh mẽ trong nháy mắt xuất hiện ở trên người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

“Nhưng mà, với ta, chuyện này vẫn chưa xong.” Mã Tiểu Đào trầm giọng nói.

“Ngày đó, hẳn là có một Hồn Sư thuộc tính băng ra tay ngăn cản cho nên ta mới không gây ra được thương tổn gì đến các ngươi. Người này rất quan trọng đối với ta. Các ngươi hãy nói hết những gì mình biết đi, hoặc là nói các ngươi được ai bảo vệ, nhất định ta phải tìm được hắn.”

Vương Đông có chút mờ mịt nói: “Mã tỷ tỷ, đệ không hiểu tỷ đang nói gì, hôm đó tỷ đánh về phía bọn đệ, bọn đệ bị sức nóng từ người tỷ chấn cho hôn mê hết rồi, những chuyện xảy ra sau đó, bọn đệ căn bản không biết gì hết, còn ai là Hồn Sư thuộc tính băng lại càng không rõ.”

Hoắc Vũ Hạo cũng liên tục gật đầu, bất kể như thế nào hắn cũng không thể tiết lộ bí mật về Thiên Mộng Băng Tằm.

Mã Tiểu Đào xem vẻ mặt hai người không giống như giả vờ, ánh mắt thoáng chút lộ vẻ do dự.

Sở dĩ nàng tìm Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, bởi vì sau hôm đó nàng trở về, nàng đột nhiên nhớ ra hai học viên này nhìn rất quen mắt, nàng đã từng đọc qua tư liệu của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Ba tháng trước, nhờ luồng hàn khí của Thiên Mộng Băng Tằm lưu lại trong cơ thể, nàng mới có thể áp chế được tà hỏa, trong ba tháng đó tu vi đã tiến bộ không ít. Sau khi hàn khí biến mất, nàng chỉ có thể tìm Từ Tam Thạch. Nhưng nàng phát hiện mặc dù Huyền Minh Quy mặc dù là đỉnh cấp Thú Vũ Hồn, nhưng lại là thuộc tính thủy chứ không phải thuộc tính băng, vì thế trợ giúp đối với nàng đã ngày càng ít.

Không thể áp chế tà hỏa, nàng nhất định phải dừng tu luyện, hơn nữa tà hỏa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ khiến nàng mất đi thần trí.

Suy đi nghĩ lại, nàng quyết định tìm đến Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, nếu như có thể tìm được vị Hồn Sư thuộc tính băng đã ngăn cản nàng lúc trước kia, như vậy vấn đề của nàng cũng được giải quyết dễ dàng.

“Các ngươi thật sự không biết?” Mã Tiểu Đào trầm giọng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thời lắc đầu.

Sắc mặt của Mã Tiểu Đào đột nhiên biến đổi, lạnh giọng nói: “Vậy thì đừng trách ta không khách khí. Các ngươi không biết, vậy thì ta sẽ bắt hắn phải đi ra.”

Vừa dứa lời, một luồng nhiệt dày đặc ầm ầm xuất hiện, ngọn lửa màu đỏ thẫm như núi lửa phun trào từ trên người Tiểu Đào phóng ra.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông từ lúc bị Mã Tiểu Đào gọi đi cũng đã cảm thấy có chút không dúng, cho nên trong lòng hai người vẫn luôn duy trì cảnh giác, hơn nữa lần trước đã ăn thiệt thòi nên lần này Mã Tiểu Đào vừa ra tay, hai người lập tức có phản ứng, nhất định không thể ngồi chờ chết được!

Đôi cánh của Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Vương Đông, đồng thời trên hai cánh phủ đầy hoa văn ánh kim, trát dao xuất hiện.

Hoắc Vũ Hạo lập tức đồng thời phóng ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng và Linh Hồn Trùng Kích.

Tuy chỉ mới ba tháng nhưng tu vi của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều tăng lên không ít, hơn nữa cả hai phối hợp với nhau cũng cực kỳ ăn ý, vừa bắt đầu Vương Đông lập tức tóm lấy Hoắc Vũ Hạo rồi bay ngược về sau.

Mã Tiểu Đào dĩ nhiên không ngờ được, vì ngay từ đầu nàng hoàn toàn không chút xem trọng hai người bọn họ, chỉ là một người nhất hoàn một người song hoàn thôi mà! Nàng vừa phóng Vũ Hồn ra, một ngọn lửa màu đỏ lập tức bao trùm lấy thân thể.

Ngay sau đó Mã Tiểu Đào liền thấy một ánh sáng màu tím lóe ra từ con ngươi màu xanh của Hoắc Vũ Hạo, trong tích tắc đó, nàng cảm thấy ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo giống như hai cây kim nhọn hoắt đâm vào linh hồn của nàng, khiến nàng theo bản năng nhắm chặt hai mắt, trong đầu cũng nháy mắt xuất hiện chút choáng váng.

Sau khi Tử Cực Ma Đồng tiến giai, uy lực của Linh Hồn Trùng Kích càng thêm mạnh mẽ, đến cả một Hồn Đế như Mã Tiểu Đào cũng không thể hoàn toàn chống cự được.

Nháy mắt trong vài giây Mã Tiêu Đào bị choáng váng, Vương Đông đã mang theo Hoắc Vũ Hạo chạy khỏi rừng cây, chạy đến đường mòn bờ hồ rồi.

“Quay về giáo lâu.”

Hoắc Vũ Hạo hét lớn một tiếng, rồi ném một vài thứ về phía Mã Tiểu Đào, từng tiếng xé gió ào ào vang lên, đấy đúng là ám khi Đường Nhã đã cho hắn. Đây là thủ pháp đơn giản và nhanh nhất khi sử dụng ám khí.

Hoa văn ánh kim trên hai cánh của Vương Đông đồng thời tỏa ra dòng khí mãnh liệt, tốc độ nháy mắt lại tăng lên, trong tích tắc đưa cả hai đi xa nơi này.

Mã Tiểu Đào làm sao có thể để cho hai người chạy trốn dễ dàng như thế, nàng căn bản chẳng thèm quan tâm đến ám khí của Hoắc Vũ Hạo, một đôi cánh màu đỏ thật lớn xuất hiện, toàn bộ ám khí chưa kịp chạm vào cơ thể nàng đã hoàn toàn bị hòa tan, hóa thành chất lỏng rơi xuống mặt đất. Sức nóng khủng bố mạnh mẽ bao trùm lấy đường chạy trốn của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Tinh Thần Tham Trắc Công Hưởng của Hoắc Vũ Hạo là kỹ năng rất mạnh có thể thay đổi thắng bại, nhưng, đối mặt với một đối thủ như Mã Tiểu Đào liền lộ ra sự chênh lệch, có thể phán đoán chuẩn xác thì sao? Có khả năng ngăn cản à?

Vương Đông muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi đây, nhưng sóng nhiệt sau lưng nháy mắt đã đến chỗ hai người bọn họ.

Nếu đứng bên ngoài quan sát chỉ có thể thấy Mã Tiểu Đào vừa bắt đầu đuổi theo hai người kia, đôi cánh màu đỏ xuất hiện, tốc độ của nàng lập tức tăng vọt, rồi vèo một cái đã đến ngay cạnh Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Hai tay Mã Tiểu Đào tóm lấy hai vạt áo của hai người Hoắc Vũ Hạo, Hồn Lực khủng bố của nàng tạo thành một áp lực cực lớn khiến cả hai hoàn toàn mất đi sức chống cự. Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo khiếp sợ nhìn xung quanh, khắp nơi đều là lửa đỏ, căn bản không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa. Thậm chí muốn mở miệng nói chuyện cũng không được.

Mã Tiểu Đào vẻ mặt ngưng trọng chờ đợi, ước chừng qua ba mươi giây, nàng mới nhăn mày lại: “Chẳng lẽ lần trước chỉ là trùng hợp?”

Nàng ra tay với Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chủ yếu chỉ muốn bức bách vị Hồn Sư thuộc tính băng đã trấn áp nàng lần trước. Nhưng lần này, bề ngoài nàng đã hoàn toàn đánh bại cả Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo thế mà người ấy vẫn chưa xuất hiện.

Nghĩ thế, nàng nhẹ nhàng thu hồi Vũ Hồn lẫn Hồn Lực, toàn bộ ánh lửa xung quanh nháy mắt liền biến mất, Mã Tiểu Đào cũng khôi phục lại bình thường, nàng nhẹ nhàng buông tay, ném Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đi. Hai người liền lảo đảo ngã nhào xuống mặt đất.

Mã Tiểu Đào thản nhiên nói: “Nếu chuyện kia không liên quan gì đến các ngươi thì thôi quên đi. Ta biết các ngươi không phục, không phục thì cố mà tu luyện cho tốt, khi nào các ngươi có thể tiến vào nội viện thì đến khiêu chiến ta.”

Nói xong, nàng cũng không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ trong ánh mắt hai người kia, cứ thế bỏ đi.

“Đúng là đồ điên.” Vương Đông phẫn nộ kêu lên.

Hoắc Vũ Hạo đứng dậy, sau đó lại kéo Vương Đông lên: “Thôi, mắng chửi được gì đâu, về tu luyện còn tốt hơn. Tỷ tỷ kia nói cũng không sai, ai bảo thực lực của chúng ta không bằng nàng? Trở về thôi.”

Lúc trước, toàn bộ quá trình Mã Tiểu Đào bị Thiên Mộng Băng Tằm đánh bại, Hoắc Vũ hạo đều thấy rõ, bởi vậy ban nãy hắn đã mơ hồ đoán được mục đích của nàng.

Mã Tiểu Đào hoàn toàn không có ý định giết chết hai người bọn họ, nàng chỉ muốn bức Thiên Mộng Băng Tằm ra thôi. Nhưng không kể Hoắc Vũ Hạo đã đoán được mục đích của nàng, cho dù không đoán được, bây giờ muốn Thiên Mộng Băng Tằm xuất hiện cũng không được a! Ca ca đã ngủ say mất rồi, hơn nữa còn nhắn lại trong vòng một năm không cách nào phụ thể trợ giúp Hoắc Vũ Hạo nữa.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tiêu Tiêu thấy hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, không khỏi toát ra thốt lên kinh ngạc: “Hai người các ngươi bị làm sao vậy? Hôm qua vị tỷ tỷ kia tặng các ngươi bộ dạng này à?”

Vương Đông cướp lời nói: “Tất nhiên là không, tỷ tỷ kia chỉ hỏi bọn ta một số chuyện. Đi, đi sát hạch thôi.”

Nực cười, chuyện hoang đường như vậy hắn cũng có thể nói ra sao.

Bởi vì bọn họ đạt được thành tích toàn thắng trong cả năm trận đấu, nên vẫn tiếp tục ở lại khu vực ba mươi ba, chỉ cần rút thăm chia tổ thay đổi đội ngũ sau đó tiếp tục sát hạch.

Khu vực này không phải khu vực có tiếng nhất nên năm trận đấu kế tiếp có lẽ không quá khó xơi, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng vượt qua như trước.

Vương Ngôn lão sư thoáng nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo rồi nói: “Tốt lắm, mọi người đã đến đông đủ. Vì lúc năm trận đấu trước, đội của Hoắc Vũ Hạo có thành tích tốt nhất nên đội của bọn họ sẽ là đội hạt giống của khu vực này. Bọn họ sẽ đấu trận mở màn, dựa theo kết quả rút thăm thì mời đội Hoắc Vũ Hạo của lớp Tân Sinh Nhất Ban và đội Hoàng Sở Thiên của lớp Tân Sinh Thất Ban vào sân chuẩn bị sát hạch.

Khi hai đội vào sân, ba người Hoắc Vũ Hạo lập tức kinh ngạc phát hiện đội đối phương có hai nữ đệ tử dung mạo giống nhau như đúc.

Hai người nữ đệ tử này đều có mái tóc dài màu lam, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, trông hết sức đáng yêu, tuổi tác dường như nhỏ hơn bọn hắn một chút.

“Chị em song sinh?”

Đứng trước hai nữ đệ tử kia là một nam đệ tử khôi ngô, thân hình cao lớn, hiển nhiên chính là Hoàng Sở Thiên, đội trưởng đội này.

“Ta là Hoàng Sở Thiên, bên trái là Lam Tố Tố, bên phải là Lam Lạc Lạc. Xin chỉ giáo.”

“Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, xin chỉ giáo.” Hoắc Vũ Hạo đáp.

Hai bên lập tức vào vị trí, bên phía Hoắc Vũ Hạo, vẫn là theo vị trí cũ, Vương Đông ở phía trước, Tiêu Tiêu ở giữa, Hoắc Vũ Hạo đứng sau cùng.

Bên kia, Hoàng Sở Thiên đứng phía trước, Lam Tố Tố cùng Lam Lạc Lạc đứng ở phía sau hắn. Mỗi chi đoàn đội nhiều nhất chỉ có thể có một Cường Công hệ Chiến Hồn Sư, rõ ràng, hai chị em này không phải chủ công, rất có thể là song phụ trợ hoặc song khống giống bên Hoắc Vũ Hạo.

Vương Ngôn lão sư trầm giọng quát: “Sát hạch bắt đầu.”

Song phương nhanh chóng phóng thích Vũ Hồn, Hoàng Sở Thiên gầm lên một tiếng, hai đấm đánh mạnh vào ngực của mình, hắn nhất định vẫn chưa tới mười hai tuổi, nhưng lại cao hơn một thước năm, Vũ Hồn phóng thích ra, dáng người lại càng tăng vọt đến một thước tám, cơ thể cường tráng trực tiếp khiến đồng phục trên người hoàn toàn rách nát. Lộ ra bên ngoài một làn da đã hóa thành màu đen như mực.

Hai tròng mắt vốn màu đen đã biến thành màu vàng, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh. Tứ chi hết sức cường tráng, từng phần cơ thể giống như được sắt thép tạo thành.

Hai cái Hồn Hoàn màu vàng đồng thời từ dưới chân hắn dâng lên, vị này chính là một Cường Công Hệ Đại Hồn Sư trên cấp hai mươi.

Hai cô bé song sinh phía sau Hoàng Sở Thiên cũng đã phóng thích ra Vũ Hồn, Vũ Hồn của cả hai không ngờ lại chính là mái tóc của họ.

Dưới chân Lam Lạc Lạc và Lam Tố Tố cũng xuất hiện hai cái Hồn Hoàn cùng là màu vàng rực rỡ, mái tóc vung lên, bay phất phới trong gió, từng sợi tóc rất nhanh dài ra. Sợi tóc bay bay trên không trung cũng không có rơi xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment